Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 100. Như thể sẽ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào

Chương 100. Như thể sẽ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào


[Xác định tọa độ: Thế giới ??? Năm 2003, Tháng 8, Ngày 31]

Hôm nay là ngày cuối cùng của kì nghỉ hè năm nay.

Akira nhìn đồng hồ, chỉ mới 13:56.

Hắn đứng chờ ở ga Nagatacho này cũng được gần 30 phút rồi. Tất nhiên không phải do người hắn chờ đến muộn.

Chỉ là hắn đến quá sớm so với giờ hẹn là 14h.

Ánh nắng nóng nực ngoài kia được một cơn gió nhẹ thổi qua đánh bay đi một ít. Sắp sang tháng 9, thời tiết có vẻ cũng đã mát mẻ hơn hơn mùa hè bừng lửa vừa qua.

Trong khi hắn đang ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời trong xanh trên kia, một mùi hương nhẹ nhàng xuất hiện.

Nó rất mờ nhạt nhưng hương thơm lại như thể tồn đọng lại ở nơi sâu nhất… Mùi hương này đã trở nên quen thuộc với hắn mất rồi.

“Cậu đã đợi lâu chưa, Akihito – kun?”

Giọng nói ngọt ngào vang lên một cách chậm rãi.

Katou Megumi.

Người mà Akira đến sớm đợi gần 30 phút đã xuất hiện vào đúng giờ hẹn.

Hắn thu lại ánh mắt nhìn ngắm bầu trời kia và quay sang nhìn ngắm điều quan trọng hơn.

Megumi mặc một chiếc áo thun trắng có viền cổ màu nâu đỏ, làn váy trắng nhẹ nhàng bồng bềnh được tô điểm bằng một đoạn ruy băng thắt nơ màu nâu đỏ đáng yêu.

Mái tóc đuôi ngựa đung đưa qua lại mỗi khi cô nàng bước đi.

Đúng vậy, đơn giản và mộc mạc.

Không quá hào nhoáng nhưng tinh mĩ, không sặc sỡ nhưng vẫn để lại những điểm nhấn giúp tôn lên vẻ đẹp thường bị bỏ qua đó.

Hắn bất chợt nở nụ cười khi nhìn lấy cô nàng cực kì dễ thương xinh đẹp ấy trong một trang phục đơn giản thường thấy.

Đây đúng là [Nữ chính mờ nhạt] Katou Megumi của hắn rồi!

“Tớ cũng mới đến thôi. Chúng ta đi nhé.” Akira đáp lại cô nàng đang bước đến kia bằng một nụ cười nhẹ nhàng.

Megumi dừng lại bước chân, hai tay cầm lấy túi xách và đứng yên nhìn vào hắn một hồi rồi mới gật đầu bước chậm theo sau.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, mặc dù mặt trời vẫn đang treo cao cao trên đầu nhưng nhờ có những ngọn gió thổi đến nên mọi thứ đã mát mẻ hơn.

Mọi người hẳn đang thắc mắc tại sao ngày cuối cùng của kì nghỉ Akira lại hẹn Megumi đi riêng phải không?

“Vậy hôm nay là…?” Cô nàng ấy cũng thắc mắc giống mọi người nên đã hỏi anh chàng bên cạnh.

Akira thì lại thản nhiên nhìn về con đường rợp bóng cây phía trước đáp: “Tất nhiên… Là đi lấy tài liệu cho tiểu thuyết sắp tới rồi!”

Cho dù ai nói gì đi nữa thì hôm nay cũng là đi ra [làm việc] mà thôi (Hắn sẽ không nói là học chiêu này từ Utaha – senpai đâu)

Megumi nghe câu trả lời đầy chính đáng của hắn thì nghiêng đầu sang nhìn chăm chú vào hắn.

Một lúc lâu sau cô nàng mới thu lại tầm mắt. Megumi vắt hai tay sau lưng, sau đó nghiêng người rải bước nhẹ nhàng và nói:

“Hêh… Vậy à?”

“Mà… Sao cũng được.”

Cả hai người dường như ăn ý với nhau không để tâm đến ý nghĩa của ngày hôm nay nữa mà chỉ im lặng tận hưởng cơn gió đang mang theo hương thơm nhẹ nhàng từ hàng cây cuốn đến.

