Vũ Trụ Chi Khuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 160: Nh…ân…l…o…ai!
"Bây giờ chỉ cần chờ đợi một chút. Ngay khi pháo bắn, ta liền sẽ vô địch. Ba mươi phút hẳn là đủ." Hồng Báo tay nắm chặt phù lục, căng tai mắt nghe nhìn xung quanh, trong khi miệng thì lầm bẩm: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cũng may bây giờ mọi người đã có thể phân tán một chút, Lâm Chi Linh muốn g·iết Tử Kim Linh Hầu thì cũng không thể nhắm vào quá nhiều người. Hoàng Phúc, Thiên Yết, ba người chúng ta tạo thành hình tam giác, giữ khoảng cách đủ xa theo ta t·ruy s·át."
Tên quan giữ Ma Huyết Thạch cũng hạ lệnh đi theo con Boss, t·ruy s·át trận doanh đối phương.
Do dự một chút, căn cứ an toàn là trên hết, Hồng Ba quyết định rời khỏi nơi này.
2,5%… 2%… 1,5%..
Bọn hắn phải đi theo Boss, hộ tống người cầm giữ Ma Huyết Thạch về thành Sát Lang. Trong khoảng thời gian này, Lâm Chi Linh hoàn toàn có thể bắn bất cứ lúc nào.
Top 3 nhún vai:
"Truy!"
"Chạy!"
Bên này, bọn Ảo Ảnh cũng đã "nhận ra "toan tính của Nhật Lâm. Hoàng Phúc tức giận nói:
Lúc này nó đang núp trong bãi cỏ, cả người đầy máu. Nó nhìn tên nhân loại trước mặt, ánh mắt thể hiện sự kinh hoàng pha lẫn căm hận.
Tốc độ của nó tuy giảm, nhưng đuổi theo bóp c·hết dăm ba năm tên dư sức. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Kỳ quái, sao Lâm Chi Linh còn chưa khởi động pháo. Thời gian tụ lực là 10s, nếu để Boss chỉ còn dưới 1% thì quá phiêu."
Boss bên trận doanh Tam tử là một con khỉ đột, sinh mệnh còn 10%; còn bên Nhị tử là một con gấu, sinh mệnh còn 3%. Bọn chúng cả người đầy máu, tốc độ di chuyển cũng giảm đi rất nhiều.
Ảo Ảnh lúc này cảm thấy không ổn:
"Cũng có thể, hắn có lẽ là muốn chờ Boss bên ta c·hết, lợi dụng Boss bên kia đuổi g·iết chúng ta chạy tán loạn mà xử lý từng người một. Dù sao bên Tam tử là không có tự do, bọn hắn lúc nào cũng phải đi theo tên quan kia và con khỉ đột này. Tên Lâm Chi Linh lúc đó bắn pháo là có thể giải quyết trọn ổ."
Hồng Bá căng mắt nhìn một vòng xung quanh, nhưng không phát hiện được thứ vừa lên tiếng.
Quả thật nếu Nhật Lâm không hề bị ràng buộc, hắn có thể để mặc cho hai trận doanh tự sinh tự diệt. Chỉ cần hai bên phân ra thắng bại, quân số giảm mạnh, lúc đó hắn chỉ cần tiễn đưa một kích cuối cùng là có cơ may rất lớn trở thành người thắng.
Nhưng tại thời điểm hắn vừa mới quay đầu, từ bên dưới một lùm cỏ, một thứ đồ vật có màu trắng ngà bỗng phóng ra với tốc độ cực nhanh.
"Ma thú đâu?" Hồng Bá nghi hoặc.
"Dù sao trận đầu là chúng ta thắng. Nếu hắn tính sau này mới bắn, vậy chúng ta cũng chỉ có thể tản ra hết sức có thể, đồng thời canh chừng liên tục vậy."
Nói xong, Nhật Lâm liền giơ tay lên…
Sau một giây, nó phun ra một vật, thể tích lại khôi phục như lúc ban đầu.
Đây là đề phòng khi Nhật Lâm bắn Ma Quang Tinh Pháo, mình không may rơi vào tâm điểm sát thương thì chạy không kịp.
"Nh…ân…lo…ai…!"
Không âm hiểm không được.
Hồng Bá chưa kịp phản ứng liền cảm thấy mình đang bị thứ gì đó nhơn nhớt quấn quanh, sau đó cả người lập tức bị kéo vào một cái hang tối tăm. Hắn cố gắng vùng vẫy, nhưng tay chân bị trói chặt, cả người nhưng đang rơi vào khoảng không.
"Mịa! Toàn một lũ chơi âm. Không thể đường hoàng ra đây pk, một mất một còn được à. Chơi game mà phải tính toán suy nghĩ âm hiểm như vậy?"
