Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 99. Không có cuộc gặp gỡ nào ngẫu nhiên
Ngày hôm nay là ngày trọng đại của Circle làm game mà Tomoya và Akira đã bỏ biết bao công sức vào.
Một cô gái vào buổi tối ngày hè đã hứa với chàng trai đang cõng mình về nhà rằng: [Nhất định sẽ trở thành số 1 của cậu]
Cuối cùng thì hôm nay cô ấy cũng…
“Xong rồi!”
Tiếng hét vui sướng vang lên trong phòng của Akira.
Mọi người cũng ngay lập tức dừng lại hết công việc trên tay và đi đến bàn máy tính, nơi luôn bị chiếm giữ bởi cô nàng họa sĩ doujin R18 của chúng ta.
Eriri thả ngòi bút xuống và phất tay nhảy lên đầy hạnh phúc: “Hình đại diện của Circle đã hoàn thành!”
Ngay sau giọng nói vui vẻ ấy là tiếng gấp gáp của Tomoya theo đến: “Ồ! Tôi xem với! Tôi xem với!”
Trong khi Tomoya cầm lấy thì mấy người còn lại cũng ghé mắt vào xem.
… Nói sao nhỉ?
Akira sẵn sàng nộp sạch tiền sinh hoạt cả tháng... Không!
Nộp hết tiền sinh hoạt cả năm cho bức vẽ này!!!!!
Bức vẽ rất đơn giản mà thôi: Là nữ chính (Megumi) đưa hai tay lên ngực nắm lại với nhau và khẽ quay đầu lại nhìn.
Đơn giản phải không?
Nhưng mà… Đôi mắt được khắc họa tuyệt đẹp ấy cực kì có hồn và nó mang theo cảm xúc từ tận đáy lòng của nữ chính truyền đến người đang xem bức tranh này.
Mái tóc dài được buộc cao bằng chiếc ruy băng làm lộ rõ phần gáy tuyệt diệu và… tấm lưng ngọc ngà ấy!
Đúng vậy… Nữ chính đang k·hỏa t·hân! (Tất nhiên là chỉ nửa phần lưng trên thôi nhé)
“Hểh… Đúng là khá đẹp so với tranh của cô đấy, Sawamura – san.” Utaha – senpai dù suốt ngày mỉa mai châm chọc Eriri nhưng khi nhìn bức tranh này cũng phải cảm thán khen ngợi.
“Chờ đã! Nữ chính… lẽ nào đang không mặc đồ!?” Megumi lúc đầu còn đang háo hức đi đến thì đã ngay lập tức đỏ ửng cả khuôn mặt và hoảng hốt hỏi.
Eriri nghe câu hỏi đó thì cười hì hì đáp: “Không sao đâu, Katou – san. Mình tái hiện hình thể của cậu một cách [Hoàn hảo] rồi!”
“[Hoàn hảo] nên mới có sao đấy!” Megumi càng xấu hổ hơn với câu trả lời ấy của họa sĩ doujinshi R18.
Đáng tiếc cho cô nàng là mấy người creator sẽ chẳng quan tâm sự xấu hổ của nữ chính đâu.
Utaha – senpai khoanh tay trước ngực rồi nói một cách thản nhiên:
“Cô nói gì thế?”
“Bảo cởi là phải cởi.”
“Bảo rên là phải rên.”
“Đó mới là nữ chính đích thực chứ!”
Megumi b·ị t·ông giọng nghiêm túc ấy thuyết phục. Cô nàng ngập ngừng nhìn về phía bức tranh lần nữa và lẩm bẩm: “Ra là như vậy à…?”
… Đây là game dành cho mọi lứa tuổi nhé!
Đừng có tiêm những thông tin kì lạ ấy vào một người chỉ vừa bước chân vào con đường otaku như thế chứ.
Thật là…
Để Megumi tiếp xúc gần với họa sĩ doujin R18 và tác giả cuồng yandere này có ổn thật không nhỉ…?
Nhưng đáng tiếc là Akira chẳng thể chen vào nói vì đang bận đắm chìm hoàn toàn vào bức tranh ấy rồi.
Lúc này Eriri quay sang Tomoya:
“Mà quan trọng hơn.”
