Vua Phá Hoại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Thuốc Độc
Nhưng mà Trần Lăng cũng không oán trách nàng, dù sao người ta cũng chỉ làm nhiệm vụ của mình, kẻ đáng c·h·ế·t vẫn là tên Lôi Phi Long kia.
...
"Nhưng mà thứ mày nhìn thấy trên bàn, thì ngược lại, nó sẽ khiến cho phạm nhân tử hình biết thế nào là đường đến âm phủ còn rất dài nha."
"Động cơ gây án của anh là gì.?" Bảo Lam hỏi.
Chương 44: Thuốc Độc
Bảo Lam không biết phải nói thêm gì, đã nghe thấy cửa phòng bị mở ra, người xuất hiện lại là sở trưởng Mã Văn Tài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bảo Lam mặc dù có chút không nghiện ý, nhưng dù sao cũng là lệnh của thượng cấp, vẫn là gật đầu một cái.
Thấy Trần Lăng bắt đầu nói chuyện, Lôi Phi Long thản nhiên gật đầu một cái khuôn mặt hiện lên bốn chữ trẻ nhỏ dễ dạy, cười nói.
"Hắn chấp nhận khai ra rồi, chuẩn bị qua ghi khẩu cung thôi, đám người còn đang chăm chú nhìn Trần Lăng, thì Lôi Phi Long đã quay trở lại, mở ra cửa phòng nói.
...
Một lúc sau, Trần Lăng bị bốn người cảnh quan còng tay mang ra ngoài, Lôi Phi Long cũng không có đứng nhìn, mà là mở ra cửa phòng, tiến về phía Trần Lăng.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của nàng, chỉ thấy Trần Lăng lười biếng ưỡn người ra ghế, tủm tỉm nói.
"Ý của anh là gì...?"
Mỗi Lần hắn muốn làm gì đều đụng phải nàng.
Tiếng giày da và chạm vào nền gạch vang lên, rồi một tiếng cánh cửa bị kéo ra, Trần Lăng mở mắt nhìn xem ai tiến đến.
Bị Lôi Phi Long đánh gãy, sở trưởng Mã Văn Tài liền vội vàng gật đầu, quay ra nói với Bảo Lam.
Trần Lăng ngồi lại ở trong phòng, mặc dù căn phòng thẩm vấn xây dựng tường cách âm rất tốt, nhưng hắn vẫn nghe được người ở phòng bên đối thoại, chỉ biết thở dài một cái, nhắm mắt trờ đợi.
Ánh mắt Trần Lằng vừa nhìn chằm chằm Lôi Phi Long vừa cười nói, làm cho đám người Bảo Lam đang đứng quan sát ở phòng bên kia còn tưởng hắn phát điên rồi.
"Cũng không hẳn là vậy, bây giờ mày nói cái gì cũng chẳng có ai quan tâm đâu, vậy nên..."
Làm hắn có cảm giác có thì gì đó ác ý đang ở trong bóng đêm nhìn chằm chằm mình.
Nhưng càng làm người thấy quỷ dị hơn là, Trần Lăng cũng quay đầu về phía bên này nhìn qua, như thể hắn nhìn thấy được từng người qua tầm kính hai chiều.
Nàng không có để ý âm thanh phát ra từ loa phát thanh liền một mực nhìn Trần Lăng hỏi.
"Hiếu Kỳ hù c·h·ế·t mèo con nha, chỗ này nước vẫn là rất sâu, tôi thấy cô không nên lao vào a." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng vậy." Trần Lăng cúi đầu nói, dù sao hắn cũng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, càng ngồi ở đây lâu càng làm hắn không thoải mái.
Trần Lăng vẫn là không muốn lãng phí cơ hội lần này, nhưng mà bây giờ hắn đã lực bất tòng tâm, không thể làm gì khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng hắn vẫn cúi đầu trầm mặc suy nghĩ, hắn cũng đã đoán được 70, 80% ý đồ của đối phương.
"..."
Lôi Phi Long nói xong, liền mở lại Mic thu âm, rồi mở cửa phòng thẩm vấn bước ra ngoài.
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Bảo Lam chỉ biết thở dài một cái, đứng dậy đi theo cấp trên ra khỏi phòng.
Nói xong hắn lại tủm tìm cười, ngửa người ra ghế, đón chờ phản ứng của Trần Lăng.
Trong đầu hắn lúc này xuất hiện một dòng suy nghĩ.
"Trần Lăng, anh là người đã g·i·ế·t hại hai người Đỗ Hữu Lượng và Tạ Đông Phong.?"
Trần Lăng nhìn thấy đối phương không thèm để ý, lại còn mang ra thứ kỳ quái, hắn cũng chỉ bất lực mà suy đoán.
"Bảo Lam đồng chí, nếu đối phương đã khai hết, liền không mất thời gian với hắn, quay về thôi."
"Chuyện này là thế nào.?"
"Mày cũng biết a, phạm nhân tử hình ở đây đều là bị hành quyết bằng thuốc độc, nhưng chủ yếu vẫn là độc tính ôn hoà, ra đi không đau đớn."
Chỉ thấy hắn cắn răng một cái, không biết suy nghĩ cái gì, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lôi Phi Long, như muốn ghi nhớ cái khuôn mặt này sâu vào đáy lòng, rồi nói.
Thấy đối phương như vậy, Bảo Làm cũng chỉ có thể mở ra quyển sổ ghi chép, lấy ra bút trong người, bắt đầu hỏi.
"Ngày giờ anh gây án.?"
Còn chưa nói hết, Lôi Phi Long đã móc tay vào trong túi áo của mình, lôi ra lọ thuỷ tinh to bằng ngón cái, đặt lên bàn.
