Ánh mắt của Ios rực lửa hận thù, sâu thẳm như vực thẳm vô tận, thiêu đốt mọi ý chí đối kháng. “Đừng mong chạy thoát!” hắn gầm lên, rồi lao tới với tốc độ vượt quá âm thanh. Không gian xung quanh hắn biến dạng, từng luồng sóng điện phóng ra từ cơ thể như muốn xé toạc cả chiến trường.
“Chị Emilia! Cẩn thận!” Rias hét lớn, nhưng đã quá muộn.
Ios lao thẳng vào Emilia, tung ra hàng trăm cú đấm nặng vạn tấn trong chớp mắt, mang theo tia lửa điện bùng nổ dữ dội. Emilia vung kiếm lên cản phá, từng tia lửa tóe ra như pháo hoa. Lưỡi kiếm của cô rung lên dưới sức mạnh áp đảo, còn bản thân cô phải lùi lại từng bước để giữ thăng bằng.
“Thằng khốn! Cút xa chị tao ra!” Rias nghiến răng, khẩu pháo năng lượng của cô phát sáng. Cô lao tới từ phía sau, nhắm thẳng vào lưng Ios, nhưng hắn quay phắt lại, với tốc độ như thể dự đoán trước mọi hành động của cô.
Một cú đá sấm sét từ hắn đập vào khẩu pháo, làm nó chệch hướng, bắn ra một luồng sáng xuyên thủng núi tuyết phía xa. Rias vẫn chưa kịp phục hồi thì một cú đấm khác của Ios giáng xuống, cô lăn tròn tránh né, vội nhắm khẩu pháo vào hắn.
“Nhanh hơn nữa! Chúng ta cần phối hợp chặt chẽ hơn!” Emilia hét lớn, nhảy vào t·ấn c·ông.
Cô lao tới như một tia sáng vàng, lưỡi kiếm phát ra luồng năng lượng rực rỡ. Nhát chém của cô mạnh mẽ, nhưng Ios đã không còn như trước. Hắn đón nhận đòn đánh như thể chỉ là một cơn gió thoảng.
“Haha! Các ngươi nghĩ thứ này có thể làm đau ta sao?” Hắn cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng như tiếng sấm, và hắn phản công.
Một cú đấm vĩ đại của hắn giáng xuống như sấm sét, đất đá nứt toác, không khí bị xé tan. Emilia nghiến răng chịu đựng, nhưng mỗi cú đánh khiến cô lùi thêm một bước.
Rias tận dụng cơ hội, bắn một loạt phát pháo về phía hắn. Các v·ụ n·ổ trùm lấy cơ thể Ios, nhưng khi làn khói tan đi, hắn vẫn đứng đó, không một vết xước.
“Emilia! Hắn đang ngày càng mạnh hơn!” Rias hét lên, giọng cô đầy tuyệt vọng.
Hai cô gái tiếp tục chiến đấu quyết liệt, phối hợp chặt chẽ để đương đầu với sức mạnh kinh hoàng của kẻ thù. Những nhát chém của Emilia, những phát bắn của Rias đều gây ra tổn thương cho hắn. Tuy nhiên, Ios không còn như trước.
Với mỗi đòn t·ấn c·ông nhận được, sức mạnh của hắn ngày càng lớn hơn, tốc độ di chuyển của hắn ngày càng nhanh. Cú đấm của hắn mạnh mẽ như bão tố, giáng xuống như thể hắn đang đại diện cho đất trời này.
Cả Rias và Emilia dốc hết sức mình, nhưng họ nhanh chóng nhận ra rằng Ios càng chiến đấu lâu, hắn càng mạnh lên. Từng đòn đánh của hắn trở nên khó né tránh, những cú phản công sắc bén dần áp đảo cả hai.
Emilia nheo mắt, mồ hôi lấm tấm trên trán dẫu đang ở dưới cái tuyết lạnh âm độ. “Nếu chúng ta không làm gì ngay bây giờ, tất cả sẽ kết thúc ở đây.” Trong khoảnh khắc, khi Ios đang ép Rias vào thế khó, Emilia, hít một hơi thật sâu, bắt đầu triển khai một trong những ác chủ bài của mình.
