0
Thời gian nói chuyện qua nhanh, cũng đến lúc tan tiệc.
“ Bái bai, gặp lại sau. ”
“ Bai, có gì hay ho nhớ báo nhe, hì hì. ”
Mọi người đứng dậy chào tạm biệt.
Nhìn mọi người chuẩn bị đón xe đi về, Nhật Lâm cũng đang tính rời khỏi thì một giọng nói vang lên:
“ Lâm, sau này Lâm có tính gì không?”
Hắn quay đầu, nhận ra là Thu Nguyệt.
“ Cũng chưa biết nữa. Lúc đầu tính đi làm, nhưng nãy chơi trò chơi xong, thấy được một ít khả năng phát triển trong đó. Chắc thử một thời gian xem sao.” Nhìn cô bạn 4 năm đại học, Nhật Lâm có chút lúng túng trả lời.
“ Ồ, Lâm cũng nghĩ vậy hả. Nguyệt cũng tính thử một chút. Nếu có cơ hội, chúng mình hợp tác nhe. Tên trong trò chơi của Lâm là gì vậy? ” Nghe thấy hắn trả lời, Thu Nguyệt liền nhoẻn miệng cười.
Nhật Lâm cảm thấy hơi căng thẳng. Hắn tính nói là Vũ Trụ Chi Thương, nhưng nghĩ lại tính danh này hẳn định dùng cho thân phận riêng tư, không muốn công khai. Quấn quýt một lúc, Nhật Lâm nhắm mắt nói:
“ Lâm Chi… Linh. ”
…Một khoảng im lặng.
“ Ừm, vậy hả, tên Nguyệt trong trò chơi là Minh Nguyệt. Mai vô trong đó kết bạn thử xem nha. Biết đâu mình cũng một thôn, hì.” Thu Nguyệt đánh vỡ im lặng, nếu ai để ý sẽ thấy cơ thể nàng có chút run nhẹ.
“ Ừ, vô đó Lâm sẽ thử. Lâm về trước nha. Bái bai. ” Nhật Lâm qua loa trả lời, nhanh chóng chuồn mất.
Hắn đón xe về điểm xuất phát, mảy may không hề phát hiện phía sau hắn có một ánh mắt tràn đầy u buồn dõi theo.
Đáng lý loại người như Nhật Lâm là không thể khiến con gái để ý. Hắn không phải kiểu người nhiệt tình, cao lạnh hay giả vờ cao lạnh nhằm gây sự chú ý, mà là thật sự hờ hững. Điều này một phần là do bệnh lúc nhỏ đem lại, sau lại biến thành tính cách như thế.
Hắn như một kẻ qua đường. Dù cho hắn cũng tham gia không ít hoạt động, nói chuyện vui vẻ bình thường, nhưng tính cách bình bình sao cũng được của hắn làm hắn như có cũng được, không có cũng không sao.
Nếu không phải là đúng người đúng thời điểm, e rằng Thùy Linh cũng chẳng thèm đế ý đến hắn.
Nhưng nơi đây, đại học, lại có người cũng nhìn trúng hắn. Hiển nhiên không ngoài dự đoán, cũng là loại đúng người đúng thời điểm.
“ Có lẽ anh đã thật sự quên.” Thu Nguyệt lặng yên bước đi, nàng không đi ra tháp, mà tiến lên tầng trên, Khu giao dịch.
…...
Nhật Lâm mở mắt, 2h.
“ Ngộ ta, mọi người đều tinh thần phơi phới, sao mình lại thấy mệt vậy. Không lẽ mình yếu thật? ” Nhật Lâm nghi hoặc.
Hắn không biết, hắn đã “c·hết” qua 1 lần. Chính là cái lúc thử nghiệm Không gian ma pháp trong trò chơi kia. Nếu không phải trùng hợp là do sai lầm của hệ thống, hắn đã bị cấm chơi 3 ngày để hồi phục tinh thần. Không mệt mới lạ.
Nghĩ tới đoạn nói chuyện vừa rồi với Thu Nguyệt, tinh thần hắn trùng xuống.
“ Nhật Lâm thì mới có Minh Nguyệt”.
Đây là câu nàng từng hay nói. Trăng thu sáng nhất, cũng là đẹp nhất. Dung nhan của Thu Nguyệt, cũng gánh nổi cái tên Minh Nguyệt này.
Hắn đương nhiên biết tình cảm Thu Nguyệt dành cho mình. Thậm chí ở khía cạnh nào đó, Thu Nguyệt mới chính là “ mối tình đầu” của hắn.
Hắn cũng không quên cái đoạn thời gian kia. Nhưng hắn lựa chọn giả vờ quên.
“ Anh xin lỗi!” Nhật Lâm nhắm đôi mắt lại.
Vứt bỏ cảm giác khó chịu trong lòng, Nhật Lâm bò lên giường đi ngủ. Giờ cũng không còn sức nghiên cứu Huyền Kinh, ngủ trước đã.
