Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 40: Đụng Độ

Chương 40: Đụng Độ


Khoảng cách giữa hắn và người kia càng ngày càng gần, Trần Lăng dùng nhiều cách di chuyển lắt léo, trốn tránh vào trong rừng cây, nhưng sau một hồi chơi đuổi bắt, hắn cũng không thể cắt đi cái đuôi này.

Lúc này thật sự rất lúng túng, cứ ngỡ mình lẩn tránh truy nã rất tốt, nhưng không ngờ vẫn bị người phát hiện ra hành tung, bây giờ suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn chính là làm sao tránh thoát được đối phương.

Nhưng thực tế lại làm hắn thất vọng rồi.

"phốc."

Còn đang cắm đầu chạy, thì Trần Lăng nghe thấy một tiếng xé gió truyền đến từ phía sau.

Cảm giác được nguy hiểm Hắn còn không kịp quay đầu lại nhìn nhưng bản năng ý thức được thứ tiến đến có mùi nguy hiểm, liền dùng hết sức bình sinh lắc người qua một bên.

Chỉ thấy một thân ảnh lao qua mạng sườn của hắn, kéo đi một lớp quần áo của Trần Lăng, sau khi suýt chút nữa lấy được cái mạng nhỏ của hắn tốc độ thân ảnh kia cũng không hề chậm lại mà lao vút đi rồi đụng lại một gò đất.

"Rầm."

Bụt đất bay lên tứ tung, Trần Lăng chỉ nhìn thấy muột người thanh niên mặt quần áo của cảnh sát, chân hắn chạm vào gò đất, đạp ra một hố lớn, hể hiện ra khả năng của đối phương thực sự rất kinh người.

"Cảnh sát?." Trần Lăng giật mình, từ đâu xuất hiện một vị cảnh quan lợi hại như vậy?

Sau khi bụi đất bị gió hổi cho bay đi, Hắn mới bắt đầu nhìn ra được bộ dáng của đối phương.

Trước mặt Trần Lăng là một vị cảnh quan có bộ dáng trạc tuổi với hắn.

Ánh mắt đối phương lúc này sắc lạnh mà nhìn hắn tràn ra sát ý kinh người làm cho Trần Lăng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

"Tên này là cảnh sát hay sát thủ mà sát khí lại lăng lệ như vậy?"

Khí thế của Trần Lăng trong phút chốc đã bị đối phương cho áp chế.

Hai người cứ thế mà nhìn nhau, Trần Lăng thật sự không giám vọng động, cử động vừa rồi của đối phương thực sự làm hắn sợ, biết được đối phương có thực lực hơn hẳn mình, mà kẻ này ra tay thật sự là tàn độc, nếu vừa rồi hắn không tránh được một cước kia của đối phương thì chắc hẳn cái lưng của hắn đã bị đạp ra gãy làm đôi.

từ chỗ quần áo bị rách ra cũng ẩn ẩn chuyền đến một cảm giác nhói nhói.

"Tên cảnh quan này ra tay quá tàn độc." Trần Lăng thầm nghĩ.

Kẻ kia ngay từ đầu chỉ quan sát Trần Lăng cũng không có nói cái gì, rồi bỗng nhiên vô tung vô ảnh biến mất tại chỗ làm cho Trần Lăng giật mình một cái.

Trần Lăng còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa sảy ra thì người kia đã đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt của hắn.

Rồi bất ngờ đá ra một cước vào ngực của Trần Lăng, bị đánh bất ngờ hắn lúc này có thể nghe được tiếng xương ngực của mình gãy nát, cả người bắt ra xa hơn chục mét đụng vào một thân cây đại thụ rồi lăn lông lốc xuống mặt đất.

Xương ngực gãy nát chọc vào n·ộ·i· ·t·ạ·n·g trong cơ thể, cảm giác đau còn chưa có chuyền đến thì cổ họng của Trần Lăng đã nghẹn cứng, một hương vị tanh tưởi ngòn ngọt xuất hiện ở trong khoang miệng.

Miệng ộc ra một ngụm máu tươi, Trần Lăng lúc này không còn cảm thấy ngực mình nữa rồi, cả cơ thể truyền đến cảm giác đau nhưng như muốn ngất đi.

Còn đang trong cơn đau như cắt da cắt thịt thì đột nhiên âm thanh băng lãnh của hệ thống lại một lần nữa xuất hiện ở trong đầu của hắn.

"Đinh."

"Nhận thấy ở gần chủ nhân xuất hiện kẻ địch quá mạnh ."

"Đinh, để phòng ngừa chủ nhân thực sự c·h·ế·t, hệ thống xin gợi ý cho chủ nhân sử dụng dịch vụ của hệ thống."

"Đinh, kiểm tra cho thấy nhưng dịch vụ mà chủ nhân có thể sử dụng lúc này là."

1. Trọng Sinh. trong khoảng thời gian một tháng sau khi c·h·ế·t, hệ thống sẽ thu thập toàn bộ các bộ phận cũ và tạo ra một cơ thể mới cho chủ nhân.

2. Ngay lập tức tăng gấp ba lần sức mạnh cho chủ nhân để đối đầu với kẻ địch.

Cả hai dịch vụ trên đều tiêu tốn toàn bộ số tiền trên người của chủ nhân, xin chủ nhân hay đánh giá và chọn lựa, vì tiền trên người của chủ nhân chỉ chọn được một trong hai a.