Đi hết con đường này và rẽ phải.

Lúc này sẽ xuất hiện những bức tượng cáo bằng đồng và một cổng Torii ghi [Toyokawa Inari Tokyo].

Đây là nơi bọn hắn đến ngày hôm nay.

*****

Hôm nay là ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, và cũng vì thế nên cũng có nhiều người có cùng suy nghĩ đến đây giống bọn hắn.

Sau khi bước qua cổng thì một con đường gồm nhiều cửa hàng xuất hiện trước mặt.

Người dân cũng như du khách đang nườm nượp đi đi lại lại, nói nói cười cười, đông đúc trên con đường không mấy rộng lớn này.

Và bọn hắn hôm nay cũng không khác gì những du khách ở đây cả, Akira cùng Megumi chậm rãi đi dạo và ngắm nhìn tất cả mọi thứ xung quanh.

Để mà nói thì, nếu bạn đi cạnh một cô gái như Megumi, chắc chắn bạn sẽ thấy thoải mái một cách kì lạ!

Megumi dường như đang có tâm trạng rất tốt, dù gương mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc quá nhiều nhưng đôi lúc hắn sẽ nghe thấy giai điệu ngân nga phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn của cô nàng.

Dừng lại ở một tiệm sách, Akira nhận ra một số bộ sách khá cổ viết về thần học cổ xưa của Nhật Bản.

Trong khi hắn bị những tiêu đề ấy hấp dẫn thì Megumi chầm chậm theo chân hắn.

Đi vòng vòng thăm thú hiệu sách một hồi lâu thì hai người bọn hắn mới rời khỏi đó.

Sau khi rời khỏi hiệu sách, Megumi khẽ quay sang hắn và hỏi nhỏ: “Tại sao lại có nhiều mặt nạ như vậy trong một tiệm sách nhỉ?”

“Cõ lẽ vì đây là một đền Inari chăng?” Akira cũng ngoái đầu nhìn lại hàng kệ dài mà trên đó đủ các loại mặt nạ cáo khác nhau.

Megumi khẽ gật gù khiến cho phần tóc đuôi ngựa của cô nàng tung bay lên xuống từng nhịp.

Cô nàng thu hồi lại ánh mắt khỏi những chiếc mặt nạ và bắt đầu ngắm nhìn cửa hàng xung quanh.

Akira cũng đi theo những bước chân nhẹ nhàng ấy của cô nàng và cả hai bắt đầu thăm thú khắp nơi.

Hắn không biết mọi người khi đi chơi riêng sẽ như thế nào, nhưng hôm nay hắn thực sự chỉ muốn dạo chơi một cách thoải mái mà thôi.

Những cửa hàng cổ xưa, những kệ hàng đầy màu sắc, và cả những con người đang vui cười đi xung quanh nữa.

Akira và Megumi cứ vậy ăn ý thoải mái đi dạo chơi mà chẳng cần biết rõ mục đích nhất định là gì cả.

Không biết từ bao giờ, cả hai đã trên con đường đá hướng tới ngôi đền chính.

Megumi ngẩng đầu lên chiêm ngưỡng cánh cổng Torii bằng đá khổng lồ khi bọn hắn đi qua.

“To quá… Chẳng trách đây là một trong những ngôi đền đẹp nhất Tokyo.”

Akira cũng dừng lại nhìn ngắm cánh cổng cùng cô nàng.

Đứng ở sân và nhìn cánh cổng, tầm mắt cứ vậy mà kéo đi xa hơn, xa hơn về phía bầu trời xa xăm.

Là một cảnh đẹp.

Tiếp tục đi theo Megumi thăm thú khuôn viên rộng rãi từ cầu thang của ngôi đền chính.

Bởi vì nó nằm ở trên một ngọn núi cao nên khuôn viên này thực sự rất lớn và có thể nhìn ngắm ra xa xa phía dưới kia.

Cũng vì thế mà ở đây có rất nhiều du khách đang lựa góc chụp ảnh để ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời làm kỉ niệm cho sau này.

