Rias đứng bất động, bàn tay buông thõng, ánh mắt vô hồn hướng về phía chân trời mịt mờ. Làn gió lạnh thổi qua chiến trường, cắt vào da thịt, nhưng cô chẳng cảm nhận được gì ngoài sự t·ê l·iệt hoàn toàn.
"Không thể nào… không thể như vậy được… chị Emilia…" Những lời thì thầm như vang vọng trong tâm trí cô, rạn nứt từng chút sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại.
Băng tuyết dưới chân như ghì cô xuống, không khí xung quanh như bóp nghẹt. Nỗi đau và sự sợ hãi cuồn cuộn trong tâm trí, như một làn sóng đen tối dìm cô xuống hố sâu tuyệt vọng. “Mình đã làm gì? Tại sao mình không thể cứu chị ấy?!”
Trong một khoảnh khắc, Rias như mất kiểm soát, luồng sáng Atheria’s Mystique quanh cơ thể cô lụi tắt. Cơ thể nhỏ bé của cô khụy xuống nền tuyết lạnh, đôi vai gầy run rẩy không ngừng. Bàn tay cô bấu chặt lấy lớp tuyết dưới chân, cố tìm kiếm chút cảm giác thực tại giữa cơn ác mộng kinh hoàng.
Từ trên cao, Ios nhìn xuống Rias với vẻ khinh bỉ tột độ, nụ cười của hắn như một v·ết t·hương thêm đau đớn. Hắn hét lớn, tiếng cười chế nhạo vang vọng qua không gian, đâm sâu vào nỗi tuyệt vọng của cô gái đang mất hết hy vọng. Trong bầu không khí nặng nề của thất bại và t·ang t·óc, sự tàn nhẫn của Ios như một cái bóng u ám không thể tránh khỏi, khiến cho nỗi đau của Rias càng thêm bức bách và khủng kh·iếp.
“Nhìn ngươi kìa,” hắn gằn giọng, tiếng cười man rợ vang vọng như một nhát dao mổ xẻ nỗi đau trong lòng Rias. “Thật tội nghiệp. Ngươi còn dám tự gọi mình là chiến binh sao?”
Rias ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe từ nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Chó c·hết! Mày câm mồm cho tao!” Nhưng giọng nói của cô yếu ớt, lạc đi trong không khí lạnh giá. Lời phản kháng đó chẳng khác gì tiếng kêu yếu ớt của một con thú nhỏ trước kẻ săn mồi.
"Nhục nhã thật..." Ios bật cười lớn. Giọng nói hắn vang lên, sắc lạnh và đầy sự khinh miệt:
"Cả trận đánh này, ngươi chỉ làm ngáng chân đồng đội của mình. Chính sự yếu kém của ngươi đã khiến con bé tóc trắng kia c·hết. Ngươi có cảm thấy xấu hổ không? Cả cuộc đời chiến binh của ngươi đáng giá bao nhiêu?
Từng lời của hắn như những m·ũi d·ao nhọn đâm vào trái tim Rias. Cô gục đầu xuống, nắm chặt hai tay đến mức móng tay đâm vào da thịt, máu rỉ ra nhuộm đỏ nền tuyết. Trong lòng cô, một cơn bão giằng xé dữ dội giữa nỗi đau mất mát và sự căm hận chính bản thân. “Khốn nạn… Tất cả là tại mình sao?”
Ios chậm rãi hạ xuống, đôi chân hắn dẫm mạnh lên lớp tuyết, khiến nó nứt ra như phản ánh tâm hồn vỡ nát của Rias. Hắn cúi xuống, nắm lấy mái tóc rối bù của cô, giật mạnh khiến cả thân người cô bị nhấc lên khỏi mặt đất. Những lọn tóc rối tung, bết lại trên khuôn mặt tái nhợt, như chính ngọn lửa trong cô đã bị dập tắt bởi cơn bão của tuyệt vọng. Và khi Ios kéo mạnh tóc cô lên, những sợi tóc đỏ bay phất phơ trong gió lạnh, như những vệt máu loang trên nền tuyết trắng.
Lúc ấy, đôi mắt Rias bắt gặp đôi mắt hận thù của Ios, nơi không hề có lấy một tia thương xót.. Khuôn mặt cô ngẩng lên, đối diện với nụ cười ác quỷ của hắn.
“Nhìn ngươi bây giờ xem,” Ios nhếch môi cười. “Ngươi thậm chí không đáng để ta g·iết. Nhưng, để ngươi sống cũng chẳng khác gì g·iết ngươi đâu, phải không?”
Sự tuyệt vọng đang dần nhấn chìm cô, từng lời lăng mạ, từng sự h·ành h·ạ đều như những ngọn lửa thiêu đốt tâm hồn cô. Ios phỉ nhổ vào cô, hắn truyền dòng điện vào cơ thể cô, từng luồng năng lượng lạnh buốt chạy qua các dây thần kinh, khiến cơ thể cô co giật dữ dội.
