Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 41: Đánh Liều

Chương 41: Đánh Liều


"Cái năng lực chữa trị này thật là đỉnh nha" Trần Lăng cảm thán.

Chỉ trong chốc lát, mấy mảnh xương đã bị gãy của hắn lại một lần nữa được chữa khỏi.

Ngay sau khi cảm thấy có thể cử động thoải mái, Trần Lăng liền lộn mèo một cái mà bật dậy.

Tên sát thủ mặc quần áo cảnh sát vẫn còn đang ung dung vì Trần Lăng đã như cá nằm trên thớt, sau khi nhìn thấy hắn bật người liền giật mình ở trong lòng.

"Đờ phắc, cái thằng này vừa bị mình đánh gãy tứ chi rồi cơ mà, làm sao nó có thể..."

Hắn còn chưa hết kinh ngạc, thì Trần Lăng đã bắt đầu hành động trước, chỉ thấy hắn cắn răng một cái, vận toàn bộ nội lực vào lòng bàn chân lao về phía đối phương như một viên đ·ạ·n.

Trần Lăng khi đến gần tên sát thủ thì liền quay người một cái, làm ra động tác đá vòng cung.

Mặc dù bị cử động của Trần Lăng làm cho kinh ngạc phản xạ của tên sát thủ vẫn rất nhanh, khi cú đá của Trần Lăng vừa đến gần, hắn đã giơ hai tay lên ngực mà đỡ lấy.

Nhưng hắn không thể ngờ đòn này của Trần Lăng quá mạnh, mặc dù đã đỡ được đòn vừa rồi, nhưng cơ thể của hắn vẫn bị dư lực của một cước này đá bay về phía sau.

Cơ thể của tên sát thủ vút bay giữa cánh rừng, cho đến khi đụng phải một thân cây mới bị dừng lại.

Có thể ẩn ẩn nhìn ra, ở chỗ tiếp xúc giữa lưng của tên sát thủ và thân cây đã xuất hiện một vết lõn khá là sâu, một tầng vỏ cây đã bị lột ra.

Tên sát thủ như bị chuỳ sắt đánh vào người, đứng hình mất ba giây, không thể tin là Trần Lăng lại có khí lực lớn như vậy.

Sau khi đá bay tên sát thủ, sợ mất đi ưu thế, Trần Lăng nhìn vào cái chân đã gãy gập của mình vì cú đá vừa rồi, cơn đau không thể tả truyền lên trên đầu, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng nhe răng ra cắn vào lưỡi để giúp mình tỉnh táo.

Đây là một cách để đánh lừa bộ não, vì lúc này hắn thật sự cần dùng đến đôi chân của mình.

Ngay khi bình ổn cơ thể, Trần Lăng tiếp tục cắn răng, dùng một chân còn lại nhảy lên phía trước.

Tên sát thủ còn chưa hoàn hồn, liền cảm giác có nguy hiểm ở trên đầu, hắn ngẩng đầu lên một cái đã nhìn thấy thân ảnh của Trần Lăng đang bay trên đầu của mình mà hình như còn muốn tung một đòn đá chẻ vào đầu hắn.

Hắn giật mình lấy lại tinh thần, gã liền dùng hết sức mà quay người tránh né.

"Rầm."

Một cước bổ hụt vừa rồi của Trần Lăng va chạm vào mô đất, phá ra một hố đất rộng tám mét vuông, sau hơn một mét, cái cây còn đang đứng sờ sờ bị chẻ ra làm đôi.

Tên sát thủ mặc dù né được một đòn chí mạng, nhưng bị kình lực từ đòn vừa rồi đẩy ra ngoài theo một đường vòng cung, cảm giác đau đớn vì n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bị kình lực ảnh hưởng, phốc một cái liền phun ra một ngụm máu.

Hắn loạng choạng xoay người đáp xuống đất, mặt hắn trắng bệch vì uy sự khủng bố của kẻ mà ít phút trước hắn vẫn không coi là đối thủ.

Sau khi bổ ra một cước vừa rồi, bàn chân của Trần Lăng lúc này đã gãy nát, mất đi thăng bằng mà quỳ sụp xuống đất, lúc này hắn thật sự là đau muốn ngất đi, cơ hồ khả năng hồi phục sơ cấp cũng không thật sự bá đạo như hắn nghĩ.

Nhìn thấy Trần Lăng lúc đầu còn hùng hùng hổ hổ đột nhiên quỳ xuống, tên sát thủ còn đang lo lăng Trần Lăng tiếp tục tấn công mình liền hiếu kỳ nhíu mày một cái.

Hắn bắt đầu mở to mắt mà quan sát thật kỹ thân ảnh của Trần Lăng ở trong hố đất, sau khi nhìn thấy cái chân phải bị rác toạc, máu me chảy ròng ròng lòi ra cả xương của Trần Lăng thì bắt đầu cười lạnh một cái.

"Mày thật sự là dám cùng tao đồng quy vu tận a, còn dám dùng chiêu thức mạnh hơn sức chịu đựng của mày?"

Tuy nói như vậy, nhưng tên này cũng không dám làm ra cử động nào lỗ mãng, mặc dù Trần Lăng đã bị thương nặng, nhưng con thú bị thường thì vẫn còn nguy hiểm nha, nếu hành động không suy nghĩ thì có lẽ sẽ bị lật thuyền trong mương.

