Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 105. Giấc mơ… Chân thật quá rồi!!!
Mitsuha vẫn luôn nghĩ, nếu người thành phố nghe được tiếng sáo Nhật ở Đền lúc nửa đêm hẳn sẽ thấy rùng rợn lắm nhỉ.
Cô nghĩ như vậy là vì ngay lúc này tại đền thờ chính, tiếng sáo phong cách cổ xưa ấy đang vang lên lan truyền xung quanh trong màn đêm tĩnh mịch này.
Tiếng than củi lửa nổ “Đôm đốp” cũng như thể góp phần làm cho điệu nhạc càng thêm trang nghiêm.
Vào thời điểm này hàng năm, Đền Miyamizu đều sẽ cử hành Lễ hội Thu hoạch.
Và nhân vật chính trong buổi lễ, bất hạnh thay lại chính là hai chị em cô. Những [Miko] của đền.
Với phục sức trang trọng dành cho [Vu nữ] tô son đỏ thắm, đầu gắn trang sức.
Mitsuha và Yotsuha tiến ra chính điện và bắt đầu điệu múa được truyền từ đời này sang đời khác trong hơn một ngàn năm nay.
[Tay cầm chum chuông với bên dưới là sợi dây tết sặc sỡ có hoa văn đặc biệt.
Vừa lắc chuông, cơ thể theo nhịp điệu xoay chuyển vòng vòng đều chân.
“Sợi dây” được vung bay phất phới nhưng lại tạo nên những vòng cung kì lạ nhưng lại như có quy luật.]
Điệu múa truyền thống…
Thực ra Mitsuha không hề ghét nó chút nào.
Mỗi lần [Tiếng chuông] vang lên cùng sự phất phơ kì lạ của [Sợi dây]… Mọi thứ như được hòa quyện lại thành một điều gì đó hoàn mỹ.
Và… Mỗi lúc đó, có điều gì đấy bên trong sâu thẳm của Mitsuha lại rung động từng hồi như đang đáp lại điệu múa này.
Mỗi lần cảm nhận được điều đó, cô đều sẽ cảm thấy linh hồn thư thả hơn và càng tập trung cho điệu múa.
… Nhưng mà!
Sau khi điệu múa kết thúc một cách hoàn hảo thì đến phần khiến Mitsuha cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nhất!
Phải, là thời điểm bắt đầu làm ra loại rượu để dâng cúng sau khi xong điệu múa làm lễ.
Hai chị em Mitsuha ngồi quỳ song song tại chính điện và có người dâng lên hai bọc gạo được gói cẩn thận đặt trong khay một cách trang trọng.
[Mở gói giấy bọc.
Thu lại tay một nhịp và phất ống tay áo của kimono như tư thế quỳ phục xuống.
Một tay nâng, một tay lấy nhúm nhỏ hạt gạo sau đó cho vào miệng.]
Nhai nó…
[Miko] – Mitsuha tập trung nhai gạo…
Mùi vị, màu sắc, âm thanh… Tất cả mọi thứ dù đang nhắm mắt tập trung nhưng Mitsuha lại cảm nhận được tất cả.
… Như thể nó đang liên kết thẳng đến [Linh hồn] của bản thân vậy.
Đây là [Kuchikamizake] loại rượu cổ nhất của Nhật Bản.
Theo truyền thuyết, đây là loại rượu ngon nhất [Thế giới] và chỉ có thể tạo ra từ các [Miko] được những [Vị thần] công nhận.
Mitsuha sau khi nhai kĩ khiến gạo và nước bọt cũng như là cả [Linh hồn] theo cảm nhận của cô thì đến bước tiếp theo.
Một tay nâng chiếc chậu gỗ tinh xảo, một tay nâng vạt áo khẽ che trước mặt.
Mitsuha chúm miệng, số gạo vừa nhai từ nãy đến giờ bắt đầu chảy hết vào chậu.
Đột nhiên… Trong bầu không khí im lặng trang trọng đó thì một tiếng cười “Phụt!” vang lên.
Là một giọng quen quen.
Mitsuha khẽ ngước mắt nhìn, lòng gợn lên linh tính chẳng lành…
Quả nhiên, là ba đứa hội sành điệu trong lớp đang đứng phía dưới cười mỉa cô và tán gẫu với vẻ khoái trá.
“Eo…”
“Ghê quá…!”
“Làm trò đó trước mặt bao nhiêu người luôn.”
Nói cho đúng thì khoảng cách giữa hai bên đáng lí không đủ để cô nghe được mấy lời của bọn họ.
Nhưng không hiểu sao, cơ thể Mitsuha hiện tại lại n·hạy c·ảm cực độ. Cô có thể cảm nhận rõ mọi thứ xung quanh và những lời nói thì thầm bàn tán kia có thể nghe như thể đang vang vảng bên tai.
