Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 108. Mệt mỏi… Hủy diệt đi!

Chương 108. Mệt mỏi… Hủy diệt đi!


Akihito Akira, một tên nam sinh đang có một cuộc sống “bình thường” ở Tokyo, nhưng giờ đây hắn lại đang phải đối mặt việc:

[Rốt cuộc thì cuộc sống của một cô gái nông thôn sẽ như thế nào?]

Rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần này hắn đã biết cách phải buộc mái tóc dài lên cho đỡ phải chịu những ánh nhìn kì lạ từ người khác.

Mái tóc đuôi ngựa tung bay qua lại mỗi khi hắn đi nhanh và những cơn gió thổi qua.

Giờ thì Akira đã hiểu vì sao Megumi lại buộc tóc lên như vậy rồi. Nó sẽ đỡ nóng ở sau gáy đi rất nhiều, mặc dù đôi khi những sợi tóc sẽ phất vào khiến hắn khá nhột.

Ngọn gió mát mẻ thổi đến như thể mang theo chút hơi nước từ mặt hồ rộng lớn khiến bầu không khí mát mẻ hơn.

Akira đang trong phòng học, chỗ ngồi của [Mitsuha] là ngay cuối lớp ngay cạnh cửa sổ.

Một vị trí luôn dành cho các nhân vật chính trong anime mà hắn vẫn luôn ao ước.

Bỏ mặc lời giảng của giáo viên cùng với ánh mắt thắc mắc của Sayaka ngồi ngay bên cạnh, Akira lúc này chỉ tập trung vào quyển vở của “bản thân”.

Dòng chữ: [Cậu là ai?] mà hôm trước hắn viết vẫn còn ở đó và chẳng có câu trả lời nào cả…

Không thấy chăng?

Akira chán nản bắt đầu tô tô vẽ vẽ để ghi ra tất cả thông tin theo thói quen.

Hắn cần phải làm rõ cái [giấc mơ kì lạ] này gấp.

Vì hệ thống đột ngột biến mất, cũng là vì chuẩn bị cho những sự kiện sắp tới nữa.

Hắn không nghĩ bản thân bị kéo vào đây tận hai lần liên tục là một điều ngẫu nhiên đâu.

Hắn đã quá hiểu logic của mấy cái thế giới siêu nhiên rồi!

[Miyamizu Mitsuha:

Gia đình: Bà ngoại, em gái Yotsuha, bố ruột là thị trưởng.

Trường học: Lớp 2 – C

Bạn bè: Chỉ có Teshi, một tên ngốc tốt bụng; và Sayaka cô gái dịu dàng.

Thông tin chi tiết:

Là [Miko] được chọn làm [Thánh nữ] từ bé – Có vẻ là đạo Shinto.

Không có nhiều bạn bè.

Hình như mẹ đã mất và bố chuyển ra ở riêng.

Có ngực!]


Dù có viết thế nào đi nữa thì Akira vẫn cảm thấy có gì đó kì lạ nhưng chẳng thể nghĩ ra được là nó nằm ở điểm nào.

Hắn bắt đầu vẽ lại ngôi Đền của nhà Miyamizu. Trông ngôi đền còn cổ xưa hơn cả khu đền mà Akira và Megumi đã đến.

Chiếc cổng Torii rất cũ kĩ nhưng lại vẫn giữ được màu son đỏ kì lạ, và không có dấu hiệu của việc nó được tu sửa lại.

Đến đây là hết… Akira thở hắt ra một hơi và ghi một dòng rõ to:

[Cuộc đời này là gì vậy???]

Phải, cái cuộc đời kì lạ này là sao?

Nếu hắn đã xuyên không thì tại sao khi tỉnh dậy lại sẽ quay về [Akihito Akira]?

Nếu đây chỉ là giấc mơ thì tại sao mọi thứ lại thật đến vậy?

Và quan trọng nhất, hệ thống của hắn không thể nào đột ngột biến mất kì lạ như vậy được. Chắc chắn nó có liên hệ với nơi này.

Như thể ủng hộ Akira vẽ tiếp, hôm nay có tiết Mỹ thuật.

