Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 112. Nguy hiểm ập đến?

Chương 112. Nguy hiểm ập đến?


Trong căn phòng ngủ của một tên con trai tuổi mới lớn… bầu không khí không hiểu sao lại trở nên nóng ẩm kì lạ.

Người con trai ngơ ngác nhìn về phía cô gái.

Người con gái với đôi má ửng hồng chầm rãi đưa tay lên cúc áo sơ mi, thứ duy nhất đang che đậy cơ thể trắng mịn của cô nàng.

“Lần đầu là với Akira à…”

“Mà… Lựa chọn này cũng không quá tệ nhỉ?”

Vừa nói, Michiru vừa từ từ mở cúc áo ra. Điều đó khiến cho vòng 1 vốn dĩ đã lộ ra làn da mềm mại kia giờ càng rõ ràng hơn.

Ừng ực…

Lựa chọn này đúng là không quá tệ nhỉ…?

“Không không không!!!!” Akira suýt nữa thì bị bản năng của một tên con trai (cầm thú) đánh bại.

Hắn hoảng hốt một tay đưa lên che mắt một tay thì quơ loạn xạ, cả gương mặt thoáng chốc đỏ bừng lên:

“Xin lỗi! Anh nói lấp lửng quá rồi.”

“Ý của anh là âm nhạc của em ấy!”

Tĩnh lặng…

Michiru dừng lại bàn tay đang chuẩn bị mở tiếp chiếc cúc áo thứ tư kia. Cô nàng cúi mặt xuống nên Akira không thấy rõ được nét mặt của cô ấy ngay lúc này.

Chậm vài giây sau thì Michiru mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn bẽn lẽn nói:

“Hiểu lầm vừa rồi không phải lỗi tại em đâu nhé…”

Với gò má vẫn còn ửng hồng, cô nàng thu lại tầm mắt và tiếp tục gảy đàn như thế vừa nãy không hề có chuyện gì xảy ra.

Akira lúc này cũng đã bình tĩnh lại, hắn ngồi xuống và lắng nghe từng nhịp điệu đang phát ra kia. Càng nghe hắn càng khẳng định…

Đây chính là âm nhạc phù hợp nhất cho con game của bọn hắn!

Akira nghiêm túc nhìn về phía cô gái đang chiếm lĩnh chiếc giường thân yêu của mình:

“Trở lại chuyện lúc nãy… Đúng là anh vẫn muốn có em…”

“Làm phần âm nhạc cho game của bọn anh.”

Michiru lần nữa dừng lại bàn tay đang gảy đàn, cô nàng thở dài ra một hơi đáp: “Anh vẫn chưa từ bỏ à?”

“Rất tiếc nhưng vì do em nên ban nhạc của em đang có nguy cơ giải tán...”

“Em không dư thời gian giúp bọn anh được đâu.”

Hắn nghe vậy thì cũng hiểu được tiếng thở dài ấy nghĩa là gì… Cái lí do khiến cô nàng bỏ nhà trốn qua nhà Tomoya cũng là vì thế mà.

Akira cũng thở dài theo nói: “Ông chú… Vẫn chưa cho phép em hoạt động trong ban nhạc à?”

Đúng vậy, hai bố con Michiru đã cãi nhau về việc cô nàng chơi trong một ban nhạc rock. Lời qua tiếng lại không ai chịu ai thế là cô nàng cuốn luôn hành lý qua nhà ông anh họ Tomoya coi như là lời tuyên chiến.

Nghe hắn hỏi vậy, đột nhiên Michiru chậm rãi ngẩn đầu len lén liếc Akira rồi đáp: “Thực ra ông ấy bảo sẽ đồng ý với một điều kiện!”

Có cơ hội!

Akira ngay lập tức phấn khởi: “Thật hả? Điều kiện kiểu gì? Nếu trong khả năng anh sẽ giúp.”

