Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 153: Chân chính giảng đạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 153: Chân chính giảng đạo


Nhật Lâm quả thật cũng không ngại, hắn nói tiếp:

Mà nào chỉ bọn hắn, tất cả người trong đạo tràng, kể cả ba chị em Bích Ngọc đều cùng một sắc như vậy.

Đám thành viên giật mình quay lại, thì ra quán chủ đã có mặt, hắn đang kiểm tra thương thế của Lữ Chung.

Đây, mới chân chính là giảng đạo!

Hắn đã đi trước các nàng rất nhiều, kiến thức lại rất cao. Nếu hắn chịu nói, nàng cũng không làm kiêu, cứ yên lặng lắng nghe là được.

Trải qua một lúc lâu, Bích Ngọc hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói:

Chương 153: Chân chính giảng đạo

Nhật Lâm nghe nàng hỏi thế thì gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.

Chuyện này sao có thể hỏi thẳng thừng như vậy.

Dù sao hắn cũng vì các nàng mà "ra sức" cũng nên biết ý định của hắn thế nào.

Nhật Lâm cười gật đầu. Hắn cũng không làm màu, có công thì nhận.

Kỳ thật, ngoài trừ nói về Tĩnh Pháp, những thứ còn lại Nhật Lâm nói cũng không có gì cao siêu. Nhưng hắn nói rõ ràng và rơi đúng vào điểm chính, nói có trình tự lớp lan. Cộng với việc hắn cố tình sử dụng hồn lực, đem "ý" của lời nói trực chỉ nhân tâm, khiến cho ba người hiểu sâu hơn.

Nàng hoàn toàn tin tưởng, nếu nàng hay bất cứ ai đủ ý chí và kiên trì để vận dụng nó, Kiên Viên Mãn đã đạt được từ lâu rồi.

Ba người cũng thấy đủ, không dám l·ạm d·ụng thêm nữa. Ngay cả tính cách sôi nổi như Thái Quân cũng không dám tiếp tục mở miệng.

Dù sao Quốc Nguyên, Ngọc Nhan, Thanh Vân và một số người khác nay mai sẽ đột phá. Hắn đi trước một bước cũng chẳng có gì. Ai muốn dò xét thì cứ dò.

"Mỗi người căn cơ khác nhau, trọc khí và lực lượng trong người cũng phân bố khác nhau. Nếu có thể hiểu rõ công pháp, lại hiểu rõ cơ thể mình, vậy thì có thể bỏ qua rất nhiều bước không cần thiết. Tu luyện đương nhiên sẽ nhanh hơn."

Lữ Chung đã đạt Cường Hóa tầng chín. Nhật Lâm mặc dù có thể dùng tầng chín, thậm chí là tầng thấp hơn để nốc ao tên này. Nhưng như vậy so với bại lộ Cương Thể cũng không khác bao nhiêu, thậm chí sự tình sau đó còn phức tạp hơn.

Nhật Lâm cười gật đầu:

"Nói tóm lại chính là những thứ này." Nhật Lâm kết luận.

Nhưng cũng nhờ tiếng kêu này, đám đồng môn của Lữ Chung liền lập tức khựng người lại. Ánh mắt kh·iếp sợ nhìn Nhật Lâm như nhìn quái vật.

"Đi thôi! Chuyện này e rằng giấu không được. Chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ có rất nhiều người kéo đến đây." Bích Ngọc ra lệnh. Sau đó nhìn Nhật Lâm lúc này đang trở lại dò hỏi ý kiến.

"Ầy! Chơi hơi lớn rồi!"

"Đúng vậy!"

Cũng ngay lúc này, một giọng nói già nua chất chứa đầy chán nản vang lên.

Nhật Lâm miệng lại co giật.

"Thì ra là vậy!" Ba chị em vỡ lẽ. Nhưng, Thái Quân lại hỏi tiếp:

Trên đài giảng, nghe mọi người nghị luận, Nhật Lâm âm thầm đổ mồ hôi:

"Nào chỉ là cấp S, đây rõ ràng là cấp Địa Ngục nha." Nàng âm thầm cười khổ, sau đó ngẩng đầu nhìn tình cảnh hiện trường.

Nhật Lâm cũng không định giấu. Hắn đã dám làm, vậy thì không sợ. Nhưng hiện tại cũng nên chuồn trước, chậm một chút sợ không kịp. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cái… gì? Thật… là… Cương Thể Cảnh?"

