Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Bình yên giả tạo
Rias lùi lại, nụ cười vẫn hiện trên môi nhưng đôi mắt ánh lên chút mơ màng. “Gia đình... Đúng vậy. Còn gì tốt hơn một ngày được đoàn tụ cùng gia đình.”
[Lá chắn NanoBot – Kích hoạt.]
Sĩ quan trẻ ngừng lại một nhịp, đôi mắt nhìn vào màn hình chiến thuật khổng lồ trên boong, nơi các tín hiệu từ các chiến hạm khác nhấp nháy liên tục. Anh nhấn vào tai nghe, xác nhận một báo cáo mới trước khi tiếp tục:
“Cuộc chiến này đang đến hồi kết, phải không?” Rias, đứng ngay bên cạnh, lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Giọng cô không giấu được vẻ hào hứng, trong khi đôi tay vươn vai, động tác thoải mái nhưng lại có chút bất cẩn. Cô bất ngờ quàng tay qua vai Emilia, kéo lại gần như thể hai người là chị em ruột.
Một người lính trẻ, khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh, áp sát đôi bàn tay vào thanh lan can kim loại đang phủ một lớp băng mỏng. Anh cảm nhận rõ sự rung động truyền qua đôi tay khi pháo khai hỏa. Đôi mắt anh chăm chú nhìn về phía trước, nơi từng đợt pháo kích đang biến căn cứ của quân Alsma thành một biển lửa. Mùi khói thuốc s·ú·n·g, kim loại cháy, và hơi nước nóng hòa quyện, tạo thành một bầu không khí ngột ngạt, đối nghịch hoàn toàn với cái lạnh bên ngoài.
“Cũng tốt thôi.” Emilia bật cười khẽ, ánh mắt dịu dàng hơn khi nhìn người em họ. “Ít nhất cũng còn em biết làm sao để tạo không khí. Nhưng đừng quên rằng, gia đình Wardenholf còn nhiều việc phải làm sau cuộc chiến này.”
“Chị thật sự không biết tận hưởng khoảnh khắc chiến thắng, Emilia ạ!” Rias phá lên cười, đôi mắt lóe lên sự tự tin thường trực.
Trên boong tàu, ánh sáng xanh lam kỳ lạ lóe lên, báo hiệu lớp lá chắn NanoBot được kích hoạt. Emilia nhìn lên bầu trời, nơi hàng tỷ hạt Nano Bot nhỏ hơn cả hạt bụi đang dần hình thành tấm lá chắn khổng lồ, như một bức màn chắn cách biệt họ với đòn t·ấn c·ông kế tiếp.
“Chúng ta mất tàu Chrono rồi...” Rias thì thầm, giọng nói bị cuốn đi trong cơn gió rít qua boong tàu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Emilia khẽ nhíu mày nhưng không hất ra. Thay vào đó, cô nhấc tay lên, đặt nhẹ lên đầu Rias, xoa xoa như cách một người chị trêu đùa đứa em nhỏ. “Nghỉ ngơi sao? Có lẽ còn hơi sớm để nghĩ đến điều đó.”
Trong khoảnh khắc đó, lớp lá chắn Chrono Shield – biểu tượng bất khả x·âm p·hạm – mờ dần rồi biến mất. Bầu trời lạnh lẽo của Vịnh Barza giờ đây trống rỗng, như một v·ết t·hương hở không có gì che đậy.
Không khí trên boong dần trở nên thoải mái hơn, những tiếng cười hân hoan vang lên khắp nơi. Có người thậm chí tựa vào lan can, nhìn về phía chân trời xa xăm nơi khói lửa vẫn chưa tàn, cảm nhận hơi lạnh của gió biển thấm vào da thịt như lời nhắc nhở về sự sống. Một vài chiến binh nắm chặt tay nhau, ánh mắt sáng lên niềm tin rằng chiến thắng đã nằm trong tầm tay.
Ầm! Ầm! Ầm!
