Vũ Trụ Chi Khuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 152: Nhìn anh trang bức là được
"Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, có dùng cũng vô dụng. Đã khổ công kéo ta lên đây, vậy không để lại thứ gì đó sao được, khà khà…"
"..."
Trong đường hầm dẫn tới đạo tràng.
Chuyện này quá trùng hợp, hắn cũng không phải kẻ ngu mà không nhận ra.
Thế giới này đã thay đổi. Công pháp xuất hiện, vậy kẻ mạnh mới là vua, chứ không phải pháp luật nữa.
"Đừng lo! Cứ đi theo nhìn anh trang bức là được!"
Sở dĩ hắn ở đây, là vì chờ đợi ba người. Chuyện mọi người đến đón hắn hắn cũng biết. Ngay cả số phòng Vip, Tường Vi cũng đã báo cho hắn.
Bản thân nàng, do tính chất đặc thù của công việc nên rất khó có đủ thời gian để tu luyện. Huống chi nàng tiếp xúc rất nhiều người với rất nhiều thành phần, cảm xúc lên xuống rất nhiều. Cũng vì thế mà khí ô trọc trong người nàng rất dày đặc.
Quay trở lại.
Đương nhiên là phải cười. Đây là càng đúng ý hắn.
Ngay khi hắn vừa phóng ra, thì lập tức, một người có kinh nghiệm, từng nghiên cứu rất kỹ năng lực, tốc độ của các tầng thứ trong giai đoạn Cường Hóa liền đứng lên kinh hô:
"Àiiii, trang vào mặt Lữ Chung, quá nguy hiểm!"
Đây chẳng phải là dỗ con nít sao?
Ngay khi hắn gần tiếp cận đối thủ, liền nhìn thấy thân ảnh đối phương chợt lóe lên, sau đó biến mất. Và rồi trước khi hắn kịp nhận ra chuyện gì thì một nắm đấm đã bay tới trước ngực.
Bên dưới đài, ba chị em Bích Ngọc lắc đầu bất đắc dĩ.
"Không dùng Dị năng? Là sợ bị lộ, hay dị năng của hắn không hổ trợ chiến đấu? Hoặc là cho rằng nhiêu đây cũng đủ?"
Nhật Lâm lúc này đã bước vào đạo tràng. Theo sự hướng dẫn, hắn cũng đã đi lên đài giảng. Bên dưới, ba chị em Bích Ngọc cũng đã có mặt.
"Hế lô. Tu đạo thế nào?"
Cố kiềm chế cảm xúc hưng phấn đang dâng lên, Lữ Chung chắp tay sau lưng, tạo ra một phong thái xuất trần rồi nói:
Nếu là Bích Ngọc hay Tường Vi, hắn mới có hứng thú bồi luyện. Còn nam nhân, hắn chỉ muốn… đánh, khục!
Đối với chuyện này, Bích Ngọc cũng không hề bận tâm. Mục tiêu của nàng là Chân Thực Ma Huyễn chi đỉnh, chứ không phải vô địch Hồng Nhật Tinh. Tiến độ tu luyện chậm chút cũng chẳng sao, miễn đừng ảnh hưởng tới game là được.
Đạo tràng là đạo tràng, Nhật Lâm là Nhật Lâm. Một bên chỉ là có hứng thú, một bên là người từng cứu mạng chị em mình, còn giúp hai người khai mở gút mắc. Ngươi nghĩ hắn đứng về phe ai?
"Tầng chín! Con bà nó."
"Chị Ngọc, chị hai, anh Lâm!" Một tiếng kêu vang lên.
Đối diện, Nhật Lâm nghe hắn nói thế cùng…cười.
Cho nên khi Lữ Chung đọc lên, hắn liền biết là bọn họ. Đồng thời cũng khởi lên nghi ngờ có âm mưu gì đó.
Trông thấy cảnh này, Lữ Chung thầm thất vọng.
Nhật Lâm cười cười, vỗ vai hắn:
Lữ Chung cảm giác như mình đánh vào cục bông. Đã vậy còn bị xây xát.
Lữ Chung hiện tại cũng đã đứng dậy đi tới. Đối với những phản ứng trên khán đài, hắn lựa chọn không nhìn.
Hắn vừa nói câu này xong, toàn trường liền lâm vào yên tĩnh. Sau đó lại là một cơn bùng nổ.
"Cái gì?" Mọi người giật mình
"Kệ hắn! Tầng mấy mặc kệ. Đánh nhau là được. Ha ha…"
Mọi người nãy giờ đang bức xúc, trông thấy cảnh này liền giật mình, tiếng xì xào bàn tán lại vang lên.
Rầm!
"Bé đừng mè nheo nữa, thôi đánh đi… ha ha ha."
