17:43 ngày 24/09/2025, tại một thành phố sầm uất nào đó, ở một công ty to lớn nào đó.
“Rầm… ầm…”
Tiếng vang của đồ vật bị ném xuống đất. Là một tập tài liệu, nhưng giờ đang bay lã chã đầy sàn.
“Rốt cuộc cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Tại sao tiến độ lại chậm đến như vậy, cậu có biết đã qua deadline lâu lắm rồi không? Không muốn làm thì nghỉ việc đi, tôi muốn người như cậu ở đây làm gì?”
Tiếng quát vang dội trong không gian kín và tịch mịch này. Người đàn ông bụng phệ lùn tịt với bộ râu mà người con gái nào nhìn cũng phải sợ hãi tránh xa đang giận dữ chỉ trỏ vào tên thanh niên trước mặt.
Phải, là hắn đây.
Một nhân viên IT tốt nghiệp một trường đại học danh giá và vào làm tại công ty này. Dù là một nhân viên thông thường và chẳng có bối cảnh gì nhưng với sự cố gắng sau 2 năm đã có thể lên làm trưởng nhóm phát triển.
Nhưng do bất hòa với lão trưởng phòng, công việc của hắn từ đó bắt đầu khó khăn lên. Những đòi hỏi vô lý, những chỉ tiêu quá đáng, cùng sự chèn ép rõ ràng đang gây khó dễ cứ ngày ngày ập đến.
Thậm chí còn không dừng ở đó, nhóm của hắn lúc đầu gồm hơn mười người đã cùng nhau làm việc một cách hiệu quả thì dưới sự áp lực của lão trưởng phòng đó mà phá tan thành từng mảnh.
Lão ta đã chia nhỏ từng người ra vào những nhóm khác nhau và đưa cho hắn chỉ toàn là mấy đứa thực tập sinh còn non nớt.
Và kết quả là tiến độ công việc cứ vậy mà gián đoạn và chậm dần.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, chỉ với một mình hắn nỗ lực cố gắng kéo cái nhóm chắp vá lung tung này cho kịp tiến độ nhưng như vậy là không đủ.
Những đồng nghiệp khác dù biết chuyện nhưng cũng chẳng thể làm gì cả, ở một nơi mà đám nhân viên quèn được gọi là “xã súc” này thì tiếng nói có tác dụng gì cơ chứ.
Mệt mỏi, hủy diệt đi!
*****
23:47 ngày 26/09/2025, trong một căn phòng tăm tối nào đó, trước một chiếc máy tính vẫn còn sáng đèn nào đó.
“Tách… Tách… Tách…” Tiếng gõ phím liên hồi trong một không gian đầy tĩnh lặng càng khiến cho nó trở nên vang dội hơn.
Akihito Akira, một cậu thanh niên năm nay mới chỉ 25 tuổi vẫn đang miệt mài cắm đầu vào chiếc màn hình kia mà gõ code.
Đôi mắt đỏ ngầu từng tia máu, vệt thâm đen trĩu nặng, đầu tóc thì bù xù, gương mặt nhợt nhạt với hai gò má bắt đầu hóp lại.
Nếu nhìn kĩ dưới chân ghế thì sẽ thấy một chiếc túi ngủ nhỏ gọn nằm đó, xung quanh lăn lốc chai nước và những ly mỳ đóng hộp.
Đã 3 ngày hắn chưa về phòng trọ rồi!
Sau khi bị lão khốn kia quở trách, Akira đành phải quyết tâm ở lại công ty gắng làm cho xong.
Cho dù hắn không cam lòng cỡ nào đi nữa thì việc phải hoàn thành nốt dự án lần này là điều phải làm vì công ty đã thông báo tung ra ứng dụng và chẳng có ý định trì hoãn.
Vậy là lượng công việc của cả một nhóm phát triển được đổ lên đầu hắn mà chẳng thể làm gì được, trông chờ vào đám thực tập sinh lại càng ngu ngốc hơn nên hắn đành phải ở lại công ty suốt mấy ngày liên tục.
Bảo là ở lại công ty nhưng từ sự sạch sẽ gọn gàng của chiếc túi ngủ thì ai cũng biết rằng hắn đã chẳng được nằm xuống ngủ lần nào.