…...
7h sáng, Nhật Lâm thức dậy làm vệ sinh.
Xuống nhà mở tủ lạnh, chế một tô mì gói bỏ bụng. Sau đó dọn dẹp, lấy xe khỏi ga ra đi tới chỗ của Thùy Linh.
Bình thường hắn sẽ đi quán ăn ăn, rồi làm một ly cà phê thư giản. Nhưng hôm nay có hẹn, cộng thêm sáng dậy muộn nên hắn chỉ qua loa chút rồi đi.
30 phút sau, Nhật Lâm tới.
Nhà Thùy Linh là một biệt thự gần biển, quanh năm mát mẻ. Biệt thự này là ba nàng mua lại. Sau khi nàng bị t·ai n·ạn, cả nhà liền chuyển tới nơi đây.
“ Reng ” Nhật Lâm bấm chuông.
“ Tới đây. A, là Nhật Lâm hả, vào đi con. ” Ra mở cửa là cô Vương, quản gia của biệt thự.
“ Dạ chào cô. ” Nhật Lâm chào nàng, đi tới trước cửa nhà trong, bỏ dép bước vào. Trừ trường hợp đặc biệt, bình thường hắn cũng luôn mang dép, dù cho nơi đến là nhà của một vị chủ tịch cũng vậy. Hắn không thích gò bó.
Nhật Lâm đã đến nơi đây rất nhiều lần, cũng không câu nệ.
“ Dạ chào cô chú. ” Trông thấy ba mẹ Thùy Linh đã ngồi sẵn ở phòng khách uống nước, hắn lên tiếng chào hỏi.
“ A, chào con. Nay tới đón Thùy Linh đi dạo hả. Con lại ngồi chờ chút nha, con bé còn đang sửa soạn. ” Hai vợ chồng đáp lại, sau đó mẹ Thùy Linh lên tiếng.
“ Dạ. ”
Nhật Lâm cũng không khách sáo, lại gần bàn ngồi xuống.
Ba Thùy Linh tên Nguyễn Thành Nam, là chủ tịch của tập đoàn công nghệ Phúc Linh. Dáng người bệ vệ, mặt chữ điền, giọng nói uy nghiêm nhưng từ tốn.
Mẹ nàng, Đặng Hoàng Lan, nghe nói hiện đang giúp ông ngoại nàng quản lý bên mảng nghệ sĩ. Dáng người thanh thoát, hiển nhiên là một tiểu thư khuê cát chính hiệu.
Tập đoàn Nguyên Quang của ông nàng là tập đoàn giải trí lớn nhất liên minh. Tên của ông, Đặng Nguyên Quang cũng là tên tập đoàn.
Ba người nói chuyện một lúc, Thùy Linh ngồi trên xe lăn, từ thang máy đi ra.
Nàng hôm nay mặt bộ váy màu hồng nhạt, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng. Thùy Linh vừa xuất hiện liền khiến căn phòng dường như sáng lên.
“ Nếu không phải mất đi đôi chân khiến khí chất giảm đi không ít, nàng thỏa thỏa là một cái mỹ nhân khuynh quốc. ” Vừa thấy Thùy Linh, Nhật Lâm thầm nghĩ.
“ Chào ba mẹ. Chào Lâm. ” Trông thấy Nhật Lâm, Thùy Linh nở một nụ cười thật tươi.
“ Hôm nay con gái trông thật đẹp nha. ” Mẹ Thùy Linh mỉm cười nói.
“ Ừm, con gái rất xinh ” Ba nàng cũng đáp lời. Ông nhìn Thùy Linh một cách trìu mến, kèm theo một chút áy náy.
“ Chào Linh, quả thật rất xinh đẹp. ” Nhật Lâm cũng góp vui.
Ai biết ba nàng liền mặt đen.
“ Hừ, con gái ta xinh liên quan gì tới cậu. Chớ có giả mù sa mưa. ” Thành Nam giả vờ như không để ý, nhưng trong lòng hò hét.
Cũng không trách ông lớn tuổi mà còn ganh với Nhật Lâm. Nuôi con gái lớn khôn, làm đủ thứ cho nàng, chơi với nàng, bù đắp cho nàng. Cuối cùng cũng không hiệu quả bằng một cái tên Nhật Lâm.
Chỉ cần nghe thấy Nhật Lâm thế này, Nhật Lâm thế nọ lọ chai, là con gái yêu của hắn liền phấn chấn tinh thần như hít t·huốc l·ắc.
Mỗi lần thấy thế hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Thành Nam là một ông chủ thành công. Ông có thể đem công ty làm lớn, đồng thời nhân viên của ông cũng rất có lực ngưng tụ, cực ít có hiềm khích lẫn nhau. Nguyên nhân không chỉ là do ông biết nhìn người, mà còn biết nhìn việc. Mọi chuyện ông đều có thể dùng cái nhìn khách quan của người ngoài cuộc mà đi giải quyết, sai lầm nhỏ thì có, nhưng lớn thì chưa từng.
