Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vua Phá Hoại
Unknown
Chương 43: Thẩm Vấn
Mấy ngày sau, người ta cũng tìm được t·hi t·hể của Tạ Đông Phong ở khu công trường bỏ hoang.
Người phát hiện hình như là một đôi thanh niên nam nữ, ban đêm không biết đi xe đến nơi này làm cái gì, vô tình lại thấy được t·hi t·hể n·gười c·hết.
Hai người sắc mặt trắng bệch, chui vào trong xe hơi gọi điện thoại báo cảnh.
Khi cảnh sát đi đến, nhìn vào t·hi t·hể thật sự là thảm, da thịt hình như bị c·h·ó hoang mèo hoang quanh đây cắn xé gần hết, ẩn ẩn lộ ra cả xương.
Dòi bọ cũng bắt đầu bu vào lúc nhúc, toát ra một mùi hôi thối khó tả.
Do người c·h·ế·t bị phân huỷ thật thảm, cộng thêm bị ngoại vật huỷ hoại, quá trình sác minh danh tính cũng rất khó khăn.
Về sau người ta xác định, người đã c·h·ế·t là Tạ Đông Phong xác minh ADN lại còn trùng khớp với con dao lấy được từ nhà của Trần Lăng.
Lôi Phi Long đứng trong phòng CCTV cầm lên tờ báo cáo, sắt mặt âm tình bất định không biết suy nghĩ cái gì, rồi lại nhìn về màn hình camera của một buồng giam.
Người bị giam trong buồng hai tay bị cùm chặt, mặt đeo lên một cái mặt nạ che lại miệng, nghe bảo thứ này làm cho phạm nhân không thể cắn lưỡi tự sát.
Nhưng mà Lôi Phi Long biết, đeo lên cho người ngày cái mặt nạ chống cắn lưỡi, là để cho tên phạm nhân kia không nói được cái gì linh tinh.
Người bị giam trong phòng chính là Trần Lăng, hắn từ mấy ngày trước đã tĩnh lại, phát hiện mình đã bị giam ở trong ngày, tay chân bị cùm lại với nhau thật sự rất khó chịu miệng thậm chí còn bị đeo vào cái đồ kì là, làm hắn muốn la to cũng không được.
Lúc đầu hắn còn muốn giật ra xích sắt để chạy trốn, nhưng không biết cái đám cảnh sát kia động tay động chân gì đó vào người hắn, làm cho cơ thể hắn có cảm giác uể oải, sức lực trong người mười không còn một.
Cảnh trưởng Mã Văn Tài lúc này cũng đứng trong phòng CCTV với Lôi Phi Long, lấy ra khăn giấy lau lau mấy giọt mồ hôi trên chán nói.
"Lôi cảnh quan, đột nhiên cái tên đáng c·h·ế·t kia lại có liên quan một vụ án mạng khác, vậy là việc tử hình lại phải hoãn lại a, dù sao cũng phải thẩm vấn hắn một lần, cho nạn nhân một cái thuyết pháp a."
Nghe được Mã Văn Tài nói vậy, Lôi Phi Long cũng là bất đắc dĩ chẹp miệng một cái, chuyện Tạ Đông Phong c·h·ế·t hắn thừa biết hung thủ là Trần Lăng, dù sao đối phương cũng đã nói với hắn từ lúc ở trong khu rừng.
Theo hắn suy đoán, Tạ Đông Phong giải quyết việc trong chung cư, bị Trần Lăng bắt gặp, liền bị giải quyết.
Thập chí, từ miệng của Tạ Đông Phong còn lộ ra Đỗ Hữu Mạnh mọi cứ thế như domino, cứ thế diễn ra.
"Cái thằng này đúng là ngoan nhân, cứ thế mà kết liễu hai mạng người, lần đó ở trong bìa rừng, cái thằng này còn muốn cùng hình đi vào chỗ c·h·ế·t." Lôi Phi Long lẩm bẩm vài câu.
Hắn còn muốn quyền lực tổ chức, nhanh chóng tử hình cái thằng này không thông qua toà án, chuyện này mặc dù có chút trái quy trình, nhưng mà với thế lực của hắn cũng là đơn giản.
Thậm chí việc này còn được người nhà của Đỗ Hữu Mạnh đồng ý, chỉ hận không được tự tay bóp c·h·ế·t Trần Lăng.
Nhưng mà đột nhiên lại xuất hiện cái này, vẫn là phải làm một lần thẩm vấn.
thở dài một hơi, Lôi Phi Long quay đầu nói với sở trưởng Mã Văn Tài.
"Phiền sở trưởng dẫn cái thằng kia vào phòng thẩm vấn, ta muốn đích thân thẩm vấn hắn."
"được rồi"
Sở trưởng Mã Văn Tài gật đầu một cái, quay đầu ngoắc ngoắc với một tên cấp dưới, ra hiệu cho đối phương.
Trần Lăng lúc này đang âm trầm hồi trên tấm bê tông lạnh lẽo, mặc dù cảm giác của hắn lúc này cực kỳ thoát lực, nhưng đôi tai vẫn rất tốt, chẳng mấy chốc hắn nghe được tiếng giày va chạm với mặt đường.
Kéo theo là tiếng liểng xiểng của còng tay.
"Là bốn người, đều mang s·ú·n·g."
"Lúc trước hắn nghe được từ lính gác ở gần đây là mình có thể sẽ bị đem ra sử tử mà không thông qua toà án, lúc này lại có đám người lại đi về phía này lại làm tim hắn đập thình thịch."