"Anh làm cách nào mà nhanh như vậy, chỉ em với."

"Vậy đi thôi!"

Khác với tiếng kêu kinh ngạc "tầng chín" khi nãy, lần này, là kinh hoàng!

Huống chi là động không được!

Lần này Bích Ngọc cũng không ngăn cản. Đã Nhật Lâm nói không sao, vậy nàng cũng không quan tâm.

Như vậy chuyện hôm nay, chắc chắn là không giấu được.

Kiên dù sao chỉ là "vỡ lòng" mà thôi. Nếu Nhật Lâm đánh theo cách thông thường, vậy cùng một tầng thứ là không thể có chênh lệch nhiều như vậy được.

Đám hộ vệ thấy hắn đồng ý, cũng không nói nhiều liền nhanh chóng mở đường đi thẳng.

"Anh thật đã đạt Cương Thể Cảnh?"

"Anh bạn bỏ quên cái gì sao? Lữ Chung đã là tầng chín rồi. Chắc chắn trong liên minh cũng sẽ có những người âm thầm phát tài như hắn."

Lần này, người phát ra câu hỏi lại là Bích Ngọc. Nàng vốn không định xen vào, nhưng câu nói vừa rồi của Nhật Lâm lại có vẻ hơi khác một chút so với những gì hắn nói khi ở đạo quán nên nàng không dằn lòng được.

"Khốn kh·iếp! Cương Thể Cảnh! Khốn kh·iếp!"

Cảm nhận được ba ánh mắt khó hiểu đang nhìn mình, Nhật Lâm từ tốn giải thích:

Một âm thanh không ngừng lập đi lập lại.

"Không sao!" Nhật Lâm lắc đầu. Mắt vẫn nhìn phía trước, hắn nói: "Tu luyện và lĩnh ngộ công pháp thì có thể nhanh như vậy."

Lúc này nàng là người cầm lái, Nhật Lâm ngồi bên cạnh, còn hai chị em Tường Vi thì ngồi băng sau.

Đây là khen hắn sao?

Mà hắn thì không hứng thú vờn nhau với tên này, quá phí thời gian. Cho nên chỉ có thể "lấy thịt đè người".

"Vậy làm sao để có thể lĩnh ngộ được?"

Nhật Lâm gật đầu:

Hắn lấy một địch năm mươi cũng dư sức.

Trải qua một hồi ổn định, Tường Vi phía sau đột nhiên hỏi:

Hắn chuyển mắt nhìn Bích Ngọc.

Một là vì người ta là Bích Ngọc, quyền chủ tịch của một trong năm đại tập đoàn. Ngoài ra hai người khác cũng là người thừa kế. Động vào họ, mười cái Vi Thiên cũng không đủ nhét kẻ răng.

"Hẳn là vậy! Người mới nhập Cương Thể, vì chưa không chế thuần thục, khi phát động công kích thì thân thể sẽ chớp lên. Đây chính là lời nói trong công pháp luận, không thể sai được."

Một cô gái trong đó nói, trong khi ánh mắt kinh dị vẫn đang lén lút nhìn kẻ đang đứng trên kia.

Nơi xa, bằng thính lực siêu phàm, Nhật Lâm nghe thấy tiếng của quán chủ thì khóe miệng khẽ nhếch.

Lúc nãy khi thấy người của đạo tràng manh động, họ đã nhanh chóng tập hợp lại, bao bọc lấy ba chị em Bích Ngọc.

Đây là tình huống đã được diễn tập từ trước. Nếu xảy ra sự cố, dù tình hình thế nào cũng gọi cứu viện trước, sau đó mới thông báo và chờ lệnh.

Người kia đã vào Cương Thể Cảnh, có thể một mình địch mười người với Kiên Viên Mãn. Mà bọn họ, ngoài Lữ Chung đạt Cường Hóa tầng chín ra thì người mạnh nhất cũng chỉ tầng 5 mà thôi.

"Hắn là quái vật sao? Người nhanh nhất hiện nay cũng mới tầng bảy mà thôi."

…...

Không khí trong xe lại lâm vào yên tĩnh. Bích Ngọc yên lặng lái xe.

"Lữ Chung không sao. Để bọn họ đi!"

Định cho hắn nằm viện, còn muốn không sao?

"Vậy ngươi gặp thử cho ta xem!"

Bởi vì thật…quá đủ!