Emilia đứng chao đảo, tay bám chặt vào thanh chắn kim loại. Cô nhìn quanh, đôi mắt đau đáu tìm kiếm những người còn sống sót. Bất chợt, ánh mắt cô bắt gặp Rias, ánh nhìn của cả hai giao nhau, nỗi sợ hãi, đau đớn và cả quyết tâm như hòa làm một.
Âm thanh chát chúa của những v·ụ n·ổ xé toạc không trung. Hàng chục cột lửa khổng lồ bùng lên từ căn cứ loài người, sắc đỏ rực của lửa hòa quyện cùng sắc vàng lóa mắt của những v·ụ n·ổ, nhuộm cả vùng trời lạnh giá trong một cảnh tượng tận thế. Những con sóng cuộn lên dữ dội, đập mạnh vào các tảng băng trôi, khiến chúng vỡ vụn như thủy tinh dưới áp lực khổng lồ.
Gió lạnh vẫn lùa qua boong tàu, mang theo hơi ẩm mặn chát của biển cả và tiếng gió hú vang vọng khắp không gian. Tiếng chân giày nện lên mặt sàn kim loại đều đặn, một sĩ quan trẻ tiến tới giữa dàn sĩ quan cấp cao, giọng mạnh mẽ nhưng mang theo chút căng thẳng.
Anh chỉnh lại cổ áo, hơi hít sâu, giọng nói trầm xuống:
Chiến hạm Chrono – niềm tự hào của toàn hạm đội loài người, trung tâm bảo vệ tối thượng – p·hát n·ổ ngay trước mắt họ. Cảnh tượng không thể tin được: con tàu khổng lồ bị xé nát thành hai mảnh trong nháy mắt, những tấm giáp dày hàng mét bay tung tóe như mảnh vụn của trò chơi lắp ghép. Ngọn l·ửa b·ùng l·ên dữ dội, t·hiêu r·ụi tất cả trước khi những phần còn lại chìm xuống đáy đại dương.
Vịnh Barza - Nam Băng lục địa - 9:07 Sáng
Chương 11: Bình yên giả tạo
Những quân nhân trên chiến hạm đứng im như tượng, sự tuyệt vọng đè nặng lên vai họ. Một vài người quay cuồng trong hỗn loạn, một số khác nắm chặt tay, cố gắng không để nỗi sợ hãi nhấn chìm mình. Emilia cảm nhận rõ hơi thở của chính mình: gấp gáp, lạnh buốt và nặng nề.
Emilia quay lại màn hình chiến thuật, nơi các tín hiệu quân ta đang tiến sâu vào lãnh thổ địch. “Rias, em nghĩ chúng ta đang quá chủ quan không?” Giọng cô thấp xuống, gần như thì thầm.
Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Lớp lá chắn bắt đầu phân rã, và ngay sau đó, cả bầu trời bùng nổ trong ánh sáng trắng chói lòa. Vụ nổ phản ứng dây chuyền lan rộng với tốc độ kinh hoàng, t·hiêu r·ụi mọi thứ trong tầm mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thưa ngài No.2 Emilia Wardenholf và ngài No.5 Rias Wardenholf, giai đoạn một của kế hoạch tác chiến đã thành công. Zone A và Zone B đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn.”
“Hahah, bọn chúng sẽ chẳng bao giờ xuyên qua được lớp Chrono Shield này đâu.” – Một binh sĩ trẻ vừa chỉnh lại mũ vừa cười lớn, sự lo âu trước đó nhanh chóng tan biến.
Hạm đội từng là niềm tự hào của nhân loại giờ chỉ còn là đ·ống đ·ổ n·át. Những con t·àu c·hiến khổng lồ bị xé toạc, các mảnh vụn của chúng bị sóng biển cuốn đi như những chiếc lá nhỏ bé. Một vài tàu nhỏ hơn chìm dần vào lòng đại dương, chỉ còn lại những cột khói đen bốc lên bầu trời u ám, như những nấm mồ đánh dấu nơi từng đứng của chúng.