Cả lớp chuyển qua phòng vẽ và bắt đầu bài tập vẽ phác họa tĩnh vật.

Hắn chẳng buồn vẽ những thứ vô nghĩ như dĩa hoa quả và bình hoa đó nên đã tập trung vẽ tiếp những thông tin hắn đã có.

Là khung cảnh nhìn từ cánh cổng Torii về phía thị trấn.

Trong tầm mắt luôn là một mặt hồ to lớn chiếm gần như toàn bộ thị trấn nhỏ bé này.

Akira phác họa lại từng chi tiết của khung cảnh ấy: Từ mặt hồ, cho đến những con đường ngoằn nghèo lên xuống và cả những căn nhà với đủ kiểu dáng nữa.

Nhưng đột nhiên trong cái không khí tĩnh lặng chỉ có tiếng bút chì cọ vẽ thì một vài tiếng thì thầm to nhỏ vang lên.

“Xem poster chưa?”

“Cuộc bầu cử thị trưởng phải không?”

“Ai lên làm cũng vậy cả mà…”

“Rồi cũng chia chắc tiền trợ cấp của người dân mà thôi!”

Càng nói, cái giọng khinh khinh cười khẩy ấy lại càng rõ ràng hơn.

Và mục tiêu của những lời đó không ai khác, chính là [Mitsuha] với linh hồn Akira ở bên trong.

Mấy người đó còn chưa dừng lại mà lần này còn rõ ràng hơn.

Cả ba bọn họ nhìn về phía hắn và che miệng cười nói: “Nào… Có người phải sống bằng số tiền bẩn ấy mà~”

Akira dừng lại ngòi bút trên tay.

Khung cảnh của cả thị trấn với cái tên độc đáo [Itomori – Giữ gìn sợi dây] đã hoàn thiện.

Nó thực sự rất đẹp đẽ và hùng vĩ, phong cảnh này sẽ chẳng thể tìm kiếm được ở bất cứ thành phố nào khác cả.

Cơ mà cho dù nơi này có xinh đẹp như thế nào đi nữa thì vẫn sẽ có những mặt tối ngu xuẩn như này nhỉ?

Akira quay sang hỏi Sayaka đang lo lắng cho hắn kia: “Họ đang nói tớ, phải không?”

Cô bạn dịu dàng ấy ngập ngừng không phủ nhận, cũng không nỡ đồng ý.

Akira cười.

Giơ chân… Đạp.

[Rầm!]

[Loảng xoảng!!!]

Bàn đang đặt bình hoa và dĩa trái đây để làm mẫu vật bị Akira đạp ngã!

Tiếng bình hoa vỡ tan tành khiến cả lớp im bặt.

Còn ba tên nói xấu kia thì sợ cứng cả người và run bắn lên.

Hai đứa con gái sợ hãi hoảng loạn nép lui phía sau, còn tên con trai luôn cố tỏ ra ngầu lòi lại là người run sợ nhất với gương mặt tái nghét.

Đúng vậy, môi trường học đường luôn sẽ xuất hiện đám khốn nạn chỉ biết bắt nạt nói xấu người khác như thế này.

Akira nhìn thẳng bọn khốn bị dọa sợ xanh mặt kia trong khi đón nhận những ánh mắt kì lạ của những người khác trong lớp.

Khoanh tay dưới ngực.

Vắt chèo chân lên.

Nhếch miệng nở một cười khinh bỉ!

*****

“Cái gì đây?”

Akira nhìn vào lòng bàn tay thì vô thức thốt lên.

Hắn sẽ cảm ơn khi thức dậy trong chính cơ thể của bản thân. Nhưng tại sao trên bàn tay hắn lại có chữ viết?

[Mitsuha]

Là tên đã trở nên quen thuộc trong giấc mơ kì lạ đó.

Chẳng lẽ tối qua hắn tự viết mà không nhớ? Nhưng nét chữ mềm mại này đâu phải của hắn???

