Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 101. Thực sự… biến mất khỏi thế giới?
Đêm khuya, Akira trằn trọc nhìn trần nhà không tài nào ngủ được.
Sau màn pháo hoa lúc tối, hắn đã đưa Megumi về. Trong suốt quãng đường đó, hai người bọn hắn không nói gì về ngày hôm nay nữa cả.
Chỉ là những câu trò chuyện bâng quơ về tình hình làm game của circle và những kì vọng sắp tới.
Ở ngã tư quen thuộc, Akira vẫy tay chào tạm biệt Megumi và quay về nhà.
Nhưng mà hắn biết, khi hắn quay lưng đi rồi… Megumi vẫn đứng yên ở đấy nhìn hắn rời đi.
Cảm giác… Giống như lần gặp đầu tiên của cả hai ở con dốc định mệnh ấy…
Vắt tay lên trán, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào làm hiện rõ gương mặt đang thẫn thờ của hắn.
Trống rỗng… Suy nghĩ của hắn trống rỗng và chẳng thể tập trung vào một điểm nào cụ thể cả.
Hắn hiểu, là do những gì hắn đã thể hiện ra nên người n·hạy c·ảm như Megumi đã nhận thấy được sự kì lạ đó của hắn.
Có thể sẽ có thêm một vài người nữa cũng bắt đầu nhận thấy những điểm kì lạ ấy từ Akira, chỉ là những người đó còn chưa chắc chắn mà thôi.
Akira đã không ngừng tự an ủi bản thân… Nhưng cũng chính hắn lại phủ định đi sự tồn tại của mình nhiều nhất.
Thở dài một hơi.
Hắn quyết định nhắm mắt đi ngủ. Ngày mai sẽ là ngày đi học trở lại cho học kì mới, khi ấy hắn sẽ quyết tâm sống một cách chân thật hơn.
Để thực hiện lời hứa khiến Megumi thành nữ chính tuyệt vời nhất.
Để thực hiện lời hứa giúp đỡ Tomoya xây dựng circle làm game.
Để thực hiện lời hứa hỗ trợ Shirou cho sự kiện khó khăn đã gần kề.
Để có một thanh xuân thật đẹp đẽ với những người bạn mà hắn đã gặp được ở thế giới này!
******
[Xác định tọa độ: Vùng không biết ??? Năm ??? Tháng ??? Ngày ???]
Xác định trạng thái: Không rõ ???
Khởi động chương trình can thiệp mức độ sâu ngay lập tức!
Yêu cầu quản trị viên bắt đầu hành động để khắc phục vấn đề.]
[Hệ thống: Không nhận được câu trả lời từ vật chủ.]
[Hệ thống: Yêu cầu trợ giúp ở mức cao nhất.]
[Yui: Linh hồn của chủ nhân đã bị kéo đi đột ngột vào “Vùng không biết” hiện tại không có cách nào để đánh thức nữa cả.]
[Hệ thống: Báo cáo sự xuất hiện của những vật chất “Không xác định” yêu cầu ngắt kết nối ngay bây giờ để tránh bị phát hiện.]
[Yui: Khoan đã! Vậy còn chủ nhân thì sao?]
[Quản trị viên: Xác nhận yêu cầu.
Quản trị viên: Cho phép thực hiện các biện pháp sau:
(1) Từ bỏ vật chủ.
(2) Xóa bỏ vật chủ để chiếm quyền kiểm soát.
(3) …]
[Yui: Xác nhận chỉ lệnh!]
*****
“Đây là lí do tại sao cuộc sống thú vị.”
Tại một [Không gian] nào đó, một người với mái tóc bạc đang chống cằm khẽ nhếch mép cười.
Khuôn mặt đã có những nếp nhăn cho thấy sự già nua nhưng vẻ nghiêm nghị cũng như khí chất phát ra từ nó sẽ khiến bất cứ ai cũng phải dè chừng.
Ông lão tóc bạc (?) tuy rằng đang cười nhưng bên trong lại đăm chiêu suy nghĩ rất nhiều.
Ông ta không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở đây, cũng không hiểu tại sao lại có thứ này xuất hiện:
“Biến thể của [Thế giới hư cấu]? Tại sao nó lại đột ngột xuất hiện như vậy?”
