“Xa lạ mà quen thuộc trần nhà…”
Giọng nói của một cậu con trai vang lên.
Ánh nắng ấm áp đang hất từng tia qua lớp rèm cửa chiếu lên khuôn mặt có mấy phần non nớt của tuổi trẻ kia.
Akira nhìn chăm chú lên trần nhà một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Nếu có ai thấy hắn lúc này thì có thể phát hiện sự mừng rỡ khôn xiết trong đôi mắt mà ai cũng công nhận là tuyệt đẹp đó.
Véo má thật mạnh và cảm nhận được sự đau đớn truyền đến não, hắn chậm rãi ngồi dậy và đánh giá xung quanh căn phòng “của mình”.
Vì sao lại là xa lạ mà quen thuộc?
Đó là vì thật sự thì Akira đã đến thế giới này 3 năm trước nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Giải thích về điều này thì phải quay ngược lại 3 năm trước, cái ngày đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của hắn.
*****
3 năm trước, Trái đất, năm 2025, tháng 9, ngày 27, 0:27.
“Chủ nhân có đồng ý cho phép Yui mang theo xuyên qua thế giới khác không?”
“Còn 3 giây để đáp lại!”
“3”
“2”
“…”
Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng của Yui vang lên trong tiềm thức của Akira, một kẻ sắp c·hết.
Hắn ngay lúc đó đã gần như bị mất sạch ý thức và chuẩn bị chìm sâu trong giấc ngủ vĩnh hằng và tất cả những gì còn lại chỉ dành để nghe rõ tất cả lời AI hắn đã dành toàn bộ tâm huyết kia nói.
Có lẽ cuối cùng hắn cũng gặp được may mắn duy nhất trong đời.
Trước khi tất cả mọi thứ kết thúc, hắn đã kịp thời trả lời trong đầu.
“Ta… Đồng ý…”
Ngay sau khi câu trả lời được đưa ra, một lực kéo mãnh liệt đánh ập vào ý thức của hắn.
Cảm giác toàn bộ cơ thể bị kéo sụp xuống một hố sâu không đáy, cứ vậy kéo mạnh xuống mà chẳng có điểm dừng.
Mặc dù Akira đã cố gắng chống cự lại sự mất ý thức để có thể rõ ràng hơn chuyện gì đang xảy ra nhưng tất cả nỗ lực chỉ giúp hắn tỉnh táo chưa đến 3 giây.
Ngay trước khi ý thức hắn hoàn toàn sụp đổ, dường như có một thứ gì đó đã quấn lấy cổ tay của hắn, cảm giác tựa như một sợi dây được đan từ những sợi chỉ nhỏ khác nhau một cách chặt chẽ và có quy luật.
Ngay khi hắn nắm chặt vào sợi dây đó, một giọng nói cực nhỏ gần như chẳng thể nghe rõ và cứ như đang phiêu diêu trước gió vang lên:
“… Akira - kun… Tớ… tên là…”
*****
Loay hoay đến phòng tắm bắt đầu rửa mặt, dòng nước mát lạnh vẫy trên mặt giúp hắn tỉnh táo hơn chút nào.
Ngước nhìn trong gương hiển hiện là một dáng người thon gầy, gương mặt có phần hơi ngây ngô nhưng ánh mắt lại trưởng thành khác biệt.
Thiếu niên đầu tóc rối bời, quầng thâm nặng nề chứng tỏ đêm qua rất khuya mới ngủ.
Đây là lần đầu tiên Akira nhìn thấy bản thân ở thế giới này, không biết có nên ngạc nhiên hay không nữa nhưng khi hắn nhìn thấy bản thân trong gương đó thì hắn đã biết ngay rằng:
Đây rõ ràng là hắn lúc 15, 16 tuổi mà?
Như đã nói, bản thân Akira đã đến thế giới này 3 năm trước, nhưng chính việc xuyên qua thời không đó nên hắn phải chịu khổ trong một thời gian dài.
Tình hình ngay lúc đó là:
[Tinh!
Xuyên qua thời không thành công.
Xác định tọa độ thời không: Thế giới ??? năm 2000, tháng 7, ngày 27.
Xác định trạng thái: Linh hồn và cơ thể gặp phải không hiểu ảnh hưởng khiến cho việc dung hợp không thực hiện được.
Cảnh báo: Nếu ngay lập tức thức tỉnh có thể khiến thế giới xác định là kẻ ngoại lai và tiến hành bài xích.
Đề ra cách khắc phục: Kéo dài quá trình thức tỉnh, bắt đầu dung hợp một cách từ từ để tránh bị phát hiện.
Đánh giá: Mỗi 24 giờ đồng hồ có thể dung hợp 0.1%.]
Đó là một không gian đầy tăm tối, nói vậy không biết có đúng hay không nữa nhưng khi Akira có lại ý thức của bản thân thì hắn chỉ thấy duy nhất một bảng thông báo kia ở trước mặt.
