Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 93. Những giọt nước mắt ấy…

Chương 93. Những giọt nước mắt ấy…


[Xác định tọa độ: Thế giới ??? Năm 2003, Tháng 8, Ngày 12]

Hôm nay là ngày tuyệt đẹp cho một mùa hè tuyệt vời!

“Nhanh chân lên Katou! À mà đừng chạy nhé.” Akira với sự phấn khởi cao nhất quay sang nói với cô nàng đang bước nhanh theo hắn kia.

Megumi hôm nay mặc một chiếc váy ngắn màu xanh dương có một chiếc ruy băng quanh giữa váy. Chiếc áo thun với ống tay loe giúp phần trên của cô nàng trông lớn hơn và càng lộ rõ chiếc eo thon gọn của mình.

Cô nàng còn mặc một chiếc khăn quàng cổ màu xanh nước biển nhạt làm bằng vải mỏng. Trang phục mùa hè… Tuyệt quá đi!

Lúc này, Megumi đang phải leo từng bậc thang bá·m s·át theo hắn và hoảng loạn hỏi lại: “Akihito – kun này… Thế này là sao hả?”

Hắn dừng lại trước câu hỏi của cô nàng.

Quay lại và nhìn về phía xa xa, dưới những bậc thang này…

“Bất ngờ không! Đây chính là bậc thang huyền thoại trong truyền thuyết!” Akira chống hông rồi hướng về phía hàng trăm ngàn người đông như kiến đang xếp hàng dưới kia, đầy tự hào nói.

Đúng vậy, nơi bọn hắn đang đứng là những bậc thang đi vào huyền thoại trong giới 2D, nơi tổ chức các kì Comiket hàng năm!

Khác với những người phải xếp hàng từ sáng sớm dưới đó. Bọn hắn hôm nay có vé riêng của circle nên được vào trước.

Tomoya cũng phấn khởi không kém kia phe phẩy chiếc vé mà Izumi – chan tặng: “Chúng ta sở hữu vé circle được chọn bởi Trật tự thế giới (BTC) nên gọi những người dưới kia là cỏ rác cũng được!”

Cậu ta khoe khoang xong thì phất tay như thể: Giang sơn này là của trẫm!

Được rồi... Trước khi bị mấy người khác nhìn với ánh mắt kì lạ, Akira túm cổ áo của Tomoya rồi kéo đi.

Ở đây là Sảnh đông, bọn hắn bắt đầu đi tìm bàn của circle Fancy Wave. Mọi thứ đều được đánh số thứ tự rõ ràng nên bọn hắn chỉ cần đi theo hướng dẫn là đã tới nơi.

Một chiếc bàn tạo thành một khu vực nhỏ nhắn, và trong đó có một cô bé đang yêu đang một mình chuẩn bị mọi thứ cho circle của bản thân.

“Yo, Izumi – chan!” Tomoya lên tiếng chào cô bé đang cắm cúi kia.

Cô bé nghe được giọng nói ấy thì ngay lập tức quay sang.

Đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, Izumi – chan chạy đến ôm chầm vào người của Tomoya: “Tomoya – senpai! Anh đến thật ạ!”

Hôm nay cô bé mặc cho mình một chiếc váy ngắn màu đỏ được buộc vòng qua vai như yếm, bên trong mặc một chiếc áo thun trắng có cổ viền đen.

Bộ trang phục này khiến cho vòng một lớn hơn hẳn so với một học sinh sơ trung kia càng dễ thấy hơn.

Và lúc này… Izumi – chan ôm chặt lấy Tomoya và khóc nức nở, cả cơ thể cô bé ép chặt vào người cậu ta khiến khuôn mặt của cậu đỏ bừng lên vì cảm nhận được thứ đó…

“Em vui lắm… Em… Em…” Giọng của Izumi – chan nấc lên từng hồi, cô bé hạnh phúc đến nỗi nói không thành lời.

Sau đó, cô bé quay sang Akira và bước chậm đến trước mặt hắn: “Akira – senpai nữa… Em…Em… Thấy bản thân hạnh phúc quá đi…”

Cô bé vừa nói vừa lau đi hàng nước mắt bắt đầu chảy dài kia.

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô bé: “Nào, nhân vật chính ngày hôm nay sao lại khóc vậy rồi.”

Trong suốt ba năm qua Izumi – chan đã cố gắng nỗ lực hết mình để hôm nay được đứng ở sân khấu lớn nhất trong giới doujin này và thể hiện chính mình.