“Thậm chí… Những vị khác ở trên kia lại chẳng cho thấy sẽ nhìn về [phía này] chút nào.”
“Chờ đã…”
“Đây không thể nói là [Thế giới hư cấu] được…”
“Đây rốt cuộc là gì?”
Gãi lấy chòm râu bạc màu dưới cằm, người đàn ông ấy càng lúc càng nhíu mày hơn. Mặc dù chính ông có lẽ sẽ là người quen thuộc nhất với các thế giới song song…
Nhưng thực sự thì hiện tại ông vẫn chưa thể hiểu được thế giới này là gì, có lẽ chỉ có ba giấu [???] đang hiện lên trong đầu mới lí giải đúng nhất cho câu trả lời đó.
Sau một hồi lâu, ông ta lại không còn quan tâm gì nữa cả.
Nhắm mắt, người đàn ông ấy chỉ để lại một câu:
“Để nàng công chúa thức tỉnh tại [Thế giới ???] này hẳn cũng không sao... Phải không?”
*****
[Thời đại của các vị thần – Thế giới ???]
“Đây là đâu?”
Là một cô gái (?) đã hỏi câu đó.
Trong một khu rừng rậm nguyên thủy, đột nhiên một [Cá thể] thuần khiết sinh ra.
Cô gái (?) ấy bắt đầu di chuyển theo bản năng nguyên sơ nhất, những gì mà chính cô ấy được sinh ra.
Cơ thể trần trụy tỏa ra những hào quang thánh khiết…
Nếu ai đó gặp phải cô nàng lúc này, kể cả các vị thần, chắc chắn đều sẽ gọi cô nàng với một danh xưng: Elemental - Linh thể (Tinh Linh)
Mặc dù cô gái (?) ấy không biết nguồn gốc của mình là gì và cũng không biết cô đã đến như thế nào.
Nhưng có một điều thôi thúc dường như có sẵn từ khi cô sinh ra tại [Thế giới ???] này.
Đó là sống tại đất nước phía đông nào đó ở thế giới loài người này cho đến khi [sự kiện] ấy xảy ra.
*****
Akira đã ngủ một giấc thật say.
Nhưng có thứ hắn đã không nói với mọi người là 99% giấc ngủ của hắn đều sẽ mơ.
Hôm nay hắn lại mơ về một giấc mơ kì lạ đôi khi sẽ xuất hiện từ khi hắn đến thế giới kì lạ này.
Trong giấc mơ đó:
Một sợi dây được đan bằng những sợi chỉ nhỏ cực kì tỉ mỉ quấn quanh lấy cổ tay hắn.
Nhưng hôm nay không phải là kéo mạnh đi như những giấc mơ lần trước.
Lần này nó rất dịu nhẹ… và hắn đã nắm lấy nó.
Đột nhiên, khi sợi dây quấn quanh cổ tay và gần như hòa tan vào người hắn. Một giọng nói rất quen thuộc nhưng lại chẳng nhớ rõ là đã nghe từ ai vang lên:
[Akira – kun… Akira –kun…]
Tiếng gọi ấy khẩn thiết như sắp bật khóc.
[Cậu… còn nhớ tớ không?]
Giọng nói ấy chứa đựng sự cô đơn và run rẩy tựa như ánh sáng nhấp nháy của những vì sao xa.
[Tớ tên là… Mitsuha!]
…
“Ha!!!!!!”
Akira choàng tỉnh bật dậy ngay và hoảng hốt hét lên. Trái tim hắn đập liên hồi và bộ não như muốn căng nát ra.
Nhưng khi hắn ôm đầu muốn nhớ lại giấc mơ vừa rồi thì…
“Mình vừa nãy mơ gì thế nhỉ?”
Đúng vậy, mọi thứ dường như là trống rỗng. Mặc dù cảm giác vẫn còn đó nhưng hắn lại chẳng thể nhớ được những gì đã mơ dù chỉ là một chút xíu.
Cơ mà chưa kịp cho hắn thoát khỏi thất vọng vì chẳng nhớ gì cả ấy… Thì một biến cố khác ập thẳng đến.
“Đây là… Chỗ quái nào?” Akira kinh ngạc há hốc mồm thốt lên.
“Khoan… Giọng của mình!”