Còn Akira thì sao?

Hắn vẫn chỉ đang chậm rãi đi theo Megumi và nhìn lấy bóng hình ấy.

Cô nàng vẫn không tỏ ra thắc mắc gì cả mà chỉ thản nhiên tiếp tục đi theo mong muốn của bản thân và dạo quanh khắp nơi.

Không lâu sau, cả hai đã đứng trước bậc thềm của ngôi đền chính.

Megumi nhìn về phía đền trông cực kì cổ xưa này, sau đó cô nàng nghiêng đầu cười nói với hắn: “Chúng ta cũng sẽ cầu nguyện nhé.”

Akira gật đầu và cùng cô nàng bước lên từng bậc thang.

Đều từng bước chân.

Cùng lúc dừng lại.

Lấy những đồng xu 500 yên và đồng thời bỏ vào hộp đựng tiền cúng.

Cả hai cùng vỗ tay và cầu nguyện.

Tĩnh lặng…

Cả vũ trụ như tĩnh lặng lại sau tiếng vỗ tay của hắn và Megumi hòa lại vào nhau.

[Điều ước của Akira là gì?]

Không rõ bản thân đang ước gì nữa.

Nhưng sau khi thoát ra khỏi trạng thái kì lạ kia.

Hắn đột nhiên vô thức liếc sang bên cạnh. Megumi đang nhắm nghiền đôi mắt, bờ môi khẽ rung như thể đang nói gì đó.

Ánh sáng từ ngoài hiên hắt vào khiến cho hắn nhìn theo gốc độ này thì Megumi như thể đang phát ra một luồng hào quang nhàn nhạt.

Gương mặt xinh đẹp của cô nàng hiện lên vẻ điềm nhiên, hàng lông mi cong cong hiện ra vì đôi mắt nhắm lại.

Sống mũi cao cao, gò má trắng nõn, đôi môi hồng hào,…

Vẻ đẹp ấy của Megumi nếu được nhiều người chú ý đến thì cô nàng sẽ nổi tiếng lắm cho coi.

Lúc này, đôi mắt cô nàng khẽ run lên. Akira biết là Megumi đã cầu nguyện xong thì thu hồi lại tầm mắt.

Megumi đã thực sự nghiêm túc khi cầu nguyện. Hắn tự hỏi không biết mong muốn của cô ấy là gì…?

Megumi mở mắt ra những vẫn nhìn chăm chú vào ngôi đền.

Sau đó cô nàng quay sang hắn… với một đôi mắt nghiền ngẫm.

Akira có thể thấy sự thỏa mãn trong đôi mắt ấy, có lẽ cô nàng đã ước nguyện một điều ước mà cô nàng rất mong muốn.

Nhưng ánh mắt dành cho hắn ấy không chỉ có thế… Nó chứa đựng nhiều hơn nữa…

Megumi cong cong đôi mắt cười và sau đó nói: “Chúng ta đi thôi.”

Cả hai rời khỏi ngôi đền chính và tiếp tục màn thăm thú khắp nơi của mình.

Lúc này, Akira theo chân Megumi đi vào một con đường nằm bên trái khu đền chính.

Là một còn đường lên cao với những bậc thang làm bằng đá.

Chỉ là một con đường nhỏ và hai bên là những hàng cây cao lớn ngợp bóng râm. Cơn gió thoảng qua khiến những cành cây vang lên những tiếng xào xạc êm dịu.

Ánh nắng cố gắng chen qua những tán lá chiếu rọi xuống từng tia nhỏ lẻ khiến cho mặt đất như đang lấp lánh từng điểm ánh sáng.

Megumi đột nhiên dừng chân và quay lại nhìn hắn.

Có vài tia nắng đang chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương ấy, và nó làm cô nàng rực rỡ khác thường.

Megumi nhẹ nhàng chỉ sang bên cạnh: “Bên kia là Reikozuka phải không nhỉ?”

Reikozuka – Gò đất dành riêng cho những bức tượng cáo.

Akira nhìn theo hướng cô nàng chỉ và thấy một con đường nhỏ dẫn vào một bên sâu trong rừng.

“Chắc là nó đúng rồi đấy.” Hắn gật gù đáp lại cô nàng.