Akira và Tomoya đến đây ngày hôm nay như thể chứng minh những nỗ lực suốt bao năm của cô bé không hề uổng phí chút nào.

Nghe những lời đó của hắn, Izumi – chan càng khóc lớn hơn nữa và ôm chặt lấy hắn.

Ự hự… Mềm quá!

Ngay khi hắn bắt đầu bị cám dỗ thì bỗng nhiên từ phía sau lưng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng điềm nhiên: “Etou… Chị cũng ở đây đấy nhé…”

… Là Megumi!

Cũng may nhờ có cô nàng mà Izumi – chan đã nới lỏng vòng tay đang ôm chặt kia và quay sang: “[Bạn gái của Akira - senpai] nữa, em thật lòng cảm ơn chị rất nhiều ạ!”

Nói xong, cô bé lại tiếp tục khóc và phải đưa tay lên lau đi dòng nước mắt.

“Dù gì cũng bị hiều nhầm là bạn gái của cậu rồi…” Megumi chầm chậm nói rõ ràng từng chữ một cách bình tĩnh trong khi nhìn Izumi – chan trong vòng tay của Akira.

“Mình có nên nói: [Tránh xa Akira ra, con mèo vụng trộm kia] không?”

… Akira cứng cả người quay sang đối diện với khuôn mặt đang cố ra dáng là đang tức giận kia.

Thật lòng thì với cái gương mặt dễ thương nhưng không bộc lộ cảm xúc đó… Hắn chẳng tài nào đoán được cô nàng có giận thật hay giả nữa.

Akira chỉ còn biết thở dài: “Nếu muốn thì chí ít cũng biểu cảm cho giống vào…”

*****

Sau màn gặp gỡ cảm động thì cả đám bắt đầu giúp Izumi – chan chuẩn bị cho circle.

Mà… Về cơ bản thì chỉ là phủ khăn trải bàn và bày những đầu sách doujin của cô bé lên bàn mà thôi…

“Cảm ơn mọi người đã giúp em ạ.” Chỉ sau ít phút đã hoàn thành, Izumi – chan cúi người cảm ơn.

Megumi có hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Ơ. Chuẩn bị vậy thôi à?”

“Nhưng nhìn mấy người đằng kia trông vẫn còn bận rộn lắm kìa.”

Câu nói của cô nàng khiến ba người bọn hắn mấp máy miệng cười khổ chứ không biết phải nói sao…

Đúng là bên kia người ta vẫn đang bận rộn… Bởi vì đó là những circle lớn, siêu nổi tiếng!

“Ủa? Mình vừa nói gì sai à?” Megumi trông thấy gương mặt đau khổ của bọn hắn thì ngập ngừng hỏi.

Akira đành phải giải thích cho cô nàng chỉ vừa bước chân vào con đường otaku này.

“Những circle đó… Doanh số phải vài nghìn bản, doanh thu cũng phải vài triệu yên thậm chí vài chục triệu yên là bình thường.”

Izumi – chan dán nốt tấm nhãn ghi [500 yên] lên sách của mình và cười nói: “So với họ, mình chỉ cần bán được một nửa là có thể ăn mừng rồi. Vì Fancy Wave của em toàn bị lỗ vốn thôi.”

Mặc dù lỗ vốn như vậy nhưng cô bé vẫn mỉm cười hạnh phúc cầm lên quyển doujin của mình và cười thật tươi.

Lúc này Tomoya cũng đi đến cầm lên một quyển và nói: “Mà dù sao… 90% circle tham dự Comiket đều thế cả thôi.”

Thay vì buồn bã vì điều đó, Izumi – chan lại cười vui vẻ nói: “Không sao ạ. Ở ngày hội doujin này, thay vì doanh số cao thì có nhiều thứ quan trọng hơn.”

“Ở đây, tất cả những người có cùng sở thích tụ họp về một nơi xem tác phẩm của nhau, thảo luận cùng nhau.”

“Điều đó chẳng phải rất tuyệt sao!”

Izumi – chan nở một nụ cười rạng rỡ nhất, hạnh phúc nhất với bọn hắn.

Cô bé thực sự đang tận hưởng niềm hân hoan với sở thích doujin của mình và hoàn toàn thỏa mãn khi có thể cùng mọi người lan tỏa điều đó.

“Vậy là những người tới đây đều giống Akihito – kun và Aki – kun nhỉ…” Megumi nghe được những lời đó của Izumi – chan thì cảm thán và bắt đầu nhìn xung quanh.