Nhật Lâm đứng trên đài cũng giật mình.
Thái Quân cũng như thế.
"Quá ngạo mạn. Lữ Chung nghe đồn cũng không chỉ là Cường Hóa tầng 7. Hắn cho rằng hắn là tầng 8, hay tầng 9?"
Chương 152: Nhìn anh trang bức là được
Dựa theo tin tức công khai, hiện nay người tu luyện nhanh nhất đã đạt tới Cường Hóa tầng 7. Nhưng nàng biết đây chỉ là bề nổi.
Nhưng đứng là đứng, cũng không đại biểu hắn cho rằng Nhật Lâm lần này "còn lành lặn" mà ra khỏi đây được.
"Cương Thể Cảnh! Khốn kh·iếp!"
"Ừm. Nàng không quan tâm đâu. Thôi đánh đi!"
"Anh đừng cười nữa. Em đang lo sốt vó đây nè." Thái Quân nghe hắn nói thế liền cười khổ.
"Được rồi. Im lặng xem đi." Một bên, Bích Ngọc cũng không chịu nổi bèn lên tiếng.
"Chính xác! Nếu nàng muốn, quán chủ của các đại đạo quán cũng sẽ đích thân chạy tới. Cần gì phải bày vẻ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có Bích Ngọc vẫn còn giữ bình tỉnh, nhưng ánh mắt căng thẳng cũng đã xuất hiện.
"..."
Hắn chỉ là muốn kích thích nàng một chút. Dù sao cũng không phải là đắc tội nàng, huống chi làm như vậy càng có cớ nói chuyện.
Đây không phải xem hắn như con nít? Đánh hắn xong phải đi giải thích với phụ huynh sao.
"Kệ! Dù sao ảnh cũng không giống như em. He he"
Đám đồng môn thấy tình cảnh của Lữ Chung, cũng không kịp suy nghĩ liền tức giận xông lên.
"Ta cũng vậy! Xem ra đây là chiêu trò của Vi Thiên rồi. Bích Ngọc nàng cũng không cần phải làm vậy."
Cả khán đại lúc này cũng vang lên vài tiếng cười khẽ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba người Nhật Lâm quay lại liền phát hiện ra người vừa lên tiếng chính là Thái Quân, mặt hắn lúc này khá là lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thì ra là thần nữ Trung Châu Bích Ngọc. Nếu vậy ta cũng không có ý kiến."
"Chào anh! Có phải anh là người đại diện, đến đây để nhận bồi luyện."
"Thực chiến? Tuyệt!"
Tường Vi và Thái Quân tức giận. Hai người vừa định phát tác nhưng khi thấy ánh mắt của Bích Ngọc nhìn qua liền suy sụp.
Cũng vào lúc này, Nhật Lâm bên phía đối diện cũng lên tiếng:
Nàng không quan tâm đâu?
Hắn gằn giọng:
"Ha, vậy em lo cái gì? Lo cho Lữ Chung, hay là lo cho anh? Chọn đội nhanh lên, qua cửa này là không còn cơ hội quay đầu đâu."
Dù sao quan hệ đã kết, dù xấu một chút thì cùng lắm đi xin lỗi là được.
Len lén liếc xuống ba chị em Bích Ngọc, hắn sau đó mỉm cười nhìn Nhật Lâm nói:
Nhưng ngay lập tức, một tiếng thét lại làm bọn hắn thức tỉnh. Chủ nhân của tiếng thét này, cũng là người khi nãy phát hiện ra thực lực của Lữ Chung:
Lữ Chung… cười! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhật Lâm nhìn hắn, giơ tay cười:
Nói xong, hắn cũng không tiếp tục dây dưa, nhanh chóng quay người bước ra cửa, để lại sau lưng ba khuôn mặt chẳng biết nói gì.
Lữ Chung văng ra xa cả chục mét, b·ất t·ỉnh nhân sự.
"Ý đó đó.."
"Chị…"
"Em và ảnh chỉ là nói chuyện chém gió qua lại cho vui thôi. Có phải tri kỷ gì mà biết trời!" Thái Quân nghe chị hai nói, lắc đầu.
"Không ngờ cô nàng Bích Ngọc này lại có uy đến vậy."
Người ta đâu có nói ý đó, là người tự nhận thôi.
Nhật Lâm gật đầu:
"Dấu thật là sâu!" Tường Vi cắn răng.
Ngươi là nói nàng không quan tâm thương thế của ngươi, hay không quan tâm ta nói nhảm?
Nhưng cũng vì thế mà lo lắng cuộc bồi luyện này sẽ không có gì tốt lành.
Vừa nói xong, hắn lập tức xông tới. Đã tới nước này, hắn cũng chẳng muốn để ý tới hình tượng.