Bỏ qua thắc mắc trong đầu, Akira nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ và đến trường. Không hiểu sao hắn luôn dậy muộn mỗi lần tỉnh dậy sau giấc mơ kì lạ.

Cũng may là hắn đã rào từ lâu trước là mỗi khi có việc bận thì sẽ không đến ăn hành vào sáng sớm.

Đến ngôi trường quen thuộc thì cũng đã chuẩn bị vào tiết học luôn rồi. Nhưng vừa ngồi xuống ghế thì hắn lại cảm thấy bản thân đang bị nhìn bởi nhiều ánh mắt kì lạ.

Nó càng rõ ràng hơn khi đến giờ nghỉ trưa.

Đột nhiên Yoshihiko đi đến vô vào vai hắn: “Akira! Chiều nay lại đi café không?”

Hắn ngớ ra đáp: “Lại…?”

“Mà hình như chiều nay có việc bận rồi.”

Akira nói xong thì lấy điện thoại ra check lịch trình cũng như nhật kí ghi lại các thông tin cần thiết.

Cơ mà…

Thứ xuất hiện trên cùng lại là một bản nhật kí mới tinh và nội dung thì tràn ngập những icon đủ loại màu sắc.

“Cái… Cái… Cái gì thế này!?” Akira la toáng lên khi đọc nội dung của phần nhật kí kì lạ này.

Tomoya cũng đi đến và nhìn hắn rồi cười: “Chiều nay họp với Machida – san nữa à? Có nhớ đường không thế!”

Nhìn cậu bạn thân thuở nhỏ đang cười vui vẻ kia đột nhiên hắn la toáng lên: “A! Tomoya… Có phải cậu…”

Cơ mà nói đến đây thì tắt ngủm.

Đúng là người có thể viết lên tay hắn lúc ngủ cũng như lén viết bậy trong điện thoại của hắn thì chỉ có Tomoya.

Nhưng Akira hiểu cậu bạn thân này… Cậu ta ngoài thế giới 2D ra thì chẳng thèm đùa mấy trò vô nghĩa này đâu.

Hắn đứng dậy khỏi ghế và chán nản nói: “Không… Không có gì đâu.”

Khi hắn đến cửa lớp và chuẩn bị rời khỏi thì nghe thấy giọng của Yoshihiko thì thầm với Tomoya: “Akira hôm nay có vẻ bình thường lại rồi nhỉ?”

“Ừm… Hôm qua trông cậu ấy… dễ thương đôi chút?” Tomoya không hiểu sao lại thẫn thờ nhìn về phía hắn rồi lẩm bẩm.

Nghe vậy thì gót chân Akira chợt lạnh toát và bỏ đi nhanh hơn.

Chuyện kì quái gì đang xảy ra với hắn vậy?


Tưởng chừng đến văn phòng Hội học sinh để làm việc thì sẽ quên hết mọi thứ.

Nhưng những thành viên của Hội học sinh càng kì lạ hơn hai tên bạn trong lớp kia.

Meguri – senpai đột nhiên đi đến và lo lắng nhìn hắn: “Akira – kun. Em ổn chứ? Nếu bệnh thì có thể xin nghỉ được mà.”

Arya thì đặt một tập tài liệu xuống trước mặt hắn: “Ngân sách em sẽ xử lý kĩ hơn. Senpai không cần phải đau đầu đến vậy nữa đâu.”

Nói xong cô bé còn ngạo kiều quay mặt đi trước khi Akira kịp cảm ơn.

“Không ngờ Akira – senpai của chúng ta cũng có giới hạn đấy.” Yuki thì che miệng cười khúc khích trong khi lấy đi tờ lịch trình và tự mình hoàn thành nó.

Iroha thì càng trực tiếp hơn. Chạy đến trước mặt hắn rồi giơ tay cao cao cổ vũ: “Em sẽ giúp đỡ senpai hết mình!”

Và cuối cùng là một bàn tay trắng nhợt đặt lên vai hắn.

Akira quay sang nhìn thì gương mặt xinh đẹp của Zombie.Gal hiện ra.