Ngay lập tức, các nhóm bên Hồng Bá tản ra, nhanh chân vọt thẳng. Lúc này, trên tay của hắn đã xuất hiện một miếng phù lục màu vàng kim.
Hồng Bá hiện đang lẩn trốn trong đám bụi cây cao ngất, cẩn thận đưa mắt dò xét xung quanh, trong tay vẫn đang nắm chặt lấy tấm phù lục.
Hắn lập tức thi triển kỹ năng phản dame, vừa lùi vừa quay ra sau nhìn.
"Kỳ quái, tiếng kêu kia rõ ràng là của ma thú. Nó đâu?"
Cũng trong lúc này, cách chiến trường khoảng 2km, Nhật Lâm đang đứng trước một con… cóc.
"Mẹ nó, sao còn chưa bắn? Giờ mà không bắn, đợi con gấu này c·hết, mọi người chạy hết thì ngươi cũng đâu húp thêm được cái gì? Đồ ngu xuẩn, bắn đi!"
Chỉ thấy lúc này, người chơi của ba bên lại nhận được thông báo:
Bây giờ rảnh tay, sao có thể để bọn này nhảy nhót tiếp.
Trở lại chiến trường, đã hơn hai mươi phút trôi qua từ lúc Ma Hùng bị g·iết.
Bọn họ cũng đã giảm phần lớn tần suất t·ấn c·ông, để mặt cho hai Boss tự sinh tự diệt.
Không có ai!
Những nhóm khác nghe Ảo Ảnh nói cũng gật đầu. Vốn là định xử lý xong hai trận doanh kia, bên này có thể sẽ phát sinh nội đấu. Ai ngờ vì tên Lâm Chi Linh, chuyện này coi như ngâm nước.
"Không lẽ hắn tính để cho một bên c·hết hẳn rồi mới bắn?"
…...
"Gàoooo…!"
Lúc này, sinh mệnh của Tử Kim Ma Hùng đã gần tới đáy, nhưng hai bên đều chưa thấy có động tĩnh gì của Nhật Lâm.
Tên top 12 giật mình, nhưng sau đó khẽ gật đầu:
Còn các nhóm người chơi, hiện tại đã cách xa hai con Boss gần 100m. Bọn họ chỉ đánh qua loa, chạy vào trong thả một cái kỹ năng rồi nhanh chóng rút. Vài chục giây sau mới lập lại.
Nơi này tuy cây cối rậm rạp, cao quá đầu người nhưng Boss Tử Kim chắc chắn cũng không nhỏ, động tĩnh gây ra cũng sẽ rất lớn. Nếu nó xuất hiện, hắn không thể không nhìn thấy được.
Thiên Yết nghe hắn nói, dù lần này trong lòng cũng rất muốn hô lên "ngươi nói đúng" nhưng cũng biết đây là nói nhảm. Đừng nói Chân Thực Ma Huyễn quan trọng như thế nào, dù cho nó chỉ là một trò chơi bình thường, thì ai cũng muốn thắng.
Chương 160: Nh…ân…l…o…ai!
"Khốn kh·iếp! Tên Lâm Chi Linh đúng là kẻ khốn nạn. Rõ ràng hắn không hề có ý ra tay, chờ cho bên này c·hết hết mới ló mặt. Thật không lẽ hắn không hề bị ràng buộc, muốn làm gì thì làm?"
Sinh mệnh tới cuối, Tử Kim Ma Hùng kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống! (đọc tại Qidian-VP.com)
Xoẹt!
"Ai biết! Dù sao chỉ là suy đoán. Chúng ta lo chuyện trước mắt đi."
"Nh…ân…lo…ai…!"
"Gàooooo!"
Thôn Diệt Thiềm Thừ há to miệng, đem trọn cơ thể Hồng Bá nuốt vào. Thể tích của nó liền tăng lên gấp đôi.
Cũng không cần phải tính toán chi li.
Và, Nhật Lâm đã ra tay!
Trông thấy dáng vẻ của nó, Nhật Lâm xoa tay, nở một nụ cười tà ác:
Dù sao kết cục đã định, lao vào chỉ khiến đối phương kích thích, xui xui tặng cho mình một phát tiễn đưa về thành thì oan.
Mà Boss Tử Kim bên Tam tử vẫn còn. Nhật Lâm nếu muốn đoạt Ma Huyết Thạch, vậy bây giờ phải lập tức g·iết nó, sau đó tranh thủ thời gian còn lại đi tìm người giữ viên đá kia. Bằng không nếu hắn tiếp tục trì hoãn, e rằng thời gian không đủ.