Nhận được câu trả lời của hắn, Megumi đột nhiên nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cô nàng vắt hai tay sau lưng và ngân nga bước vào con đường nhỏ ấy.

Akira cũng nhanh chóng bước theo sau lưng cô nàng.

Không biết có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không, nhưng lúc này không có du khách nào ở xung quanh cả.

Hắn tăng tốc một chút và bắt kịp bên cạnh Megumi, sau đó cả hai đều nhịp bước đi cùng nhau.

Ở đây có vô số lá cờ được giương cao dọc theo con đường nhỏ hẹp.

Cảm giác cứ như thể… Bọn hắn đang được đưa đến một thế giới khác vậy.

… Đột nhiên, Akira liếc nhìn góc nghiêng của Megumi khi cả hai bước đi cùng nhau như vậy.

Katou Megumi, một cô gái thường xuyên bị lãng quên dù đã quen thuộc suốt mấy tháng nay.

Nhưng thực sự, cô nàng này cực kì xinh đẹp và dễ thương.

“Hmm… Có chuyện gì thế, Akihito – kun?”

Giọng nói của Megumi vang lên đánh thức hắn về lại hiện thực.

Hắn bây giờ mới nhận ra bản thân đã nhìn chăm chú vào gương mặt Megumi suốt từ nãy đến giờ.

Chưa kịp cho hắn trả lời.

Đột nhiên Megumi chậm từng bước, áp sát đến ngay trước mặt hắn.

Gương mặt làm hắn thất thần ấy đang ngước nhìn lên hướng thẳng ánh mắt vào hắn.

Không có câu hỏi.

Cũng không cần câu trả lời.

Chỉ có ánh mắt với muôn vàn cảm xúc khác lạ được truyền đến.

Megumi như thể nhận được câu trả lời, cô nàng chậm rãi quay lưng tiếp tục bước đi.

Akira thấy vậy thì vẫn im lặng đi theo cô nàng mà không nói gì cả.

Hết con đường đầy kì ảo này là một nơi còn khiến cả hai kinh ngạc hơn.

Reikozuka: Ngôi đền này nằm sâu bên trong vòng tròn của hơn ngàn bức tượng cáo. Những bức tượng đá này do những người được ban phước hiến tặng.

Đây đúng là một cảnh ngoạn mục, Megumi cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên ấy mà hé miệng ngơ ngác nhìn lấy khung cảnh này.

Cô nàng quay sang Akira và nói: “Chúng ta có đếm hết nổi số tượng cáo ở đây được không nhỉ?”

“Cậu thực sự muốn đếm hết luôn ấy hả!?” Hắn nghe vậy thì hoảng hốt giật mình hỏi lại ngay.

Megumi nhìn lấy phản ứng gấp gáp ấy của hắn thì ngay lập tức bật cười.

Cô nàng đưa một tay lên che miệng cười khúc khích.

Đôi mắt cong cong ánh lên sự vui vẻ, đầu khẽ nghiêng đung đưa làn tóc buộc đuôi ngựa phía sau.

“Akihito – kun đúng là dễ thương quá đi.”

Tiếng cười của Megumi xóa đi bầu không khí tĩnh lặng nãy giờ. Nó theo những cơn gió và tia nắng ấy vang xa trong khu rừng đẹp đẽ này.

Và Akira cũng cười.

*****

Hắn ngồi thụp xuống băng ghế trong cửa hàng manju sau khi trở lại con đường chính trước ngôi đền.

Cả hắn và Megumi gần đi đã đi khắp cả ngọn núi của khu đền này và đến khi bọn hắn quyết định quay trở lại thì bầu trời đã chập tối từ bao giờ.

“Akihito – kun cũng nếm thử nhé.” Megumi đi đến ngồi xuống cùng và đưa cho hắn gói bánh ghi là [Pearl Manju].

Thay vì làm từ gạo như bánh mochi, manju có lớp vỏ làm từ bột mì khiến cảm giác khi ăn nó khác hẳn.

Ngon đấy chứ!

Thấy ánh mắt như phát ra ánh sáng của Akira, Megumi cười nhẹ một tiếng rồi cũng bắt đầu ăn.