Nếu chỉ cần giải quyết được vấn đề gia đình của Michiru có thể khiến cô nàng giúp đỡ phần âm nhạc đang cực kì bế tắc thì tất nhiên hắn sẽ làm ngay.

Nhưng mà Akira lại không biết rằng sau câu hỏi muốn giúp đỡ kia của hắn thì người vừa giây trước đang to ra buồn rầu đáng thương đã ngay lập tức nở một nụ cười.

Ánh mắt Michiru lóe lên vẻ đắc ý khi con mồi rơi vào bẫy và đáp lại ngay:

“Thì là… Phải kiếm được một tay quản lý đàng hoàng. Ông ấy không yên tâm để một ban nhạc toàn nữ qua lại mấy phòng live house.”

Quản lý?

Akira ngay lập tức liên tưởng đến Quản lý – san, hay nói đúng hơn là Nijika Onee – chan.

Trước giờ hắn chỉ biết duy nhất Kessoku Band, mà ban nhạc ấy của Nijika thì đã có sẵn cô chị gái chống lưng nên đúng là chưa bao giờ quan tâm việc có quản lý thật.

Mà tìm một quản lý chắc cũng không khó đâu nhỉ, có gì thì hỏi Nijika cũng được. Akira ngay lập nói:

“Được rồi, cứ để đó! Chuyện này anh giúp được.”

Michiru tất nhiên chỉ chờ có thế!

Cô nàng hứng khởi hét lên: “Thật ạ!?”

“Ừ. Anh sẽ hỏi người quen trong ban nhạc.” Akira gật gù đáp, sau đó nhìn thẳng về phái cô nàng đang ôm cây guitar vui mừng kia: “Đổi lại, sau khi vấn đề giải quyết thì hãy giúp circle làm game bọn a—”

Cơ mà chưa để hắn nói hết câu thì Michiru đã nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu chặn lại:

“Ấy ấy, anh nói gì thế?”

“Anh làm quản lý rồi thì lấy đâu ra thời gian làm game nữa?”

Hả?

Chớp chớp đôi mắt, Akira đơ hình trước mấy lời của Michiru?

Đến lúc này thì hắn cuối cùng cũng nhận ra màn kịch nãy giờ là để dụ hắn vào bẫy!

“Không! Không! Không! Không!”

“Anh không làm quản lý ban nhạc nổi nữa đâu. Đã đủ lắm việc rồi còn làm game giúp Tomoya nữa!”

Đúng vậy, giờ Akira đã đủ thứ chuyện trên đời cần phải làm rồi.

Chưa cần kể đến các thứ lặt vặt trên trường, ngay việc đột ngột mất đi Hệ thống cũng đủ khiến hắn lầm vào hoàn cảnh khó khăn khi nghĩ đến tương lai rồi.

Thêm cả chuyển hoán đổi thể xác với cái cô nàng rắc rối tên là Mitsuha kia nữa! Akira nhất định không thể nào nhận thêm rắc rối vào người.

Thấy hắn phản ứng kịch liệt như vậy, Michiru cũng thôi giở vờ làm thỏ con đáng thương mà đẩy thẳng người đến sát mặt hắn:

“Em nhất quyết không để mấy gã chưa hề quen biết làm quản lý đâu!!!”

… Mà cũng đúng là không thể giao cô nàng cùng với thành viên ban nhạc chỉ toàn nữ kia cho một người lạ được.

Akira vò lấy mái tóc rối đau khổ than thở: “Nhưng riêng cái Circle làm game cũng khiến anh bận sấp mặt rồi…”

Nghe giọng điệu mệt mỏi của hắn, Michiru thu hồi lại vẻ mặt ranh mãnh kia. Cô nàng đột nhiên thở dài rồi chầm chậm nói nhìn Akira nói:

“Mồ… Hay là tranh thủ lúc này bỏ luôn vụ làm game đi.”

