Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 84: Hi vọng sinh khởi

Chương 84: Hi vọng sinh khởi


Sau khi chuyển chức và học kỹ năng xong xuôi, Nhật Lâm bước ra tế đàn hội họp với chị em Thanh Hà.

Trò chuyện một lát, hắn hiểu ra Ngụy Linh Thể là như thế nào, bởi vì Thanh Vân chính là chỉ đạt được Ngụy Linh Thể.

Đơn giản là mất đi phúc lợi của Linh Thể, dẫn tới không thể có thêm 1 kỹ năng cao cấp ngoại ngạch, còn lại thì cái khác giống nhau.

Thiệt thòi này quả thật hơi lớn, nhưng đành chịu thôi. Cũng không phải ai ai cũng là chuyên nghiệp, hoặc may mắn như Thùy Linh các nàng, có hắn trợ giúp.

" Được rồi, Thanh Vân, cô mở giao dịch, tôi đưa thứ này cho cô."

Thoáng lát thời gian cũng sắp hết, Nhật Lâm mở giao dịch, đưa "tôi khí" mà hắn đã lợi dụng năng lực mới của Chân Thực Ma Nhãn chuyển từ linh khí sang đưa cho Thanh Vân. Sau đó căn dặn Thanh Hà: "Thanh Hà nhớ vô Không Gian Ảo nhé…"

Hắn quyết định đưa Địa Kinh cho Thanh Hà, đồng thời cũng nói ra tác dụng của nó.

Trải qua sự việc của Chân Thực Ma Nhãn, hắn cảm thấy đã không thể chần chừ việc này nữa. Tốc độ tu luyện của mọi người sẽ càng ngày càng nhanh. Dù cho có Tĩnh Pháp kềm chế một phần, nhưng sắp tới sẽ phát sinh một số chuyện là không thể tránh khỏi.

Mặc dù chị em Thanh Hà đã được hắn Tẩy Tủy, cộng thêm Ma Huyễn Lệnh và "tôi khí" tốc độ tu luyện của hai nàng sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều. Có lẽ khoảng một tuần nữa thôi là hai nàng có thể đạt tới Kiên viên mãn.

Nhưng Kiên viên mãn cũng không chống được đ·ạ·n, ai biết bên ngoài còn có bao nhiêu v·ũ k·hí nóng được tồn trữ chứ. Thân phận và địa vị của Thanh Vân Thanh Hà không hế nghi ngờ là lớp bảo vệ rất tốt, nhưng rủi xui xui gặp phải thêm một tên Đạo Hoàng thì sao.

Có thể chắc lúc này liền chắc lúc ấy, đây là suy nghĩ của hắn. Mặc dù có chút muối mặt với hệ thống, nhưng hắn không quan tâm nữa. Hệ thống đồng ý, hắn liền mặt dày lấy đưa cho nàng.

Thanh Vân không phải bạn gái hắn nên hắn không dám đưa, nhưng hắn sẽ đưa cho Thanh Hà. Ngoại trừ đi làm ở tập đoàn có bảo vệ canh phòng, còn bên ngoài thì hai chị em nàng cũng thường đi chung ở chung, Thanh Hà mạnh lên hẳn có thể bảo đảm cho cả hai.

" Dạ!" Thanh Hà cố gắng kiềm chế sự vui mừng, đồng thời vì tránh né ánh mắt đùa cợt của chị hai, đồng ý một tiếng liền log out.

Cho tới nay, mặc dù Nhật Lâm vẫn luôn tỏ ra quan tâm yêu thương nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn còn gút mắc.

Một là việc phải cùng hai người kia có chung anh ấy. Nàng dù đã chấp nhận, những vẫn không hoàn toàn vui vẻ. Có thể không chấp nhận được sao? Nàng, chỉ là "tiểu tứ" mà thôi! Còn có tư cách gì không chấp nhận? Trừ khi chịu mất Nhật Lâm!

Cho nên việc này nàng có thể chịu được, vẫn sẽ chịu được.

Việc thứ hai mới là thứ khiến nàng buồn tủi. Bởi vì nàng cảm thấy "địa vị" của nàng trong lòng Nhật Lâm không "lớn" như hai người kia. Đây chỉ là một loại cảm giác do tự ti sinh ra, chứ không phải thật như vậy. Nàng biết ảnh không hề thiên vị bất cứ ai.

Nhật Lâm vẫn luôn thế, vẫn đối xử với các nàng theo cái cách mà hắn thấy thoải mái nhất, cũng khiến các nàng thấy thoải mái nhất. Nhưng mang danh là người đến sau, nàng vẫn luôn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó, sự công nhận!!!

Và hôm nay, nàng đã có được!!!

Mặc dù đây chỉ là đơn phương nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn rất vui. Thế là đủ!

" Hi vọng anh có thể đối xử tốt với nó như… hai người kia!"