Trần Lăng dựng lên lỗ tai, nghe ra được đám người đã đứng trước cửa buồng của mình, hắn nắm chặt bàn tay, nhưng sau một hồi suy nghĩ lại thả ra.
Hắn thật sự muốn thử vùng vẫy mà chạy trốn một lần nữa, nhưng cơ thể vẫn như thế, yếu đuối như một con mèo bệnh, một cỗ cảm giác bất lực truyền lên đầu.
"Cạch, cạch."
Tiếng chìa khoá đưa vào ổ, chỉ một thoáng cửa buồng đã bị mở ra, xuất hiện trước mặt trần lăng lúc này là ba vị cảnh quan, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn hắn.
Trần Lăng có linh cảm là mình sắp c·h·ế·t, miệng ô ô muốn nói cái gì, nhưng miệng hắn đã bị bịt kín, chỉ có thể chừng mắt mà nhìn đám người.
Nhìn vào ánh mắt chàn ngập tia máu của hắn, bốn người đều đồng thanh nuốt nước bọt ực một cái, rồi nhìn nhau đi đến chế chụ hắn lại.
Trần Lăng cố gắng vùng vẫy, nhưng lúc này hắn quả thực là lực bất tòng tâm, chưa đến một hơi thở đã bị bốn người còng lại, dẫn đi.
Bị mang đi, Trần Lăng bây giờ chỉ biết thở dài một hơi, nhận mệnh.
Nhưng để hắn ngạc nhiên là mình không phải bị mang đi ngồi ghế điện, mà là bị đưa đến phòng thẩm vấn.
Quả thật, đây là lần đầu tiên kẻ từ lúc bị bắt hắn bị dẫn đến nơi này.
Bốn người cảnh quan, đưa Trần Lăng ngồi vào một bộ bàn ghế bằng kim loại lạnh lẽo, cẩn thận còng lại hai tay của hắn, rồi kéo. nhau đi ra ngoài.
Cửa phong thầm vẫn bị đóng lại, làm cho không khi ở bên trong quả thức bức người.
Một lúc sau, lại có một người mở cửa tiến vào, Trần Lăng khi nhìn thấy kẻ này, ánh mắt ánh lên sát khí.
Kẻ tiến đến chính là Lôi Phi Long.
Vừa bước vào phòng, nhìn thấy ánh mắt oán giận tràn ngập tia máu của Trần Lăng, hắn chỉ nhếch miệng cười một cái, đi đến tắt máy thu âm của phòng thẩm vấn, rồi tiến đến ngồi đối diện với trần lăng.
"Anh ta định làm gì vậy?." Bảo Lam nói
Nàng lúc này đang từ tấm kính một chiều đối diện của phòng thầm vẫn, ánh mắt nghi hoặc nhìn về vía sở trưởng Mã Văn Tài hỏi.
Đứng cạnh nàng lúc này là tổ trưởng Lưu Thanh Sơn cũng khó hiểu nhìn cấp trên của mình.
"Không biết. dù sao cấp trên cũng đã nói, để cho cậu ta toàn quyền sử lý, chúng ta chỉ việc quan sát thôi."
Nghe thượng cấp của mình nói vậy, Bảo Lam cũng chỉ biết im lặng, quay đầu tiếp tục quan sát diễn biến bên trong.
Vừa ngồi trước bàn, Lôi Phi Long liền cởi bỏ mặt nạ của Trần Lăng.
Vừa được giải "phong ấn" Trần Lăng lồng lộn lên như một con thú sổng chuồng miệng phun hương thơm.
"Tao xxx mẹ mày..."
Lôi Phi Long bị chửi, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ mỉm cười đưa tay về phía bàn tay của Trần Lăng.
"Rắc."
"A."
Ngón tay của Trần Lăng trong phút chốc bị bẻ gãy, hắn cảm giác được những mảnh xương đang đâm vào thịt, như muốn chui ra bên ngoài.
"Con mẹ ... mày."
Trần Lăng gầm lên giận dữ, ánh mắt vằn lên tia máu, nhìn vè phía đối phương, hắn thề là mình nếu thoát ra được khỏi đây sẽ tìm cách sử lý cái thằng c·h·ó này.
Thấy Trần Lăng như vậy, Lôi Phi Long cũng chỉ chép miệng coi thường, chỉ coi đối phương như cá nằm trên thớt, mặc cho hắn nhào nặn.
Rồi mặc cho Trần Lăng chửi rủa, nói cắt lời của hắn.
"Cơ thể của mày, hồi phục cũng rất nhanh nhỉ.?"
Nghe được đối phương nói như vậy, Trần Lăng cũng đã ngừng lại, âm trầm nói.
"Mày nói vậy là có ý gì?."
"Cũng không có gì, tao chỉ muốn nói với mày là, nếu mày nghe lời tao, tao sẽ cho mày một cái thống khoái, nhưng mà còn muốn tiếp tục giãy dụa, tao cũng có rất nhiều thời gian."
Bị đối phương uy h·i·ế·p, Trần Lăng cũng không nói gì, nhìn vào ngón tay đã bị bẻ ngược về phía sau của mình, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, hắn nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi.
Về sau không biết suy nghĩ cái gì, chỉ mở mắt ra nhìn chằm chằm Lôi Phi Long,
"Mày sợ tao để lộ chuyện chung cư?"