Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 96. Buổi live chính thức đầu tiên của Kessoku Band

Chương 96. Buổi live chính thức đầu tiên của Kessoku Band


NatComi năm nay đã kết thúc, nó cũng kết thúc luôn mâu thuẫn giữa Tomoya và Eriri.

Cuối cùng thì hai người đó cũng đã “tạm” làm hòa và bắt đầu hoạt động Circle trở lại một cách bình thường.

Thậm chí dường như Eriri đã có động lực và bứt tốc trở lại một cách ngoạn mục.

Theo lời kể của cậu bạn thân khi bị hắn nhốt vào phòng tra hỏi thì cô nàng tsun ấy đã bảo [Sẽ trở thành số 1 của Tomoya cho mà xem!]

Chính lời hứa hẹn ấy mà cô nàng đã mạnh mẽ hơn và bắt đầu phát triển nhiều hơn nữa trong sự nghiệp hội họa của mình.


Có lẽ là vì sự thay đổi đột ngột này…

Mà trở trời luôn rồi!

Giữa tháng 8 của mùa hè nóng nực này, đột nhiên một cơn bão lớn đang đâm thẳng vào khu vực Kanto.

Tiếng mưa rơi ầm ĩ trên những mái nhà, thậm chí ngay cả mặt đường cứng rắn kia cũng đang phát ra từng tiếng “Lộp bộp” vang dội như thể muốn nói đang có những hạt mưa to lớn đang đâm xuống nó.

Tiếng gió rít gào cuốn bay những lá cây rời cành càng khiến mọi thứ đã tăm tối vì mây đen lại càng kinh dị hơn.


Ngày hôm nay…

[Là ngày diễn live của Kessoku Band!]

“Tại sao lại đúng ngày hôm nay cơ chứ…” Akira cố gắng dùng chiếc ô che đi cơn mưa nặng hạt đó nhưng vì gió lớn nên vẫn bị mưa tạt ướt đẫm.

Cẩn thận đi xuống từng bậc thang, hắn mở cửa bước vào trong Starry.

Bình thường giờ này dù còn chưa tới 5h nhưng cũng đã có vài người từ các nhóm nhạc đến trước… Nhưng giờ đây, cả phòng hòa nhạc đang chìm trong im lặng.

Bước chậm xuống, ở phía dưới chính là quầy bán vé và đồ uống.

Lúc này một cô nàng với mái tóc vàng xinh đẹp đang ngồi ở ghế và nằm dài ra quầy một cách mệt mỏi.

Là Nijika Onee – chan, Quản lý của Starry.

Chị ấy hôm nay còn chẳng thèm lườm đôi mắt lạnh lùng ấy về phía Akira mà chỉ ngó lên rồi lại úp mặt xuống.

Hắn gật đầu chào PA – san đang đứng cạnh chị quản lý kia và cả hai cùng ngước nhìn lên phía trên.

Đó là những [Búp bê cầu nắng] nó đuơc treo đầy trên quầy.

“Nhóm Nijika làm đó.” Quản lý – san vẫn không ngẩn mặt lên mà chỉ thấp giọng giải đáp cho hai người bọn hắn.

PA – san quay sang nhìn chị ấy rồi nhìn căn phòng hòa nhạc gần sát giờ mà chẳng có ai này: “Cuối cùng lại có bão đến nhỉ…”

“Không phải cứ có [Búp bê cầu nắng] là trời sẽ đẹp mà.” Nijika Onee – chan đáp lại với giọng thất vọng buồn bã.

Akira thở dài đi đến bên bàn và ngồi xuống nhìn về phía cửa.

Tình hình này thì chắc cả những người mua vé cũng sẽ không đến mất thôi…

Mong là mọi người sẽ không nản lòng khi nhìn thấy lượng khán giả tới xem buổi live hôm nay.

“Các em ấy đã cố gắng luyện tập vậy mà… Đáng thương thật.” PA – san thẫn thờ nhìn và dàn búp bê được nhóm Nijika làm và buồn rầu nói.

Lúc này… Giọng nói khàn khàn như ngấm nước vang lên từ cô nàng tóc vàng đang cúi gầm mặt không chịu ngẩn đầu lên từ nãy giờ đó:

“Nếu vẫn tiếp tục chơi trong ban nhạc thì sẽ còn gặp nhiều chuyện vô lí thế này nữa thôi.”

“Dù là tình huống nào đi nữa, cũng phải cố mà vượt qua.”