Dù sao Trần Lăng cũng đã thể hiện cho hắn biết mình là một kẻ ngoan độc, chỉ vì g·i·ế·t hắn mà tàn nhẫn với chính thân thể của mình.

thật may khi hắn còn đang do dự, đã cung cấp cho Trần Lăng một chút thời gian để hồi phục.

Trần Lăng âm thầm thả lỏng, hắn nhìn ra được đối phương còn đang sợ, nên không dám tấn công.

Nhưng cử động tiếp theo của đối phương lại khiến hắn lạnh sống lưng.

Chỉ thấy tên sát thủ mặc cảnh phục sờ soạn vào bộ đàm của mình, ấn lên một cái núi mà nói.

"Đã phát hiện ra đối tượng tình nghi, yêu cầu thêm tiếp viện của đội một, địa điểm xxxx"

Ngay lập tức từ đầu bên kia liền xuất hiện một tiếng xác nhận.

"Đã rõ, mong đồng chí hãy giữ chân đối tượng tình nghi."

Tắt đi bộ đàm, tên sát thủ cười lạnh một cái mà nhìn Trần Lăng.

Tình huống vừa rồi đã nói rõ, Trần Lăng đã như cá nằm trên thớt.

Cảm thấy vết thương ở bàn chân đã hồi phục được gần năm phần, Trần Lăng liền hít vào một hơi thật sâu.

Không có nói một lời nào, Trần Lăng liền lao người về phía trước, dùng hết khả năng của cơ thể tung ra hơn mười đường quyền về phía tên sát thủ.

Biết được Trần Lăng sẽ ra tay, tên sát thủ ánh mắt nheo lại, cũng đứng lên quyền đối quyền với Trần Lăng.

chẳng mấy chốc cỏ cây và cát bụt ở giữa hay người bay tứ tung.

Trần Lăng quả thực là ngoan độc, mỗi một đòn hắn vung ra đều là dùng toàn lực, còn tên sát thủ thì sợ Trần Lăng làm tổn thương thân thể hoàn hảo của mình, chỉ dám đỡ đòn, tránh né đối phương.

mỗi cái cây ở trong bìa rừng chịu đòn của Trần Lăng quét qua đều bị đánh gãy.

Tay của tay phải của hắn cũng đã bắt đầu rướm máu khắp nơi.

Tên sát thủ quả thực là chịu uỷ khuất, khi thế của hoắn hoàn toàn bị Trần Lăng cho áp chế, lúc này hắn chỉ muốn giữ chân Trần Lăng nên vẫn không dám có hành động để lộ ra sơ hở cho đối phương bắt được.

Nhưng Trần Lăng thì như một con thú bị dồn vào chân tường, điền cuồng mà đánh, chẳng mấy chốc đã rạch phá nát bét hai góc áo của gã.

Hai Tay của tên sát thủ lúc này sau khi chịu nhiều trọng kích của Trần Lăng đã bắt đầu rướm máu, vẩy ra bên ngoài.

Gã sát thủ có bao giờ chịu qua nhục mạ như vậy, thứ hắn tự tin nhất là năng lực đã bị Trần Lăng cho trà đạp, vừa rồi còn bị một quyền của Trần Lăng quét lên mặt thật sự làm hắn tức giận rồi.

Gã hét lên một tiếng, bắt đầu phản công.

"Để xem tay của tao bị phế, hay tay của mày bị phế trước."

Cảm thấy con kiến hôi này làm sao có thể vượt qua đước năng lực và sức chịu đựng của bản thần, hắn liền tung ra một quyền đối trọng với Trần Lăng.

Song quyền đối đầu, quần áo của cả hai bị xé toạc, cây cối xung quanh bị kình lực đánh ngã xuống đất, Trần Lăng mặc dù điên cuồng tấn công, ỉ vào khả năng hồi phục.

Nhưng hắn vẫn kém đối phương rất nhiều.

Hắn bị đánh bay ra xa, đụng gãy cả một thân cây, đau đớn truyền đến làm hắn phải cố hết sức mới giữ cho đầu mình tỉnh táo để không bị ngất đi.

Cả người Trần Lăng lúc này như là một tôn huyết nhân, máu rỉ ra từ những vết thương hở chảy ra từ khắp mọi nơi.

Xương ở tay phải vừa chịu vào đòn trực diện vừa rồi đã gãy gần hết, chọc cả ra ngoài cánh tay.

Gã sát thủ sau khi nhìn thấy thảm trạng của Trần Lăng liền cười mỉm một cái, liền nhảy một cái về phía Trần Lăng, hình như muốn kết thúc con kiến hôi này.

Trần Lăng nhìn thấy đối phương tiến đến, cắn răng tung ra một quyền bằng tay trái, tên sát thủ nhìn thấy Trần Lăng vẫn còn vùng vẫy, hắn chỉ nhếch miệng cười thầm, tung thêm một quyền nữa đối trọng với Trần Lăng như vừa nãy, vì hắn thực sự tự tin sức chịu đựng của cơ thể mình vượt xa Trần Lăng.

Chương 41: Đánh Liều