Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 92. Họa sĩ tài năng Kashiwagi Eri

Chương 92. Họa sĩ tài năng Kashiwagi Eri


“Cậu thực sự muốn chơi thử à?” Akira dừng lại công việc trên tay và quay sang hỏi cô nàng đang tự nhiên như ở nhà kia.

Megumi tìm ra bộ game và bắt đầu đặt vào máy và chuẩn bị chơi một cách cực kì thuần thục.

… Có thật đây là nhà của hắn không nhỉ?

Cô nàng thoải mái dựa lưng hẳn vào thành giường và cầm máy chơi game lên bắt đầu thao tác: “Izumi – chan nằng nặc nói nó cực kì hấp dẫn còn gì? Nên mình thấy có chút hứng thú.”

“Cái Izumi – chan nói là Lit – Rhasp 3 cơ, cậu đang chơi bản 1 đấy.” Akira ngó qua nhìn và nhắc nhở cô nàng.

Dù hắn nói vậy những Megumi vẫn vui vẻ thao tác và bắt đầu trò chơi.

Cô nàng nhẹ nhàng nói: “Ở đây không có bản 3 mà. Với cả, nếu đã muốn thử thì phải chơi từ bản đầu tiên chứ.”

!!!

Akira ngạc nhiên đến thốt lên.

Không ngờ… Không ngờ Megumi đã yêu thích thế giới 2D đến mức này.

Hắn thả xuống bản thảo trong tay và phấn khởi hướng về cô nàng nói: “Katou! Cậu trưởng thành trên con đường otaku rồi đấy!”

“À...Ừ... Cũng phải....” Megumi thì hoàn toàn thản nhiên đón nhận lời khen từ đáy lòng ấy của hắn.

Cô nàng chỉ chăm chăm thao tác tay cầm và điềm nhiên nói: “Akihito – kun quay lại công việc đi. Mình sẽ tự g·iết thời gian bằng trò chơi.”

Ểh... Lời ấy của Megumi khiến hắn cứng cả người...

Megumi... Đắm chìm trong thế giới 2D và đuổi hắn đi luôn rồi!

Thất thiểu quay lại bàn làm việc, đột nhiên hắn thấy một ánh mắt đang nhìn thẳng vào màn hình game: “Eriri?”

Cô nàng nghe hắn hỏi thì lườm qua: “Sao hả?”

“Bản thảo của bà... sao rồi?” Akira thắc mắc hỏi, bởi vì hắn thấy còn chưa xong một nửa nữa là?

Câu hỏi của hắn khiến Eriri giật mình.

Khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên và cô nàng cũng dời ánh mắt từ màn hình game đang được Megumi chơi kia về lại trang giấy trên bàn.

Eriri ấp úng nói: “T-Tôi chỉ tạm nghỉ một lát thôi mà! Để ý tiểu tiết thế, phiền quá đi!”

“Thế à... Xin lỗi vì thằng bị kéo vào mớ bản thảo của bà lại là đứa phiền phức nhé!” Akira méo miệng than thở đáp lại cô nàng lại vào mode kiêu kì kia.

Thời gian cứ vậy trôi qua, không biết ánh nắng chiều đã tắt dần từ bao giờ.

Lúc này Akira cũng đã xong việc trên tay và thoải mái ngồi gặm bánh uống trà nhìn Megumi chơi Otome Game.

“Ơ? Lựa chọn nhân vật à?” Megumi đã chơi đến giai đoạn bắt đầu các event.

Akira đang gặm que pocky bên cạnh giải thích giúp cô nàng: “Đoạn này cậu sẽ phải chọn kỵ sĩ hộ vệ cho mình. Nếu chọn ai thì trong một tháng chỉ xảy ra những sự kiện liên quan đến người đó.”

Đây cũng là điểm hấp dẫn của Lit – Rhasp khi mà phân chia các ruote một cách rõ ràng và sẽ ảnh hưởng đến ending của từng ruote.

Megumi nghe vậy thì đắn đo: “Hêh... Nên chọn ai bây giờ?”

Có tận 4 nhân vật nên với một người mới chơi lần đầu đúng là khó khăn trong việc chọn lựa thật.