PA – san nghe giọng run lên từng hồi đó thì lại gần và lấy ra thứ gì đó ra từ túi của mình: “Em có khăn tay đấy.”

“Đi ra chỗ khác…” Nijika Onee – chan quay lại tính cách tsundere và né ra.

Akira thấy cảnh ấy thì bật cười.

PA – san cũng khẽ đưa vạt áo khoác rộng quá khổ của mình lên che miệng và cười khúc khích.

Bầu không khí thoáng nhẹ nhàng hơn một chút.

Lúc này cánh cửa… không phải cửa chính Starry.

Là cánh cửa bên trong từ phía phòng tập luyện mở ra, nhóm Nijika đã lau khô tóc và thay áo của ban nhạc đi đến.

“Akihito – kun. Cậu đến rồi!” Nijika phất tay chào hắn.

Cô nàng [cầu vồng mùa hè] của chúng ta vẫn giữ nét tươi cười ấy mặc dù lúc vừa bước ra hắn thấy rõ cả bốn cô nàng đều thất vọng vì chỉ có duy nhất 1 vị khách là hắn đến Starry lúc này.

Akira vẫy tay chào cả nhóm và đi đến hỏi tình hình của mọi người.

Mọi người bắt đầu chia sẻ về những vị khách đã mua vé. Có vẻ bạn bè của Kita – chan sẽ không có ai đến.

Ngay cả bố mẹ của Bocchi – chan cũng không thể đến được vì phải ở nhà trông em gái của cô bé vì bà không đến trông thay được vì trời bão.

“Vậy à… Cũng phải thôi.” Nijika thở dài trước kết quả hiển nhiên này.

Dù quá trình bán vé đã tốt đến vậy, ngay cả Bocchi – chan cũng đã bán hết. Nhưng cuối cùng thì hôm nay chỉ sợ còn chưa đến một nửa khán giả sẽ đến.

Mọi người đã cố gắng đến vậy mà…

Nhìn thấy mọi người đều xuống tinh thần, Akira không nhịn được nên đã lên tiếng: “Nhưng mà dù thế nào chúng ta vẫn sẽ có những khán giả đến nghe mà đúng chứ!”

Bốn cô nàng ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.

Nijika lúc này đưa hai tay lên nắm chặt và nở nụ cười rạng rỡ: “Đúng vậy. Chúng ta hãy xốc lại tinh thần và chuẩn bị màn biểu diễn thật tuyệt nào!”

Nghe lời động viên từ cô nàng, hai cô bé Kita và Bocchi cũng đã đỡ căng thẳng hơn.

Kita – chan ngay lập tức lấy lại được năng lượng vốn có của mình: “Vâng! Senpai nói đúng ạ!”

Cô nàng Ryou thì mơ màng gục đầu luôn lên vai của Nijika và bắt đầu khò khò: “Khí áp thấp… Buồn ngủ ghê…”

Nijika đỡ lấy cô bạn thân của mình và cười: “Thật tình. Cậu chẳng biết căng thẳng là gì cả.”

Mọi người đã thoải mái hơn nhiều so với lúc nãy. Akira cũng thở phào nhẹ nhàng quay trở về ghế ngồi để lại không gian cho ban nhạc.

Ngay lúc này hắn nhận thấy ánh mắt của Nijika Onee – chan liếc qua hắn.

Nhưng chị ấy không tiếp tục lạnh lùng như mọi khi mà quay sang nhìn về phía bốn cô nàng đã đỡ căng thẳng và bắt đầu nói chuyện cười đùa kia.

Chị gái yêu quý của Nijika... đã nở nụ cười.

“Oa… Mưa to quá…”

Tiếng mở cửa vang lên, một bóng hình lảo đảo bước vào trong và than thở.

Người ấy nằm bẹp dựa vào thành cầu thang và hướng về phía bọn hắn: “Bocchi – chan! Chị đến rồi này.”

“A! Chị gái hôm ấy.” Bocchi – chan ngạc nhiên thốt lên.

Nijika Onee – chan cũng ngạc nhiên không kém: “Ơ? Em đến vì Bocchi – chan à?”

“Phải rồi đó! Yeah~” Chị gái kì lạ mà hôm đó Akira và Bocchi – chan ngẫu nhiên gặp, ngẫu nhiên biểu diễn cùng kia cười tươi ra hiệu “V” với Quản lý – san.

Hai người này quen nhau à???