Sau khi nhìn một vòng thì cô nàng nhìn về phía hắn: “Ha…”

“Cái phản ứng bất lực đó là sao hả?” Akira trừng mắt lại với cô nàng đang trưng ra bộ mặt kì lạ kia.

Megumi đáp lại thản nhiên: “Ừm… Thì như cậu thấy thôi.”

… Ý gì hả?

Akira nhìn lại cô gái với vẻ mặt xinh đẹp dễ thương nhưng luôn biểu lộ cảm xúc ở mức tối thiểu kia…

[Katou Megumi… Xấu tính hơn mọi người vẫn nghĩ đấy!]

*****

Mọi người bắt đầu ngồi chờ lễ khai mạc NatComi năm nay diễn ra trong sự hồi hộp.

Izumi – chan và Megumi ngồi ở bàn nói chuyện và để chuẩn bị đón khách luôn.

Trong khi đó, Akira và Tomoya đang đứng phía sau dán chặt mắt vào quyển doujin của Izumi – chan.

Và điều đó khiến… Cả hai người bọn hắn đứng hình.

Lật qua lật lại một trang nào đó, trái tim của Akira không hiểu sao bỗng nhiên nhãy cẫng lên.

Hắn nhanh chóng quay sang tên bạn thân bên cạnh, lúc này Tomoya cũng cùng lúc quay sang nhìn hắn với một ánh mắt khó tả.

Cả hai đều ngay lập tức đồng ý với nhau rồi nhìn về cô bé nhỏ nhắn cực kì đáng yêu đang ngồi nói chuyện về doujin một cách hạnh phúc đó.

“Izumi – chan… Em vẽ doujin được mấy năm rồi…?” Tomoya chầm chậm hỏi cô bé với một giọng khàn khàn.

Cô bé khá bất ngờ khi bị hỏi đột ngột như vậy và ngập ngừng đáp: “Ểh… Em vẽ được một năm rồi. Còn trước đó chỉ đi mua thôi.”

Akira nghe vậy cũng thẫn thờ: “Mới một năm mà đã vẽ được thứ này rồi…?”

“Senpai…?” Izumi – chan nhìn nét mặt kì lạ của hai người bọn hắn thì ngạc nhiên.

Đúng là hiếm khi hắn lại có phản ứng kiểu này thật… Nhưng với quyển doujin này thì…

Tomoya đột nhiên nói một cách nghiêm túc: “Này Izumi – chan... Bọn anh bán sạch... chỗ sách này được chứ!?”

Nghe vậy, Izumi – chan gật đầu theo bản năng rồi ngay lập tức thốt lên: “Hểh!?”

Không để cô bé hỏi thêm điều gì, Tomoya quay sang gật đầu với hắn rồi cả hai cùng chạy đi thật nhanh.

Chia ra!

Tomoya thì chạy thẳng ra ngoài đi tìm một tiệm photo để in nó ra. Trong khi đó Akira đi kiếm một khung treo có thể dán được poster khổ lớn.

Ngay khi bọn hắn vừa ra khỏi hội trường thì tiếng vỗ tay vang lên ngợp trời báo hiệu... NatComi, ngày thứ hai, chính thức mở cửa!

Trong khi chạy đi tìm kiếm khung gỗ cho tấm poster, trái tim Akira đập liên hồi không hề có ý định dừng lại.

Hắn... Đang háo hức cực độ.

Đây có lẽ là thứ khiến “bản thân” trong quá khứ cuồng nhiệt với doujinshi, cuồng nhiệt với thế giới 2D như vậy.

Cũng là thứ khiến Akira hiện tại yêu mến thế giới này hơn!

*****

Không lâu sau, người mà Akira đang đứng chờ cũng đã trở về.

Tomoya với ống đựng thứ gì sau lưng mỉm cười đưa ngón tay cái ra hiệu với hắn.

Hắn cũng cầm lên một khung gỗ to lớn và cười thật tươi!

Cả hai quay lại khu vực của circle Fancy Wave với vẻ mặt hào hứng: “Xin lỗi, bọn tôi vễ trễ rồi!”

“Senpai!” Izumi – chan đang ngồi ngẩn ngơ ở bàn nghe giọng của bọn hắn thì quay sang.

Cơ mà khi thấy mấy món đồ trên tay của bọn hắn thì sững sờ: “Senpai...?”

Bỏ qua sự thắc mắc của cô bé, Akira vác chiếc khung gỗ đi vào trong rồi hỏi: “Chúng ta bán được bao nhiêu rồi?”

