Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 104. Miyamizu Mitsuha và cái thị trấn nhỏ bé này
“Đó là khoảng thời gian khi [Hình dáng] của [Thế giới] trở nên mơ hồ, và chúng ta có thể nhìn thấy những thứ không phải người.”
“Đồn đại rằng nó tồn tại từ [Thời xuất hiện các vị thần]!”
Cô ngày hôm qua…?
Tiếp tục bước chân về nhà, màn đêm đã dần dần buông xuống rồi.
[Thiên chức] sao…?
Cô cũng nhanh chóng mở TV lên thay thế cho chiếc loa địa phương cũ kĩ kia.
Giật mình… Mitsuha đỏ rần cả mặt và xấu hổ bước đi. Mọi người xung quanh thì bắt đầu to to nhỏ nhỏ nói thầm gì đó. Mấy tên bạn cùng lớp kia thì bắt đầu cười sau lưng.
Đúng vậy, là trận h·ỏa h·oạn xảy ra 200 năm trước khiến cho toàn bộ tài liệu cổ cũng như thư tịch hơn ngàn năm bị t·hiêu r·ụi hết.
[Nó “pựt” một tiếng buồn buồn…]
“Không có nhé!” Cả hai người kia đồng thanh đáp.
“Chắc chắn cậu bị hồ ly ám rồi”
“Hay là theo thuyết [đa vũ trụ] của Everett… Trong lúc [vô thức] cậu đã liên kết với một [vũ trụ khác]!”
Teshi nãy giờ vẫn im lặng dắt xe bên cạnh và nghe đủ lời than phiền của hai cô bạn thì đột nhiên lên tiếng: “Này các cậu!”
“Vì những [nội hàm] ẩn sâu trong hình thức ấy nhất định sẽ có ngày [sống lại].”
Mitsuha nghiêng đầu đầy vẻ khó hiểu nhìn mọi người.
Tiếp tục ngân nga, cô cho thật nhiều nước xốt lên phần trứng chiên rồi cho vào miệng cùng với cơm.
[Chẳng phải chính Itomori đã có nghĩa là: “Giữ gìn sợi dây” rồi sao?]
Đôi mắt sáng lấp lánh hơn cả những vì sao, cô và Saya hét toáng lên mừng rỡ:
Bà tiếp tục kể về truyền thống truyền từ đời này sang đời khác của ngôi đền và đến hiện tại.
“Mitsuha, hôm nay cậu buộc tóc lên rồi nhỉ?” Đột nhiên Saya đưa tay ra chơi với lỏn tỏn của cô và tủm tỉm cười.
Thực sự, chính cô cũng không rõ bản thân thích hay ghét thị trấn cổ xưa này nữa.
Tiếng [leng keng] của lon nước rơi xuống khay trong máy bán hàng tự động… Đúng là ở cái thị trấn khỉ ho cò gáy này lấy đâu ra quán café chứ!
“Mitsuha!”
Nhưng đối diện với Mitsuha lúc này là nụ cười khó hiểu của sensei:
Đám đông đang túm tụm lại để nghe lấy người đang diễn thuyết ở bên kia… người mà Mitsuha cũng rất thân thuộc.
Hẳn là bà đang nghĩ đến cha của cô, người đã ruồng bỏ [Thiên chức] và rời khỏi ngôi đền.
Cậu ta giơ quyển tạp chí huyền bí đang đọc ra và hớn hở nói:
[Một thành thị xa lạ?]
“Hình như ở địa phương mình nó được gọi là [Kataware – doki] theo tiếng Nhật cổ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thái độ kì lạ của hai người họ khiến cô cảm thấy đầu đầy dấu ???
Trên đường từ trường về nhà, Mitsuha và Saya tiếp tục bài ca than thở về thị trấn Itomori.
Là Saya và Teshi.
Đó là cha của cô.
Hơi nước tỏa ra và những hạt cơm trắng trẻo ngon lành, Mitsuha xới luôn một bát lớn.
Yotsuha đột nhiên phá vỡ bầu không khí này: “Vẫn chưa làm lành với nhau à?”
Cái gì đây?
Mitsuha cũng có… Nó là thứ mà khi cô vừa sinh ra thì bà và mẹ đã vui mừng nói với cô suốt những ngày bé: [Thánh nữ]
Ngắm nghía bản thân trong gương, Mitsuha gật đầu nở nụ cười rồi xuống nhà.
“Lâu hơn nữa, được gọi là [Karetaso]. Hay còn được gọi là [Kawatare – doki].”
Chương 104. Miyamizu Mitsuha và cái thị trấn nhỏ bé này
Mitsuha cố gắng nói: “Tớ có một giấc mơ lạ lắm… Như là trở thành người khác vậy á...”
“Ếh? Khoan đã. Mọi người nói gì vậy?” Mitsuha hoảng hốt hỏi lại.