“Từ Atheria’s Valori đến Quang Lượng vị diện: Huyễn Kính Tỏa Thần!”
Giữa bầu trời đêm u tối, mười hai tấm gương khổng lồ xuất hiện, lơ lửng như những vì tinh tú sa ngã. Ánh sáng từ chúng rực rỡ nhưng mặt gương lại đầy u ám, phản chiếu hình ảnh của Ios từ mọi góc độ. Mỗi tấm gương rung động nhẹ, tạo ra âm thanh trong trẻo như tiếng chuông ngân, nhưng bên trong là sức mạnh khống chế đáng sợ.
Những tia sáng từ các tấm gương đồng loạt bắn ra, ghì chặt cơ thể Ios. Tiếng xé gió của năng lượng vang lên từng hồi, hòa lẫn với tiếng rít gào cuồng loạn của Ios khi hắn cố gắng giãy giụa. “Các ngươi nghĩ thứ này có thể cản được ta?” Hắn gầm lên, đôi mắt đỏ rực, nhưng mỗi lần cố di chuyển, những luồng sáng như móc câu siết chặt hơn, khiến cơ bắp hắn rung lên bần bật.
“Đây là cơ hội của chúng ta!” Emilia hét lớn, giọng cô vang dội như một lệnh tổng tiến công.
Cô vung thanh Đại Quang Đao, mũi kiếm tỏa ra ánh sáng chói lóa, phóng như một ngôi sao băng về phía Ios. Cả người cô được bao bọc trong ánh sáng vàng rực, mỗi bước di chuyển như cắt ngang bầu trời đêm. Mũi kiếm nhắm thẳng vào ngực Ios.
“Từ Atheria’s Valori đến Quang Lượng vị diện: Kính Diệt Tâm Kích”
Nhát kiếm từ cô nhắm thẳng vào ngực Ios, nơi ánh sáng từ các tấm gương đang tập trung mạnh nhất. Không khí như đông cứng lại trong khoảnh khắc, mọi âm thanh dường như bị nuốt trọn bởi tiếng gió rít từ mũi kiếm đang lao xuống. Các tia sáng từ những tấm gương kết hợp lại, bắn ra các luồng năng lượng xé toạc mọi tầng bảo vệ của hắn.
Ios rùng mình. Những tia năng lượng như thiêu đốt cơ thể hắn, từng đợt sức mạnh tích tụ trong cơ thể tên Alsma bị xóa bỏ. Hắn gầm lên, một tiếng gầm khủng kh·iếp khiến cả mặt đất rung chuyển, nhưng cơ thể vẫn bị ghìm chặt trong lồng năng lượng.
“Kết thúc tại đây, Ios!” Emilia hét lớn, thanh kiếm trong tay cô sáng chói hơn bao giờ hết, chỉ còn cách ngực hắn chưa tới một ly.
Nhưng đúng lúc đó, toàn bộ vân năng lượng khắp cơ thể Ios bùng sáng. Đột ngột, hai bàn tay hắn vươn lên chộp lấy lưỡi kiếm. Tiếng kim loại vang lên chói tai, ánh sáng từ lưỡi kiếm bùng lên trong tuyệt vọng. Hai tay hắn, rắn chắc như thép, dựng thành một bức tường không thể xuyên phá.
“Các người không bao giờ đủ sức!” Ios gào lên.
Emilia gồng toàn lực, từng đường gân trên cánh tay cô nổi rõ, cơ thể run lên dưới áp lực khủng kh·iếp. Cảm giác bất lực xâm chiếm tâm trí. Dù đã dồn toàn bộ sức mạnh, thanh kiếm của Emilia vẫn không thể xuyên qua bức tường mà Ios vừa dựng lên.
“Rias! t·ấn c·ông!” Emilia hét lên, giọng như muốn vỡ ra trước sức ép từ kẻ thù.
