0
Chìm dần xuống đáy đại dương lạnh lẽo, Emilia có thể đ·ã c·hết, hoặc sắp c·hết. Không ai biết rõ. Tuy nhiên, điều duy nhất chúng ta biết rằng tâm trí của nữ chiến binh ấy đã không còn ở Nam Băng lục địa nữa rồi.
Trong cơn mơ màng, Emilia nhớ lại những ngày tháng còn tương đối yên bình, khi mình chỉ vừa nhập ngũ. Cô nhớ về mùa Giáng Sinh năm ấy, khi cô cùng đứa em trai không cùng huyết thống của mình - Lumiere Wardenholf dạo chơi giữa thành phố đêm.
...
Giữa thành phố Wardenholf lấp lánh trong đêm Giáng sinh, không khí lạnh thoảng qua, mang theo hơi thở của niềm vui và hy vọng, ngay cả khi nơi đây từng là dấu vết của c·hiến t·ranh. Các con phố được trang hoàng bằng đèn rực rỡ, hòa vào nhau như một bản nhạc ánh sáng, tạo nên khung cảnh cây thông, người tuyết, và bầu trời sao đầy màu sắc trên các tòa nhà cao tầng.
Ở quảng trường trung tâm, một cây thông Giáng sinh khổng lồ vươn cao với những quả cầu pha lê trong suốt, chuyển màu dịu dàng theo nhịp điệu của từng bài hát Giáng sinh. Trên những màn hình lớn, tuyết ảo rơi chậm rãi, lấp lánh trong ánh đèn, tạo nên một khung cảnh đẹp như mơ.
Đồng thời, không ngoại lệ với hai đứa trẻ với mái tóc bạch kim của gia tộc Wardenholf, tay trong tay, cùng nhâm nhi một ly cacao nóng vừa mua được ở một quầy bán hàng lưu động bên đường.
Hòa vào dòng người tấp nập dưới tuyết trời giá rét xứ thủ đô, hai đứa trẻ ấy đang tận hưởng tuổi thơ của mình—một trong số ít những khoảnh khắc đáng nhớ nhất, trước khi đối diện với tương lai trở thành trụ cột gia tộc đối diện với những gánh nặng, là những chiến binh sẵn sàng vào sinh ra tử vì hòa bình thế giới.
Emilia ngước lên bầu trời rồi nhìn sang bên cạnh, đôi mắt lấp lánh như ánh sao ban mai. “Cũng nhờ khí hậu thay đổi để thời tiết năm nay lạnh hơn nên chị mới được nắm tay em, Lumiere à.” Cô tinh nghịch cười.
“Nếu em không đồng ý thì không có chuyện đó đâu, bà chị à. Thưởng thức cacao xong thì chuẩn bị về thôi nào, em không muốn cả hai bị cảm lạnh và bị cha mắng đâu, sắp đến giờ giới nghiêm rồi.” Vừa nói, Lumiere nhẹ nhàng kéo chiếc mũ trùm trắng với quân huy gia tộc phủ lên mái tóc Emilia để tuyết không còn bám lấy. Sau đó, đôi tay tinh tế của cậu chỉnh lại chiếc áo khoác cho cô để giữ ấm hơn.
Emilia làm vẻ mặt hờn dỗi “Thật là, chẳng mấy khi mới có những dịp như thế này mà. Một ly cacao thơm ngon nóng hổi là một cái giá quá rẻ cho việc chúng ta về nhà muộn đêm nay đó, đồ ngốc à, em nên biết tận hưởng cuộc sống của mình đi chứ…”
Khuôn mặt vui vẻ đáp lại lời ‘thuyết giảng’ nay đã dần chuyển sang một chút đượm buồn của Emilia như thể tiếc nuối điều gì đó trong đêm Giáng sinh yên bình này. Nhận ra điều đó, Lumiere liền ‘chữa cháy’ trước khi bầu không khí trở nên gượng gạo:
“N-Nào, thôi mà… không ai lại không muốn thưởng thức một ly cacao nóng hổi cùng người chị thân yêu của mình trong đêm Giáng sinh đâu phải không nào? Chỉ là… em lo cho chị thôi, Emilia à, nếu chị ốm thì em không thể nào ngắm nhìn khuôn mặt vui vẻ và tràn đầu năng lượng này được đâu. Chị cũng nên chăm sóc bản thân mình một tí…” Lumiere vừa nói, vừa tháo găng tay lau một ít cacao còn dính ở mép người chị mình đầy quan tâm và thấu hiểu.
“T-Thằng quỷ nhỏ sát gái này… thật không công bằng…”
Emilia bất ngờ, đôi má ửng hồng, nhưng cô nhanh chóng đáp lại, đưa hai tay vòng lấy cánh tay Lumiere rồi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má cậu.
“Thôi thì uống nốt cacao, hai ta đi dạo một chút rồi về nhà nhé. Chị có thể cãi lời em, nhưng em sẽ không tha thứ cho chính bản thân vì để người thân yêu bị ốm vì mình đâu”.