Tất nhiên là hắn không thể nào đồng ý với ý kiến này rồi. Dù sao thì cũng là công sức bấy lâu nay của mọi người đổ dồn vào và nó cũng là ước mơ của cậu bạn thân Tomoya của hắn nữa.

Cơ mà chưa kịp để Akira từ chối, Michiru lại nhẹ giọng lên tiếng tiếp:

“Suy cho cùng, đám bạn của tụi anh cũng có nghiêm túc lắm đâu?”

Hểh?

Cô ấy… Nói cái gì vây?

Hắn ngỡ ngàng ngước lên nhìn về phía cô gái đang cầm cây guitar ngồi trên chiếc giường của bản thân kia.

Michiru nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn thì tiếp tục thẳng thừng nói:

“Lúc nãy nói chuyện thì em cũng đã hiểu đại khái rồi.”

“Cái Circle này [lệch lạc] quá đấy…”

Dừng lại một hơi, Michiru đặt cây guitar qua một bên rồi nhích người về phía hắn. Mặt đối mặt:

“Người nghiêm túc muốn làm game chỉ là anh và Tomo thôi còn gì?”

“Đám con gái còn lại...”

“Chỉ vì lý do riêng của họ nên mới không thể không tham gia!”

Akira sững người trước câu nói đó của Michiru. Từng hình ảnh bắt đầu phát lại trong bộ não có trí nhớ tốt của hắn.

Từ những ngày đầu học kì khi đột nhiên Tomoya lôi kéo mọi ngời một cách trơ trẽn. Đến việc dành mấy tháng trời thuyết phục những cô nàng rõ ràng đã từ chối một cách thẳng thừng.

Và cả quá trình hoạt động circle đầy rẫy những rắc rối đó giờ nữa… Chẳng lẽ tất cả…?

“Lý do riêng là sao cơ chứ…?” Akira buột miệng thầm thì sau khi bộ não bị đứng máy.

Lúc này, cô gái trước mặt hắn đã tới sát hơn. Michiru khẽ nghiêng người xuống để nhìn thằng vào mắt hắn rồi chậm rãi nói xen lẫn một chút ý cười:

“Thì là… Lý do riêng của họ đấy.”

“Baka~”

*****

Bây giờ là rạng sáng.

Trong căn phòng ngủ tăm tối này có một người vẫn đang nằm vắt tay lên trán ngắm nhìn bầu trời ngoài khung cửa sổ kia.

Phải, Akira không tài nào ngủ được sau khi nghe những lời đó của Michiru và cuối cùng chỉ biết lăn lộn trên giường thẫn thờ suy nghĩ.

Không chỉ đơn giản là về việc những người trong circle mà cả những mối quan hệ trong khoảng thời gian từ khi hắn đột ngột đến [Thế giới ???] này nữa.

Có thể nói là Akira của bây giờ đã có rất nhiều mỗi liên hệ với nhiều người ở thế giới đầy mới lạ và rực rỡ này.

[Nhưng có thực sự mọi người đều đang thật lòng hay chỉ đơn giản là cuốn theo những gì hắn muốn mà thôi?]

Hắn lại bắt đầu đắm chìm vào những suy nghĩ lạc lõng của bản thân.

Chắc hẳn là do bản thân hắn ở thế giới cũ đã luôn chỉ có một mình. Và khi đến thế giới mới này, mọi thứ lại trở nên quá đặc biệt đối với hắn.

Tất cả khiến cho… Akira cảm thấy tất cả đều mơ hồ và không thực…

Mặc dù đã tự nói với bản thân rằng hãy thôi suy nghĩ về điều ngu ngốc đó đi, nhưng khi Michiru nhắc về mối quan hệ kì lạ trong Circle làm game thì những suy nghĩ đó lại tràn ngập trở lại.


Màn trời đen tối ngoài kia dần dần xuất hiện những ánh sáng mờ mịt đang cố tỏa sáng. Nó cũng đồng nghĩ với việc hắn đã thức trắng cả đêm mà chẳng thể nào giải quyết được những suy nghĩ trong đầu.