"Mình sắp c·h·ế·t rồi à." sau khi nghe thấy thông báo băng lãnh của hệ thống ánh mắt của hắn rủ xuống, mặc dù bàn tay vàng lại một lần nữa xuất hiện để cứu hắn, nhưng hắn sắp c·h·ế·t lần thứ ba a, cảm giác này thật sự khó chịu.

"Vậy chọn bừa đi," Trần Lăng cắn răng làm ra quyết định.

Khả năng hồi phục sơ cấp mà Trần Lăng lấy được từ hệ thống quả thực cực kỳ bá đạo, chỉ trong một hơi thở, tất cả các vết thương trên người Trần Lăng lại từ từ hồi phục, trên người lúc này chỉ có một cảm giác nhói nhói.

Lúc này kẻ kia còn đang chầm chậm tiến đến thì đột nhiên nhìn thấy Trần Lăng ngóc cái thân thể tàn tạ của mình mà dậy làm hắn giật mình một cái lùi lại một bước nhỏ.

"Không thể nào, chúng phải một cước của mình mà vẫn có thể đứng dậy?. " Hắn không tin vào mắt của mình, một đòn vừa rồi là hắn dùng toàn lực, không giữ lại một chút dư lực mà Trần Lăng lại có thể đứng lên.

Trần Lăng cử động thân thể, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người kia đang nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên, rồi đột nhiên đối phương liền cất tiếng mà nói.

"Thú vị thật, dính một đòn của tao mà vẫn có thể đức dậy được như không có việc gì, mày quả thật là một tên thú vị, nếu là võ giả bình thường thì đã nằm ngửa rồi ha ha"

Nghe thấy đối phương mở miệng muốn g·i·ế·t mình, Trần Lăng giận tím mặt, lau lau vết máu ở trên miệng, đáp lại lời của đối phương.

"Mày chắc hẳn là kẻ đã gọi điện cho cái thằng Đỗ Hữu Mạnh kia a, tao nghe được ra giọng nói của mày."

Nghe được câu nói của Trần Lăng, tên này hơi có chút giật mình, nhưng suy nghĩ một cái liền hiểu.

"Vậy mày chắc hẳn là người đã làm thịt cái tên Tạ Đông Phong kia a, là mày ngáng đường của bọn tao?"

"Là Tạ Đông Phong nói cho mày manh mối.?"

Trần Lăng nghe được lời của đối phương, không định trả lời mà kệ cho hắn tự tưởng tượng, liền nhổ ra một ngụm nước bọt xuống đất.

"Đường của bọn mày? lén lút hại người mà ra vẻ tự tin như vậy? đám người bọn mày tao gặp một đứa liền g·i·ế·t một đứa."

Kẻ kia nghe được lời nói của Trần Lăng, như thể nghe phải truyện buồn cười nhất trần đời, hắn ngẩng đầu liền cười lên một tiếng.

"Ha ha với cái bộ dáng của mày? chắc hẳn là muốn châu chấu đá xe đi."

Rồi bộ dáng của hắn lại một lần nữa nhảy về phía Trần Lăng.

Nhìn thấy nguy hiểm đang đến gần, Trần Lăng quay đầu định bỏ chạy.

"Muốn chạy."

Thấy Trần Lăng muốn chạy trốn, kẻ mặc cảnh phục liền tăng lên tốc độ, lao vun vút về phía hắn.

Tốc độ của hắn cực kỳ quỷ dị, chẳng mấy chốc đã đến gần Trần Lăng, hắn xông đến, vươn ra một bàn tay như muốn chộp lấy cổ của con mồi.

Nhưng con mồi lần này là biết cắn trả.

Khi bàn tay của hắn sắp đến gần thì Trần Lăng bất ngờ quay người lại, tung ra một cú đã về phía bụng của hắn, cú đánh bất ngờ làm cho kẻ kia giật mình một cái lấy tay đỡ lấy vùng bụng của mình, rồi lùi lại mấy bước.

Trần Lăng tức giật quát lớn.

"Con mẹ mày thích thì tao liền chiều, tao cho dù có c·h·ế·t cũng phải lôi theo cái mạng của mày."

Gầm lên một tiếng, Trần Lăng dùng hết sức bình sinh mà xông đến, tung một quyền vào mặt đối phương.

Nhưng hắn quá yếu, quá chậm, đường quyền còn chưa kịp chạm vào mặt đối phương thì một cảm giác vô lực đã truyền đến, trong tíc tắc kẻ kia với tốc độ vượt xa sức tưởng tượng của nhân loại liền đánh gãy hết tứ chi của Trần Lăng, rồi tiện thế tung ra một cước, tiếp tục đánh bay hắn ra ngoài hơn mười mét, lăn lộn trên mặt đất.

Nằm ngửa ra đất con không nhúc nhích được, cơ thể của hắn hình bây giờ không còn nghe theo lệnh của não bộ, làm cho hắn có một cảm giác bất lực như một con thú sắp bị làm thịt mà lại không thể chống trả.

Nhưng còn đang tuyệt vọng, Trần Lăng lại cảm giác khả năng hồi phục sơ cấp đang không ngừng chữa trị vết thương trong cơ thể.

Chương 40: Đụng Độ