Shikiya đặt xuống bàn một chai nước khoáng vị đào mà cô ấy cực kì thích và thì thào từng chữ một: “Nghe nói… Akihito đang gặp rắc rối… Tớ sẽ luôn bên cạnh… giúp cậu!”

Hắn nhìn chai nước trên bàn và lòng đầy ngổn ngang. Hẳn là Shikiya đã dùng toàn bộ sức lực để có thể mua nó mang về tận đây.

Bình thường cô nàng sẽ uống ngay sau khi mua mới có năng lượng để tiếp tục di chuyển.

… Rốt cuộc thì.

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy!!!


Chiều đến buổi họp với Machida – san thì mọi chuyện cũng không khác gì ở trường.

“Kira – sensei hôm nay không ngạc nhiên về khả năng vừa viết tiểu thuyết vừa vẽ manga của bản thân nữa à?”

“Kira – sensei hôm nay không đề ra mấy ý nghĩ kì lạ nữa nhỉ?”

“À, ý kiến hôm qua cũng khá tốt đấy. Không ngờ Kira – sensei lại hiểu rõ tâm lý con gái đến vậy!”

Akira cứ vậy mà ngơ ngác chẳng hiểu cái mô tê gì về mấy thứ mà mọi người đang nói đến cả.

Đến tận khi buổi họp kết thúc thì hắn vẫn đang trong tình trạng mơ mơ hồ hồ.

Về nhà.

Phải về nhà tìm hiểu cái quái gì đang diễn ra ngay lập tức!

Cơ mà khi hắn mở cửa ngồi nhà đã sáng đèn sẵn kia thì Megumi vui vẻ chờ hắn ở ngay hành lang.

“Akihito – kun. Cậu về rồi nhỉ. Aki – kun đang đợi vì lo lắng tại sao lại chưa xong phần script cho màn đầu tiên đấy.”

Hắn ngạc nhiên khi nghe Megumi nói vậy và đáp lại ngay:

“Không phải là hẹn hôm nay mới…”

Dừng lại.

Akira phải dừng lại ngay lập tức!

Bởi vì trước mặt hắn lúc này là một Megumi đang dùng ánh mắt nhìn kĩ thẳng vào sâu trong lòng hắn.

Ánh mắt này Akira rất quen thuộc, nó xuất hiện mỗi khi Megumi cảm nhận được hắn đang biểu hiện thứ gì đó kì lạ khác thường.

Hắn ngay lập tức đổi giọng và cười cười: “Vậy chúng ta lên cùng hoàn thành cho kịp deadline nào.”

Megumi gật gù nhìn hắn thay dép đi trong nhà rồi cùng nhau vào trong.

Đột nhiên, trước khi lên cầu thang thì cô ấy lại lên tiếng: “À tớ quên. Cảm ơn vì chiếc áo khoác nhé~”

Giọng nói điềm nhiên pha lẫn một chút vui vẻ của Megumi khiến Akira sững lại.

Nhận ra ánh mắt thắc mắc của hắn. Megumi chậm rãi đi ngang qua và bắt đầu bước lên trên cầu thang.

Mỗi một tiếng chân dẫm trên cầu thang thì một chữ của cô ấy vang lên:

“Hoa anh đào thêu lên để che đi vết rách ấy.”

“Mọi người đều khen nó đáng yêu.”

“Hình như nó khiến tớ được chú ý nhiều hơn nữa ấy.”

Nói đến đây thì Megumi cũng đã lên lầu.

Cô ấy quay lại nhìn thẳng vào Akira đang ngơ ngác đi theo sau lưng kia và nở nụ cười nhẹ nhàng:

“Cảm ơn [cậu ngày hôm qua] vì đã thêu nó nhé!”

*****

[Mitsuha??? Cậu là cái gì? Cậu là ai?]

Tiếng chim chóc líu lo và những tia nắng ban mai tinh khiết lọt vào gian phòng từ khe cửa.

Mọi thứ bừng sáng rực rỡ… Và nó khiến cô càng hoảng hồn hơn khi thấy rõ nét chữ lạ viết nguệch ngoạc to đùng bò đầy trên cánh tay!