Megumi do dự một hồi lâu mới quyết định được: “A! Chọn [bạn thuở nhỏ] Servis đi vậy!”

Ngay khi cô nàng vừa dứt lời thì đột nhiên một giọng nói thốt lên từ phía sau: “Cậu chọn Servis hả!?”

Akira và Megumi quay lại nhìn, ngay cả Tomoya ngồi gần đó cũng quay sang nhìn cô nàng.

Là Eriri đột nhiên ném đi ngòi bút trong tay và phấn khích nhìn về phía màn hình game lần nữa.

“A-A... À... Không có gì đâu...” Eriri đỏ mặt rồi quay phắt đi.

Tomoya ngồi cạnh thấy hết gương mặt hoảng hốt của cô nàng thì mới lên tiếng hỏi: “Hình như hồi nhỏ bà cũng toàn đâm đầu theo Servis nhỉ?”

Cô nàng nghe vậy thì càng đỏ mặt hơn, giật giật khóe miệng rồi cúi gầm mặt vào trang giấy không đáp lại câu hỏi đó của Tomoya.

Mọi người lại tiếp tục trong im lặng và mặt trăng đã treo cao trên bầu trời đêm ngoài kia.

Đồng hồ điểm 20:00

Megumi đã chơi game từ chiều đến giờ và bắt đầu vào giai đoạn cao trào.

[Anh thực sự rất…]

“Biết trả lời sao đây Akihito – kun... Lời tỏ tình này nghiêm túc quá!”

Cho dù cậu có hỏi thì...

Akira nãy giờ cũng theo dõi cô nàng chơi nên cũng hiểu vì sao Megumi lại do dự đến vậy.

Thực sự thì lời tỏ tình của Servis rất chân thành.

Hắn chỉ đành chia sẻ một chút kinh nghiệm: “Gal – game hay Otome – game thì chỉ cần chấp nhận lời tỏ tình là coi như xong! Phần còn lại là đường tới hạnh phúc vĩnh hằng!”

Akira quay sang nhìn về phía Megumi một cách nghiêm túc: “Không có chuyện phản bội hay thay lòng đổi dạ đâu đấy.”

Cô nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn thì cũng quay sang.

Hai ánh mắt chạm vào nhau... Megumi chậm rãi nói: “Nhưng... Bọn mình vẫn còn là học sinh cao trung mà?”

...

Shut down!

“Đừng đột nhiên trốn về hiện thực như thế chứ!” Akira gục đầu bất lực nói.

Megumi như thể đạt được mục đích, cô nàng khẽ cong môi ý cười rồi ngay lập tức thu lại nó nên không ai thấy điều đó cả.

Sau đó thì Megumi quay sang hỏi ý kiến cô gái còn lại trong phòng: “Còn cậu sẽ trả lời như thế nào, Sawamura – san?”

Nhưng mà đáp lại câu hỏi của Megumi...

“Hic… Hu hu…”

Lại là tiếng khóc nức nở của Eriri!!!!

Nước mắt cứ thế xếp thành hàng chảy dài xuống gương mặt nhỏ nhắn của nhỏ không ngừng.

Ổn không thế, Eriri!

Megumi phải ngay lập tức nói: “Xin lỗi nhé. Mình thực sự xin lỗi vì làm cậu sao nhãng nhé...”

Và sau đó phải mất thêm một lúc nữa thì cô nàng họa sĩ nổi tiếng của chúng ta mới dừng khóc và tiếp tục cày bản thảo trở lại.

Đêm dần về khuya, lúc này thì bản thảo của Eriri cũng đã dần hoàn thiện.

Akira và Tomoya đang sắp xếp lại lần cuối trước khi nhận bức tranh cuối cùng để chuẩn bị in thành sách.

Nâng tập bản thảo trên tay, Tomoya cảm thán: “Công nhận doujinshi của bà vẫn chất lượng thật.”

“Chỉ vì vội mà vẽ cẩu thả thì thất lễ với người mua lắm.” Eriri thản nhiên trả lời, dù sao đây cũng chính là lí do khiến cô nàng nổi tiếng như vậy.