“Etou... Khoảng 20 cuốn?” Megumi đang trong vai trò tiếp tân ngay lập tức trả lời cho hắn.

“Còn khoảng 80 cuốn nhỉ?” Hắn quay sang nhìn cậu bạn thân Tomoya.

Cậu ta gật đầu cười: “Dễ ợt!”

Thế là trước ánh mắt khó hiểu của hai cô gái, bọn hắn nhanh chóng bắt tay vào làm ngay lập tức.

Đặt khung gỗ xuống, từng bức poster mà Tomoya mang đến bắt đầu được ghép lên đó.

Sau cùng Akira dán băng dính để cố định lại.

... Vật phẩm quảng bá hình thành!

Tomoya không chờ đợi được nữa mà đã cầm nó lên ngay, hướng về phía dòng người phía trước hét lớn:

“Vâng xin mời mọi người! Hãy tới xem circle của chúng tôi!”

Tiếng hét vang vọng của cậu ta khiến những khách hàng đang đi thăm thú kia bị thu hút đến và nhìn vào khung poster trên tay cậu ta.

Izumi – chan lúc này xấu hổ ngượng ngùng che miệng nói: “Đ-Đợi đã senpai! Sao anh làm cái poster to tướng vậy hả!?”

“Izumi – chan” Akira đứng bên cạnh cậu bạn của mình và nhìn về phía cô bé nhỏ nhắn đáng yêu kia: “Làm gì có chuyện [bị ế cũng không vấn đề?]? Em muốn thật nhiều người đọc chúng nên mới vẽ doujin đúng chứ?”

Cô bé thẫn thờ trước những lời đó của hắn rồi xấu hổ cúi đầu: “Nhưng sao lại chọn trang vẫn chưa hoàn thiện đó, nó chưa kịp lên màu mực mà...”

Lúc này, cô nàng nãy giờ vẫn đang đắm chìm vào quyển doujin của Izumi – chan kia đã ngẩn đầu lên nhìn tấm poster.

Megumi mỉm cười với cô bé: “Hai cậu ấy đúng đấy. Từ trang đó trở đi, chị đọc không ngừng lại được luôn.”

“Tác phẩm của em hấp dẫn lắm!”

Izumi ngạc nhiên khi nhận được được lời khen ấy từ Megumi.

Trong khi cô bé chưa kịp lấy lại tinh thần thì một vị khách đã đi đến: “Xin lỗi, cho tôi xem thử được chứ?”

“Vâng, xin cứ tự nhiên.” Tomoya đang cầm chiếc poster to bự kia ngay lập tức niềm nở nói.

Izumi – chan thấy vậy mới quay sang nhìn vị khách đột nhiên xuất hiện kia và sững sờ: “Ơ! Cơ mà sách này không phải dành cho nam--”

Akira ngay lập tức nắm lấy bờ vai đang run run kia khiến cô bé dừng lại câu từ chối đó.

Nhận được ánh mắt khó hiểu của cô bé, hắn chỉ đơn giản là mỉm cười đáp lại.

Vị khách nam đột nhiên đi đến doujin dành cho nữ kia bắt đầu đọc thử qua. Một hồi lâu, cậu khách hàng đó thả lại quyển sách về: “Cảm ơn.”

Thấy cảnh này, Izumi – chan thất vọng cúi mặt buồn rầu.

Nhưng rồi, một tờ 1000 yên xuất hiện: “Cho tôi lấy một cuốn!”

Đúng vậy, nó từ chính cậu khách hàng kia.

“Xin cảm ơn quý khách!” Tiếng cảm ơn từ tận đáy lòng phát ra.

Và cũng chính sau tiếng cảm ơn đó. Izumi – chan không còn cơ hội để ngồi chơi xơi nước nữa rồi…

Bởi vì trước mặt circle Fancy Wave lúc này là một hàng dài người đang xếp hàng để chờ mua!

Izumi – chan và Megumi không thể ngồi được nữa mà đã phải đứng chào và cảm ơn liên tục với dòng người đang tràn đến không ngừng nghỉ kia.

80… 50… 20… 5…

Chỉ mới vừa nãy chồng doujin vẫn còn đầy ắp thì đã vơi sạch đi trong chớp mắt.

Phải, doujin của Izumi – chan mà lúc đầu chỉ nghĩ rằng bán được một nửa thì đã may mắn lắm rồi thì giờ đây đã cháy sạch hàng!