Ngồi dậy, dựa lưng vào tường.

Bỗng nhiên Akira với lấy chiếc điện thoại và gọi cho người ấy… Người mà mỗi khi gặp điều gì đó cần suy nghĩ thì hắn luôn nghĩ đến đầu tiên.

Nhạc chuông vang lên từng hồi vẫn chưa bắt máy.

Mà cũng đúng thôi, sáng sớm thế này hẳn là vẫn đang còn ngủ chứ ai lại thức trắng đêm như hắn.

Ngay lúc Akira đang tính tắt máy bỏ cuộc thì đột nhiên bên tai vang lên giọng nói quen thuộc ấy:

“Ohayo Akihito – kun.”

Nghe được giọng nói nhẹ nhàng điềm nhiên ấy, không hiểu sao hắn lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.

Hít sâu một hơi ổn định lại tinh thần, Akira nhanh chóng đáp lại:

“Xin lỗi nhé Katou.”

“Gọi cậu sớm thế này… Cậu ngủ ngon chứ?”

Đúng vậy, người ở đầu dây bên kia chính là cô [Nữ chính] bất đắc dĩ của hắn, Katou Megumi.

Megumi nghe hắn hỏi vậy thì thoáng ngập ngừng đôi chút mới trả lời:

“Ừm… Nói sao nhỉ?”

“Mình vẫn chưa quen thức đêm lắm.”

Ểh? Thức đêm ư?

Hôm qua sau khi từ nhà hắn về thì Megumi còn có việc gì mà phải thức cả đêm luôn vậy?

Nhưng chưa kịp để hắn thắc mắc thì cô nàng đã tiếp tục nhẹ nhàng nói:

“Akihito – kun… Không ngủ tí nào à?”

“Sao cậu lại biết vậy?” Akira thoáng cười đáp. Không hiểu sao hắn lại cảm thấy việc Megumi nhận ra hắn không hề ngủ chút nào là cực kì bình thường.

Từ trước đến giờ… Rất ít chuyện hắn có thể giấu được cô nàng mờ nhạt nhưng cực kì n·hạy c·ảm này.

Megumi cũng cười đáp lại thắc mắc của hắn: “Hừm… Cũng chẳng biết nữa~”

Bất giác, cả hai cùng lúc cười khúc khích.

Chính Akira cũng không thể giải thích được sự ăn ý thấu hiểu kì lạ này của hai người bọn hắn nữa. Có lẽ nó đã dần được hình thành qua mấy tháng trời cùng nhau rồi.

Sau một thoáng im lặng thì Megumi chủ động tiếp tục câu chuyện: “Thế bên cậu sao rồi? Viết script cho Game thêm được nhiều chưa?”

Hắn sững lại nhưng rồi cũng thở dài đáp: “Không. Chưa được tẹo nào…”

“Vậy à.” Megumi như thể đoán trước được câu trả lời của hắn và chỉ phản ứng một cách điềm tĩnh.

Akira cũng không ngờ cô nàng nhẹ nhàng cho qua như vậy, vì vốn dĩ hiện tại đã trễ tiến độ lắm rồi.

“Cậu không than thở hay nổi giận gì hết à?” Hắn không nhịn được nên đã hỏi lại.

Trái ngược với thắc mắc của hắn, Megumi thì chỉ đơn giản thản nhiên cười đáp:

“Mà~ Mình biết Akihito – kun có điểm đó mà.”

“Và mình cũng có cảm giác… Cậu sẽ làm mọi chuyện ổn thỏa vào phút cuối thôi nữa.”

… Bàn tay nắm điện thoại của Akira siết chặt lại.

Megumi vẫn vậy… Cô ấy biết được cái tính cách thiếu hụt của hắn nhưng vẫn chấp nhận nó.

Và hơn hết, Megumi vẫn đặt niềm tin vào hắn.