"Sau cùng là tu luyện. Lúc tu luyện cần tập trung, nhưng khi xả luyện thì phải cẩn thận nhớ lại cảm giác, kiểm tra kết quả. Sau đó đem so sánh với cái hiểu của mình. Tiếp theo lại suy ngẫm, tu luyện, lại kiểm tra v.v…"

Đúng như Nhật Lâm nói, chỉ riêng cái phương pháp vận dụng Tĩnh Pháp kia thôi, cũng đủ làm trấn quốc chi bảo rồi.

Tiếng la hét, hâm mộ lẫn đố kỵ vẫn vang lên khắp nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bích Ngọc nói đúng. Mặc dù đạo quán có nghiêm cấm mọi người quay phim chụp ảnh khi giảng đạo, nhưng cũng không thể quản hết nổi. Thỉnh thoảng cũng có vài thước phim truyền ra.

"Anh Lâm thật là đẹp trai." Đây là lời của Tường Vi.

Hơn mười phút sau, xe của Bích Ngọc đã "an toàn" rời khỏi đạo quán.

"Quân!" Bích Ngọc cau mày.

"Tiểu thư! Đã thông báo cho nhóm hộ vệ còn lại. Hiện giờ chúng ta nên làm gì?"

Nhưng thật ra trong tâm hắn chẳng hề dao động, vì kết quả này hắn đã tính trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đầu tiên phải thuộc, cái này thì có Không Gian Ảo ấn tải, dễ dàng đạt được. Thứ hai là phải suy ngẫm về nội dung và ý nghĩa. Mà muốn suy ngẫm tốt, vậy phải tĩnh tâm. Tĩnh pháp không hề đơn giản chỉ là phương pháp điều hòa tâm tính như mọi người nghĩ. Nếu biết sử dụng đúng cách, vậy nó so với công pháp càng có giá trị gấp chục lần. Đây là cách vận dụng…"

Thái Quân nghe vậy cũng hào hứng xen vào:

Dưới đài giảng, gương mặt của Tường Vi và Thái Quân lúc này đã chuyển từ kh·iếp sợ sang sùng bái.

"Trời ơi! Thân thể khẽ phát quang khi t·ấn c·ông, đây chính thật là Cương Thể. Thọ nguyên 30 năm Cương Thể a. Mà đây chỉ là khởi đầu."

"Ảnh thật không phải người, ảnh là quái vật." Đây là lời của tên còn lại.

Sau khi hắn nói xong, không khí trong xe liền trở nên trầm lắng. Ba chị em Bích Ngọc đều đang cẩn thận tiêu hóa những gì hắn vừa nói.

Đám thành viên của đạo quán thấy thế, dù tức giận những cũng không dám làm gì.

"Ác mộng cấp! Nhận một ân tình lớn thế này, làm sao trả? Huống chi đối phương có lẽ cũng không cần trả. Tử Băng a Tử Băng, người như vầy, chúng ta có thể thắng sao?" Bích Ngọc một lần nữa lại âm thầm cười khổ.

"Lĩnh ngộ công pháp? Ý anh là như ngộ đạo đó hả?"

"Mịa nó, ta chỉ mới đạt tới Cường Hóa tầng 2, hắn đã là Cương Thể?"

Mọi người thở phào một hơi, cả người buông lỏng. Đã không có gì nghiêm trọng, vậy cũng không cần "liều mình" cản địch.

Một người khác nghe thế, cau mày suy tư một chút, cuối cùng thở dài gật đầu:

Một người trừng lớn con mắt, lắp lắp nói:

Nàng này lúc này cũng không thể che dấu ánh mắt kh·iếp sợ nhìn hắn. Trông thấy Nhật Lâm đang nhìn lại, Bích Ngọc lúng túng quay đi. Hai má hơi ửng hồng.

Đạo quán Vi Thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cảm ơn anh!"

"Àiii, không so được, không so được!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này xung quanh nàng cũng đã có rất nhiều người. Bọn họ đều là nhóm bảo vệ ở sân bay khi nãy, hiện đã cải trang thành khán thính giả.

Hai chị em Tường Vi cũng rối rít cảm ơn.

"Ngộ đạo là nói chung chung. Lĩnh ngộ công pháp là nói riêng. Ta có công pháp về Kiên, vậy muốn tu luyện Kiên nhanh thì phải hiểu thật rõ nội dung và ý nghĩa của toàn bộ công pháp."

Từ lúc Bích Ngọc đi xuống đây, những người này đã âm thầm rời khỏi vị trí, lượn lờ xung quanh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 153: Chân chính giảng đạo