…
Nhắm mắt lại… Mitsuha tập trung hoàn toàn để buổi lễ kết thúc nhanh nhất có thể!
Sau khi chậu gỗ nhỏ ấy đã đầy, cô đặt nó xuống khay và bắt đầu tự tay buộc nó lại.
Chậu gỗ được đậy bằng loại vải màu trắng và thứ buộc chặt là [Sợi dây] có hoa văn cực kì đặc biệt cũng như màu sắc là thuần đỏ.
Đến đây, buổi lễ coi như đã kết thúc được rồi.
… Cũng như cuộc sống của Mitsuha vậy:
Xấu hổ c·hết mất!!!
*****
“Onee – chan, tươi tỉnh lên đi. Bị bạn cùng lớp thấy thôi có sao đây…”
Mitsuha lườm cô em gái của mình và dỗi đáp: “Làm trẻ con vô tư sướng thật!”
Cả hai sau khi kết thúc buổi lễ thì thay đi phục sức trang trọng kia và đi tắm rồi giờ chuẩn bị về lại nhà.
Cô em gái này hoàn toàn vô tư nên chẳng thể hiểu được nỗi muộn phiền của chị nó.
Mitsuha thở dài một hơi rồi ngước nhìn lên bầu trời đêm.
Ngàn sao vẫn lung linh tỏa sáng như chẳng màng dính dáng tới bao kiếp nhân sinh chìm nổi dưới trần gian.
“Đúng rồi!” Yotsuha đột ngột lên tiếng khi bắt đầu đi xuống những bậc thang đá trước đền.
Con bé nói với dáng điệu đắc ý: “Mình làm thật nhiều rượu rồi bán lấy tiền để đi Tokyo đi!”
Mitsuha câm nín mất một lúc trước sáng kiến của cô em gái:
“Em có ý tưởng độc đáo quá nhỉ!”
Con bé vẫn chưa dừng lại và nói tiếp: “Rồi chụp thêm ảnh và làm thành video, làm ra thương hiệu [Kuchikamizake của Miko]. Đảm bảo bán chạy!”
Mitsuha dần dần mường tượng ra theo từng lời của Yotsuha.
Và cái cảnh ấy…
Khiến cô nàng hoảng loạn xấu hổ hơn nữa!
“Không được! Vi phạm thuế rượu rồi!”
Mitsuha bước hai bậc một, chạy nhanh xuống bậc thang bỏ mặc Yotsuha đang ngỡ ngàng nói [Vấn đề ở đó sao?] kia.
Mitsuha giờ tràn ngập trong những cảm xúc trái chiều như một mớ bòng bong.
Hi vọng… Băn khoăn… Rồi lại tuyệt vọng…
Vượt qua cổng chính ngôi đền, chiếc cổng đã in hằn những vết tích của thời gian đó.
Mitsuha hướng thẳng về phía trước, cũng chính là phía mặt hồ Itomori đang nằm trọn giữa cái thị trấn nhỏ bé này:
“Con không thể chịu nổi nơi này nữa!!!”
“Con không thể chịu nổi cuộc sống này nữa!!!”
“[Kiếp sau] xin hãy cho con làm một anh chàng đẹp trai ở Tokyo!!!”
Lời [cầu xin] của Mitsuha dội lại từ vách núi rồi tắt ngủm như thể bị hút vào hồ Itomori trước mặt.
Sau mấy lời bậy bạ đó…
Đột nhiên đầu Mitsuha bỗng túa mồ hôi lạnh ngắt và bừng tỉnh. Có một cảm giác kì lạ chạy dọc cả cơ thể của cô.
Nếu [Thần linh] là có thật thì…
Làm sao đây…?
*****
Trong giấc ngủ chập chờn thì tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên.
Mà sao… Tiếng chuông nghe lạ quá?
Mitsuha mệt mỏi vẫn nhắm tịt mắt và chỉ với tay đi tìm chiếc điện thoại vẫn thường đặt ở cạnh nệm.
Ủa?
Để ở đâu vậy nhỉ?
Mitsuha theo thói quen với lấy điện thoại của mình nhưng tìm hoài vẫn không được.
Tiếng báo thức bắt đầu ồn ào rõ hơn nên cô lăn cả người sang và cố với tay xa hơn về phía tiếng động đang phát ra đó.
[Rầm!]
“Ui da!” Lưng bị đập mạnh xuống sàn khi ngã khỏi giường khiến Mitsuha đau điếng mà thốt lên.
Hả? Giường ư?
Mitsuha luống cuống ngồi dậy và lấy xuống tấm chăn đang trùm trên đầu.
Ánh nắng chiếu thẳng từ ngoài vào khuôn mặt giúp mọi thứ hiện ra rõ ràng hơn…
Và thấy một căn phòng hoàn toàn xa lạ!!!
“Đây là đâu…?”
Mitsuha vừa lẩm bẩm tự hỏi thì nhận ra cổ họng nặng một cách kì lạ.