“Không… Argh” Tiếng hét của Rias xé toạc sự im lặng u ám của chiến trường, nhưng chẳng ai đáp lại.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt tái nhợt, Rias cắn chặt răng, cố gắng không để mình gục ngã hoàn toàn. “Không… mình không thể để hắn thắng… không thể…” Nhưng sức mạnh nào còn sót lại trong cô cũng bị nghiền nát dưới sức tàn bạo của Ios.
Cú giật làm cơ thể Rias thả rơi xuống nền tuyết rồi lại bị Ios kéo lê đi. Toàn thân cô đau nhức, hơi thở ngắt quãng, nhưng đôi mắt mơ màng như thể sự sống đã rời bỏ. Cô không muốn c·hết, không thể c·hết… nhưng ý chí yếu ớt ấy đang bị sức nặng của nỗi đau và sự tuyệt vọng bóp nghẹt từng giây.
"Cả cuộc đời chiến binh của ngươi kết thúc như thế này sao? Nhìn xem ngươi thảm hại đến mức nào!" Hắn nhếch mép cười, thích thú với sự h·ành h·ạ mà hắn gây ra.
Và rồi, Rias đã không còn đủ tỉnh táo để nhận thức thực tại, những hình ảnh mơ hồ dần hiện ra trước mắt cô:
“Không, không, không, hắn ta quá mạnh, mình không thể chiến thắng hắn” Trong tâm trí Rias, cô đã tự cô lập mình trong một không gian u ám, trói buộc vào nỗi sợ, buông bỏ hết mọi thứ.
“Chị sẽ chấp nhận buông bỏ vậy sao Rias ? Chúng ta là gia tộc Wardenholf, chúng ta đã hứa sẽ quay về bên nhau sau khi trận chiến kết thúc mà.” Trước mặt Rias bỗng xuất hiện hình bóng lúc còn nhỏ của Lumiere, cậu em trai họ yêu quý của cô. Nhìn thấy Lumiere, Rias òa khóc.
“Chị xin lỗi, chị không thể làm được gì, chị không thể gặp em nữa rồi.” Rias khóc sướt mướt, ôm chặt lấy người em trai của mình.
“Tại sao, tại sao người lớn đều không có trách nhiệm với sứ mệnh của mình ? Tại sao họ lại lấy hoàn cảnh để biện minh cho sự chưa cố gắng của bản thân” Lumiere tức giận đáp, gạt tay Rias ra khỏi người, bước đi vào bóng tối bất tận của tâm trí Rias.
“Lumiere! Lumiere! Đừng bỏ đi, hãy ở bên chị…KHÔNG…Mình đang làm gì thế này ?” Rias dần nhận ra điều gì đó:
“Tại sao mình lại từ bỏ hết mọi thứ khi nhìn thấy c·ái c·hết của Emilia chứ ? Mình vẫn còn nhiều điều để chiến đấu. Vì Lumiere, vì gia tộc, mạng sống này sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu nó buông bỏ mọi lý tưởng.”
Quay về thực tại, đi giữa vùng tuyết lạnh giá, Ios vẫn đang mải mê t·ra t·ấn cơ thể Rias. Hắn kéo lê, hắn giật điện, hắn đánh dập, hắn hất tung.
“Quả là một sự xấu hổ, đường đường là một chiến binh loài người mà giờ đây ngươi đang bị h·ành h·ạ một cách nhục nhã, hãy nhìn kìa, người đau đớn tới mức đôi mắt không còn chút sinh lực nào. Ios khoái chí.
“Không! Ta sẽ không c·hết theo Emilia!” Rias bỗng chụp lấy cánh tay đang kéo lê mình của Ios, một luồng sáng đỏ rực từ lòng bàn tay cô bẻ gãy cánh tay của hắn.
Mắt Ios mở lớn khi cảm nhận được sự thay đổi đột ngột. Rias không còn là một kẻ yếu đuối chấp nhận số phận nữa. Cô đứng dậy, máu lửa bừng cháy trong ánh mắt. Từng cơ bắp run lên, nhưng ý chí của cô vững vàng như thép. "Emilia đã hy sinh vì điều này..." cô tự nhủ, “Lumiere đã đặt tất cả niềm tin vào ta... và ta sẽ không để niềm tin ấy tan biến!"
Dưới ánh sáng lập lòe, mái tóc đỏ của Rias tung bay trong bão tuyết, như một đốm lửa nhỏ nhoi trong bóng tối. Cô chạm tay xuống mặt đất lạnh lẽo, từng ngón tay khẽ run lên, cảm nhận cái giá băng đang cắt vào da thịt.