Cả hai cứ vậy yên tĩnh ăn lấy chiếc bánh trên tay và nhìn ra bên ngoài. Cửa hàng bọn hắn đang ngồi ở ngay cạnh đường nên có thể nhìn thấy dòng người qua qua lại lại tấp nập kia.

[Tối nay có một lễ hội diễn ra.]

Đây như là lễ hội mùa hè cuối cùng để tạm biệt kì nghỉ hè năm nay vậy. Đó cũng là một trong những lí do Akira rủ Megumi đến đây ngày hôm nay.

Gặm xong phần bánh có hơi nhỏ nhắn kia, hắn đứng phắt dậy và quay sang cô nàng đang vui vẻ gặm từng miếng nhỏ bên cạnh:

“Chúng ta cùng đi chơi lễ hội nhé!”

*****

Akira và Megumi không đi xuống khu vực chính của lễ hội nằm ở dưới chân đền mà chỉ dạo quanh ở phía trên đền.

Dù không phải là khu vực chính nhưng ở đây cũng đã bắt đầu có người dân và du khách lần lượt ùn ùn kéo đến.

Ánh đèn từ các quầy hàng cũng như những cột trang trí cũng đã làm rực rỡ cả khoảng trời này khi màn đêm buông xuống.

Trong cái sự ồn ào náo nhiệt và khung cảnh lung linh ấy, có hai người lại dường như rất khác biệt so với còn lại.

Một là Akira, không hiểu sao hôm nay hắn lại cảm thấy bản thân rất khác lạ. Dường như có thứ gì đó đang thôi thúc, lại dường như có thứ gì đó đang ghì chặt hắn lại.

Người còn lại là Megumi, cô nàng cực kì bình thường cho đến khi gặp mặt hắn ở cửa ga tàu điện lúc chiều.

Còn điểm khác biệt đang được đề cập ở đây chính là việc: Cả hai người bọn hắn cũng tận hưởng bầu không khí lễ hội này… Nhưng cũng cùng lúc với đó thì lại dường như cách xa với chính nơi này.

“Nhưng mà đi lễ hội mùa hè lại ăn senbei thì có đúng không nhỉ? Chẳng phải thường trong manga và anime thì sẽ ăn takoyaki hoặc kẹo hồ lô sao?”

Akira nhìn chiếc senbei trên tay và lâm vào khó hiểu trầm mặc.

“Nhưng chẳng phải trông nó rất ngon sao?” Megumi nghiêng đầu đáp lại hắn một cách khá hời hợt, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm nhận được sự tinh nghịch trong đó.

Akira lần nữa nhìn xuống phần senbei to lớn gần bằng cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Megumi…

Tất nhiên, nó là bánh gạo.

Ở đây, nó được bán thành một món nóng được làm trực tiếp nên đúng là trông ngon miệng hơn hẳn những chiếc bánh được đóng gói như thông thường.

Trước ánh mắt len lén liếc sang của Megumi, Akira bắt đầu cắn thử.

Đây là lần đầu tiên hắn ăn bánh gạo nướng tươi… Và nó…

Nó nóng hổi, mùi thơm thì xộc vào mũi!

Ngon hơn cả mong đợi!

Bây giờ hắn đã thôi nghi ngờ vì sao quầy hàng senbei nướng lại đông đúc đến vậy rồi!

Megumi bên cạnh thấy hắn như vậy thì khẽ nở một nụ cười nhỏ nhẹ. Cô nàng cũng bắt đầu gặm lấy chiếc bánh gạo to gần bằng khuôn mặt của mình.

Hai người bọn hắn bắt đầu thoải mái đi dạo với chiếc bánh gạo trên tay và nhìn ngắm mọi thứ.

Không có những màn chơi những trò chơi thường thấy trong anime.

Cũng không có những rắc rối như trong manga để xuất hiện anh hùng cứu mĩ nhân.

Cả Akira và Megumi cứ như thể hòa thành một trong những người cực kì bình thường trong hàng ngàn người và đi khắp lễ hội này.

Đôi lúc, Megumi sẽ chỉ vào những vật trang trí bên đường như lồng đèn hoặc những biển hiệu và nói với hắn rằng nó thật đẹp.