Cô vô thức đưa tay lên sờ thì thấy có thứ gì đó cưng cứng nhô lên ở cổ… Đây là thứ khiến cô đang có một giọng trầm dị thường?
Đưa mắt nhìn xuống thân thể.
Không thấy… Không thấy ngực!
Nhưng chưa kịp bàng hoàng vì sự thiếu hụt đó.
Đột nhiên Mitsuha cảm nhận được thứ gì đó… Thứ gì đó ở trung tâm hạ thân…
Có. Cái. Gì. Đó!
Sự tồn tại của nó dữ dội đến mức lấn át cả sự trống trải vì thiếu vắng bầu ngực.
Mitsuha e dè đưa tay xuống…
Máu trong người như thể bị dồn cả về nơi đây làm nó căng trướng và nóng bừng lên…
Cái này… Cái này...
Bàn tay to lớn thô ráp bị Mitsuha bỏ qua vì chỉ tập trung vào một điểm kia dần dần tiến lại gần hơn…
Và… Chạm vào nó!
“WA!!!!!!!!”
…
Dòng nước mát mẻ giúp cho khuôn mặt đỏ bừng hạ nhiệt ít nhiều.
Mitsuha nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ phản chiếu trong chiếc gương xa lạ ở một phòng tắm xa lạ.
Mái tóc lòa xòa không quá tỉa tót nhưng lại không quá đơn giản…
Cổ cao và bờ môi khô ráp, nhìn liền biết là không chịu dưỡng ẩm…
Đôi mắt… Ừ thì đẹp…
Có điều không hiểu sao một bên má lại dán miếng băng y tế to lớn.
Mitsuha rụt rè sờ thử thì thấy nhói đau kỉnh khủng: “Đau!!!”
Nhưng… Vẫn không tỉnh lại?
Tại sao cô vẫn chưa thể tỉnh lại khỏi giấc mơ kì lạ này trong khi lại cảm giác đau mãnh liệt như vậy?
“Một giấc mơ kỳ lạ…” Mitsuha thẫn thờ lẩm bẩm.
[Tinhhhh!!!]
Tiếng thông báo điện thoại vang lên làm Mitsuha giật thót.
Quay lại căn phòng mà lúc nãy cô đã bỏ trốn vì sờ [Thứ ấy] Mitsuha thấy màn hình điện thoại sáng lên.
[Tomoya: Cậu đâu rồi? Đến trường mau đi!]
“Hểh… Gì đây? Tomoya? Ai vậy?”
Mitsuha đọc xong tin nhắn thì luống cuống hết cả lên.
Cô liếc ngang liếc dọc lại căn phòng ngủ đầy xa lạ này và thấy một bộ đồng phục học sinh đang treo một bên… Nó là đồng phục nam!
Dù sao… Trước tiên cứ đi học đã nhỉ…?
Chạy đến tính với tay lấy nó thì cô bỗng nhiên nhận thấy một tình trạng khẩn cấp hơn.
Gương mặt thoáng đỏ bừng trở lại:
“… Mình muốn đi vệ sinh.”
…
Sau một lúc rất lâu… Đúng vậy, là rất lâu cô mới thoát khỏi nó.
Phù… Mitsuha thở dài não nuột dựa cả người vào cánh cửa phòng vệ sinh được đóng kín kia…
Xấu hổ quá đi mất!!!
Cơ thể con trai rốt cuộc bị làm sao vậy?
Nhớ lại cái cảnh phải chính tay cầm lấy để định hướng… Những xúc cảm thực sự ấy…
Tại sao mấy thứ đó trong giấc mơ lại chân thực đến vậy... Nhục nhã quá đi!
Một [Vu nữ] như cô lại…
Quá đỗi nhục nhã, Mitsuha cúi mặt cố kìm nước mặt nhưng không nuốt nổi uất nghẹn nên vẫn có vài giọt nước mắt trào ra.
Cô mặc nhanh đồng phục rồi tháo chạy khỏi căn nhà đầy xấu hổ này.
Và…
Mitsuha chìm đắm trong khung cảnh trước mặt.
Bầu trời xanh ngắt rạng rỡ trong vắt… Và thứ đang tiếp giáp với màu xanh da trời ấy là những tòa nhà lớn nhỏ san sát bên nhau.
Bước chậm ra khỏi cổng, ngôi nhà cô vừa đi ra nằm trên một con dốc cao và từ đây nhìn xuống là một khung cảnh tuyệt vời.
Thậm chí, từ đây nhìn ra xa xa còn có thể thấy tòa tháp nhỏ màu đỏ đặc trưng mà bất cứ người Nhật nào cũng nên biết đến.
Nó còn tuyệt vời hơn trên TV và phim ảnh… Đây chính là khung cảnh của thành phố lớn nhất Nhật Bản: Tokyo!!!