Bầu trời phía trên Lumiere và quân đoàn của anh như muốn xé toạc thế giới, từng tia sấm chớp xanh đen bổ xuống mặt đất, tạo nên những t·iếng n·ổ chát chúa. Gió rít gào, tuyết và vụn kim loại xoáy lên thành những lốc xoáy nhỏ. Chiến trường như bị nuốt chửng trong một cơn cuồng phong hỗn loạn.
Lumiere đứng giữa cơn bão, anh như ngọn hải đăng cô độc. Một lớp lá chắn năng lượng màu bạc óng ánh bao phủ lấy cậu và quân đoàn phía sau, ánh sáng của nó lóe lên mỗi khi một tia sét đánh thẳng vào. Những t·iếng n·ổ rung trời liên tục dội vào lá chắn, tạo ra những rung chấn làm đôi chân Lumiere cắm sâu hơn vào đất.
Trong ánh sáng nhấp nháy, Lumiere có thể nhìn thấy gương mặt của những người lính. Một số người gào thét trong hoảng loạn, những giọt mồ hôi lạnh chảy dọc xuống cổ. Số khác thì giữ im lặng, đôi môi mím chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía anh, như bấu víu vào ánh sáng mong manh của lá chắn mà anh dựng nên.
“Khốn nạn! Mình không thể thất bại!.” Ý nghĩ ấy vang lên trong tâm trí Lumiere, như một câu thần chú anh tự nhắc đi nhắc lại. Nhưng nỗi lo sợ vẫn len lỏi trong từng mạch máu. Anh biết rõ hơn ai hết: chỉ cần anh dao động, chỉ một chút thôi, mọi thứ sẽ sụp đổ.
“Thiếu tướng Lumiere, ngài ổn chứ?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Tôi ổn. Tất cả tập trung giữ vị trí! Không ai được rời khỏi phạm vi lá chắn!” Lumiere đáp lại, giọng anh lạnh lùng nhưng chắc nịch. Bên ngoài, anh là một chỉ huy vững chãi, nhưng bên trong, tâm trí anh như đang bị bão tố của chính nó giày vò.
Ánh sáng từ lá chắn phản chiếu lên đôi mắt anh, nơi chứa đựng những ngọn sóng xung đột giữa sự kiệt quệ và ý chí. Hơi thở của Lumiere trở nên nặng nề hơn từng phút, những sợi năng lượng Valori trong cơ thể anh đang bị bòn rút không thương tiếc. Mỗi giây trôi qua, anh cảm nhận được sức mạnh của mình đang mờ nhạt dần, nhưng điều đó không quan trọng. Điều duy nhất anh nghĩ tới là những sinh mạng đang đặt cược vào đôi vai của anh.
“Họ đang chờ mình... họ tin vào mình.”
Từ khoảng cách xa, t·iếng n·ổ của các đợt sóng xung kích vang lên, từng nhịp như tiếng trống tử thần dội vào lá chắn. Lumiere ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao găm hướng về trung tâm cơn bão – nơi ngôi sao bốn cánh đen tuyền đang lơ lửng, xoay tròn như một hố đen đang nuốt chửng tất cả.
“Mình không thể đứng yên mãi. Phải kết thúc chuyện này... trước khi năng lượng cạn kiệt.”
Với một tiếng thở dài sâu, Lumiere đưa tay ra phía trước, truyền thêm năng lượng vào lá chắn. Ánh sáng bạc của nó bừng lên mạnh mẽ, lan rộng ra thành một bán cầu khổng lồ. Nhưng đây không chỉ là một lá chắn phòng thủ. Nó đã trở thành một quả cầu hút năng lượng, từng tia sấm chớp bị bẻ cong, bị nuốt chửng vào lớp vỏ lấp lánh.
“Tao không thua mày đâu!” Lumiere nghiến răng, từng sợi cơ trên cơ thể anh căng ra, mồ hôi nhỏ giọt từ thái dương.
Bên ngoài quả cầu, những tia năng lượng đen tuyền bị kéo vào một cách dữ dội, nhưng không gì là miễn phí. Cơn bão dường như trở nên giận dữ hơn, sức ép gia tăng, từng t·iếng n·ổ lớn hơn, mạnh hơn, rung chuyển cả mặt đất.
Lumiere nhắm mắt, tập trung toàn bộ giác quan để duy trì liên kết. Trong bóng tối của ý thức, anh nhìn thấy Campell và Sonia. Năng lượng của họ tỏa ra như những đốm sáng trong cơn cuồng phong. Anh cảm nhận được sự quyết tâm của họ, sự hy sinh mà họ sẵn sàng gánh chịu để tiếp cận vật thể đen tuyền kia.
“Khốn nạn! Họ liều lĩnh thật?!” Lumiere lẩm bẩm, nhưng trong thâm tâm, anh biết mình cũng không thể làm khác. Nếu họ thất bại, tất cả sẽ chấm dứt.
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên. Lá chắn của Lumiere run rẩy, ánh sáng bạc lóe lên như ngọn nến sắp tắt. Nhưng thay vì hoảng sợ, anh hét lớn, tiếng hét như muốn át đi cả cơn bão:
“Không ai được c·hết dưới sự bảo vệ của ta! Các ngươi nghe rõ chưa?!”