Có khi Akira sẽ hỏi cô nàng về những người chủ quán đang cố gắng phục vụ khách hàng đến tham gia lễ hội sẽ như thế nào.

Và cả hai bắt đầu thử những món độc lạ mà thường sẽ chẳng thể tìm thấy ở đâu đó.

Từ những xiên chả cá, warabimochi đến sushi inari nướng, thịt viên inari, v.v … Hay là cả bánh mì kẹp thịt kitsune với phần bánh được làm từ đậu phụ chiên.

Có thể nói rằng, hôm nay Akira đã biết được thêm cực nhiều món lạ ngoài những món thường thấy trong anime hay light novel.

Mỗi khi hắn ngạc nhiên thốt lên với món nào đó thì Megumi bên cạnh lại cười một vui vẻ và cùng hắn thử những món đó.

Vừa đi vừa ăn như vậy, bọn hắn đã lướt qua toàn bộ lễ hội ngày tối nay và không hiểu sao lại vòng về khu đền chính.

Ở đây không so được với khu lễ hội rực rỡ phía dưới, trên những bậc thang làm bằng đá chỉ có những chiếc lồng đèn treo dọc theo đường đi, cung cấp một lượng ánh sáng vừa đủ.

Leo lên đến khuôn viên đền chính, đi qua chiếc cổng Torii bằng đá to lớn ấy, bọn hắn lại quay về nơi này.

Megumi rải từng bước nhỏ chầm chầm đi đến trước ngôi đến chính mà lúc chiều cả hai đã cùng nhau ước nguyện kia.

Cô nàng dừng lại bước chân trước bậc thềm sau đó quay lại và nhìn về phía chiếc cồng Torii to lớn.

Akira cũng giống cô nàng, đột nhiên bị cánh cổng ấy hấp dẫn và nhìn theo.

Từ chỗ này nhìn ra cổng thì ta sẽ thấy được một bầu trời cực kì xa xăm và giờ bầu trời ấy đang lấp lánh muôn vàn vì sao.

Cả hai đều thẫn thờ đứng yên nhìn lấy bầu trời kia.

“Cậu đã ước nguyện điều gì thế, Akihito – kun?” Giọng nói của Megumi lờ mờ, nhàn nhạt như thể đó chỉ là tiếng thì thào của ngọn gió nhẹ nhàng.

Akira ngơ ngác trước câu hỏi ấy, hắn quay sang nhìn cô nàng đang đăm chiêu ngắm bầu trời đêm bên cạnh.

“Katou.” Akira đột nhiên nói với giọng nghiêm túc.

Megumi chỉ điềm nhiên quay sang nhìn hắn: “Ừm… Akihito Akira – kun?”

Hai ánh mắt chạm vào nhau trong một khoảng không chỉ lấp ló những ánh sáng mờ nhạt từ những chiếc đèn lồng.

Không hiểu sao lúc này Akira lại thấy khó mở miệng đến vậy.

Có rất nhiều điều muốn nói… nhưng lại có nhiều điều muốn giấu đi hơn nữa.

Hai người cứ vậy nhìn nhau mà không nói gì cả.

Một người chần chừ.

Một người vẫn chờ.

Rất lâu, sau khi Akira đã ngắm kĩ đến từng chi tiết trên gương mặt xinh đẹp ấy của Megumi thì cuối cùng cũng quyết tâm nói ra.

“Katou. Tớ--”

[Bùm!!!]

Một t·iếng n·ổ vang trời cắt ngang đi lời nói của hắn.

Akira và Megumi đồng thời nhìn về phía t·iếng n·ổ ấy, nó ở hướng chiếc cổng Torii.

Là bầu trời đêm mà bọn hắn đã ngắm nhìn…

Và một bông hoa sáng rực đang nở rộ ngay giữa bầu trời đen tối ấy.

[Bùm…! Bùm…! Bùm…!] Ngay sau ánh sáng rực rỡ ấy là hàng loạt những bông hoa ánh sáng khác nở rộ liên tiếp.