“Tomoya.”
“Làm nốt bước cuối cùng nào, Producer!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hai người họ.
Đúng vậy, còn một bước cuối cùng cho cái ngày trọng đại này của Circle bọn hắn.
Tomoya nhìn tất cả mọi người, rồi mỉm cười: “Ừ!”
Cậu ấy cầm bút lên và viết vào tấm thiệp giới thiệu Circle.
Ở ô đã luôn để trống kia bắt đầu được điền kín.
“[A.Sparkling Software] à?” Megumi đọc chậm theo những chữ đó.
Nó hẳn sẽ được dịch là [Một tia sáng lấp lánh].
Tomoya cất lại ngòi bút rồi cười nói với Eriri bên cạnh: “Tên hay đúng không?”
Eriri dường như khá bất ngờ, có lẽ là nó không giống với tưởng tượng của cô nàng cho lắm.
Quay mặt đi khiến hai bím tóc tung bay, Eriri đáp: “Với ông thì chắc là vậy.”
Nhưng mà ngay lúc này đột nhiên giọng nói của Utaha – senpai đang khoanh tay trầm ngâm từ phía sau vang lên:
“Dịch ra là [A.Kira] có thể hiểu thành viết tắt của Aki Tomoya và Akihito Akira đúng chứ?”
“Hai cậu thực sự có [mối quan hệ] đó à?”
Eriri nghe vậy thì ngay lập tức thốt lên một tiếng và nhào đến nhìn thẳng vào Tomoya: “Hả!”
Hểh…
Hểh!!!!!!!!!
Akira cũng ngay lập tức quay sang nhìn cậu bạn thân Tomoya kia.
Cả bốn đôi mắt nhìn thẳng vào cậu ta.
…
“Ểh… Khoan… Cho tôi giải thích… Chờ đã!” Tiếng nói ngập ngừng của Tomoya nhỏ dần và ngay sau đó phải hét lên thất thanh.
Bởi vì Eriri, [Người số 1] của cậu ta, đã nhào vào cào cắn liên tục.
“Áaaaaa!!!!!!! Cứu tớ với, Akira!!!!!!”
Hắn đứng im méo miệng nhìn cảnh tượng hai người bạn thân combat cực căng ngay trên sàn nhà của phòng hắn.
Và… Hai cô nàng bên cạnh thì chẳng mấy hứng thú với hai người kia mà chuyển sang nhìn chằm chằm vào Akira.
Utaha – senpai gõ đều từng nhịp ngón tay và dùng đôi mắt sắc lạnh ấy đâm thẳng vào từng da thịt trên gương mặt hắn.
Megumi thì nghiêng đầu, đôi mắt tưởng chừng không có mấy cảm xúc thì lúc này lại cứ như đại dương sâu thẳm nhìn chăm chú vào Akira.
…
Xin thề, hắn là thẳng!!!!!!
Bỏ qua mấy thứ ngoài lề thì vào một ngày hè đẹp trời. Circle làm game cuối cùng cũng hoàn thiện!
*****
Vậy là kì nghỉ hè đầu tiên trong cuộc sống học sinh ở thế giới mới này của Akira sắp kết thúc.
Hôm nay hắn đã tự thưởng cho bản thân một ngày có thể gọi là “Bình thường” duy nhất trong mùa hè đầy rắc rối này.
Không đến đền Ryuudou, nơi mà gần như sáng sớm nào Akira cũng phải đến để ăn hành suốt thời gian vừa qua.
Không đến trường, khi mà toàn bộ công việc ở Hội học sinh đã được hắn xử lý xong hết.
Không họp circle làm game, mọi người đã thống nhất hôm nay được nghỉ ngơi sau chuỗi ngày cày cuốc vất vả.
Akira cũng không chọn đến nhà của Shirou… Nơi mà sau khi Fuji – nee phát hiện ra việc bản thân hắn b·ị t·hương nghiêm trọng thì bắt đầu hướng nhiều ánh nhìn kì lạ hơn về phía hắn.
…
Phải, hôm nay hắn chỉ có một mình.