“Xin lỗi quý khách! Chúng tôi đã bán hết rồi!” Tomoya dỗng dạc hét lớn thông báo với những vị khách đang đổ dồn đến kia.

Izumi – chan nhìn chiếc bàn trống trơn trước mặt mà không kìm nổi nước mắt.

Cô bé nghẹn ngào từng câu: “Thật lòng… Thật lòng… Cảm ơn mọi người rất nhiều!”

Cúi chào thật sâu, cô bé cảm ơn tất cả mọi người đã đến mua cũng như xếp hàng chờ mãi kia.

[Bốp bốp] tiếng vỗ tay vang dội vang lên xung quanh cô bé.

Từ những vị khách đang cầm trên tay quyển doujin, đến những vị khách xếp hàng nhưng không kịp mua, thậm chí cả những circle bên cạnh, …

Tất cả đều đang vỗ tay cho Izumi – chan!

*****

Ngay khi hắn chạy ra khỏi hội trường thì ánh chiều tà đã bắt đầu chiếu xuống nơi này.

Tiếng thông báo từ loa cũng vang lên ngay lúc đó: [Xin thông báo: Comiket ngày thứ hai đã kết thúc.]

Tất cả mọi người cùng lúc vang lên tiếng vỗ tay khiến cả khu vực ồn ào lên từng nhịp.

Akira không vỗ tay, người hắn đang đuổi theo cũng không vỗ tay…

“Eriri!”

Cô gái trước mặt dừng lại khi hắn gọi.

Lúc này thì Tomoya cũng đã chạy theo đến kịp: “Đúng là Eriri rồi. Khi nãy bà có tới circle của Izumi – chan mua sách đúng chứ?”

Cô nàng nghe Tomoya nói vậy thì hoảng loạn giấu đi quyển sách trên tay.

Không trả lời câu hỏi đó, cô nàng đột nhiên quay phắt chạy đi.

Trong khi Tomoya sững người khó hiểu trước hành động đó thì Akira đã phải đá cho cậu ta một phát rồi đuổi theo.

Nhưng Eriri dường như không có ý định dừng lại, cô nàng chạy ra khỏi [Tokyo Big Sight] ra tận đường chính.

Đến giao lộ, vì đèn đỏ (người đi bộ) nên mới chịu dừng lại.

Akira nãy giờ chỉ giữ khoảng cách nhất định với cô nàng để Tomoya đến… Hắn cảm nhận được, Eriri lúc này không hề bình thường chút nào.

Cuối cùng cậu bạn thân của hắn cũng bắt kịp.

Tomoya nhận được ánh mắt của hắn thì hướng về phía cô nàng tóc vàng kia: “Bà sao thế?”

“Không có gì.” Eriri không bộc lộ cảm xúc gì chỉ chầm chậm nói.

Cũng may, Tomoya lần này đã học thông minh hơn.

Cậu ta lại gần hỏi tiếp: “Rõ ràng là… có kìa… Eriri, bà đang giận chuyện gì à?”

Nghe vậy, cô nàng đã chịu quay lại nhìn bọn hắn.

Ánh mắt nghiêm túc xen lẫn chút tức giận và buồn bã, Eriri đưa ra quyển doujin của Izumi – chan hỏi: “Ông thấy cuốn doujin này thế nào?”

“[Thế nào?] là sao? Bà cũng đọc rồi mà.” Thấy đó là quyển doujin của Izumi – chan, Tomoya ngay lập tức cười vui vẻ.

“Chắc bà cũng hiểu đúng chứ?”

Cắn chặt môi đến mức nó ửng đỏ như sắp rách ra chảy máu. Eriri cúi gầm mặt: “Ừ, tôi hiểu. Nhìn bọn ông lúc đó vui khủng kh·iếp.”

“Hào hứng khi bán nó!”

“Như phát điên để ủng hộ nó!”

Anh chàng Tomoya vẫn chưa nhận ra những cảm xúc trong đó mà chỉ cảm thán: “Đương nhiên, không biết từ bao giờ mà Izumi – chan đã trưởng thàn--”

“Bọn ông chưa bao giờ phản ứng như thế với sách của tôi cả!” Tiếng hét của Eriri cắt ngang đi lời cảm thán của Tomoya.

Vậy ra cảm giác của hắn đã đúng.

Akira nhanh chóng đi đến: “Chờ đã Eriri, không phải vậy.”

“Nó là vậy!!!!” Eriri lại lần nữa hét lên. Lần này cô nàng dùng hết toàn bộ sức lực của mình.