Bên kia bà bắt đầu thở dài thườn thượt, Mitsuha cũng len lén thở dài theo.
[Cậu là ai?] này là ý gì nhỉ?
Không mấy bận tâm về điều đó, Teshi nở một nụ cười nham nhở và nói: “Hay là… Đi cà phê nhé?”
Thực tế thì có đúng như thế không nhỉ?
“Nhưng mà Mitsuha, hôm qua cậu lạ thật đó. Hay do căng thẳng quá?”
Nhưng chưa được vài bước thì cô lại bị chính người cha kia hét: “Mitsuha! Đi đứng hẳn hoi lên coi!”
Theo từng lời kể của Saya, Mitsuha tự tưởng tượng ra bản thân vào hôm qua…
Saya gật gù rồi nói: “Cảm giác như cậu mất kí ức vậy.”
“Trận h·ỏa h·oạn Mayugoro…” Mitsuha yếu ớt trả lời ánh mắt ấy.
Cảm giác này…
Đây là?
“Aaaaa… đừng nói nữa!”
Nghĩ đến điều đó càng khiến cô khó chịu hơn.
“Và trên hết…” Đột nhiên một tiếng khàn khàn vang vọng qua chiếc loa vang lên cắt ngang đi suy nghĩ của cô.
Mitsuha buồn buồn vẫy tay chào tạm biệt hai người bạn thân rồi rải bước về nhà.
“Mà thôi kệ~”
Cảm giác vừa xấu hổ vừa khó chịu đến mức cô muốn khóc òa lên… Thật vô lý khủng kh·iếp!
“Rồi sẽ đến thời điểm người và sợi chỉ sẽ có mối liên kết lại với nhau.”
Tóm lại, đây là cuộc sống ở một vùng quê mang nét đặc trưng thời Chiêu Hòa xưa cũ.
Chờ chút… Có những hình ảnh đứt đoạn nào đó hiện lên trong đầu…
Vẫn không chưa có cho mình câu trả lời rõ ràng nào cả.
Mitsuha trầm ngâm hút lấy hộp nước ép trái cây trên tay và đáp lại Saya: “Ừm…”
Và nó thật kinh khủng!
“Hểh!!! Không phải chứ! Thật luôn?” Cô hoảng loạn, xấu hổ hét toáng lên.
“Onee – chan. Lề - mề - quá – đấy!”
… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Liên tục quấn chỉ như thế này.”
Mitsuha cố gắng nhớ lại, nhưng chẳng hiểu sao lại không hề có kí ức nào về chuyện ngày hôm qua mà mọi người kể.
*****
Cô bạn thân lúc này mới bắt đầu kể:
Mitsuha đặt lại chén cơm xuống và nhìn về phía hai ánh mắt kia đầy khó hiểu, thì chỉ nhận lại được hai câu nói càng khó hiểu hơn.
Mà khoan!
Hôm qua Mitsuha…
“Tớ muốn mau mau tốt nghiệp để đi đến Tokyo!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay lại là một ngày mới ở thị trấn nhỏ bé này, một nơi mà cô đã gắn bó với nó từ khi sinh ra đến tận bây giờ.
Dọn dẹp lại chăn nệm, cô nhanh chóng mặc vào bộ đồng phục và xuống dưới nhà. Ở ngôi nhà cũ kĩ này còn có hai người khác sống cùng cô nữa.
Từ đây đi hết những bậc thang bằng đá thì sẽ rời khỏi bóng núi và sẽ những cung đường ngập tràn nắng vàng buổi sớm mai.
Ngay lúc này, một khung cảnh tuyệt đẹp nhưng Mitsuha cũng đã chiêm ngưỡng từ khi sinh ra đến bây giờ hiện ra.
Lại bắt đầu nữa rồi, Mitsuha cười khổ… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chắc các em đều biết [Tasogare – doki] nhỉ.”
Mỗi sợi dây lại có những hoa văn khác nhau, thành phẩm thường rất tinh tế với nhiều màu sắc.
Mitsuha thử nghiền ngẫm lại những gì mọi người đã nói từ sáng tới giờ nhưng vẫn không cho ra một đáp án cụ thể nào cả.
“Đây là chuyện của người lớn.” Cô vừa nhai cơm vừa đáp.
“Cậu không nhớ gì sao?”
Sau khi bước vài bậc trên cầu thang đá, cô ngoái đầu nhìn lại.
Mặc dù bên tai vẫn nghe rõ những gì Yuki – sensei đang nói nhưng Mitsuha lại đang chăm chú vào quyển vở của mình.
“Cà phê!!!!!!!!”
“Nhưng chúng ta quyết không thể đánh mất nốt hình thức.”
Xin chào mọi người, Miyamizu Mitsuha đây!
“Sắp tới lúc làm nghi lễ đó rồi mà.”