“Lực lượng tổng hợp từ các quân đoàn X, XI, XII, XIII và XIV dưới quyền ngài No.3 Eni O’kari Netackara và ngài No.4 Vankenholf Volektu đã triển khai các loại v·ũ k·hí công phá cao, phá hủy các tuyến phòng thủ cuối cùng của địch. Hiện tại, toàn bộ mặt trận đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.”
Nhưng không ai kịp trả lời. Một t·iếng n·ổ khủng kh·iếp khác vang lên, tựa như cả bầu trời vừa bị xé đôi.
“Đó là lý do chị lo lắng.” Emilia thì thầm, đôi mắt sắc lạnh nhìn xa xăm, nơi bầu trời xám ngắt báo hiệu điều gì đó bất thường.
“Quân đoàn I, II và III của ngài No.1 Lumiere Wardenholf hiện đang tiến công từ Tây Nam, hướng đến Antartika Point. Họ đã tạo thế gọng kìm bao vây Zone C để hỗ trợ ngài Campell Amerisa. Trong khi đó, quân đoàn IV, V và VI do No.6 Hayato Asakusa chỉ huy đã tiến sâu vào lãnh thổ địch mà không gặp sự kháng cự đáng kể. Đường tiến quân của họ rất thuận lợi.”
Trên boong soái hạm, những tiếng cười nhỏ bắt đầu vang lên. Những người lính đứng gần nhau, trao đổi những câu nói ngắn gọn nhưng đầy hứng khởi. Một người vỗ vai đồng đội, cả hai nở nụ cười trong sự tự tin khi nhìn qua lớp lá chắn bảo vệ, giờ đây đã trở thành ranh giới bất khả x·âm p·hạm giữa họ và quân thù.
Chiến hạm lớp Apex không chỉ là biểu tượng sức mạnh mà còn là niềm tin của loài người trước kẻ thù vượt trội về công nghệ – quân Alsma. Những khẩu pháo năng lượng dựa trên nguyên lý của Proton Accelerator bắn ra đ·ạ·n plasma mang sức công phá đủ để làm tan chảy bất cứ tảng băng nào cản đường. Từ mặt biển đến tận chân trời, những tảng băng vỡ vụn như hiệu ứng domino, mở đường cho chiến hạm tiến tới mục tiêu.
Không khí tưởng chừng như nhẹ nhàng, nhưng những âm thanh vọng lại từ phía xa – t·iếng n·ổ của pháo, tiếng v·a c·hạm kim loại, và cả tiếng động cơ chiến hạm gầm rú – nhắc nhở tất cả rằng đây chỉ là sự yên bình tạm thời. Một vài sĩ quan khác trên boong cũng dần tản ra, trao đổi những câu nói nhỏ, nhưng ai cũng ý thức rõ sự căng thẳng vẫn bao trùm lên chiến trường.
[Thông báo: Phát hiện nguồn năng lượng nguy hại.]
Rias gượng dậy, đôi mắt ngấn lệ nhưng đầy giận dữ. Cô hét lên: “Chúng ta không thể... không thể kết thúc như thế này được!” Nhưng giọng cô bị nhấn chìm trong tiếng gió và t·iếng n·ổ không ngừng vang lên.
Những phát đ·ạ·n từ Proton Accelerator bắn thẳng vào lớp lá chắn. Trong khoảnh khắc đầu tiên, lá chắn dường như hấp thụ mọi sát thương, ánh sáng lóe lên thành những quầng sóng mờ ảo. Nhưng rồi sự liên kết vi mô của Nano Bot – tưởng chừng như hoàn hảo – lại trở thành điểm yếu chí mạng.
[Thông báo: Vượt quyền sở hữu Nano Bot thành công – Chủ sở hữu mới: -?-?-?-?-?-?-?-?-] (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mục tiêu bị tiêu diệt đến 87% báo cáo từ tàu phụ.” – Một sĩ quan truyền tin bằng giọng chắc nịch, đôi mắt ánh lên niềm tự hào khi nhìn vào màn hình điều khiển.
Trên boong tàu, Emilia Wardenholf không rời mắt khỏi màn hình chiến thuật, rồi lặng lẽ nhìn về phía chân trời, nơi từng đợt pháo kích vẫn đang bùng lên dữ dội. Cô siết nhẹ đôi găng tay, cảm nhận sự lạnh giá len qua lớp vải.