Ngày mai đã là ngày phải bàn giao lên cho cấp trên rồi nên từ hôm qua đến giờ hắn đã thức trắng hơn 30 tiếng đồng hồ không ngủ liên tục gõ code.
“Và Enter!”
Tiếng “tách” vang dội và đẹp đẽ nhất mà hắn từng nghe đến.
Cuối cùng thì tất cả đã xong!
Công việc nếu theo thông thường một nhóm mất cả tuần thì bây giờ với 3 ngày liên tục Akira đã hoàn thành.
Hắn là thiên tài!
Trong đầu hò hét những thứ vô nghĩa, hắn ngả đầu lui sau tựa vào chiếc ghế đã chống đỡ hắn cùng chinh chiến suốt thời gian vừa qua.
Ngay khi gõ xong nút Enter đầy tuyệt vời đó, hắn dường như mất sạch tất cả sức lực và bây giờ hắn chỉ muốn gục xuống mà thôi.
Mí mắt dần dần nặng trĩu và khép hờ lại, Akira vẫn gắng nhìn màn hình đang load dần từng % tiến độ kia.
Hắn đang cho chạy thử để kiểm tra lại lần cuối cùng và mong là có thể hoạt động bình thường mà không xảy ra tình huống lạ thường nào nữa cả.
“Hộc… hộc…”
Tiếng thở của hắn bắt đầu trở nên khó khăn, cả người dựa hẳn vào ghế và chẳng còn một chút sức lực nào cả, não hắn bây giờ như bị úng nước vậy, cực kì nặng nề.
[Tinh! Khởi chạy thành công.]
Trong khi đấu tranh với sự mệt mỏi cùng buồn ngủ, cuối cùng hắn cũng có thể nở nụ cười trên đôi môi khô khốc đó.
App khởi chạy thành công coi như đã có thể đẩy ra được rồi, nếu có những bug khác thì sau đó đưa ra những bản sửa chữa là được.
Như được giải thoát, đôi mắt của Akira nhắm chặt lại ngay tức khắc, bây giờ hắn chỉ muốn được ngủ mà thôi, hắn chịu hết nổi rồi.
[Xin chào chủ nhân. Tôi tên là Yui, từ bây giờ sẽ là hướng dẫn viên cá nhân của chủ nhân. Tôi sẽ mang đến tất cả những kiến thức cần thiết để giúp chủ nhân có những chuyến đi với trải nghiệm tuyệt vời nhất.]
Giọng nói vui tươi, linh hoạt vang lên trên máy tính và dù nhắm mắt nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra một tinh linh nhỏ nhắn với đôi cánh màu trắng lấp lánh đang bay lượn.
Thiết kế này cũng là hắn lên ý tưởng và thậm chí bên công ty còn mở một số tiền lớn để mua lại quyền sử dụng âm thanh của một seiyu để lồng tiếng.
Sản phẩm lần này là một App hướng dẫn du lịch và Yui là một AI được hắn tạo ra như một hướng dẫn viên để luôn đáp lại những yêu cầu của khách hàng.
Dù trong thời đại mà AI đã quá phổ biến này thì Yui vẫn là một AI cực kỳ tuyệt vời mà hắn đã dồn toàn bộ tâm huyết để hoàn thành. Ngoại trừ những kiến thức cơ bản được nạp ở kho số liệu thì bản thân Yui cũng có thể tự chủ học thêm với từng “chủ nhân” của nó để có thể hoạt động một cách phù hợp nhất.
Nghe được giọng nói mà chính mình đã tạo ra kia làm Akira phần nào hồi thần lại một chút. Hắn vẫn nhắm mắt nhưng cố mở miệng mà nói:
“Chào Yui, trước tiên hãy giới thiệu sơ qua về khả năng của bạn đi.”
[Tốt, thưa chủ nhân. Nhưng mà trước đó, Yui phát hiện có một lượng lớn data mong muốn được cập nhật vào máy chủ của Yui. Không biết chủ nhân có đồng ý cho phép cập nhật không?]
Ồ? Sao đột nhiên lại có cập nhật ở đây? Chẳng lẽ là đám nhóc thực tập sinh kia ở nhà cố gắng phụ giúp hắn?