Sau khi rời khỏi nhà sách gần trung tâm thương mại mà lần trước tình cờ gặp gỡ Yukino, hắn bắt đầu di chuyển đến địa điểm tiếp theo.
Tất nhiên là có lí do khi Akira đến tận nhà sách này trong khi có thể mua quyển [Những thần thoại là có thật hay giả?] ở bất cứ nhà sách nào khác.
“Đúng là nếu không phải nhân vật chính thì đừng mơ về những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên nhỉ?”
Ngắm đám mây trắng có hình thù kì lạ đang trôi lơ lửng trên nền trời xanh ngát kia, hắn tự diễu bản thân một câu.
Akira đã cố ý chọn nơi này với tâm thái là gặp cô nàng nào đã đột nhiên biến mất hoàn toàn không liên lạc gì sau khi bị chị gái “Đại ma vương” kia đón đi.
Lắc đầu bỏ qua, hắn nhanh chóng lên xe buýt để đến địa điểm thứ hai.
… Nhưng mà:
[Akira đã không biết rằng ngay khi hắn vừa bước lên xe buýt thì có một bóng hình xuất hiện từ phía xa.
Người ấy hướng đến nhà sách với vẻ mặt kì lạ… Vừa thấp thỏm, lo âu… Lại vừa mong chờ điều gì đó có thể xuất hiện…]
Chẳng biết đã qua bao lâu từ khi ngồi lên xe buýt, hắn đã đến địa điểm tiếp theo: Trung tâm mua sắm Rukotenba Mall.
Nếu ai không nhớ thì đây là nơi hẹn hò (?) đầu tiên của Akira trong thế giới mới này. Và hôm nay hắn quay lại nơi này để… Để làm gì nhỉ?
Akira liếc ngang liếc dọc rồi bắt đầu vào trong.
Từng cửa hàng một, hắn cứ thế đi dạo và ngắm nhìn mọi thứ được bày bán trong đó. Như một khách hàng có nhu cầu mua sắm… Nhưng lại thực sự chẳng hề mua gì cả.
Rất lâu sau, cuộc dạo chơi của Akira cuối cùng cũng kết thúc.
Và một lần nữa, cái gọi là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên của nhân vật chính chẳng hề xảy ra.
“Ít nhất thì… Lần này vẫn tiếp tục mua được những gì mình cần...”
Hắn liếc nhìn cặp xách đang phồng lên vì chưa đủ thứ đồ linh tinh vừa mua được kia mà thở dài.
Mặc dù đúng là ban đầu mục đích là đi mua đồ đạc cần thiết cho thời gian sắp tới… Nhưng mà đi xa đến tận đây mặc dù lúc nãy có thể dễ dàng đến trung tâm thương mại gần nhà sách là có lí do cả mà!
Trong tiếng thở dài thất vọng, Akira lên đường đi đến địa điểm cuối cùng.
… Nhưng mà.
[Ngay khi chiếc xe buýt vừa lăn bánh, có một cặp chị em chậm rãi đi đến.
Mặc dù có gương mặt 7, 8 phần giống nhau như đúc nhưng không hiểu sao một người trong ấy lại rất nổi bật trong khi người còn lại thì mờ nhạt đến độ người khác nghĩ rằng chỉ có một người ở đó.
“Tại onee – chan nên chúng ta mới đến muộn thế đấy.” Tuy câu nói có ý phàn nàn nhưng chẳng thể cảm nhận được cảm xúc bất mãn nào trong đó cả.
Người nói câu ấy là cô nàng nhỏ hơn trong hai người. Người còn lại với vẻ xinh đẹp nổi bật kia trông có vẻ là chị gái quay sang nhìn em gái mình và bất chợt nở nụ cười:
“Megumi – chan rất chú ý đến việc mua sắm hôm nay nhỉ?”
“Không lẽ là mua áo quần mới quan trọng đến vậy à?”
“Như thể… Mua cho ai đó ngắm!?”
Cô nàng mờ nhạt của chúng ta không thèm để ý đến trò đùa đó mà nhanh chân bước vào trong bỏ mặc chị gái của mình.
Nhưng có lẽ là vì đã vừa là chị vừa là bạn suốt hơn mười năm nay nên chị ấy ngay lâp tức nhận ra cảm xúc khác lạ của cô em gái mình.