Suy nghĩ thoáng qua thật nhanh, Nhật Lâm lúc này cũng đã nhanh chóng hạ bàn. Sau đó, cả người hắn bỗng chốc như "sáng" lên, phóng tới Lữ Chung với tốc độ… bàn thờ!
Nhật Lâm cố tình nói lập lờ nước đôi, khiến cho đối phương không biết phản bác thế nào, đã vậy hàm ý còn rất rõ. Nhưng Lữ Chung cũng không dám tức giận vạch trần, vạch ra càng xấu hổ.
"Anh Lâm thật là muốn trang bức nha!"
Mặc dù nhớ có Ma Huyễn Lệnh hỗ trợ hấp thu linh khí, hiện nay nàng cũng chỉ mới đạt tầng 7 mà thôi. Nhưng nàng biết đã có một số người đạt tới tầng 8, thậm chí tầng 9 rồi.
Thông qua Thần Thức, hắn phát hiện Huyễn Khí trong người của Lữ Chung cũng không dị động, cũng tức là tên này không sử dụng nó để công kích.
Thái Quân trầm mặc, tay siết chặt.
Cũng không phải hắn mất đi tỉnh táo. Nhưng hắn quyết định hạ nặng tay, đánh cho Nhật Lâm không thể gượng dậy. Hắn muốn kẻ khiêu khích này phải nằm viện ít nhất phải vài tháng mới thỏa cơn tức này.
Trên đài, Nhật Lâm mỉm cười nhìn Lữ Chung xông tới.
Nhưng… hiện thực phủ phàng.
Nhìn thấy khuôn mặt sầu lo của Thái Quân, Nhật Lâm bật cười:
Còn thôi đánh đi?
Đạo quán Vi Thiên.
Đối với "cuồng ngôn" của Nhật Lâm, nàng cũng không phản ứng, lựa chọn im lặng nhìn tiếp.
"Tầng 8 cũng không để trong mắt sao? Hắn thật không có nhược điểm?" Bích Ngọc nhìn theo thầm nghĩ.
"Anh suy nghĩ kỹ chưa? Thực chiến, chính là đánh thật. Nếu lỡ làm anh b·ị t·hương, tôi cũng không biết ăn nói thế nào với Bích Ngọc."
"Này này, chị nói thế là ý gì?"
Chuyện Thái Quân kết bạn với Nhật Lâm trong Chân Thực Ma Huyễn, mọi người đều biết từ lâu.
Bích Ngọc cảnh cáo xong liền quay lại nhìn Nhật Lâm. Nàng đối với câu nói của Lữ Chung cũng không hề phản ứng.
Chỉ cần hắn chứng minh hắn có giá trị, có thể trở thành vua. Vậy Bích Ngọc cũng sẽ thần phục dưới chân hắn.
Hai chị em Tường Vi cũng im bặt, đưa mắt nhìn Lữ Chung phản ứng thế nào.
Dưới đài, ba chị em Bích Ngọc cũng giật mình kh·iếp sợ.
Lữ Chung mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt.
Đã biết có âm mưu, vậy mà tên này đến giờ này vẫn còn đùa giỡn được. Thật không xem người ta ra gì nha.
Thái Quân cười khổ. Nhìn thái độ này của hắn, còn hỏi sao? Nếu hắn đứng về phe đạo tràng, còn có thể ở đây?
"Ha ha, ta đang xem cái gì? Một bên thì muốn làm phụ huynh, một bên thì đang dỗ em bé?"
"Ngươi dám!"
"Được! Tôi t·ấn c·ông đây."
Có thể không cần nói tiếng nào mà lại khiến cho toàn trường quay ngoắt 180 độ, danh dự và uy tín của nàng thật không hề tầm thường chút nào.
Và, cả toàn trường cũng như vậy!
"Đúng vậy! Nhưng tôi không muốn bồi luyện. Nếu được thì chúng ta thực chiến một chút đi."
"Ha ha ha…" Tường Vi không khống chế được nữa, mở miệng cười lớn.
"Người này thật thú vị."
Thái Quân cười khổ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Dưới này, Bích Ngọc cũng không ngăn cản Tường Vi và Thái Quân phát tiết. Ngay cả nàng cũng khẽ nhếch môi.
"Sợ gì! Cũng không phải mới quen biết ảnh. Tính cách của ảnh em mới là người rõ nhất mới đúng." Tường Vi hừ lạnh.
"Ha ha, có trò hay nhìn."
Ba chị em Thái Quân cảm thấy thật im lặng.
Bên này, Lữ Chung đang điên cuồng xông tới, ý định muốn dùng hết toàn lực. Hắn đã chẳng muốn duy trì phong độ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.