Akira nhớ lại những gương mặt non nớt vừa mới tốt nghiệp đại học và chập chững bước chân vào xã hội ác liệt này.
Những con người đó vừa vào đã bị đưa đến một nhóm bị cho ra rìa này nên bình thường rất bất mãn với người nhóm trưởng là hắn.
Đột nhiên có bản cập nhật như vậy có thật là những người ghét hắn kia đang phụ giúp không? Chắc chắn sẽ chẳng thể là những người đồng nghiệp ở nhóm khác rồi, những người đó thậm chí còn đang mong hắn bị đuổi việc đi.
Mặc kệ vậy, dù là ai đi nữa thì đều là chuyện tốt mà thôi, ngày mai hỏi kĩ rồi cảm ơn vậy.
“Được… Hãy cập nhật đi...”
Vất vả nói hết câu, Akira bắt đầu cảm thấy cơ thể dần dần bị thoát lực, hắn dường như đã chẳng thể nào kiểm soát được chính bản thân mình nữa.
Ý thức được điều đó cũng là vì hắn muốn mở mắt ra để xem những cập nhật đó là gì nhưng chẳng thể mở nổi mắt.
Thậm chí, khi hắn muốn đưa tay với lấy chiếc áo khoác đắp lên vì cơ thể bắt đầu thấy lạnh lẽo cũng không đủ sức nữa rồi.
Ý thức dần dần bị trôi xa, hắn chỉ nghĩ được là do bản thân đang quá buồn ngủ mà thôi, chờ cập nhật hoàn tất thì hắn sẽ ngủ một giấc no nê.
Lúc này, trong không gian nhỏ hẹp tĩnh lặng, với một chiếc máy tính vẫn còn phát sáng kia, giọng nói của Yui như bao trùm cả vũ trụ xung quanh Akira.
[Đã cập nhật: Xác định tọa độ thời không.
Bây giờ là: Trái đất, năm 2025, tháng 9, ngày 27, 0:27.
Kết luận: Thời không cực kì ổn định, muốn đột phá sẽ tiêu tốn cực nhiều năng lượng!]
Ồ, vậy là đã qua ngày rồi sao, hôm nay là sinh nhật của hắn luôn kìa, sáng tỉnh dậy bàn giao xong hết thì có thể xin nghỉ buổi chiều và đi tận hưởng sinh nhật nhỉ. Dù là chỉ có một mình.
Mà cái kết luận đó là thế nào vậy?????
[Đã cập nhật: Xác định trạng thái.
Bây giờ là: Lao lực quá độ, mệt mỏi thiếu sức sống, cảnh báo nguy cơ sinh mệnh gặp nguy hiểm.
Kết luận: Sẽ c·hết trong vòng vài giây tới!]
Đúng vậy ha. Nếu cứ thiếu ăn, không ngủ và phải căng bộ não làm việc liên tục mấy ngày liền thì lìa đời cũng phải thôi. Đó là còn chưa kể suốt một năm nay vẫn luôn như vậy.
Chờ đã, chẳng phải có gì đó đáng sợ đang diễn ra sao?????
[Đã cập nhật: Hệ thống kĩ năng.
Bây giờ là: Xuyên qua thời không.
Kết luận: Phải ngay lập tức mang theo chủ nhân xuyên qua thời không khác trước khi chủ nhân thực sự c·hết!]
“...”
Não của Akira lúc này chẳng thể nào vận chuyển để tự nói nhẩm trong đầu nữa rồi.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy bản thân thực sự muốn mất đi ý thức, muốn chìm sâu vào vĩnh hằng để thoát khỏi sự mệt mỏi cùng cực này.
Hắn cảm thấy ý thức đang dần tan biến như bọt biển, từ từ dần dần hóa thành bong bóng nổ vang thành hư vô trôi dạt đi.
Có lẽ điều cuối cùng và duy nhất mà ý thức của “Akihito Akira” còn giữ được chỉ là giọng nói đầy ngọt ngào của Yui vang lên.
“Chủ nhân có đồng ý Yui mang theo xuyên qua thế giới khác không?”
0