Hồng Bá sởn tóc gáy. Ma thú biết nói tiếng người, ít nhất là cấp Tử Kim!
Đối diện, Hồng Bá hiện tại so với Ảo Ảnh nào chỉ không ổn, hắn âm thầm điên cuồng gào thét:
Boss Tử Kim Ma Hùng…
…...
Bây giờ mà bắn, còn có khả năng g·iết thêm được vài người chơi. Nhưng nếu bắn chậm, Boss một khi c·hết trước thì bọn hắn liền chạy. Lúc đó Lâm Chi Linh chỉ có thể g·iết được một mình Boss mà thôi.
Chỉ thấy lúc này, ở một khoảng cách cách sau lưng Hồng Bá tương đối khoảng 30m, một âm thanh không giống như của nhân loại, lại chất chứa đầy thù hận bỗng vang lên:
Tên thuộc hạ top 3 cau mày:
Nếu toàn bộ c·hết, vậy cả đám đều đi tong!
Mặc dù người cầm Ma Huyết Thạch là tên quan kia, nhưng công lao vẫn là tính theo công từng người, nhất là người còn sống.
Nhưng, cốt truyện chắc chắn sẽ không cho phép như vậy. Khả năng tranh đoạt của ba bên phải ngang bằng, đây là thiết lập.
Ảo Ảnh lắc đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồng Bá liên tục đảo hướng nhìn, nhưng kết quả vẫn là không thấy.
"Như vậy quá phiêu. Hắn không sợ bị con khỉ đột kia g·iết trước khi kịp bắn sao?"
Trên chiến trường, chiến đấu đã dần đi đến hồi cuối. Hai bên trận doanh lúc này người người căng thẳng, ánh mắt hướng về mọi phía dò chừng.
Hắn âm thầm gào thét:
Hồng Bá hai tay siết chặt, sắc mặt trở nên âm trầm.
"Ra tay đi, ra tay đi…!"
Ảo Ảnh vừa chạy vừa ra lệnh:
Hết cách, đây là lệnh, chống lại xem như từ bỏ nhiệm vụ.
Đúng là thế, chiến trường đã đi đến hồi cuối. Chuyện bây giờ là tính toán bảo mệnh trước cái đã.
Nếu Nhật Lâm lúc này sử dụng Ma Quang Tinh Pháo, dù cho có phải tốn thời gian tụ lực thì chúng cũng không chạy thoát kịp ngoài 200m.
Cứ thế, thời gian dần dần trôi đi.
Đám người Ảo Ảnh cũng phóng đi.
Nhưng…
Và đây, cũng là tiếng kêu cuối cùng của hắn.
Hồng Bá tuyệt vọng:
[Đại nhân, công tử nói thành chủ đã nhận được tin tức, ông ta sắp truyền lệnh ép buộc bọn họ ngừng chiến. Mọi người chỉ còn khoảng 30 phút để giải quyết. Sau ba mươi phút, ba bên phải ngưng chiến ngay lập tức. Ma Huyết Thạch lúc đó đang thuộc về trận doanh nào thì bên đó sẽ giữ, không được tranh giành nữa.]
Những nhóm khác bên Tam tử cũng như thế, bắt đầu giãn cách đội hình truy theo.
"Ok đại ca!"
"Không….!"
Hồng Báo nghe được nội dung này, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền âm thầm cười to:
" Không dược! Rõ ràng là có tiếng kêu, giờ thấy hay không thấy cũng phải đi thôi."
Liệp Sát thịnh yến, bắt đầu!
Boss Tử Kim bên Nhị tử khi sau c·hết, con còn lại sẽ đuổi g·iết bên mình. Nhật Lâm lúc này nếu cũng tham gia, sẽ có khả năng gặp trúng nó. Lúc đó thì hắn cũng xong đời, pháo cũng đi ngâm nước.
Tử Kim Boss bên Tam tử điên tiết đuổi theo. Đám này thừa dịp nó và đối thủ đánh nhau, nào là đâm, nào là chọt, q·uấy r·ối nó không biết bao nhiêu lần.
1%… 0,5%… 0,1%… 0%.
Dựa theo thông báo này, có nghĩ là trong vòng 30 phút, người chơi sẽ bắt buộc phải tử chiến nếu muốn giành lấy Ma Huyết Thạch.
"Khửa khửa, cóc con, kiếp sau có đầu thai, hãy ghi nhớ hai từ này, ta là… nhân… loại!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ha ha ha, Lâm Chi Linh, ngươi tính toán thất bại. Có giỏi thì đừng bắn luôn đi, ha ha ha…"
Mắt nó đỏ chót, chứa đầy sự căm hận rít lên:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.