Bocchi – chan cũng nghĩ giống hắn và đã hỏi ngay.

Nijika Onee – chan chậm rãi đáp: “Em ấy là đàn em của chị hồi đại học...”

Quản lý – san chưa kịp giới thiệu xong hết thì con người kì lạ kia sà đến khoác vai ôm chầm lấy.

Cô nàng với mái tóc tím hồng đã ướt nhẹp kia đu bám rồi chọt chọt vào má của chị gái Nijika và đòi có buổi nhậu tối nay.

Akira nhìn cảnh này thì hiểu ngay cô nàng kì lạ này chắc chắn lại đang say rượu như hôm đó rồi.

Mà mỗi khi say thì con người kì lạ này lại phiền như mấy người vừa mưới tập uống rượu vậy.

Trong khi mọi người đơ hình trước cô nàng kì lạ kia thì cánh cửa lại mở ra lần nữa.

“Ướt nhem...” Hai cô gái vừa đi vào vừa dùng khăn lau đi những giọt nước mưa trên người.

Hai người đó vừa vào đã nhận ra ngay và thốt lên: “A. Hitori – chan!”

Lại một lần nữa, Bocchi – chan là người được khán giả gọi tên.

Cô bé cũng nhận ra hai người đó: “Hai bạn ở buổi diễn đường phố lần trước... C-Các đến thật sao?”

“Tất nhiên! Vì bọn tớ là fan của Hitori – chan mà!” Cô gái có mái tóc ngắn màu vàng cười đáp.

Cô nàng này chính là người đã lên tiếng cổ vũ Bocchi – chan hôm ấy.

Cô bạn bên cạnh cũng lên tiếng: “Tớ rất mong chờ màn trình diễn ngầu đến độ thổi bay bão đấy.”

Nghe những lời cổ vũ ấy, ánh mắt của Bocchi – chan đột nhiên thay đổi hoàn toàn.

Cô bé nắm chặt hai tay, cụi mặt xuống...

... Và một điệu cười kì lạ vang lên: “He... He he... Fan.... E he he...!!!”

Ừ, là fan của em đó... Nhưng dừng lại cái điệu cười kinh dị đó được không!

Và cả cái luồng ánh sáng sức mạnh màu hồng bốc lên đó là gì vậy? Goku?

*****

Cơn bão càng lúc càng lớn hơn nữa... Nó khiến đến tận bây giờ cũng chỉ có vài khán giả đến mà thôi...

Đã tới sát giờ diễn rồi nên cả nhóm vào phòng chờ để chuẩn bị, nhưng mọi người chẳng thể nào hào hứng nổi.

Ngay cả Ryou cũng đang bi quan nằm nhoài ra bàn run rẩy lẩm bẩm gì đó về [Buổi diễn không khán giả].

Cô nàng có vẻ bị ám ảnh với nó thì phải?

Trong khi Nijika bắt đầu trấn an Ryou thì một robot [Xoài chín] đi đến:

“K-Không sao đâu ạ.”

“Vì có người đang đợi màn trình diễn của chúng ta mà!”

Đúng vậy, là Bocchi – chan trong lớp vỏ [Xoài chín] lần nữa. Cơ mà lần này đã được cải tiến hơn chút ở chỗ đục lỗ hai bên để cho tay chân ra ngoài được rồi.

Nhưng dù thế nào cũng không được, Nijika ngay lập tức ngăn lại: “Không được mặc thứ đó!”

Akira bên cạnh bụm miệng cười như được mùa sau đó giúp Bocchi – chan cởi chiếc giáp [Xoài chín] ra.

Phải, lần này cũng là hắn giúp cô bé làm nó như lần trước.

Có lẽ lần sau hắn sẽ cải tiến để giúp [Xoài chín] thêm phần đầu nữa là nó sẽ trong như giáp robot thật luôn.

Bocchi – chan cùng hắn vác [Xoài chín] đi cất vào kho rồi quay lại với nhóm Nijika để chuẩn bị cho buổi diễn.

“Khoan đã Bocchi – chan.” Đột nhiên lúc này hắn gọi cô bé lại.

Cô bé dừng lại bước chân và quay lại nhìn hắn thắc mắc: “À vâng ạ?”

Nhưng lúc này thì chính Akira lại không biết phải nói như thế nào...

Dù là đã tự an ủi rằng mọi chuyện sẽ ổn nhưng tình hình lúc nãy trong phòng chờ đã nói lên một phần nào rồi.