"Đám người bọn hắn, đều đáng c·h·ế·t."
"Còn lý do tại sao mày muốn g·i·ế·t hai tên đó, chắc hẳn tao cũng không phải dạy mày a.?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tôi chỉ nói một điều là, cả ba cái tên tôi vừa nói, đều là thứ rác rưởi.?"
Còn muốn hỏi, đột nhiên lao phát thanh trong phòng phỏng vấn liền vang lên, kéo theo là giọng nói của Lôi Phi Long.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đứng đối diện với một người sắp nhận tử hình, mà kẻ này nàng cũng từng đụng mặt, còn nói chuyện qua với nhau.
"Đây là?..." Trần Lăng hỏi.
Bảo nghe vậy thì nhíu mày nghi hoặc.
Thấy Trần Lăng hỏi như vậy, Lôi Phi Long chỉ nhệch miệng cười nhé một cái rồi lắc lắc đầu thì thầm với hắn.
Nhìn thấy Bảo Lam, Trần Lăng cũng không biết nói gì, cảm thấy cô cảnh sát này quả thực là sao quả tạ a.
"Cháu đi qua ghi khẩu cung của phạm nhân nhé."
Trần Lăng cũng không khác gì có chút xoắn xuýt, cúi đầu xuống nhìn hai bàn chân của mình.
"Mày muốn tao làm gì.?"
"Hai người bọn hắn, cả tên Lôi Phi Long kia, đều muốn hại người, ta thấy ngứa mắt, liền muốn trừ gian diệt bạo a."
Do mic thu âm của phòng thẩm vấn đã bị Lôi Phi Long tắt đi, đám người đứng ở phòng bên cạnh chắc nghe thấy Trần Lăng nói cái gì, chỉ bí nghi hoặc nhìn hai người bọn họ qua tấm kính hai chiều .
"Cộc, cộc."
"Bảo Lam, tra khảo xong rồi thì về thôi,"
Lôi Phi Long dù sao cũng là người luyện võ, vẫn cảm thấy được sát ý từ Trần Lăng toả ra hướng về phía của mình, làm cho hắn có chút khó chịu.
Trần Lăng mấy ngày nay cũng đang suy nghĩ đến thân phận của Lôi Phi Long, tên này làm hắn có cảm giác vừa là cảnh sát vừa là không phải, nhưng suy nghĩ như thế nào cũng không ra.
Cả hai người cứ thế âm trầm nhìn nhau, Bảo Lam muốn nói cái gì, thì lại bị đội trưởng Lưu Thanh Sơn liếc một cái, ánh mắt như muốn nhắc nhở nàng không nên nói cái gì.
Mặc dù Trần Lăng bây giờ là con thỏ nhỏ mặc cho hắn nhào nặn trong lòng bàn tay, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của đối phương, vẫn làm hắn có cảm giác bị Trần Lăng áp chế.
"Cũng không có việc gì to tát, chỉ cần mày nhanh chóng nhận mình g·i·ế·t Tạ Đông Phong và Đỗ Hữu Lượng để cho tao nhanh chóng hoàn tất hồ sơ, tao tiêm cho mày mũi thuốc độc ôn hoà, mày ra đi thanh thản, mọi người đều hạnh phúc a."
"Thuốc độc nha." Lôi Phi Long vừa nói vừa nhìn vào biểu hiện trên mặt của Trần Lăng, thấy đối phương vẫn là trầm mặc, liền tiếp tục nói.
Trần Lăng chầm mặc một lúc, liền cười nói.
Trần Lăng nghe được vậy, sau lưng liền đổ ra mồ hôi lạnh, mặc dù biết mình cũng khó thoát cái án tử này, nhưng nghe được lời xác nhận vẫn là làm hắn có chút thất thần.
Còn đang trôi dại trong dòng suy nghĩ, Bảo Lam đã đi đến, đặt của cuốn sổ lên bàn, kéo lại ghế của mình, khẩn trương nhìn Trần Lăng.
Bảo Lam và Trần Lăng người hỏi ta trả lời, mọi chuyện diễn ra như mây trôi nước chảy, cho đến khi.
Quay về căn phòng đối diện, nhìn thấy Lôi Phi Long vẫn đứng đó nhìn chằm chằm Trần Lăng, sắc mặt âm trầm.
Từ lúc Lôi Phi Long đứng dậy, Trần Lăng vẫn không rời đi ánh mắt của hắn, vẫn cứ nhìn chằm chằm đối phương, thậm chí sau khi cánh cửa sắt đóng lại, vẫn là nhìn nó chằm chằm, làm cho đám người Bảo Lam ở phòng bên kia âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Lăng nghe thấy vậy, tâm tình không biết vì sao có chút thả lỏng, hắn nhe ra hai hàng răng chắng, cười nói với Lôi Phi Long.
Xuất hiện trước mặt hắn là thân anh của Bảo Lam, trên tay cầm theo một quyển sổ, sắc mặt có chút khẩn trương nhìn hắn.
Có thể nghe ra được, trong giọng nói của hắn có chút gấp gáp.
Cảm thấy không thoải mái, Lôi Phi Long đành chẹp miệng một cái, đứng dậy khỏi ghế, quay lưng về phía Trần Lăng, ý muốn ra khỏi phòng.
"Một cơ hội hồi sinh a."
Bảo Lảm sau khi nghe được Trần Lăng kỳ quái giải thích động cơ gây án của mình, lại còn nghe được Lôi Phi Long khẩn trương nhưng vậy, lòng hiếu kỳ nổi lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.