Thế nên mọi người rất kính phục ông.
Ông cũng biết công lao của Nhật Lâm không nhỏ, rất không nhỏ. Nhưng ai biểu ông là ba Thùy Linh, nhìn con gái vui vẻ bên người khác giới khác ngoài mình, ông liền khó chịu. Dẫu biết Nhật Lâm cũng xem như là “ ân nhân ” của nhà mình.
Thời kỳ hắc ám đó, ông cũng không muốn trải qua lần nữa.
“ Hì, thật không? Bỏ không ít thời gian sửa soạn mà lại. ” Tiếng con gái vang lên làm đứt dòng suy nghĩ.
“ Được rồi, hai đứa đi chơi đi, đừng ở đây tung hứng. ” Thành Nam nói xong, liền cất bước lên lầu, công việc của ông còn rất nhiều.
“ Hì, ổng là vậy. Thôi hai đứa đi chơi đi. Mẹ cũng đi làm việc. ”
Hôm nay cũng không phải ngày nghỉ nên hai người cũng đi làm. Chẳng qua biết Nhật Lâm tới nên trì hoãn một chút.
“ Dạ, bye mẹ, bye ba ba. ”
Nhật Lâm cũng chào hai người, nắm lấy cán xe lăn đưa Thùy Linh ra cửa.
“ Chào cô Vương, tụi con đi đây. ” Chào xong cô quản gia, Nhật Lâm bế Thùy Linh lên ghế ngồi phía trước, đem xe lăn gấp lại bỏ vô cốp.
“ Hôm nay mình đi đâu? ” Vừa ngồi lên xe, Thùy Linh liền hỏi.
Nhật Lâm nhìn sang nàng, mỉm cười đáp:
“ Đi ra biển hóng gió đi. Hôm nay trời đẹp ít nắng, ra đó chơi rồi kiếm quán gì uống nước ngắm cảnh biển cũng được. Sau đó tính tiếp. ”
“ Ok, nghe nói đang có giải đấu bóng chuyền, không biết còn không ”
“ Vậy hả, để xem thử, có thì mình đi coi luôn. ”
Trên lầu, hai đạo nhân ảnh đứng cạnh nhau cùng nhìn xe Nhật Lâm chậm rãi chạy ra cổng, biến mất sau hàng cây.
Một lúc lâu, âm thanh của Hoàng Lan vang lên:
“ Hì, lớn đầu còn ghen với con rễ tương lai nha. ”
“ Này này, đừng nói bậy à. Muốn làm con rễ anh, còn chưa có cửa đâu. Với lại ai ghen, thanh niên lêu lỏng chỉ biết nịnh bợ, công ty anh trảo một bó to. ” Thanh Nam không phục đáp.
“ Hừ, đừng có mạnh miệng. Có giỏi thì làm con gái vui vẻ được như nó đi rồi gáy. ”
“ … ” Nhắc tới chuyện này, Thành Nam liền cứng họng.
“ Em không biết. Nhật Lâm mới tốt nghiệp, còn là loại xuất sắc, cũng rất hiểu chuyện, không phải là loại lêu lỏng như anh nói. Khó khăn lắm Thùy Linh mới trở lại vui tươi như thế này, anh đừng có làm hỏng à nha. ”
“ Biết rồi, biết rồi. Em cũng đâu phải mới biết anh. ” Thành Nam cười khổ.
“ Hì, người ta lo xa mà. ”
Ngừng một chút, đột nhiên Hoàng Lan tựa đầu vào vai chồng, nỉ non:
“ Chuyện của ba và tập đoàn, anh nói cho bé Linh nghe rồi hả? ”
Thành Nam đưa tay ôm lấy nàng, trầm mặc một lúc, thở dài:
“ Ừ ”
“ Cảm ơn anh! ”
“ Em đừng như vậy. ”
“ Không, em biết anh vẫn còn hận. Anh chịu nói cho con bé, em cũng đã mãn nguyện. ”
“ Hận? Có lẽ chỉ còn là gút mắt thì đúng hơn. Chờ khi con bé bình phục, mọi sự sẽ kết thúc tốt đẹp. ”
“ Cám ơn anh! ”
“ Uầy, được rồi mà. Dù gì nó cũng là cháu của ông ấy.”
“ Ừm. ”
“ … ” Thành Nam nhìn lên trời. Đám mây trôi đi lửng thửng, lúc thì che đi ánh nắng, lúc thì để lộ ra ánh sáng chói lòa.
“ Nếu không phải ông ấy thực sự thay đổi, anh tình nguyện để con bé mang tội bất hiếu, cũng không cho nó dính vào vũng nước này, dù chỉ là ướt giày một chút. ” Thành Nam nghĩ.