Ryou dường như đang không ổn định chút nào, Nijika vẫn tỏ ra vui tươi nhưng cô nàng thực sự đang rất căng thẳng cho coi.

Kita – chan thì là người đang lo lắng nhất lúc này... Cô bé chỉ mới thực sự chơi guitar gần đây mà thôi, và Kita còn phải đảm nhiệm công việc hát chính nữa.

Ngập ngừng một hồi lâu, hắn mới nói:

“Bocchi – chan, tiếng guitar hôm biểu diễn đường phố của em thực sự rất tuyệt.”

“Cũng chính vì thế mà có những người đã đến vì em ngày hôm nay mặc kệ m·ưa b·ão để đón chờ màn trình diễn của Kessoku Band.”

Hít sâu một hơi, Akira cười nói: “Vì thế. Hôm nay hãy giúp cho những khán giả đến xem ấy biết được Kessoku Band là một ban nhạc tuyệt vời như thế nào nhé!”

Nói xong, hắn vẫy tay chào cô bé và rời đi, mặc cho Bocchi ngạc nhiên đứng trơ ra đó.

Đã đến giờ biểu diễn… và hắn hôm nay đến đây chỉ với vị trí là khán giả.

*****

Trước sân khấu chính là khu vực của khán giả.

Akira đứng ở nơi xa nhất gần bức tường và nhìn qua quát xung quanh.

Thật sự là không có bao nhiêu người đến cả, chỉ lác đác vài người mà thôi...

Lúc này hắn nghe được tiếng trò chuyện của hai cô nàng cách hắn không xa.

“Cậu biết Kessoku Band chơi đầu tiên không?”

“Không biết. Không hứng thú.”

“...”

Mặc dù tiếng trò chuyện của hai cô gái ấy không lớn nhưng trong không gian kín này thì những lời đó dễ dàng truyền đến từng ngóc ngách nhỏ nhất.

Akira cũng chỉ biết thở dài trước tình huống này, vì nó thực sự không tránh được.

Hôm nay mới là lần đầu tiên Kessoku Band chính thử tổ chức buổi diễn live... Khán giả không hứng thú cũng phải thôi, vì đã ai biết rõ ban nhạc như thế nào đâu.

Không lâu sau.

Cánh cửa bên hông sân khấu, cũng chính là phòng chờ, được mở ra.

Ánh đèn trong phòng hòa nhạc lúc này cũng tối lại và các thành viên Kessoku Band bắt đầu đi ra sân khấu và chuẩn bị nhạc cụ.

Tiếng thử âm của guitar và bass vang lên báo hiệu mọi người đã vào vị trí.

Lúc này có hai người đi đến bên cạnh hắn và cùng nhìn về phía sân khấu. Là Nijika Onee – chan và chị gái kì lạ đến giờ vẫn chưa chịu giới thiệu tên kia.

Hắn chỉ nhẹ gật đầu chào rồi nhìn lại về phía sân khấu bắt đầu được mở ánh sáng lên.

Toàn bộ thành viên ban nhạc hồi hộp nhìn về phía khán giả và im lặng trong vài giây.

Kita – chan với vai trò MC bắt đầu giới thiệu: “Xin chào mọi người. Tụi mình là Kessoku Band. Cảm ơn mọi người đã không quản thời tiết xấu mà đã đến đây hôm nay.”

“A ha ha. Kita – chan, chúng ta là ban nhạc rock mà em lịch sự quá đi~” Nijika ngồi ở dàn trống phía sau nói theo Kita để giải vây giúp cô bé.

Nhưng đáp lại những lời đó chỉ là sự lặng im đáng sợ của mọi người phía dưới.

Cũng may là hai cô nàng [Fan Bocchi] đã hùa theo trò đùa đó và cười khanh khách.

Kita – chan đã đỡ căng thẳng một chút và bắt đầu lên tiếng:

“Tụi mình xin phép bắt đầu biểu diễn.”

“Mọi người hãy lắng nghe ca khúc gốc của bọn mình.”

“[Guitar, cô độc và những ngôi sao xanh]”

Tiếng nói của Kita vừa dứt thì cũng chính là lúc âm nhạc bắt đầu vang lên.

Và cũng là lúc...

Akira biết… những gì hắn suy đoán đã xảy ra.

Kessoku Band... chơi cực kì tệ!

Chương 96. Buổi live chính thức đầu tiên của Kessoku Band