Nếu việc thức dậy với cái [trần nhà xa lạ] đã không còn làm hắn quá hoảng hốt thì…
Việc giọng con gái phát ra từ cổ họng sẽ khiến Akira sụp đổ hoàn toàn!
Bình tĩnh đã nào… Có khi là mơ thôi… Không thể có chuyện hoang đường đến vậy được.
Akira hít sâu một hơi và bắt đầu chú ý cảnh vật xung quanh trong giấc mơ của hắn.
Đây là một gian phòng gỗ theo dạng Nhật Bản xưa.
Cũng may là đồ dùng, kệ tủ, bàn học hay móc áo quần treo ở đó đều cho thấy đây là ở thời hiện đại.
Nhưng mà… Tất cả đều là đồ dùng của con gái!
Akira lúc này đang ngồi trên chiếc nệm futon mà vừa nãy có vẻ được dùng để nằm ngủ.
Cũng vì thế… Thứ hắn đang mặc trên người là một chiếc váy ngủ mỏng màu hồng có những hình tròn màu vàng đáng yêu…
Ừng ực…
Khi cúi đầu chú ý xuống chiếc váy ngủ kì lạ ấy…
… Và Akira cũng thấy lấp ló dưới lớp vải ấy là thứ mà một tên con trai như hắn sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi nếu có nó trên cơ thể sẽ như thế nào…
Ánh bình minh rọi vào [thứ ấy] làm cho làn da trắng trẻo càng thêm tươi tắn mịn màng…
Theo bản năng… Nhớ là chỉ theo bản năng thôi đấy nhé.
Hắn chậm rãi đưa hai tay lên nắn bóp [thứ ấy] thử xem có phải là thật không.
Lúc này hắn thậm chí bỏ qua luôn giọng nói chuyển thành nữ và đôi tay mềm mại trắng trẻo ấy mà chỉ tập trung vào một điểm duy nhất.
“Hmm… Hưm…?”
Cảm giác mềm mềm, đàn hồi, và những gì giây thần kinh xúc giác đang phản hồi lên não này là gì vậy nhỉ…?
Càng lúc càng tò mò hơn, hắn bắm đầu nhắm mắt lại và tập trung cảm thụ trong khi đôi tay vẫn không ngừng nắn bóp [thứ ấy].
“Onee – chan, chị đang làm gì vậy?” Đột nhiên một giọng trẻ con vang lên cắt ngang mạch cảm nhận của hắn.
Akira vẫn còn hơi thẫn thờ, không hề dừng lại đôi tay mà nhìn xuống xác nhận nó lại lần nữa: “À không. Chỉ là đang nghĩ thứ này trông thật quá thôi…”
… Cũng may hắn đã kịp tỉnh táo lại!
Quay phắt sang hướng giọng nói trẻ con ấy phát ra.
Hắn thấy một cô nhóc buộc hai bím tóc nho nhỏ hai bên đã đứng ở cửa từ bao giờ.
“Hểh? Onee – chan?” Akira đưa một tay lên chỉ vào bản thân để xác nhận lại lần nữa câu nói của cô bé.
Đáp lại hắn là ánh mắt khó hiểu của cô bé tóc hai bím kia:
“Chị nói mớ gì vậy?”
“Xuống ăn sáng!”
“Mau dậy đi!”
Lên giọng nói lớn xong thì cô bé cũng đóng phang lại cánh cửa gỗ.
Tiếng “Rầm!” vang dội khi cánh cửa lùa bị kéo sập một cách thô bạo cũng đã làm thính giác của hắn xác nhận rõ hơn mọi thứ xung quanh.
Đơ mất một giây.
Akira chầm chậm đứng dậy và đi đến chiếc gương gần tủ quần áo kia.
Tiếng sàn gỗ dưới chân, ánh sáng hắt vào phòng qua cánh cửa ban công…
Và hình ảnh trong gương hiện rõ mồn một trước mắt!
Hắn kinh ngạc đến mức chiếc váy ngủ có hơi rộng để thoái mái hơn khi ngủ kia trượt khỏi bờ vai mà không kịp ngăn cản.
“Phụp” Chiếc váy tuột thẳng xuống sàn… Và cứ thế, một thân hình trắng nõn hiện ra trước mắt hắn!