“Quân đoàn VII, VIII và IX của ngài Campell Amerisa đang công phá lớp lá chắn kiên cố tại Zone C. Quân Alsma phản kháng yếu ớt, dựa nhiều vào hệ thống phòng thủ tự động. Tuy nhiên, lực lượng của chúng ta sẽ sớm đánh sập chúng.”
ĐÙNG!
Hàng chục chiến hạm của loài người dàn thành một trận thế kiên cố, lớp vỏ thép của chúng lấp lánh ánh bạc dưới ánh sáng lờ mờ. Từng khẩu pháo Eclipse trên mỗi chiến hạm xoay theo nhịp độ tác chiến, những nòng pháo tỏa ra nhiệt lượng dữ dội, xóa tan cái lạnh xung quanh. Trên boong, các sĩ quan liên tục ra lệnh, tiếng hét vang lên giữa âm thanh cơ khí chuyển động và tiếng pháo rền vang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng sự an toàn đó chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi.
Bầu không khí ngột ngạt bị xé tan bởi những tiếng cảnh báo sắc lạnh:
Emilia ngã khuỵu xuống boong tàu, cả người bị đẩy ngược ra sau bởi luồng sóng xung kích. Âm thanh vỡ vụn của kim loại, t·iếng n·ổ chát chúa, và tiếng rên rỉ của thép đang cong lại dưới áp lực hủy diệt khiến mọi thứ như một cơn ác mộng không hồi kết.
ẦM!
Cái lạnh của Nam Băng Lục Địa, những luồng gió c·hết chóc, len lỏi qua từng lớp áo giáp, khiến hơi thở của binh sĩ hóa thành những làn khói trắng mỏng manh. Màn sương băng giá dày đặc phủ kín Vịnh Barza, nhưng không đủ để che lấp ánh sáng lóe lên từ những loạt pháo khai hỏa. Tiếng nổ đinh tai của hàng nghìn quả đ·ạ·n từ đội chiến hạm dội vào không gian, phá tan sự tĩnh lặng c·hết chóc của vùng đất lạnh lẽo này.
Rias khựng lại, nụ cười nhạt đi. Cô quay đầu nhìn vùng vịnh, nơi những đợt pháo vẫn rực cháy giữa những mảnh băng trôi. Cơn gió lạnh thổi mạnh qua làm áo khoác của cả hai tung bay, kéo họ trở về thực tại.
ẦM! ẦM! ẦM!
“Chúng ta mạnh hơn gấp mười lần, Emilia. Sao lại phải sợ?” Rias trả lời, nhưng giọng nói không còn chắc chắn như trước.
Xẹt...
Emilia và Rias đứng c·hết lặng trên boong. Hơi nóng từ v·ụ n·ổ phía xa vẫn đủ sức làm tan băng giá bám trên tay vịn kim loại, những tia lửa nhỏ li ti bắn xa đến mức mắt thường cũng thấy rõ. Emilia nghiến chặt hàm, đôi mắt tràn ngập hoang mang lẫn phẫn nộ. Rias đứng cạnh, bàn tay khẽ run rẩy, không phải vì cái lạnh mà vì sự kinh hoàng đang xâm chiếm lấy cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không khí xung quanh dường như trĩu nặng thêm, nhưng viên sĩ quan trẻ vẫn giữ giọng điềm tĩnh, báo cáo tiếp:
Tiếng pháo khai hỏa đồng loạt vang lên như những tiếng sấm dữ dội, xé toạc sự tĩnh lặng lạnh lẽo của vùng vịnh. Từng quả đ·ạ·n năng lượng bay v·út qua không trung, để lại những vệt sáng rực rỡ xuyên qua màn sương mù dày đặc. Mỗi lần chạm đất, chúng p·hát n·ổ với âm thanh chấn động, làm rung chuyển mặt băng.
“Chuyện quái gì đang xảy ra?” Emilia thốt lên, giọng nghẹn lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.