Tiếng bật cười khúc khích của cả hai hòa vào bầu không khí ấm cúng phồn vinh nơi thủ đô Wardenholf hoa lệ trước sự chứng kiến của mọi người xung quanh, nhưng chẳng còn ai lấy làm lạ khi nhận ra hai đứa trẻ tóc bạch kim ấy nữa, lắc đầu đầy “cam chịu” - nở một nụ cười đầy hiền từ pha lẫn một chút tinh nghịch:
“Này, không lẽ đêm Giáng Sinh có một không hai lại xuất hiện kẻ thù nữa sao, được nhâm nhi cacao nóng hổi trong lúc thực hiện nhiệm vụ có vẻ xa xỉ quá nhỉ các ‘mầm non tương lai’…? ”
“Tìm nơi trú ẩn mau! Accelerator lại xuất hiện rồi! Lại còn từ chị em tóc bạch kim Wardenholf, vào đêm muộn thế này chắc chắn là có chuyện chẳng lành rồi. Nói là bảo vệ thủ đô, nhưng không đồng nghĩa với việc thổi bay tất cả mọi thứ như những lần trước đâu đấy nhé hai đứa…”
Emilia phụng phịu, bĩu môi cùng với hai chiếc má đỏ ửng vì thời tiết phồng lên thể hiện rõ sự không đồng ý khi bị trêu đùa và châm biếm bởi người dân quanh đây. Lumiere lấy tay che miệng, cũng không giấu khỏi sự khoái chí và cười phá lên vì sự ‘quan tâm đặc biệt’ này.
“Này! M-Mọi người có thôi đi không… Accelerator cũng là con người, và cũng cần được thư giãn, thưởng thức một đêm Giáng sinh trọn vẹn như bao người khác. Đừng đánh đồng Accelerator bọn cháu là những ‘cỗ máy chiến đấu’ và chẳng khác nào một mối nguy hiểm sống chứ!”
“C-Chưa kể… bọn cháu đã rút kinh nghiệm từ những trận đấu trước kia rồi… sẽ chẳng có một cứ điểm nào bị thổi bay nữa đâu…” Emilia tiếp tục nói thêm đôi chút hối hận, với đôi mắt liếc nhìn sang chỗ khác.
“Đùa tí thôi… thành phố thủ đô Wardenholf mang tên gia tộc lẫy lừng này, những người dân đã và đang sống hạnh phúc nơi đây, những người đã chiến đấu và nằm xuống để trở thành một trong những tinh tú thắp lên ngọn lửa hy vọng trong lòng chúng ta, đều nợ Lumiere Wardenholf và Emilia Wardenholf rất nhiều, cùng với lòng biết ơn khôn xiết." Vừa nói, sự cảm kích vừa thể hiện rõ trên mặt người dân.
Được nhìn thấy các cháu vẫn còn vui vẻ đêm Giáng sinh như vậy là một đặc ân, một phước lành với mỗi người dân nơi đây, khi họ nhận thức được rằng vẫn còn 2 Accelerator vẫn âm thầm bảo vệ nơi đây.”
Ánh mắt từng con người nơi đây đều ánh lên đầy hãnh diện, đầy kiêu hãnh và tự hào khi một trong số họ vừa thể hiện lòng biết ơn đến hai trụ cột tương lai của gia tộc Wardenholf. Sắc mặt đượm buồn của Emilia khi nãy giờ đây đã chuyển sang một chút bối rối, ngượng ngùng vì những lời khen cùng sự biết ơn đầy chân thành ấy.
Lumiere cũng không nói gì nhiều, cậu chỉ gật đầu nhẹ cùng nụ cười chân thành, quay sang phía chị mình nháy mắt đầy tinh nghịch, tay trong tay, như những đứa trẻ - cả hai cười khúc khích và chạy đi mất, về phía ranh giới giữa chốn phố xá hào nhoáng nơi thủ đô và khoảng lặng tĩnh mịch.
Và rồi, trở về thực tại, giữa làn nước lạnh giá, đôi mắt Emilia dần mở ra…
Atheria’s Mystique - dạng II: Thiên Tinh Phán
Mặt biển lạnh giá, u tối như chính bầu trời xám xịt trên vịnh Barza đột ngột bừng lên một cột sáng. Những tia nắng vàng xuyên qua đám mây dày, chói lọi như những vệt sáng từ thiên đường. Từ giữa không trung, như một thiên sứ giáng trần. Emilia xuất hiện với bộ giáp trắng thuần khiết và đôi cánh kim loại phản chiếu hàng triệu tia sáng rực rỡ.
Bộ giáp trắng tinh khôi ấy, được bao phủ bởi lớp ánh sáng lấp lánh, phản chiếu hàng triệu tia sáng, khiến toàn bộ không gian xung quanh bừng lên sự sống. Đôi cánh kim loại khổng lồ của cô mở rộng, mỗi chiếc lông vũ là một tấm gương sáng rực, hội tụ và phân tỏa ánh sáng rực rỡ khắp chiến trường. Ánh sáng ấy không chỉ chiếu rọi khắp không gian, mà còn lan tỏa sức mạnh chữa lành, xóa tan bóng tối và c·hết chóc.
"Không thể nào... Ngươi lẽ ra phải c·hết!" Ở phía bên kia, Ios trợn trừng mắt, đôi môi mím chặt.
Hắn nhận ra mối đe dọa, lập tức tung ra hàng loạt cú né với tốc độ kinh hoàng, nhưng ánh sáng từ đôi cánh của Emilia theo đuổi hắn, mỗi tia sáng chạm vào cơ thể hắn như lưỡi dao thiêu đốt, xé toạc các trạng thái bảo vệ của hắn. Ánh sáng ấy xuyên qua lớp vỏ điện từ, phá hủy dần từng tế bào trong cơ thể Ios.
"Ngươi sẽ không bao giờ chiến thắng, Ios!" Emilia hét lên, đôi cánh của cô rung chuyển, hàng tỉ tia sáng từ cánh cô tỏa ra, găm thẳng vào cơ thể Ios, ép hắn vào thế phòng ngự tuyệt vọng.
Từ phía xa, Rias quỳ sụp trên nền tuyết, đôi mắt đỏ hoe không thể tin vào điều mình đang chứng kiến. Những dòng nước mắt lại tuôn trào, nhưng không còn là nước mắt của tuyệt vọng. Đôi môi cô run rẩy, cố gắng thốt lên:
“Emilia… Chị còn sống sao?”