“Nhưng... chị sẽ bị trúng mất!” Rias chần chừ, đôi tay cô run rẩy trên khẩu pháo.
“CỨ LÀM ĐI!”
Tiếng hét của Emilia như một nhát búa, đập vỡ xiềng xích đang giam cầm ý chí của Rias. Nước mắt lăn dài trên gò má cô, nhưng cô siết chặt khẩu Mystic Accelerator No.5, đôi mắt cháy lên quyết tâm.
“Từ Atheria’s Valoria đến Lượng Tử vị diện: Bạo Nguyên Pháo!”
Khẩu pháo phát sáng, một tia năng lượng nguyên tử tinh khiết bắn ra với âm thanh chói tai như tiếng gào thét của cả thiên nhiên. Luồng sáng trắng bạc lao thẳng tới Ios, xuyên qua mọi vật cản, phá hủy mọi thứ trên đường đi của nó.
Cột sáng khổng lồ v·a c·hạm với lá chắn của Ios, tạo ra một v·ụ n·ổ vang dội, ánh sáng bùng lên xóa nhòa cả chiến trường. Cơn chấn động từ v·ụ n·ổ quét qua, thổi bay mọi thứ trong phạm vi hàng trăm mét, chỉ để lại những mảnh vụn của đất đá và khói bụi mịt mờ.
Khi ánh sáng tan đi, giữa màn khói xám, hình bóng của Ios hiện ra. Cả cơ thể dù vẫn bị khống chế bởi những tấm gương, hai tay vẫn ghìm chặt lưỡi kiếm của Emilia nhưng hắn không hề suy suyển sau đòn đánh của Rias.
“Chỉ thế thôi sao?” Giọng hắn lạnh lẽo, vang lên như nhát dao đâm thẳng vào con tim hai nữ chiến binh.
Rias khuỵu xuống, đôi tay run rẩy, ánh mắt cô ngập tràn sự tuyệt vọng. “Không... không thể nào...” Cô lẩm bẩm.
Emilia tụ nhiều năng lượng hơn vào thanh kiếm, cố gắng đâm xuống nhưng không cách nào xuyên qua được. Cô nghiến răng “Khốn nạn!”
“Thật ngu xuẩn! Trong trạng thái này, sức mạnh của ta có thể sánh ngang với Irod và vượt xa mọi Tư Lệnh khác!”
Ios ngạo nghễ gầm lên, giọng hắn vang vọng khắp chiến trường như tiếng sấm đinh tai. Ánh mắt đỏ rực đầy khinh miệt chiếu thẳng vào Emilia, người đang cố kết liễu hắn với thanh Đại Quang Đao sáng rực trong tay. Nguồn năng lượng khổng lồ từ cơ thể hắn tỏa ra, khiến không gian xung quanh như đang bị bóp méo, từng tấm gương bắt đầu nứt nẻ, vỡ vụn, từng đợt sóng năng lượng cuộn trào như gió bão.
Emilia hít một hơi thật sâu, siết chặt đuôi kiếm hơn nữa, ghì xuống thật quyết liệt. Trái tim cô đập mạnh, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì ý chí không bao giờ khuất phục.
“Ngươi không thể vượt qua chúng ta, Ios! Ngày hôm nay, ngươi sẽ gục ngã tại đây!” Giọng cô vang lên, dù cơ thể run lên trước sức mạnh áp đảo của kẻ thù.
“Hét lên đi, vô dụng thôi!” Ios nhe răng cười.
Mũi kiếm của Emilia vẫn nhắm thẳng vào ngực hắn, ánh sáng từ lưỡi kiếm như muốn xuyên thủng cả trời đất. Chỉ còn một khoảng cách rất ngắn, tưởng chừng cô sẽ thành công.
“Alsmaniac kỹ năng: Lôi Cương Bạo Khí”
Nhưng đúng lúc đó, đôi mắt Ios bùng lên ánh sáng, miệng hắn mở to, một cơn gió kinh hoàng cuốn lên, và từ sâu trong cổ họng hắn, một luồng năng lượng đỏ rực bùng phát, bắn thẳng về phía Emilia.