Tin rằng hắn sẽ giải quyết được mọi người thứ một cách ổn thỏa mặc dù quá trình có đang gặp khó khăn đến nhường nào.

Nhưng mà… Bản thân hắn thì sao?

Trái tim Akira quặn đau lại khi nghĩ về bản thân cũng như những chuyện xung quanh hắn.

Đột nhiên… Hắn trầm mặc lên tiếng một cách nặng nề:

“Này… Katou.”

“Mình có phải là đứa ảo tưởng không nhỉ?”

“Có phải… Mọi người đang miễn cưỡng giúp đỡ theo những thứ mà mình nghĩ đến thôi không…?”

Một câu hỏi.

Một thắc mắc.

Hắn… Không rõ mọi chuyện từ khi đến thế giới này đến giờ có phải đều chỉ đang cuốn theo những suy nghĩ của hắn mà thôi không nữa?

Có phải chăng, những người ở đây… Chỉ đang bị một [Người ngoài] như hắn làm ảnh hưởng đến mà thôi…

Vì vốn dĩ.

[Hắn không hề thuộc về thế giới này!]

Khoảng lặng bỗng chốc kéo đến sau khi Akira hỏi câu đó. Cả hắn lẫn Megumi đều chẳng nói thêm gì nữa cả.

Tưởng chừng mọi thứ sẽ chìm xuống đáy vực thì đột nhiên… Giọng nói nhẹ nhàng thoải mái của Megumi vang lên:

“Nè Akihito – kun…”

“Cậu có đói không?”

*****

Vẫn là sáng sớm.

Lúc này là tại quán ăn gia đình mà circle làm game bọn hắn thường xuyên lui tới để bàn chuyện.

Mặc dù khá bất ngờ trước câu hỏi đói bụng hay không của Megumi nhưng hắn cũng đã thay áo quần và ra đây ăn sáng.

Cơ mà thứ đầu tiên hắn nhận được không phải là bữa sáng mà là…

Một nụ cười của Megumi cùng chiếc laptop?

“Cái này… Cậu tự làm hết sao?” Akira vừa nhấp chuột vừa ngơ ngác hỏi lại cô gái đang ngồi đối diện kia.

Thứ khiến hắn ngỡ ngàng đến vậy chính là chiếc laptop mà Megumi mang đến.

Trong đó… Chính là phần Game đã khiến hắn kẹt cứng mấy ngày nay chưa thể hoàn thiện được để sang phần tiếp theo.

Đó cũng chính là lý do mà tiến độ hiện tại bị chậm lại như vậy.

Ấy thế mà…

“Xin lỗi vì mình tự ý cầm mấy cuốn sách này về nhé.”

Megumi mỉm cười đối diện với ánh mắt ngơ ngác của hắn và đưa ra hai quyển sách lập trình Script dày cộm.

“Cậu tự học để làm ư… Tớ chưa từng nhờ cậu giúp mà…?”

Phải, chính Megumi đã tự tay hoàn thành phần game mà Akira đã kẹt cứng mấy ngày nay mặc dù hắn chưa từng mở lời nhờ giúp đỡ.

Bởi vì gần đây gặp đủ thứ chuyện và phải xử lý nó nên thành ra hắn đã ngó lơ những gì người khác đang làm.

Cuối cùng thì Megumi lại âm thầm tự mình học lập trình để giúp đỡ hắn, người vốn dĩ đã tự mạnh miệng rằng sẽ hoàn thành nó…

Akira thẫn thờ rời mắt khỏi màn hình laptop và nhìn gương mặt dễ thương nhưng quầng thâm mắt đang hiện rõ ràng chứng tỏ thức khuya thường xuyên kia:

“Cậu đâu cần ép bản thân làm những việc này chứ…?”

Nhưng mà cô nàng nữ chính vốn luôn chẳng phản ứng gì với mọi thứ xung quanh của chúng ta lại đột nhiên tỏ ra khá giận dỗi trước lời nói của hắn.