Cô nghe vậy thì bỏ ngang luôn sự thắc mắc vừa nãy mà chuyển sang mệt mỏi xấu hổ luôn.
Phía dưới có một hồ rộng lớn nằm ngay chính giữa thị trấn nhỏ bé này, hồ tên là Itomori.
[Kin kít!] Tiếng viên phấn viết nhanh trên bảng vang lên trong lớp học.
Tuy chỉ là một câu hỏi cực kì bình thường những nó làm cho hai cô gái đang buồn chán bực bội kia quay ngắt 180 độ.
“Tớ không thể chịu nổi thị trấn này nữa.”
Mái tóc dài sau lưng chia thành hai nửa và tết sam lại, sau đó túm lại chúng với nhau ở trên và được buộc lại bằng [sợi dây tự đan].
Đúng lúc Mitsuha tính lảng đi nhanh chóng thì lại bắt gặp mấy người cùng lớp. Họ là những học sinh thuộc hội sành điệu, nhưng chẳng hiểu sao lại luôn đi bới móc những học sinh quê mùa như bọn cô.
Đây là cách buộc tóc mà mẹ cô đã dạy từ ngày bé.
Bên trên xa xa là vòm trời trong trẻo bồng bềnh mây trắng.
“Chúng cháu đi đây!”
Mitsuha chầm chậm tết đường chỉ cuối cùng và lấy sợi dây rực rỡ ấy ra khỏi giá tròn.
Khung cảnh bao la, bát ngát với những tiếng chim chóc trong núi rộn ràng hát vang.
Đột nhiên Yuki – sensei lên tiếng gọi: “Vậy tiếp theo, Miyamizu – san.”
Trong khi Mitsuha tiếp tục ghi chép bài học và lật sang trang tiếp theo thì đột nhiên một hàng chữ to tướng viết kín trang giấy: [Cậu là ai?]
… Nani sore?
Tiếng của bà vang lên trong khi đôi tay vẫn thoan thoắt đan từng sợi chỉ nhỏ nhắn vào với nhau.
“Ký ức về tiền kiếp!”
*****
*****
Nhưng Mitsuha chẳng thể tận hưởng khung cảnh đẹp đẽ này nổi… Bởi vì lát nữa đây, chờ đón cô là buối tối bất hạnh.
Lúc này Saya nói với giọng lo lắng:
Saya nghe vậy thì gắt gỏng ngăn lại: “Cậu thôi đi nhé.”
Sau khi Yuki – sensei nói xong thì cả lớp cũng bật cười theo.
Mitsuha úp mặt vào hai đầu gối rồi buông tiếng than:
“Có hơi nhiều quá không ta?”
Ngon quá đi!!!!
“Bà cậu đã trừ tà cho cậu chưa?”
“Hãy lắng nghe âm thanh của sợi chỉ.”
Vì bị cắt ngang nên ba bà cháu không còn gì để nói nên chỉ tập trung vào việc ăn.
Giờ nghỉ trưa, dưới gốc cây râm mát trong sân trường.
Trong khi cô híp mắt tận hưởng hương vị đang bùng nổ trong miệng thì đột nhiên nhận thấy hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bản thân.
Nghe vậy càng khiến cô thấy thú vị hơn và che miệng cười khúc khích.
Mới sáng sớm mà bọn họ đã cự nự nhau như một cặp đôi tấu hài vậy. Mitsuha bật cười: “Hai cậu thân quá nhỉ~”
Đây chắc chắn không phải chữ của cô và cô cũng chưa từng cho ai mượn vở.
Là đi đâu đó thật xa khỏi chốn này hay mãi ở đây với gia đình và bạn bè…?
[Và một “Cơ thể nhỏ nhắn có cánh biết bay” nào đó… Nhưng đến đây thì mọi thứ lại chìm vào một “vùng tăm tối”.]
“Hôm nay lại bình thường rồi nhỉ?” Bà trầm ngâm nhìn cô mà nói.
“Đ-Đợi đã. Hai cậu đang nói gì thế?”
Mitsuha thầm nghĩ và tiếp tục rải bước trên con đường tới trường với sợi dây đan được dùng thành buộc tóc đang lắc lư theo gió đó.
Cô và Yotsuha đồng thanh chào bà rồi cùng nhau ra cửa.
Tuy chưa nhớ ra là chuyện gì những chắc cũng chỉ như thường ngày thôi mới đúng chứ?
Yotsuha toét miệng cười với cái giọng rõ ràng là muốn trêu tức: “Hôm qua tệ thật ha!”
“Ara, hôm nay em nhớ được tên mình rồi nhỉ?”
Mặt hồ phản chiếu ánh ban mai lấp lánh và phía còn lại là núi non trập trùng xanh mướt.
Mitsuha chưa kịp chào hỏi thì hai người kia đã cãi lộn hết cả lên.