Có cố gắng thăm dò xung quanh đến thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một màu đen tĩnh mịch, cũng may lúc đó giọng nói của Yui vang lên.
“Xin hỏi chủ nhân muốn thực hiện kế hoạch khắc phục hay ngay lập tức thức tỉnh?”
Tiếng của Yui đã kéo hắn về lại với thực tại. Nhờ giọng nói đầy ấm áp đó đã cho hắn cảm thấy an toàn hơn phần nào và tập trung chú ý lại bảng thông báo trước mặt đó.
Đầu tiên là sự ngạc nhiên về chuyện bản thân thực sự đã xuyên qua thế giới khác, dù vẫn quá khó tin nhưng nhờ giọng nói của Yui nên hắn an lòng hơn phần nào.
Sau đó là chuyện không thể thức tỉnh ngay vì chịu sự ảnh hưởng nào đó. Đọc đến đây hắn ngay lập tức nhớ lại chuyện bản thân nắm lấy sợi dây đột ngột xuất hiện trong khi bị kéo đi.
Có phải là vì nó không nhỉ?
Tạm bỏ qua, bây giờ thứ cần phải suy nghĩ vấn đề trước mắt đã. Như trên bảng thông báo viết thì nếu thức tỉnh ngay sẽ có khả năng bị thế giới bài xích, nhưng nếu chọn cách ổn thỏa thì sẽ phải rất lâu nữa mới có thể tỉnh dậy.
Mỗi ngày 0.1% tức là cần 1000 ngày mới có thể hoàn thành, cũng chính là gần 3 năm trời. Hắn còn chẳng rõ trong khi chờ đợi dung hợp đó bản thân sẽ như thế nào nữa.
Nhưng mà cũng không cần nghĩ quá lâu, Akira đã biết phải chọn phương án nào rồi.
Với một người vừa mới trải qua khoảnh khắc sinh tử và có một cơ hội sống mới thì việc mạo hiểm một cách ngu ngốc là chẳng đáng chút nào.
“Thực hiện kế hoạch khắc phục đi.”
Ngay khi nói ra câu đó, hắn lại một lần nữa bị kéo mạnh xuống, cái cảm giác bị rớt xuống hố sâu không đáy lại ập đến với hắn.
Nhưng lần này cảm giác không có lâu như lần trước, chỉ sau giây lát hắn đã dừng lại và nằm gọn ở nơi nào đó, xung quanh thì vẫn chỉ là một màu đen tăm tối.
[Tinh!
Chấp hành kế hoạch khắc phục ngay bây giờ.
Linh hồn đã trong quá trình dung hợp.
Tiến độ: 0%.
Trong quá trình dung hợp, cơ thể vẫn sẽ hoạt động vốn như cũ và cho đến khi dung hợp hoàn tất linh hồn mới được phép thức tỉnh.
Đánh giá: Cách một năm có thể đưa ra một chỉ lệnh cho cơ thể tiến hành sửa đổi.]
“Chủ nhân xin hãy đưa ra chỉ lệnh đầu tiên đi. Càng đơn giản càng tốt và nó sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của cơ thể thường ngày.”
Ngay lúc này giọng nói của Yui vang lên lần nữa.
Akira bây giờ cũng đã theo kịp được những gì đang diễn ra rồi. Hiện tại hắn như là một người chơi đang điều khiển nhân vật của mình trong game vậy.
Nhưng là người chơi như hắn khá mất mặt thì phải, thứ duy nhất hắn điều khiển được chỉ là thêm vào một chỉ lệnh nào đó và thậm chí mỗi năm mới được một lần.
Mà đành vậy, hiện tại hắn cũng chẳng thể yêu cầu quá nhiều, có thể một lần nữa sống lại là được rồi, kiếp trước hắn chỉ mới có 25 tuổi thôi đó, còn chẳng tận hưởng được gì với cuộc sống mà đã đi đời rồi.
Nghĩ lại khoảnh khắc bản thân phải bắt buộc xuyên qua thời không để giữ được tính mạng đó, Akira đã biết được chỉ lệnh đầu tiên đưa ra là gì rồi.
“Chỉ lệnh: Hãy tập thể dục có kỉ luật mỗi ngày!”
Đúng vậy, đến khi sắp c·hết rồi hắn mới hiểu được sức khỏe quan trọng đến nhường nào.
Lần này hắn quyết tâm phải có một cơ thể khỏe mạnh để có thể tận hưởng thế giới một cách tuyệt vời nhất.
Bởi vì Yui nói rằng chỉ lệnh càng đơn giản càng tốt chứ không hắn thậm chí có thể lập ra luôn một kế hoạch tập luyện rõ ràng cho suốt 3 năm tới!
Ngay khi hắn nói ra chỉ lệnh mọi thứ ngay lập tức biến mất, bảng thông báo trước mặt không còn nữa, giọng nói của Yui thì không hề đáp lại.