Thanh Vân nhìn thân ảnh Thanh Hà biến mất, ánh mắt phức tạp quay sang Nhật Lâm nói. Giọng nói của nàng không mang hàm ý cảnh cáo hay uy h·iếp, mà lại có chút…bất lực.

Nàng hiện tại đã "biết rõ" hắn nên cũng biết uy h·iếp chẳng tác dụng gì. Đại tập đoàn trước mặt người này chẳng khác gì con hổ giấy, đưa tay là có thể xé nát.

Thật buồn cười những người kia, trong đó có nàng lại đi lo lắng về "độ tin cậy" kia.

Nhật Lâm nhìn Thanh Vân mỉm cười, thân hình hắn từ từ biến mất. Hắn không đưa ra một lời xác nhận, vì xưa nay hắn không thích hứa hẹn. Hắn chỉ làm hết sức có thể là đủ.

" Có thể bao dung thật sao? Chẳng trách cô ta lại làm như vậy."

Nhìn vào khoảng không trước mặt, Thanh Vân mở miệng thì thào. Đột nhiên, một niềm hi vọng thầm kín không biết từ đâu xuất hiện. Nàng nhanh chóng lắc đầu, lấy lại thanh tỉnh.

" Không được!"

Thanh Vân nắm chặt tay, cắn răng lựa chọn log out.

Nàng đã không nhận ra, thân hình nàng thì đã biến mất, nhưng nơi đây, hi vọng lại sinh ra. Một khi nó đã tồn tại, thì vẫn sẽ luôn tồn tại, dù cho nàng có cố gắng xua đuổi. Trừ khi hi vọng thật sự tắt, bằng không, nó chỉ càng ngày càng lớn, lớn cho đến… không thể ngăn cản.

…...

Không Gian Ảo, khu giải trí.

Thanh Hà tựa người vào vai Nhật Lâm, nỉ non hỏi:

" Thật không thể truyền cho chị hai được hả anh?"

Nhật Lâm nghe vậy cười khổ:

" Anh là thật muốn truyền, nhưng tâm cảnh thứ này quá nghịch thiên. Ai biết cổ luyện xong sẽ phát chuyện gì?"

Đúng là hắn cũng có ý nghĩ truyền cho Thanh Vân. Nhưng từ cái lần bị hệ thống hố hàng, để cho Thùy Linh biết được chuyện của Thu Nguyệt, hắn không dám làm bậy nữa.

Chuyện hắn với Thanh Hà hai nàng đều đã biết, rủi phát sinh như lần trước thì cũng chẳng sao. Nhưng ai biết Thanh Vân luyện xong sẽ phát sinh cái gì. Hắn cũng không phải tự kiêu mà nghĩ hiện giờ Thanh Vân thích hắn, nhưng ai bảo đảm luyện xong thì vẫn vậy? Dù sao Tứ Kinh là chung một gốc, ảnh hưởng qua lại lẫn nhau.

Tâm cảnh thứ này quá huyền bí, hắn không dám chơi liều.

Thanh Hà nghe xong, ngẩng đầu định mở miệng nói thêm cái gì nhưng rồi chợt dừng lại, thở dài một hơi.

Không như nàng, chị hai dù gì cũng đã hoạt động trong tập đoàn rất lâu, che dấu cảm xúc đối với chị ấy chỉ là chuyện nhỏ. Mặc dù trực giác nói cho nàng biết chị nàng có lẽ có hảo cảm đối với Nhật Lâm, nhưng cũng không cho thấy chỉ thích ảnh.

Che dấu quá sâu!

Tại sao nàng lại nghĩ tới chuyện Thanh Vân lại có khả năng thích Nhật Lâm?

Bởi vì nàng hiểu tính cách chị mình. Kiểu người "đa tình" như Nhật Lâm, chị nàng là ghét nhất, cực ghét. Dù cho hắn có là bạn trai của em mình, nhân phẩm thật sự tốt đi chăng nữa thì vẫn sẽ không thay đổi được thái độ này.

Nhưng bây giờ thì sao? Chị nàng không những không hề có loại thái độ này, mà còn có thể đùa giỡn với Nhật Lâm một cách thoải mái.

Chị nàng phải chăng thay đổi? Nàng không biết! Nhưng khả năng cao nhất, chính là chị cũng thích Nhật Lâm!

Nhưng nàng chỉ dám suy nghĩ, chứ không dám nói ra. Hai chị em chung… cái kia, quá… kỳ lạ.

Thanh Hà hiện giờ đối với chính mình cũng rất khó hiểu. Nàng nghĩ tới chuyện này nhưng lại không hề cảm thấy… khó chịu. Chỉ là thấy kỳ lạ mà thôi!

Nhật Lâm lúc này cũng không biết trong lòng Thanh Hà đang có đủ mối cảm xúc, hắn chỉ nghĩ nàng lo lắng cho an toàn của chị mình nên mới vậy mà thôi. Hắn đưa tay xoa nhẹ mái tóc nàng, từ tốn nói:

" Cũng không phải hoàn toàn không được. Chờ anh hiểu rõ hơn về tứ kinh, biết đâu đây chỉ là lo lắng suông mà thôi."

" Ừm!" Thanh Hà mỉm cười, nhắm mắt thả người tựa vào vai hắn.

…...

6h30 sáng.

Sau khi vệ sinh xong, Nhật Lâm bước chân xuống bếp.

" Chào Yên, chào Minh Yên!" Trông thấy hai chị em Như Yên, hắn liền mở miệng chào.

" Chào Lâm!"

" Chào anh! Anh lại bàn chờ chút nha, em làm đồ ăn sắp xong rồi." Minh Yên cũng không quay đầu, vừa làm vừa đáp.

Nhật Lâm bước tới bàn ngồi xuống, tiện tay cầm lấy quả táo Như Yên gọt sẵn bỏ vào miệng.

" Hôm nay Yên không đi làm hả?"

Nhật Lâm tò mò hỏi, bình thường giờ này nàng đã ra khỏi nhà.

Như Yên nhìn em gái rồi đáp:

" Ừ, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi chút."

Nhật Lâm hiểu ý. Nguyên nhân là do chuyện tối qua, nàng sợ Minh Yên còn không ổn nên muốn ở nhà xem chừng. Dù sao nếu hắn không xuất hiện, chưa biết chừng… Đây đối với một cô gái không hề là chuyện nhỏ.

Tiếng Minh Yên chợt vang lên:

" Hì, em đã nói không sao rồi mà chị vẫn không tin, cứ phải ở nhà cho chắc."

" Hừ, nói hay lắm. Nếu không có…" Như Yên hừ một tiếng, định nói tiếp thì chợt nhìn thấy ánh mắt của Nhật Lâm bèn im lặng.

Nhật Lâm thấy nàng dừng lại liền quay sang nói với Minh Yên. Giọng hắn lúc này có chút nghiêm khắc:

" Em thì không sao, nhưng chị em lại vì chuyện này mà có sao đó."

Minh Yên nghe được giọng nói của hắn, tay bất chợt dừng lại. Qua một lúc, nàng lại tiếp tục công việc, nhưng nếu để ý sẽ thấy tay nàng đang run nhẹ.

" Xin lỗi chị!"

" Không… có gì đâu!" Như Yên cảm thấy mắt mình hơi cay cay.

Cũng không phải đây là lần đầu em nàng xin lỗi. Mỗi lần làm nàng tức giận, nó đều chủ động xin lỗi. Nhưng, đây là lần đầu con bé chịu nghe người khác nói.

Minh Yên không phải là người không biết lý lẻ. Nhưng vì biết lý lẻ, nên nó càng xem thường những người hay nói lý lẻ. Trong mắt nó, loại người thích nói đạo lý chỉ là đám lưu manh giả danh tri thức. Bên ngoài tươm tất, bên trong h·ôi t·hối mà thôi.

Như Yên bất giác thở dài. Cũng từ hồi vụ kia, con bé mới trở nên như vậy. Quay qua nhìn người con trai trước mặt, tâm trạng nàng hiện giờ đột nhiên xuất hiện những cảm xúc kỳ lạ.

Người này, có khi tỏ ra rất hờ hửng. Trước đây dịch vụ chuyển khoản ngân hàng chưa phát triển, cả tháng nhiều khi chỉ gặp mặt hắn đúng 1 lần Đó chính là ngày 1 hàng tháng, cũng là ngày lấy tiền nhà! Còn lại chỉ là những lời chào xã giao thoáng qua, thậm chí xong xuôi thì mặt cũng chẳng thèm nhìn thêm một giây.

Nhưng hắn lại có lúc rất… tinh ý.

Đôi lúc hứng lên nói nhiều được vài câu, và ngay trước khi nàng nhận ra mình muốn kết thúc, hắn liền trước tiên rút trước. Trăm lần thì hết chín chín lần đều như vậy. Quá quỷ dị!

Cũng ví như chuyện tối qua trên sân thượng, rõ ràng nàng định từ chối rồi, thế mà cuối cùng lại bị hắn khiến cho không mở miệng được, ngầm đồng ý lời "rủ rê" kỳ lạ kia mà không hề thấy khó chịu. Thậm chí còn thấy… ấm áp vì sự tế nhị của hắn nữa chứ.

" Có vẻ như, có hắn ở nhà cũng rất tốt!" Một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong tâm trí Như Yên. Nhận ra điều này, nàng liền đỏ mặt quay đi, che dấu sự bối rối.

" Không được! Như Yên, mi làm sao thế này? Đừng quên còn có thứ quan trọng hơn đang chờ mi làm."

Ngay lúc nàng đang hoảng loạn, tiếng Nhật Lâm lại tiếp tục vang lên:

" Đã hôm nay mọi người đều rảnh rang, hay là tìm một chỗ đi chơi thư giản đi?"

Chương 84: Hi vọng sinh khởi