Megumi để lộ một gương mặt nghiêm túc hiếm thấy:

“Mình không hề ép buộc bản thân gì cả.”

“Mình nghiêm túc muốn làm game đấy!”

Katou…?

Akira không ngờ là Megumi sẽ phản ứng mạnh như vậy nên chỉ biết ngơ ngác đứng hình nhìn cô nàng.

Thấy thế, Megumi đột nhiên mỉm cười nhẹ nhàng nói tiếp:

“Mình không có khả năng tự làm game.”

“Không vẽ đẹp như Sawamura – san.”

“Không viết lên những câu chuyện hấp dẫn như Kasumigaoka – senpai.”

“Nên mình sẽ cố gắng để giúp sức cho mọi người~”

Nói xong, cô nàng nhẹ nhàng nhướn người tới và với tay đến.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Megumi đặt lên tay hắn và bắt đầu vừa nhấp chuột vừa nói:

“Bên cạnh đó, để hoàn thiện cảnh này. Sawamura – san và Kasumigaoka – senpai cũng đã giúp đấy.”

“Mọi người… Không hề ép buộc chút nào đâu.”

Vậy là… Trong khi Akira còn đang bị quẩn quanh bởi những suy nghĩ ngu ngốc thì mọi người lại cố gắng suốt đêm để hoàn thiện phần mà chính hắn làm trễ tiến độ.

Hắn cho rằng mọi người chỉ đang miễn cưỡng cuốn theo những gì hắn mong muốn nhưng sự thật là những người xung quanh lại thật lòng với nó.

Chưa để cho Akira định hình lại mọi thứ thì ngón tay nhỏ bé của Megumi đẩy xuống ngón tay cầm chuột của hắn để cho chạy Game.

Trên màn hình lúc này chuyển tiếp sang cảnh tiếp theo. Một cảnh nằm ngoài kịch bản game của bọn hắn.

[Vì vậy hãy cố lên nhé Seiji – kun.]

Đó là lời thoại mà Meguri, nữ chính trong game, nói với nam chính.

Và ngay sau đó. Giọng nói đã dần trở nên thân thuộc với Akira vang lên ngay bên cạnh:

“Vì vậy hãy cố lên nhé Akihito – kun.”

“Hãy biến mình thành Nữ chính hạnh phúc đến mức bất kì ai cũng ghen tị nhé.”

Không hiểu sao những lời nhỏ nhẹ ấy của Megumi lại như thể một cơn gió mạnh cuốn đến nỗi lòng đang u ám của hắn!

Nó cuốn phăng đi tất cả những suy nghĩ tiêu tực qua giờ và mang đến ánh sáng.

Phải, hắn đã hứa rằng sẽ khiến Megumi thành Nữ chính tuyệt vời nhất mà ai cũng phải ghen tị còn gì!

Lúc này, Akira cuối cùng cũng thông suốt và gật đầu nghiêm túc đáp lại ngay tức khắc:

“Ừ. Mình hứa! Mình sẽ biến cậu thành nữ chính khiến bất kỳ ai cũng –”

Cơ mà lời hắn chưa dứt thì Megumi lại quay mặt đi nhìn vào màn hình laptop, bàn tay đang nắm lấy bàn tay hắn cũng tiếp tục nhấp chuột.

Akira ngỡ ngàng nhìn lại, hắn cứ tưởng là Megumi thêm một phân cảnh vào để động viên hắn thôi chứ.

Vẫn còn thêm gì nữa à?

Không để hắn chờ lâu, cảnh tiếp theo đã hiện ra… Và nó làm trái tim Akira đứng nhịp ngay tức khắc!

[Meguri: Nhưng mà này Seiji – kun. Như thế không phải là quá đáng lắm sao?

Seiji: “Như thế” là sao?

Meguri: Là vụ đó đấy.