Dưới chiếc mũ đó là đôi mắt màu xanh dương tuyệt đẹp ấy… Và nó đang như thể bị đục màu…

“Bọn ông chẳng hề rung động trước tranh của tôi!”

“Chưa bao giờ nghiêm túc bán sách giúp tôi!”

“Hoàn toàn… Vô cảm với chúng…”

Nước mắt chảy dài xuống gương mặt nhỏ nhắn ấy.

Giọng nói nức nở của cô nàng như thể những thanh kiếm đâm vào tim.

Akira dừng bước…

Những mảnh kí ức từ tận 8 năm trước bắt đầu đổ ập về đến tận những hình ảnh của hai ngày trước, ngày mà Eriri đã đến phòng hắn nhờ giúp đỡ cho bản thảo của cô nàng.

Lúc đó… Khi nhìn vào những bức vẽ ấy…

[Hắn đã nghĩ gì?]

“Ấy chờ đã! Bà với Izumi – chan hoàn toàn khác nhau mà?” Tomoya sau khi thấy những giọt nước mặt của Eriri thì bắt đầu cuống lên giải thích.

“Vậy nghĩa là sách của tôi tuyệt hơn?” Eriri ngắt lời cậu ấy.

Cô nàng với những giọt nước mắt vẫn rơi không ngừng kia bước từng bước đến trước mặt hai tên con trai: “Nè! Trả lời tôi đi!”

“Sách của tôi tuyệt hơn của em ấy chứ?”

“Nó khiến bọn ông bán chúng bằng mọi giá chứ?”

... Những câu hỏi đó khiến bọn hắn không biết phải trả lời thế nào.

Tomoya bỗng nhiên hụt hơi... Cậu ấy... đang nghĩ về vị trí của bản thân cũng như Eriri...

Tomoya thấp giọng lên tiếng: “Sách của bà... Đâu cần bọn tôi giúp vẫn bán được mà...”

Nhưng mà...

Chính câu nói đó càng khiến trái tim của Eriri đau đớn hơn nữa...

Cô nàng khóc nấc lên, những giọt nước mắt như thể đã không còn thứ gì có thể kìm hãm lại được nữa và tuôn ra không ngừng.

Đau buồn... Đó là thứ mà những giọt nước mắt đó đại diện.

“Đó đâu phải câu trả lời!”

“Tại sao…”

“Tại sao Akira luôn thờ ơ!”

“Tại sao Tomoya chưa bao giờ chịu trả lời tôi!!!!”

Tiếng hét nức nở của Eriri vang vọng trong một buổi chiều tà mang vẻ u buồn này.

Lau đi những giọt nước mắt làm nhòe đi mọi thứ kia, Eriri quay người chạy đi thật nhanh khiến chiếc mũ của cô nàng rơi ra.

Mái tóc vàng xinh đẹp ấy tung bay dưới ánh hoàng hôn đỏ thẫm này...

Không ai đuổi theo cô nàng cả.

Chỉ biết đứng đó nhìn bóng hình đau đớn đang khóc nấc lên run rẩy chạy đi.

Akira đi đến nhặt lên chiếc mũ Eriri làm rơi trong khi Tomoya vẫn đang ngỡ ngàng.

Mọi người biết không? Đây là một chiếc beret màu nâu.

Nó còn rất mới nên hẳn cô nàng đã chỉ mua nó gần đây mà thôi... Vì thế, nó hẳn được mua vì một chiếc beret màu trắng đã xuất hiện cùng nữ chính mà bọn hắn chuẩn bị làm thành game.

Eriri... Cũng muốn là nữ chính...

Từ lúc nhỏ. Những năm học sinh tiểu học ấy có một cô gái đã rất hạnh phúc khi được cùng chia sẻ về sở thích vẽ tranh của mình.

Cô ấy đã cười tươi khi được hai người bạn của mình khen khả năng vẽ của bản thân.

Nhưng rồi dần dần... Không biết từ bao giờ mọi thứ đã không thể như trước.

Akira quay sang nhìn cậu bạn Tomoya đang thẫn thờ bên cạnh...

Anh chàng này cũng không phải là không có lý do của riêng mình... Mọi thứ đâu có đơn giản như mọi người vẫn nghĩ đâu chứ.

Nhất là tình cảm của con người nữa.

[Mọi thứ... Rồi sẽ như thế nào đây...]

Chương 93. Những giọt nước mắt ấy…