“Atheria’s Mystique - Dạng II: Hoắc Nguyên Huyết Pháo”
Vươn lên khỏi sự u uất, thoát khỏi vực thẳm của buông bỏ, Rias một lần nữa sử dụng tuyệt kĩ, nhưng là một dạng hoàn toàn khác. Ánh sáng đỏ rực bùng nổ từ cơ thể Rias. Luồng năng lượng bùng huyết của cô khiến không gian xung quanh chao đảo, tuyết dưới chân nhuốm thành màu đỏ thẫm của máu. Hai khẩu pháo nguyên tử trên vai Rias tỏa ra những luồng sáng đỏ chói mắt, rung chuyển trong không khí, cùng với chiếc đầm chiến binh đỏ rực, biến cô như một tử thần của sắc đỏ.
Ios lùi lại vài bước, đôi mắt lạnh lùng của hắn hiện lên sự bất ngờ, không ngờ rằng Rias – kẻ mà hắn vừa coi thường và h·ành h·ạ – giờ đây trỗi dậy với một sức mạnh mà ngay cả hắn cũng phải dè chừng.
"Ngươi không thể hạ gục ta, Rias! Ngươi chỉ là một con côn trùng yếu đuối!" Ios gầm lên, lao tới với tốc độ kinh hoàng, đánh mạnh vào không trung, xé toạc không gian bằng những luồng năng lượng điện từ. Hắn tung hàng loạt cú đấm như sấm sét, nhắm thẳng vào Rias, với ý định kết liễu cô ngay lập tức.
Từ đôi vai gầy gò của Rias, hai khẩu pháo nguyên tử khổng lồ bùng nổ trong ánh sáng đỏ rực. Nhiệt lượng từ năng lượng huyết nguyên đang thiêu đốt không gian xung quanh cô, làm tuyết dưới chân tan chảy, để lộ nền đất đen khô cằn.
“Ta sẽ không bao giờ khuất phục trước ngươi!” Rias hét lớn “Từ Atheria’s Valori đến Huyết Tử vị diện: Huyết Nguyên Vệ Trận” - Rias triệu hồi một trận đồ đỏ rực, hình thành từ năng lượng nguyên tử xung quanh cô. Tấm chắn máu xuất hiện, chặn đứng tất cả những cú đấm khủng kh·iếp của Ios. Sấm sét nổ tung khi đụng phải lớp chắn đỏ thẫm, nhưng Rias vẫn đứng vững. Hai khẩu pháo trên vai cô sáng bừng, nạp đầy năng lượng nguyên tử, nóng bỏng như dung nham.
“Về với địa ngục đi tên Alsma kia!” - “Từ Atheria’s Valori đến Huyết Tử vị diện: Huyết Nguyên Bạo Kích” - Rias nâng khẩu pháo lên và khai hỏa, một viên đạn nguyên tử rực đỏ bay thẳng về phía hắn. Quả đạn v·a c·hạm với cơ thể Ios, tạo ra một v·ụ n·ổ kinh thiên động địa, cuốn theo tuyết và đất đá. Ánh sáng đỏ rực bao trùm lấy thân hình của Ios, ép hắn vào trung tâm v·ụ n·ổ.
Ios rít lên trong cơn đau, nhưng hắn vẫn chưa gục ngã. Cơ thể hắn tỏa ra năng lượng điện từ khủng kh·iếp, đẩy lùi luồng năng lượng của Rias. Từng mạch điện chạy dọc cơ thể hắn, đan xen như những tia chớp, tạo thành một luồng sáng xanh lam chói lòa.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại ta, Rias? Ta chính là Tư lệnh của Alsma! Ta là kẻ mạnh nhất!" Ios gào lên, lập tức từ hai bàn tay hắn xuất hiện nguồn năng lượng khổng lồ.
“Alsmaniac kỹ năng: Từ Lôi Vạn Diệt” - Với mọi sự phẫn nộ, Ios liền kết hợp hai nguồn năng lượng từ hai tay làm một và bắn ra luồng sấm chớp hủy diệt, xé nát mọi thứ trên đường đi của nó.
“Từ Atheria’s Valori đến Huyết Tử vị diện: Hoắc Nguyên Huyết Pháo - Nguyên Vũ” - Không rút lui, không né tránh, không phòng thủ trước đòn t·ấn c·ông tất sát của Ios đang đến gần. Rias tập trung tất cả năng lượng vào khẩu pháo nguyên tử trên vai. Cô nhắm thẳng vào quả dòng năng lượng hủy diệt của Ios, và ngay khoảnh khắc khi luồng lôi điện sắp lao đến, Rias khai hỏa. Hai luồng năng lượng – một đỏ rực, một xanh lam – v·a c·hạm nhau giữa không trung, tạo nên một v·ụ n·ổ cực lớn, xé toạc bầu trời và làm rung chuyển cả chiến trường.
Vụ nổ năng lượng làm mặt đất rung chuyển dữ dội, tuyết bay tứ tung, đất đá bị cuốn phăng, tạo ra một cơn bão khủng kh·iếp giữa Rias và Ios. Ánh sáng chói lòa của v·ụ n·ổ làm mờ mịt cả không gian, không ai có thể nhìn rõ hai người họ.
0