Akira nhìn bản thảo của cô nàng cũng thấy nó hoàn toàn xứng đáng: “Mà như thế này thì thừa sức lên chuyên nghiệp rồi còn gì?”

Thậm chí hắn còn cảm thấy Eriri đã hơn hẳn khối người tự xưng là dân chuyên ngoài kia luôn ấy.

“Nghe nói có mấy tay biên tập viên đã ghé circle tôi. Nhưng tôi không ở đó nên chưa nói chuyện trực tiếp bao giờ.” Eriri vẫn cắm cúi hí hoáy vẽ liên tục và đáp lại hắn.

Cô nàng có vẻ chẳng thèm quan tâm nghiệp dư hay chuyện nghiệp chút nào.

Nhưng điều này cũng khiến hắn nhớ lại lúc gặp Iori hôm bữa. Ngay cả Circle siêu nổi tiếng như Rouge en Rouge còn có ý định tìm đến cô nàng nữa là.

Akira quay sang nhìn cậu bạn thân đột nhiên sững sờ bên cạnh. Tomoya lúc này im lặng đến lạ thường và nhìn chăm chú vào bản thảo trên tay.

Có vẻ cậu ấy cũng đang có mối lo lắng giống như hắn.

[Circle làm game non nớt này có giữ được Eriri không?]

*****

Đôi khi trong cuộc sống, con người nhất định sẽ phải đối mặt với những quyết định sẽ làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của mình sau này.

Vào tối hôm nay, Tomoya đang phải tự hỏi với chính bản thân mình không chỉ về tương lai của cậu ấy mà còn là tương lai của cô nàng họa sĩ đã vẽ ra những bức hình tuyệt diệu cậu ta đang cầm trên tay nữa.

Nhìn khuôn mặt đắn đo ấy của Tomoya, hắn hiểu bây giờ trong lòng cậu ấy đang phải đắn đo nhiều đến mức nào.

Im lặng một hồi lâu thì Tomoya mới lên tiếng hỏi: “Này Eriri… Bà tính làm gì với lời mời từ [Rouge en Rouge]?”

Ngòi bút trên tay của cô nàng họa sĩ dừng lại.

Eriri ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

“Đúng là một lời mời hấp dẫn.”

“Họ là Circle tâm điểm nên chắc hàng của tôi sẽ bán chạy gấp mấy lần bây giờ.”

“Thành công là điều coi như khỏi bàn cãi.”

… Đúng vậy, cô nàng nói không sai chút nào.

Với tài năng như thế này kết hợp với circle đỉnh của chóp trong giới doujin kia. Sẽ chẳng lạ gì nếu tham gia thì trong vòng 1-2 năm sau thôi, cô nàng sẽ trở nên siêu nổi tiếng.

Tomoya cũng hiểu điều đó, ánh mắt cậu ấy thay đổi dần và chầm chậm nói: “Còn bà thì tính sao? Bà sẽ vẽ theo sở thích như bây giờ hay nhắm đến những vị trí cao hơn…?”

“Nếu bà thực sự muốn đi thì tôi…”

Từng câu từng chữ mà Tomoya đã phải cắn răng rất nhiều lần mới nói ra được vang vọng trong căn phòng này.

… Nhưng đột nhiên Eriri đứng phắt dậy.

“Xong rồi!!!!!!”

Cô nàng duỗi người như thể mấy khúc xương trong người đã đơ cứng hết cả. Mà cũng đúng khi cô nàng đã ngồi trên chiếc ghế đó vẽ nguyên ngày rồi.

Eriri vui vẻ ném đi ngòi bút rồi tung tung về phía bàn trà, nơi mà chiếc máy chơi game được Megumi thả lại ở đó.

“Thiệt tình, từ nãy khi xem Katou – san chơi là tôi đã chịu hết nổi rồi!”

Cô nàng cười vui sướng và cầm lên chiếc tay cầm và ngay lập tức thao tác vào game. Chính là Lit – Rhasp 1 mà Megumi vừa chơi lúc nãy.