“Megumi – chan cũng đến độ tuổi đó rồi ha~”
Sau đó chị ấy bắt kịp em gái của mình và cùng nhau vào một cửa hàng áo quần.]
*****
Sau khi đi xe buýt đến ga, Akira lên chuyến tàu của tuyến JR Yokusuka để đến Ga Zushi.
Từ đây, hắn bắt chuyến xe buýt số 12 và đến địa điểm cuối cùng của ngày hôm nay: [Trạm xe buýt núi Phú Sĩ]
Là cách gọi mà thôi. Mất khoảng hơn một giờ để đi từ trung tâm Tokyo đến đây.
Ngay khi bước xuống xe buýt, một luồng khí mát mẻ ập thẳng đến gương mặt đang thất thần kia của Akira.
Hương gió biển… Tiếng rì rào…
Mọi thứ thật yên bình đến lạ, và nó cũng đẹp đến lạ.
Ở thế giới trước, đây là nơi mà hắn sẽ đến sau những lần bán sống bán c·hết để cày deadline cho tư bản.
Mỗi khi nhìn mặt nước trong xanh này…
Mỗi khi nhìn về phía xa là ngọn núi Phú Sĩ hùng vĩ kia…
Những mệt nhọc lo toan trong lòng hắn đột nhiên lại được gột rửa.
Và điểm khiến Akira thích thú nhất là khi nhìn từ đây về phía ngọn núi phủ tuyết trắng ấy.
Chúng ta sẽ thấy một chiếc cổng Torii đứng sừng sững ở bờ đá bên kia. Bên cạnh nó còn có cả một ngọn hải đăng.
Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy chiếc cổng Torii một mình trơ trọi đứng ở đó, chính Akira lại cảm nhận điều gì đó kì lạ.
Tựa như… Hắn cảm giác giống bản thân mình vậy.
Tách biệt với thế giới này.
“Về thôi nhỉ…”
Akira lẩm bẩm tự nói trong khi đang thẫn thờ ngắm mặt biển đang vỗ sóng rì rào ấy và ngọn núi xa xăm hùng vĩ kia.
Khác ở thế giới cũ, nơi mà mỗi khi đến đây hắn sẽ chẳng muốn quay lại cái guồng quay công việc áp lực đó nữa.
Ở thế giới này… Không hiểu sao hắn lại cảm thấy nếu bản thân mình thực sự tiếp tục chìm đắm trong điều này nữa thì có thể… Chính hắn sẽ chìm sâu vào trong đó.
Đứng dậy và rời đi, Akira lần này quyết định rất dứt khoát khi quay về lại.
Đúng vậy, quay về lại cuộc sống học sinh kì lạ ở [Thế giới ???] này, nơi mà còn rất nhiều thứ còn chờ đợi hắn phía trước.
Lên chuyến xe buýt đã chờ hồi lâu kia, Akira chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Đúng là không nên tin vào những chuyện gặp gỡ ngẫu nhiên. Sao mình cứ mong chờ một cách ngu ngốc thế nhỉ?”
Lại một lần nữa, hắn tự diễu chính bản thân mình.
Tuy có hơi ngại ngùng, nhưng thực sự chính Akira đã mong chờ một cuộc gặp gỡ ở đây, nơi cách xa Tokyo này.
Cõ lẽ hắn mong chờ gặp ai đó, và nếu họ cũng đến đây để ngắm nhìn khung cảnh này giống hắn… Cảm nhận khung cảnh này giống hắn… Và yêu khung cảnh này giống hắn…
Vậy là chiếc xe buýt chở Akira về lại Tokyo dần dần khuất đi phía cuối con đường.
… Nhưng mà:
[Khi chẳng thể thấy được chiếc xe buýt ấy nữa thì có hai người đang đi bộ đến ở hướng ngược lại.
Một cô nàng trong đó có vẻ còn là học sinh trung học khi đang mặc trên mình bộ đồng phục trường Trung học Tokyo.
Cô ấy… cũng đang thẫn thờ nhìn về phía chếc cổng Torii đơn độc kia.]