Toàn bộ thế giới này dường như đã chẳng còn nữa và rồi cứ vậy trôi qua.
Cái gì trôi qua cơ chứ?
Akira lúc này dường như đã đánh mất luôn khái niệm thời gian, hắn thậm chí cố đã cố gắng đếm nhẩm từng giây trôi qua trong đầu nhưng đến ngưỡng mấy chục ngàn giây hắn đã đành bỏ cuộc.
Trong màn đen sâu thẳm này hắn khó có thể duy trì nổi sự tỉnh táo và bình tĩnh để đếm từng giây như vậy nổi?
Qua bao lâu rồi nhỉ, lúc nãy đã gắng đếm được hơn ba mươi mấy ngàn giây nên chắc cũng qua vài giờ rồi phải không?
Lúc này Akira nhớ lại một bộ manga từng đọc, rõ ràng Senku trong bộ [Dr. Stone] dó thể đếm liên tục mấy ngàn năm luôn mà?
Chẳng biết đã qua bao lâu rồi nữa, ngay khi hắn cảm giác bản thân đã điên mất rồi, đã chẳng thể nào tin tưởng vào việc bản thân có thể xuyên qua thế giới khác thì bảng thông báo như cứu rỗi ấy đã nhảy lên.
[Tiến độ: 0.1%]
Ngay khi hắn mừng rỡ điên cuồng thì sau 1 giây bảng thông báo ấy lại biến mất và để lại đó một màn đen không có điểm kết như cũ.
… Được rồi, bây giờ Akira đã phải chấp nhận cái giá của việc có thể tiếp tục sống là gì rồi và dường như bảng thông báo đó sau mỗi 24 giờ đều sẽ xuất hiện để thông báo tiến độ cho hắn.
Sau đó, công việc duy nhất hắn có thể làm là trông chờ bảng thông báo thiên thần mỗi ngày xuất hiện 1 giây ấy đến với cuộc đời của hắn.
Nếu như ai đó có thể cảm nhận được hắn bây giờ thì sẽ biết được hắn sắp phát điên như thế nào.
[Tiến độ: 36.5%]
“Chủ nhân mau đưa vào chỉ lệnh đi!”
Khi mà hắn vẫn đang vật vờ chờ đợi bảng thông báo hiện lên như thường ngày thì giọng nói của Yui vang lên.
Giọng nói ấm áp ngọt ngào đó đã đánh thức kẻ đang gần như sụp đổ đó.
Đúng vậy, mỗi năm có thể đưa vào chỉ lệnh một lần, vậy là chỉ còn gần 2 năm nữa thôi là Akira có thể thức tỉnh lại rồi. Cố lên nào!
“Hãy học nấu ăn để tự lo cho ẩm thực của bản thân.”
Dù có một thoáng chững lại nhưng hắn cũng đã ngay lập tức tỉnh táo và đưa vào chỉ lệnh thứ hai.
Lần này vẫn là chỉ lệnh để tránh sự sụp đổ của cơ thể như kiếp trước. Dinh dưỡng là một điều không thể thiếu với sự sống và hắn biết rằng nếu cứ dựa vào đồ ăn mua bên ngoài thì hắn sẽ lại như xưa mà thôi.
Sau khi chỉ lệnh được đưa ra, mọi thứ lại chìm trong màn đen một lần nữa. Lần này Akira đã có thể kiên cường hơn lần trước, chỉ cần đợi thêm một lần ra chỉ lệnh nữa thôi thì không lâu sau đó hắn đã có thể hoàn toàn thức tỉnh một cuộc sống mới được rồi.
Dưới sự tự động viên đó, thời gian dần dần trôi qua và thứ duy nhất làm bạn với hắn trong suốt thời gian đó là bảng thông báo tiến độ mỗi ngày một giây đầy hạn hẹp kia.
[Tiến độ: 73%.]
“Xin hãy đưa ra chỉ lệnh cho lần này thưa chủ nhân.”
Akira đã tỉnh táo chờ đến đủ một năm và đưa ra chỉ lệnh cuối cùng trước khi thức tỉnh của mình: “Lần này hãy thỏa thích làm những gì mình thích đi!”
Trải qua 25 năm một cách nhạt nhẽo trong kiếp trước của mình, lần này hắn thực sự không muốn phải sống một cuộc sống nhàm chán như vậy lần nữa.
Hắn lần này mong muốn một cuộc sống đầy những màu sắc tuyệt vời!
Trong sự mong chờ về tương lai đầy tươi đẹp đó, cuối cùng ngày ấy cũng đã đến.
[Tiến độ: 100%.
Hoàn thành quá trình dung hợp.
Ngay lập tức có thể thức tỉnh.
Cảm ơn quý khách đã sử dụng App Du lịch của chúng tôi.
Hân hạnh được phục vụ quý khách lần sau.
Xin hãy đánh giá 5 sao cho chúng tôi nhé!]
0