Nhìn ánh mắt hạnh phúc ấy của Eriri, đột nhiên Akira nhớ lại kí ức cách đây tận 8 năm về trước.

Khi cả 3 người bọn hắn đều chỉ là những đứa trẻ tiểu học.

Nhớ lại khoảnh khắc đó, hắn cười cười đi đến vỗ vai Tomoya rồi rời khỏi phòng trước ánh mắt kì lạ của cậu ta.

Vừa xuống cầu thang, mùi thơm bỗng chốc truyền đến từ phòng bếp đang sáng đèn của hắn.

Nên nhớ, đây là phòng bếp của nhà hắn nhé!

Lúc này bên trong phòng bếp, Megumi cũng đã sắp xếp chén dĩa vào khay để chuẩn bị mang lên cho bọn hắn.

Phải, nãy giờ trong khi ba người bọn hắn lo cho bản thảo của Eriri thì Megumi đã xuống nấu ăn tối cho cả đám.

Cô nàng này… Thực sự luôn âm thầm giúp đỡ mọi người như vậy…

“A, Akihito – kun.”

“Công việc thế nào rồi?”

Megumi thấy hắn đi vào phòng bếp thì nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

Mái tóc đuôi ngựa buộc gọn khiến làn da sau gáy trắng bóc của cô nàng hiện ra rõ hơn. Chiếc tạp dề màu đen được thắt nơ con bướm quanh vòng eo nhỏ nhắn đó.

… Nếu bây giờ Akira nghĩ về gia đình và những đứa trẻ thì có hơi quá đáng với cô nàng không nhỉ?

Nhưng thực sự… Megumi lúc này quá giống một người vợ đảm đang!

Hắn đã phải đơ mất một hồi lâu, cho đến khi Megumi mãi vẫn chưa nhận được câu trả lời từ hắn và quay lại nhìn thì Akira mới tỉnh táo lại.

“Ừm… Eriri đã hoàn thành bản thảo rồi. Giờ đang chơi game vui vẻ cùng Tomoya.” Hắn xoa xoa mái tóc rối của mình để làm lạnh lại khuôn mặt thoáng nóng lên kia.

Megumi nghe vậy thì gật đầu mỉm cười vui vẻ: “Thế thì tốt quá! À, tớ cũng nấu xong rồi. Chúng ta mang lên mọi người cùng ăn tối nhé.”

Akira gật gù bước sát đến phụ giúp cô nàng bày đồ ăn ra khay.

Cũng không có gì nhiều lắm, là mì yakisoba và các món phụ, nhưng mùi hương từ nó thì chắc chắn khiến những ai ngửi được qua trang giấy sẽ phải chảy hết nước miếng.

Hai người bọn hắn bắt đầu mang đồ ăn lên phòng, mở cửa bước vào thì một khung cảnh hòa hợp khó thấy diễn ra.

Eriri cong cong đôi mắt xinh đẹp của mình và lè lưỡi cười lém lỉnh cực kì đáng yêu với Tomoya, sau đó cười khúc khích.

Không nhớ rõ lần cuối cùng hắn được nhìn thấy cô bạn dễ thương của mình được vui vẻ hạnh phúc như thế là bao giờ nữa.

Akira thực sự vui mừng khi thấy cảnh này.

Megumi cũng thấy cảnh đó và mỉm cười nói: “Bữa tối xong rồi đấy. Cơ mà hai cậu tự nhiên thân mật quá nhỉ~”

Lúc này hai con người đang chim chuột bên kia mới nhìn lại bọn hắn.

Eriri quay đi khuôn mặt đã đỏ bừng của mình và lẩm bẩm: “Nghe một đứa con gái thản nhiên nấu ăn trong nhà con trai nói câu đó…”

“Hưm~?” Megumi đặt khay đồ ăn xuống và nghiêng đầu tỏ ra khó hiểu một cách cực kì dễ thương!

Eriri quay lại sau khi ngửi thấy hương thơm ngào ngạt khiến nước bọt bắt đầu tiết ra đó và nói nhỏ:

[Chẳng biết trả lời ra sao luôn!]

Chương 92. Họa sĩ tài năng Kashiwagi Eri