Cả một bầu trời u tối vừa nãy, giờ đã được những bông hoa rực rỡ làm bừng sáng lên những sắc màu đẹp đẽ.

Một màn pháo hoa tuyệt vời đến nỗi khiến toàn bộ mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa và chỉ còn việc đắm chìm vào những ánh sáng đẹp đẽ ấy mà nó mang đến.

Không biết đã qua bao lâu bởi vì đã chìm đắm vào ánh sáng đó quên mất cả thời gian.

Chỉ biết là nó rất lâu khi mà những loạt pháo hoa cuối cùng đang được phóng lên cao cao. Tiếng nổ vang dồn dập liên tục như thể báo hiệu mọi thứ chuẩn bị kết thúc.

Ngay khi Akira vẫn còn thẫn thờ nhìn về phía bầu trời rực rỡ đó.

Cô nàng nữ chính mờ nhạt của hắn, người đã bên cạnh hắn suốt thời gian vừa qua, Katou Megumi bắt đầu nói:

“Tớ đã luôn rất mờ nhạt từ nhỏ.”

“Mọi người thường lãng quên và bỏ qua tớ rất nhanh dù chỉ vài phút trước còn lên tiếng bắt chuyện.”

“Vì thế tớ cũng đã coi nó là chuyện bình thường rồi cứ vậy cho đến tận những năm cao trung.”

“Nhưng rồi chẳng hiểu sao, vào một ngày nghỉ xuân bình thường như vậy…”

“Lại có một người nhận ra tớ.”

Nghe đến đây, Akira bỏ mặc ánh sáng lấp lánh kia mà quay sang nhìn cô gái bên cạnh.

Cô gái ấy… Vẫn đang ngắm nhìn màn pháo hoa và tiếp tục kể:

“Trùng hợp thay, người ấy lại cùng lớp với tớ lần nữa.”

“Nhưng có vẻ là đã lãng quên tớ trở lại mất rồi.”

“Tưởng chừng đến đó là hết thì người ấy đột nhiên nhận ra lần nữa.”

“Thậm chí sau đó còn lôi kéo, bắt ép tớ vào một nhóm kì lạ.”

“Vậy là cuộc sống cao trung vốn dĩ mờ nhạt của tớ lại đột ngột trở nên thật rực rỡ.”

Nói đến đây, Megumi bất chợt nở một nụ cười… Là một nụ cười nhẹ nhàng.

Akira không thể phán đoán đươc nụ cười ấy có thực sự hạnh phúc hay không, nhưng ít nhất nụ cười ấy rất vui vẻ, rất tận hưởng, rất thỏa mãn.

Nụ cười ấy… rất đẹp.

Hắn lúc này không thể nói ra bất cứ một câu nào để đáp lại câu chuyện ấy… dù chính hắn là nhân vật chính trong câu chuyện đó.

Lúc này, Megumi dừng lại nụ cười vui vẻ ấy.

Cô nàng quay sang hướng thẳng ánh mắt vào hắn… Lần này, ánh mắt ấy thẳng thừng hơn bao giờ hết.

Những cảm xúc bộc lộ trong ánh mắt ấy đã dễ dàng nhận thấy hoàn toàn mà chẳng có ý định nào che giấu đi nó cả.

Vốn dĩ đôi mắt của Megumi cũng đã rất đẹp rồi. Nhưng khi nó chứa đựng những cảm xúc thật sự… thì nó càng long lanh, tuyệt mĩ hơn nữa…

Nó khiến… trái tim của Akira thắt lại quặn đau kinh khủng.

Megumi chậm từng chữ nói tiếp:

“Có lẽ vì luôn bị lãng quên và chỉ có thể đứng ở bên cạnh mọi người…”

“Nên tớ dường như n·hạy c·ảm hơn một chút… chỉ một chút thôi.”

“Và sự n·hạy c·ảm ấy không hiểu sao luôn nói với tớ rằng…”

Dừng một nhịp… Giọng nói của Megumi hòa vào t·iếng n·ổ tung cuối cùng của màn pháo hoa rực rỡ ngoài kia…

“So với sự mờ nhạt của tớ…”

[Akihito Akira – kun. Cậu như thể sẽ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.]

Chương 100. Như thể sẽ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào