Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vũ Trụ Chi Khuyết
Unknown
Chương 85: Bãi Kiến
"Woa, thật là nhộn nhịp. Chị hai, anh Lâm, mình mua vé vào chơi thôi!" Minh Yên hào hứng vang lên.
"Được, đi thôi!" Nhật Lâm cười đáp lại.
Chỗ ba người đến là một công viên giải trí nổi tiếng nhất thành phố, vừa có thể vui chơi ngắm cảnh, vừa có thể ngâm mình bơi lội giữa những dòng nước trong xanh. Cũng may hôm nay là ngày thường nên cũng không quá đông khách.
…...
Sau một hồi vui chơi thỏa thích, ba người tìm một khu vực có nhiều bóng mát nghỉ ngơi. Minh Yên xung phong nhận việc đi mua kem để giải nhiệt.
Nhìn em gái vui vẻ đứng xếp hàng ở phía xa, một cảm giác nhẹ nhỏm mà đã rất lâu rồi chưa từng có được bỗng nhiên xuất hiện trong lòng Như Yên. Nàng quay người nhìn sang Nhật Lâm, chân thành nói:
"Cám ơn!"
Nhật Lâm nghe được câu này bỗng cảm thấy có chút buồn cười. Dạo gần đây, câu cảm ơn này hắn nhận được hơi nhiều, mà toàn là từ các cô gái xinh đẹp.
"Thật sự là vận đào hoa tới?" Hắn lắc đầu tự giễu.
"Chỉ là đi chơi thư giản thôi mà. Thân là chủ nhà, quan tâm đến cảm xúc của hộ khách cũng là việc nên làm. Nếu không hai chị em Yên bỏ đi, ai đem tiền đến nuôi Lâm, ai cho Lâm ăn ké nha."
Như Yên nghe hắn nói vậy cũng bật cười. Nàng khởi lên hứng thú, nháy mắt trả lại một câu:
"Vậy cũng đúng. Có chủ nhà tâm lý như vậy, bao nuôi một đời cũng được nha."
Lời vừa nói ra liền cảm thấy không ổn, Như Yên xấu hổ cúi gầm mặt xuống, hai má từ từ chuyển đỏ. Qua một lát không thấy Nhật Lâm nói gì, nàng len lén ngẩng lên nhìn.
Nhật Lâm lúc này cũng hơi ngại ngùng. Dẫu biết đây chỉ là lời nói đùa, nhưng ai biểu người nói là Như Yên nha. Cái điệu bộ của nàng lúc nãy, so với thân hình hấp dẫn của nàng càng kích thích tinh thần hơn nha. Nhất là hắn đã từng thấy… khục.
" E hèm, Minh Yên mua xong rồi kia, chúng ta đi tiếp thôi."
Nhìn Nhật Lâm chật vật chạy trối c·hết, Như Yên đột nhiên lại bật cười:
"Thật đáng yêu!"
Há, đáng yêu? Nếu nàng biết tên này bây giờ chân đạp bao nhiêu thuyền, chỉ sợ câu nói này vĩnh viễn sẽ không lên được mặt bàn. Hắn chỉ là không muốn ở đó khiến nàng lúng túng hơn thôi.
"Haizzz, nếu như không có việc kia thì vui biết mấy. Nhà, quả thật cũng chỉ cần như vầy mà thôi." Đột nhiên nghĩ tới vận mệnh của mình, tâm trạng Như Yên bỗng chốc tụt xuống.
Nhưng ngay lập tức, nàng lại ngẩng thẳng đầu, cố gắng đem cảm xúc vừa rồi ép xuống.
"Không được, hôm nay chơi vui vẻ như vậy, không nên để những cái thứ như vầy làm ảnh hưởng. Như Yên a Như Yên, mày phải kiên cường lên."
…...
"Cảm ơn anh!"
"..."
Nhật Lâm lắc đầu cười khổ. Lời cảm ơn này, hiển nhiên là thuộc về người còn lại trong ba người, Minh Yên.
Lúc này hắn và nàng đang ngồi trên băng ghế đá nghỉ ngơi sau khi ba người ăn trưa xong. Như Yên không có ở đây vì đang đi vệ sinh.
Hắn nhìn cô gái bên cạnh, "nghiêm túc" nói:
" Nếu sau này con muốn đi chơi thì không được nói những lời này thêm lần nào nữa, biết không?"
"Dạ, hì hì."
Do dự một chút, Nhật Lâm nói tiếp:
" Dù sao cũng đã ở chung một thời gian khá lâu, chúng ta cũng đã rất thân quen, nếu hai chị em em có gì cần hổ trợ thì cứ nói với anh."
Câu nói này hắn đã đắn đo rất lâu giờ mới quyết định nói ra, và cũng chỉ dám nói với Minh Yên. Chị nàng Như Yên dù sao cũng đã đi làm, tâm tư khá n·hạy c·ảm. Nếu hắn đem lời này nói ra với nàng, chỉ sợ nàng nghĩ lung tung thì mệt.
Nhưng Minh Yên lại khác, không phải nói nàng ngây thơ, nhưng vì chưa v·a c·hạm xã hội nhiều, suy nghĩ của nàng sẽ đơn thuần hơn. Nói cho nàng cũng bởi vì ý nghĩ của hắn cũng thật chỉ đơn thuần như vậy.
Hắn, lại phạm vào cái tính lo chuyện bao đồng. Mặc dù Nhật Lâm không hứa hẹn điều gì, nhưng dù sao cũng đã quen biết thân thuộc lâu như vậy, nếu quả thật có thể giúp được, hắn sẵn sàng giúp.
Nhật Lâm không phải là kẻ tự cao tự đại, nhưng hắn cũng không phải ngụy quân tử hay giả vờ khiêm tốn. Hắn biết năng lực của mình nên mới dám nói ra những lời này, thật sự là vì muốn giúp các nàng chứ không phải để an ủi qua loa.
Minh Yên nghe hắn nói câu này, thân thể nàng hơi run nhẹ. Nàng bất chợt nghĩ tới những chuyện trong quá khứ, nước mắt bắt đầu tích tụ trên khóe mi.
Nhật Lâm hoảng hốt, cảm thấy hối hận:
" Anh… anh xin lỗi!"
Hắn bối rối định đưa tay lên gạt nước mắt nàng thì đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng thu lại. Con bà nó, nghiện cũng không thể nghiện sâu như vầy được, đây không phải Thanh Hà a.
Minh Yên thấy động tác có phần vụng về của Nhật Lâm thì đột nhiên muốn phì cười, nhưng trong lòng lại hơi có chút hụt hẫng.
Đưa tay quệt những nước mắt, nàng nhìn hắn một cách ôn nhu:
" Em biết rồi!"
" Ừm!"
Nhật Lâm cũng thấy đủ, tâm ý thể hiện vậy là được rồi. Chỉ cần chờ thời cơ nàng mở lòng là được. Dẫu không thành thì cũng chẳng sao.
…...
0h.
"Đăng nhập!"
Nhật Lâm vào game.
"Được rồi, lại tiếp tục cày level thôi. Hệ thống tên kia cũng thật là, buff mình quá đáng như vậy, làm hiện tại ngoài cày level ra thật chẳng biết làm gì."
Vừa vào tới Nhật Lâm liền mở miệng tự sướng.
Nhưng quả thật đúng là như vậy. Nếu là người khác, bây giờ chỉ sợ có rất nhiều việc cần làm: nào là đi học nghề phụ, nào là đi xem kiến trúc mới, nào là đi khám phá toàn thành thị, còn có khu nhiệm vụ cùng với các vấn đề liên quan tới bang hội nữa.
Nhưng Nhật Lâm thì không cần để ý những cái này, có Chân Thực Ma Nhãn, hắn không cần phải đi tìm nhiệm vụ, cứ việc cày level tới khi đẳng cấp đạt điều kiện là đi làm thôi. Ngoài ra những chuyện còn lại thì Thanh Vân Thanh Hà đã bao hết. Các nàng có công hội, không mượn dùng loại lực lượng này thì phí nha.
Công Hội Kiến Thiết Lệnh hắn đã giao cho Thanh Hà để hai chị em nàng tự đi thành lập. Còn nghề phụ hắn tuy cần, nhưng đã có lựa chọn tốt hơn nên không cần đi học bây giờ.
Điều này tương đương với việc xác nhận hắn đã quyết định hợp tác toàn diện với Thanh Vân rồi. Hậu đài của bạn gái "trâu" như thế, không hợp tác thì phí nha. Giúp nàng cũng là giúp mình.
Cầm lấy bản đồ mở ra, Nhật Lâm bắt đầu kiểm tra.
"Để xem nào, khu vực cấp 45 cũng không ít. Ồ, cẩu đầu nhân? Bọn này hẳn là thuộc chủng tộc bán thú nhân. Theo giới thiệu thì số lượng khá đông, cũng rất thích hợp với mình. Để xem coi còn cái khác không?"
Ở cấp Thành Thị, quái vật luyện cấp không còn chỉ là những con ma thú nữa mà cũng đã có một số chủng tộc khác tham gia săn mồi rồi.
Tại sao tên Thành Thị lại là Sát Lang? Bởi vì nơi đây có Lang Nhân, một chủng tộc cao cấp thuộc Bán thú nhân. Đây cũng chính là kẻ địch lớn nhất của Thành Thị, nên mới lấy mục tiêu tiêu diệt chúng làm tên cho Thành Thị này.
Cẩu đầu nhân cũng là một chủng tộc, nhưng chúng không đủ mạnh nên không có lãnh địa riêng mà phải phụ thuộc vào Lang Nhân.
"Ma Lang cấp 45 cũng được, số lượng đông đảo. Nhưng nơi đây khá gần lãnh địa của Lang Nhân, bọn chúng hẳn là có quan hệ gì đó với nhau, không ổn lắm. Tìm cái khác…a, có rồi!"
Tìm kiếm một hồi, ánh mắt của Nhật Lâm đột nhiên dừng lại một điểm trên bản đồ, Bãi Kiến.
Bãi Kiến, tên như ý nghĩa, khu vực nơi đây là lãnh thổ của kiến. Hả, ngươi nói kiến yếu như vậy sao có thể có mặt ở cấp Thành Thị? Ngươi nói đúng! Nhưng đây mà dị giới nha, cái gì cũng có thể xảy ra.
Dựa theo giới thiệu, đám kiến này lấy 1 tổ làm đơn vị, tức là nếu ngươi g·iết vài ba con kiến lẻ tẻ thì sẽ không có kinh nghiệm. Phải g·iết đúng kiến chúa của 1 tổ mới được, mà kiến chúa thường chỉ xuất hiện khi kiến trong tổ của nó sắp c·hết hết!
G·i·ế·t một vài con thì dễ, g·iết cả tổ… cũng không khó, khục. Nhưng vấn đề là đây là Bãi kiến, theo giới thiệu thì một khi ngươi bước vào thì chuẩn bị tinh thần đ·ánh t·ới c·hết đi là vừa. Số lượng vô cùng vô tận của bầy kiến sẽ từ dưới đất bò lên, hết đám này đến đám khác liên tục khô máu với ngươi, không c·hết không thôi!
Muốn đi luyện cấp ở khu vực này, máu trâu chỉ là phụ, phải có kỹ năng quần khống thì mới đánh được.
Những đối với Nhật Lâm, nơi đây càng không thể thích hợp hơn. Vì hắn có Thuấn Biến, Thiên Di và Phân Thân. Cộng thêm mấy cái đại chiêu và Đại Niết Bàn, nơi đây chẳng khác nào là thiên đường đối với hắn.
"Rồi, lên đường!"
Nhật Lâm lấy ra Xích Linh Câu, nhắm hướng Bãi Kiến phóng đi.