Meguri: Cậu ngăn cấm mình đi chơi với người con trai khác mặc dù đó là “anh họ” nhưng gần đây chẳng phải có rất nhiều “con gái” bên cạnh cậu sao?]

Ểh…

Chờ đã!

Cái tình huống này… Không ổn rồi!

Akira ngay lập tức nhận ra những gì sẽ xảy ra tiếp theo nên hoảng hốt muốn dứt ra khỏi con chuột để không phải qua cảnh tiếp theo nữa.

Cơ mà đón chờ hắn là nụ cười “nhẹ nhàng tình cảm” của Megumi... Không hiểu sao trông thì gầy yếu mà giờ đây bàn tay của cô nàng bộc phát sức mạnh đáng sợ!

Megumi dùng hết sức đè lại bàn tay hắn và tiếp tục nhấp chuột.

[Meguri: Cậu than vãn không cho mình có liên hệ với người con trai khác là vì có kinh nghiệm thực tế về việc nam nữ đi chơi chung chứ gì?

Meguri: Tóm lại. Khi có nhiều cô gái tiếp cận như vậy cậu thấy phấn khích đúng không~]

Lạnh!

Cực kì lạnh!

Không hiểu sao mồ hôi bắt đầu ứa ra một cách không kiểm soát. Nhìn những dòng chữ đang chạy trên kia, Akira cảm thấy một áp lực khủng kh·iếp không thể tả nổi trong từng câu chữ đó!

Hắn ngay lập cúi rập mặt hét lớn:

“Mình thành thật xin lỗi!!!!!!!”

Mặc kệ ánh mắt kì lạ khó hiểu của nhân viên quán, Akira chỉ biết cúi đầu nhận lỗi một cách chân thành nhất có thể!

“À~”

“Cái cảnh này mình tập làm nên viết đại vào thôi.”

“Nội dung của nó không có ý nghĩa sâu xa gì đâu~”

Xạo vừa thôi!!!!!!!

Akira đau khổ ngước đầu lên nhìn cô nàng xinh xắn dễ thương đối diện với ánh mắt cầu xin.

Và đáp lại hắn…

Là một nụ cười híp mắt nhẹ nhàng duyên dáng của Megumi, cô nàng nữ chính xinh đẹp hiền dịu [có chút xấu tính ẩn giấu] của chúng ta!

*****

“Mà chuyện nhờ Hyoudo – san giúp đỡ phần âm nhạc thế nào rồi?”

Giọng nói điềm nhiên của Megumi vang lên trong buổi sáng ban mai đẹp trời này.

Sau khi cầu xin tha thứ nhưng chỉ luôn nhận được “Nụ cười hiền dịu” kia thì Akira đành phải giơ cờ trắng bỏ cuộc.

Hai người bọn hắn cũng quyết định là sẽ về nhà nghỉ ngơi rồi tiếp tục hoàn thiện phần game cho kịp tiến độ. Tất nhiên là lần này thì có cả sự tham gia của Megumi vào phần lập trình game nữa.

Akira đang ngắm nhìn những đám mây trắng đang trôi nổi trên nền trời xanh ngát lúc sáng sớm kia nghe hỏi về Michiru thì thoáng sững lại một nhịp.

Không phải là sững lại vì cái màn hiểu lầm kì lạ đó đâu nhé. Chỉ là việc cô nàng nhờ làm quản lý cho ban nhạc và khuyên nên dừng lại việc làm game thôi.

Nhưng mà sau khi Megumi mang đến động lực thì hắn đã không còn phân vân gì nữa rồi.

Akira quay sang nhìn cô gái đang thoải mái rải bước bên cạnh cùng ngắm mây với hắn kia đáp:

“Đừng lo. Chuyện đó tớ sẽ xử lý được thôi!”