Bản tin thời sự buổi sáng đang nói về sự kiện [Sao chổi bay ngang Trái Đất 1200 năm mới có một lần]. Có vẻ nó sẽ diễn ra vào cuối tháng này mà thôi.
Bà nói tới đây thì đột nhiên đôi mắt hiền từ ấy đượm buồn.
“Gì?” Đáp lại cậu ta là giọng nói gắt gỏng của Mitsuha và Saya.
“Tớ hiểu rồi!” Tự dưng Teshi hô toáng lên khiến cô giật thót.
Tên con trai đáng ghét kia nói xong thì cả đám cùng nhếch mép cười.
“Đó là trọng trách của đền Miyamizu nhà ta!”
Vừa tạm biệt Yotsuha ở ngã ba thì một giọng nói vang lên từ phía sau cắt ngang tâm trí đang thả trôi theo điệu nhạc của cô.
Cô khó hiểu nhìn vào trang giấy thì bên bục giảng, giọng của Yuki – sensei vang lên trong trẻo:
Teshi cũng quay sang nói với vẻ lo lắng:
Mitsuha biết vì sao.
Cả ba người bắt đầu đi bộ đến trường cùng nhau. Qua những con dốc, những cây cầu nhỏ, nếu chỉ nhìn cảnh vật thì ở cái thị trấn nhỏ bé này đúng là đẹp thật.
“Chúng ta bây giờ không hiểu được ý nghĩa của [hoa văn dây tết] cũng như [nội hàm] của các điệu múa nữa…”
Bởi vì cô đã nghe câu chuyện này không dưới 100 lần và lần này cũng vậy… bà vừa kể đến một nửa thì nhìn thoáng qua cô.
Bà gật gù tỏ vẻ hài lòng và bắt đầu kể tiếp, bỏ qua Yotsuha đang ngạc nhiên khi mọi người còn đặt tên cho một trận h·ỏa h·oạn và thấy tội nghiệp cho [Mayugoro] đó.
Sau khi chỉ bảo Yotsuha về chuyện tết những sợi chỉ, bà bắt đầu kể về câu chuyện xưa cũ về ngôi đền.
Mitsuha cũng nói theo: “À! Teshi, không lẽ cậu viết bậy vào vở …”
“Trên kia là chủ tịch và cai thầu của ông ta. Ở đây thì con của họ cũng thân nhau quá nhỉ?”
Bóng núi hắt xuống mặt hồ đang được ráng chiều nhuộm đỏ lấp lánh phản chiếu từng tia sáng huyền diệu.
Ểh? Hai người này đang nói gì vậy? Mitsuha khó hiểu nhìn hai người bạn thân từ nhỏ này.
“[Tasokare] từ này bắt nguồn từ [Tasogare].”
“A, vâng!” Cô giật mình cầm sách lên và đứng bật dậy.
Ba bà cháu lúc này đều đang mặc kimono và đang cố gắng tết xong số dây dùng cho buổi lễ tối nay.
Đúng vậy, đây là vấn đề của người lớn, những người đã sinh thành và nuôi dưỡng Mitsuha cũng như Yotsuha…
Lờ đi sự lên giọng của em gái, Mitsuha nhanh nhẹn vào chỗ rồi nói thay lời xin lỗi: “Ngày mai để chị nấu cho.”
[Một cậu con trai trước gương…]
Chẳng buồn đáp lại, Mitsuha rảo chân bước nhanh để rời khỏi nơi này.
“À… Còn cả mặt cứ cau có thắc mắc gì đó và giả vờ quen biết một cách khó hiểu nữa.”
Sợi dây dùng cho nghi lễ được tết từ nhiều sợi chỉ mảnh khác nhau theo một kĩ thuật truyền thống lâu đời. Lưu truyền rằng truyền thống này có từ hơn ngàn năm trước.
Cơ mà chưa nói hết câu, cô thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu ta thì biết là không phải rồi. Teshi không phải là kiểu người sẽ đùa mấy chuyện như vậy.
“Hôm qua cậu quên tủ giày và chỗ ngồi. Hơn nữa tóc cậu còn rối bù không chải buộc gì, đồng phục còn quên thắt nơ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong cô ngân nga một giai điệu kì lạ nào đó nghe được trong giấc mơ và bắt đầu xới cơm.
Trong phòng làm việc đầy vẻ xưa cũ này, tiếng ống suốt va vào nhau cành cạch đều đặn như thể có một nhịp điệu riêng biệt.
Bình thường thị trấn vắng vẻ thanh bình này khiến cô cảm thấy dễ chịu nhưng hôm nay thì ngược lại, nó mang đến nỗi tuyệt vọng mệt mỏi…
*****
*****
“Lúc [Chạng vạng] khoảng thời gian không phải ban ngày cũng không phải ban đêm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.