Chưa kịp cho Mitsuha hiểu rõ tình huống lạ thường này thì tiếng của Yotsuha vang lên:

“Onee – chan. Hôm nay không sờ ngực nữa à?”

“Xuống ăn cơm!”

“Mau dậy đi!”

Cô ngồi thẫn thờ trên chăn nhìn theo kiểu đóng cửa [Rầm!] vang dội thô bạo của con bé.

Một giây sau thì Mitsuha mới nhận ra điều quan trọng trong những câu nói vừa rồi của em gái mình.

“Oppai!!!!!!!!?????????”

Cái hình ảnh [bản thân] vui vẻ sờ nắn ngực hiện lên khiến Mitsuha đỏ rần cả gương mặt và hoảng hốt ôm lấy che chắn ngực của mình.


Sau khi thoát khỏi ánh mắt kì lạ của bà và Yotsuha, cô thở dài rồi bước vào lớp.

Cơ mà…

Chỉ vừa xuất hiện ở cửa lớp thôi thì toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Gì… Gì nữa đây???

Mitsuha rón rén bước về chỗ ngồi của mình nhưng tiếng xì xào trong lớp cũng đã truyền hết vào tai cô rồi.

“Hôm qua Miyamizu ngầu quá nhỉ!”

“Phải nhìn bằng con mắt khác luôn ấy!”

“Hệt như một người khác vậy?”

Mitsuha ngồi xuống với vẻ nghi hoặc đầy khuôn mặt.

Cô cầu cứu nhìn sang cô bạn thân Saya: “Sao… Sao ai cũng nhìn tớ vậy?”

Saya thì lại nhìn Mitsuha với vẻ băng khoăn và cả lo lắng nữa.

Chần chờ một lúc thì cô ấy mới bắt đầu kể về câu chuyện [bản thân] đã làm vào ngày hôm qua.


Cái… Cái… Cái gì!?

Chuyện gì đang xảy ra vậy!!!

Mitsuha cuống cuồng chạy về nhà ngay sau khi tiếng chuông tan học vang lên.

Cô vội đến mức đóng sầm cửa vang lên tiếng [Rầm!] to lớn khiến Yotsuha phải ngoái ra: “Onee – chan!?”

Nhưng lúc này Mitsuha không còn tâm trạng nào để giải thích nữa rồi.

Cô chạy v·út lên cầu thang và về phòng mình ngay lập tức.

Lục lại quyển vở môn Văn học cổ điển, đó là quyển mà lần trước cô đã thấy dòng chữ kì lạ kia.

Và sau đó… Toàn thân Mitsuha run bắn lên!

Trên từng trang giấy trước mặt xuất hiện rất nhiều chữ cùng nét bút với dòng chữ kì lạ lần trước.

Vừa xem những thông tin của [Bản thân] được ghi trong này và cả câu hỏi được viết to tướng ở cuối cùng: Cuộc đời này là gì vậy?

Thì Mitsuha đột nhiên nhớ lại phong cảnh của Tokyo!

Sâu trong lòng cô chợt hình thành một giả thuyết không thể nào tin nổi…

*-----*

“Cái này… chẳng lẽ là.” / “Cái này… chẳng lẽ là.”

“Mình và người con trai trong mơ…” / “Hắn và người con gái trong mơ…”

[Đang hoán đổi cho nhau!!!]

*-----*

Akira sau khi tạm biệt Megumi và đuổi đi Tomoya thì đã dành cả tiếng đồ hồng để nhìn chằm chằm vào điện thoại cũng như mấy thứ khác trong phòng.

Và cuối cùng… Hắn đành phải công nhận cái giả thuyết ngu ngốc ở trên!

Đỡ trán thở dài, Akira nằm nhoài ra giường và chìm sâu vào giấc ngủ sau khi phải đón nhận cái sự thật kì lạ sau một ngày dài này.

Giờ thì chỉ biết đến đâu hay đến đó thôi chứ biết sao giờ.

[Mệt mỏi… Hủy diệt đi!]

Chương 108. Mệt mỏi… Hủy diệt đi!