“Khônggg!!!” Rias thét lên từ xa, đôi mắt cô mở to kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Luồng năng lượng cuồn cuộn như một dòng thác lửa, bắn thẳng vào mặt Emilia. Áp lực kinh hoàng từ nó như nghiền nát không khí, tạo ra tiếng rít chói tai. Emilia gắng sức né tránh, nhưng cơ thể cô như bị ghim chặt vào không gian.
“C·hết tiệt!” Cô nghiến răng, từng cơ bắp căng ra trong nỗ lực thoát khỏi sức ép vô hình, nhưng mọi thứ chỉ là vô ích. Luồng năng lượng đâm thẳng vào cô.
Tiếng nổ vang lên như trời long đất lở. Lớp giáp năng lượng quanh cơ thể Emilia tan vỡ trong nháy mắt, từng mảnh nhỏ sáng lấp lánh rơi xuống như những ngôi sao đang lụi tàn. Cô bị thổi bay ra xa, cơ thể va mạnh vào nền đất nứt toác. Máu trào ra từ khóe miệng, ánh mắt cô nhòa đi, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.
“Không! Chị Emilia! Không thể nào...” Rias gục xuống, giọng cô vỡ òa, đôi mắt ướt đẫm nước.
Emilia ngẩng đầu, ánh mắt yếu ớt. “Rias... bảo vệ mọi người... dù bằng bất cứ giá nào...”
"Khụ... khụ..." Emilia gập người ho dữ dội, máu đỏ tươi tuôn trào, loang lổ trên nền tuyết trắng lạnh lẽo. Mỗi hơi thở của cô như lưỡi dao cắt ngang lồng ngực, nặng nề và đau đớn. Lớp giáp năng lượng Atheria’s Mystique bị xé nát. Thân thể cô run rẩy, mỏng manh đến đáng thương trước cơn bão sức mạnh kinh hoàng của Ios.
Một tia sáng đỏ rực khác lại bắn tới, như lưỡi gươm từ thần c·hết. "Không... không phải bây giờ!" Emilia cố gắng chống lại, nhưng đôi chân cô đã mất đi sức mạnh. Trước khi cô kịp phản ứng, lực v·a c·hạm khủng kh·iếp đập thẳng vào ngực, đẩy cô văng ra xa như một ngọn lá rụng giữa bão tố.
Cơ thể cô bị cuốn đi, rời xa chiến trường, vượt qua những mỏm đá sắc nhọn và lao thẳng xuống biển sâu.
Làn nước lạnh giá ôm lấy Emilia, dập tắt mọi tia lửa sức mạnh còn sót lại. Cô chìm dần, bóng dáng yếu đuối trôi lửng lơ giữa không gian tối đen vô tận. Tiếng gió rít của chiến trường trên cao đã tan biến, thay vào đó là sự tĩnh lặng đáng sợ của đại dương.
Đôi mắt Emilia hé mở. “Đây là… kết thúc sao?” Cô nghĩ thầm, ánh sáng từ bầu trời trên mặt biển mờ dần trong tầm nhìn. Trái tim cô quặn thắt, không phải vì nỗi đau thể xác, mà vì sự bất lực.
Bóng tối dần bao phủ lấy cô, hơi thở chậm lại, cơ thể nặng trĩu. Nước lạnh len lỏi qua từng mảnh giáp vỡ, chạm vào làn da cô như ngàn m·ũi d·ao nhọn. Cô cố vùng vẫy, nhưng sức lực cạn kiệt, đôi tay không còn nghe theo ý chí của mình.
“Mình không muốn c·hết… Không phải thế này…”
Nước mắt Emilia hòa lẫn trong làn nước biển. Trong những giây phút cuối cùng, cô nhắm mắt lại, để bản thân trôi theo dòng chảy của số phận. Ánh sáng cuối cùng trên mặt nước tắt hẳn, bóng tối lạnh lẽo nuốt chửng Emilia. Một tia sáng vàng từ Đại Quang Đao dần chìm xuống đáy.
0