Giọng điệu tự tin của hắn khiến Megumi khẽ quay sang nhìn. Chớp chớp đôi mắt, cô ấy mỉm cười rồi vắt hai tay sau lưng tiếp tục rải bước:

“Ừm~ Mình biết là Akihito – kun dù thế nào cũng sẽ luôn giải quyết ổn thỏa mọi chuyện mà.”

Nói xong, cô nàng ngân nga giai điệu nào đó trong khi tiếp tục ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời xinh đẹp kia.

Akira thoáng mất hồn trước dáng vẻ đáng yêu ấy của Megumi. Hắn cứ vậy ngơ ngác nhìn lấy bóng hình ấy rải bước nhẹ nhàng vui vẻ.

Bóng hình ấy đã dần trở nên thân thuộc và dường như không thể nào tách rời khỏi cuộc sống của hắn nữa rồi.

Bật cười.

Akira nhanh chân bắt kịp với Megumi.

Cả hai đều nhịp chậm rãi cùng tiến về phía trước… Về lại ngôi nhà của hắn!


???

Bỗng nhiên… Trong khi cả hai đang ngắm nhìn trời xanh mây trắng thì…

Megumi giật bắn lên và dừng lại đột ngột.

Hắn không kịp để ý nên bước tới hai bước nữa mới nhận ra và quay lại nhìn đầy thắc mắc.

Và đối diện với hắn lúc này là ánh mắt có phần hoảng hốt của Megumi… Điều gần như chẳng bao giờ có thể thấy được ở cô nàng.

“Katou? Có chuyê-”

Nhưng mà Akira chưa nói hết câu thì Megumi đã chạy nhanh đến nép sát vào, bàn tay nhỏ bé ấy nắm lấy cánh tay của hắn và run run:

“Akihito – kun…”

“Hình như có điều gì kì lạ lắm xung quanh thì phải…”

Hắn nhìn lấy thân hình nhỏ bé đang run lên nép sát vào kia và cũng bừng tỉnh.

Một dòng điện lạnh lẽo chạy dọc sống lưng của hắn khiến toàn bộ lông tơ trên cơ thể dựng đứng lên.

Akira cũng giật mình quay phắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Đúng vậy… Tại sao hắn lại lơ là đến như vậy.

Mặc dù bây giờ là sáng sớm

Mặc dù hôm nay là ngày Chủ Nhật…

Nhưng… Xung quanh hai người bọn hắn bây giờ không hề thấy một bóng người nào cả.

Tất cả mọi thứ chìm vào một sự yên tĩnh đến đáng sợ!

Vừa nãy Akira còn nghĩ điều đó thật tuyệt để tận hưởng buổi sáng trong lành hiếm có này…

Nhưng khi mà nó yên tĩnh tuyệt đối như thế này thì không còn là điều tuyệt vời nữa rồi.

Mồ hôi lạnh bắt đầu chạy dọc xuống tấm lưng của hắn.

Akira vẫn chưa quên rằng đây không phải là một thế giới bình thường. Đây là [Thế giới ???] mà đến giờ chính hắn vẫn chưa hiểu được.

Mặc dù hắn cũng đã từng nghĩ dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng là [Bình thường] mà thôi… Vì chính hắn có thể xuyên qua thế giới này cũng một trong những chuyện [Kì lạ] rồi.

Nhưng mà… Liếc nhìn cô gái vốn luôn điềm nhiên với mọi thứ mà giờ đây ánh mắt bắt đầu ánh lên vẻ sợ hãi kia…

Hắn biết bản thân lại phạm phải sai lầm nghiêm nghiêm trọng khi coi thường đến vậy rồi.

Nhất là khi vừa mất đi [Hệ thống] nữa!

Tại sao lại xảy ra chuyện đúng lúc có Megumi ở đây cơ chứ.

Cắn răng, dang rộng tay che chắn cho Megumi lùi sau lưng. Akira dùng toàn bộ công suất não để nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra:

[Chẳng lẽ… nguy hiểm ập đến?]

Chương 112. Nguy hiểm ập đến?