Chờ… Chờ đã!!!!!!!!
Akira ôm lấy tấm gương và tiến sát lại gần hơn để nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó.
Mái tóc đen dài như suối còn hơi rối do mới ngủ dậy.
Đôi mắt to tròn và bờ môi tươi tắn nằm cân đối trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Xuống dần là chiếc cổ thon cùng xương quai xanh nổi rõ…và [thứ ấy]…
… Chính là bầu ngực căng tròn đầy đặn, nó trắng tinh và mềm mại vượt sức tưởng tượng.
Chiều cao trung bình nhưng dáng người khá đẹp. Từ phần hông chạy xuống là một đường cong gợi cảm, mềm mại.
… Cũng may là trên người còn có một chiếc pantsu màu hồng dễ thương…
Akira bây giờ đã tỉnh táo hoàn toàn luôn rồi, hắn đỏ bừng hết cả mặt và hét toáng lên:
“Hểh!!!!!!!!!!!!”
*****
Được rồi… Giờ thì phải làm gì với giấc mơ kì lạ này đây!
Sau khi phát hiện ra thực sự đang trong một cơ thể nữ sinh thì hắn đã cuống cuồng tìm lấy chiếc áo ngực bên tủ quần áo, sau đó là mặc vào bộ đồng phục nữ sinh.
… Mà sao con gái lại có thể mặc được áo ngực hay vậy…
Với cả, giờ hắn mới biết váy của đồng phục nữ sinh còn có phần kéo thắt ở hông để có thể điều chỉnh nữa đấy…
Chiến đấu xong với trang phục nữ sinh thì đến những việc sinh hoạt thường ngày.
Hắn rón rén mở cửa phòng rồi liếc ngang liếc dọc.
Nghe được tiếng gọi từ phía dưới thì hắn mới chầm chầm từng bước nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.
Xuống dưới nhà thì hắn thấy cô bé lúc nãy và bên cạnh còn có một cụ bà đang ngồi ở bàn ăn sáng nữa.
Để không bị phát hiện, Akira đã cố gắng dùng toàn bộ trí tưởng tượng của bộ não để vào vai diễn một cô gái bình thường.
Cơ mà trong lúc ăn, ánh mắt từ hai người kia luôn dán thẳng vào hắn.
… Có gì khác lạ lắm luôn à?
Chiến đấu ở “nhà” xong thì là đến việc học tập ở trường.
Hắn dù đã từ điện thoại cũng như sách vở đã biết được tên của cơ thể này là [Miyamizu Mitsuha] nhưng hắn không rõ tủ giày của lớp nằm ở hàng nào.
Thế là mất công loay hoay tìm từng ô cho đến khi một cô gái tên tự xưng là Sayaka đến giúp.
Hình như cô nàng là bạn thân cũng như là bạn cùng lớp với [Mitsuha] luôn.
Như tìm được cọng rơm cứu mạng, Akira bám theo Sayaka vào lớp rồi hỏi chỗ ngồi của [Mitsuha] luôn.
Dù bị ánh mắt kì lạ của Sayaka nhìn chằm chằm nhưng ít nhất thì hắn cũng qua được giai đoạn khó khăn rồi. À trừ thêm vụ bị giáo viên gọi tên mà không nhớ nữa.
Làm sao hắn có thể ngay lập tức phản ứng với cái tên [Miyamizu - san] nhanh vậy được cơ chứ!
Mệt mỏi đổ gục xuống bàn sau khi bị mọi người cười chê.
Akira với tâm trạng khó chịu viết vào tập vở của [Mitsuha] kia: Cậu là ai?
Đúng vậy… Người này là ai?
Tại sao hắn lại xuất hiện trong cơ thể của người này?
Không lẽ… Hắn thực sự biến mất khỏi thế giới cũ và xuyên qua đến thế giới này… Có một cuộc sống hoàn toàn mới trong thân phận một nữ sinh…
Đừng có đùa!!!
“Này… Lên tiếng giải thích đi chứ!”
Akira tức giận lẩm bẩm một câu. Tất nhiên là không phải với chính mình.
Hắn… Đang cố gắng nói với thứ mà đáng lí luôn luôn tồn tại cùng với hắn suốt thời gian qua kia…
[Hệ thống của hắn… biến mất rồi!?]