Từng người lính ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt họ ánh lên tia hy vọng mong manh. Bất chấp cơn bão và đợt sóng xung kích đang làm rung chuyển chiến trường, Lumiere đứng đó, như một ánh sáng duy nhất giữa bóng tối khôn cùng.
Và trong khoảnh khắc ấy, anh biết mình sẽ không bỏ cuộc. Dù có phải cạn kiệt năng lượng, dù phải đánh đổi mạng sống, anh sẽ giữ vững lá chắn này... vì họ.
Đây chính là cuộc chiến giữa giới hạn năng lượng của Lumiere và cơn bão, chỉ có thể mong rằng cơn bão sẽ dừng lại trước khi Lumiere cạn năng lượng, nếu không, kết quả ắt sẽ rất thảm khốc.
Ở phía xa, khi những tia chớp trắng xanh xé nát bầu trời, soi sáng chiến trường bị tàn phá, nơi mà không còn gì ngoài xác c·hết và bóng tối. Linh hồn của quân đoàn Mystic Accelerator No.6 giờ đây chỉ còn lại một mình Hayato Asakusa, người đang trong Atheria’s Mystique, đứng trơ trọi giữa sự tàn khốc của thiên nhiên và c·hiến t·ranh.
Xung quanh anh là sự im lặng c·hết chóc. Không phải là sự yên tĩnh thanh bình mà là sự im lặng của những thứ đã bị xóa sạch khỏi sự sống. Từng gương mặt quen thuộc giờ đây nằm im lìm dưới chân anh, những chiến binh từng sát cánh giờ chỉ còn là những bóng hình mờ nhạt trong ký ức.
“Tất cả các ngươi đã đi rồi... nhưng ta thì chưa thể.” Hayato lẩm bẩm, ánh mắt anh không nhìn vào những xác c·hết, mà hướng về phía trước – nơi những tia sét tiếp tục gào thét và những đợt sóng xung kích đang lao đến như muốn xé nát cả không gian.
Ánh chớp xanh lóe lên, soi rõ gương mặt anh. Đó không phải là gương mặt của một người bị khuất phục, mà là của một chiến binh bất khuất, dù trên đôi vai đang gánh vác nỗi đau và sự cô độc không thể diễn tả bằng lời. Thanh Thiên Vân Chi Kiếm trong tay anh phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng từng đường chém của anh sắc bén, cắt đứt mọi thứ.
“Ầm!” Một tia sét giáng xuống gần đó, ánh sáng trắng lóa làm những v·ết m·áu trên bộ giáp đen đỏ của Hayato càng thêm rõ rệt. Anh xoay người, tung một nhát chém xé tan đợt sóng xung kích lao đến. Tiếng kim loại chạm vào năng lượng vang lên như tiếng rít của quỷ dữ, nhưng Hayato không chậm lại.
Cơn bão không chỉ muốn phá hủy anh. Nó muốn nuốt chửng anh, muốn bẻ gãy ý chí của một chiến binh cuối cùng.
“Mau đến đi! Tất cả các ngươi, cứ đến đi!” Hayato gầm lên, giọng nói anh át cả tiếng sấm. Lũ Gemini Warden lao về phía anh, nhưng chúng không là gì trước lưỡi kiếm đã mài dũa qua vô vàn trận chiến.
Mỗi nhát chém là một t·iếng n·ổ. Năng lượng của Hayato như bùng phát qua từng đường kiếm, cắt nát từng lớp giáp thép đen của kẻ thù. Mảnh kim loại văng khắp nơi, hòa vào cơn bão sấm như một cơn mưa nghiệt ngã.
Nhưng mỗi lần kết liễu một kẻ địch, Hayato lại cảm nhận rõ hơn sự cô độc đang bóp nghẹt lấy anh. Không còn ai ở đây để chứng kiến, không còn ai để sát cánh. Từng v·ết t·hương trên cơ thể anh rỉ máu, nhưng chúng không đau bằng khoảng trống đang lớn dần trong lòng.
“Jiryuu...” Anh thầm nghĩ, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng mỏng manh khi nhớ về người em trai. Chỉ cần biết rằng em vẫn còn ở đó, chỉ cần biết em đang chiến đấu, thì dù có c·hết ở đây, anh cũng không hối tiếc.
Nhưng c·ái c·hết vẫn chưa đến với Hayato.
Một đợt sóng xung kích nữa lao đến, mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn hơn. Hayato không lùi lại. Anh siết chặt chuôi kiếm, cảm nhận từng rung động của năng lượng trong cơ thể. Thiên Vân Chi Kiếm phát sáng, phản chiếu ánh chớp trên bầu trời.
“Ta không c·hết ở đây được! Không phải bây giờ!” Anh hét lên, vang vọng khắp càn khôn.
Anh vung kiếm, một nhát chém mạnh đến mức xé toạc không khí. Đợt sóng xung kích vỡ tan thành hàng ngàn mảnh năng lượng, tan biến trong cơn bão. Nhưng Hayato không dừng lại. Anh tiếp tục tiến lên, từng bước chậm rãi nhưng kiên định, xuyên qua bóng tối và sự hỗn loạn.
Những tia sét lóe sáng trên nền trời, soi rõ bóng hình đơn độc của một chiến binh – người cuối cùng của quân đoàn Mystic Accelerator No.6. Những đợt sóng xung kích, những Gemini Warden hay cơn bão sấm dường như không còn ý nghĩa gì. Chỉ có Hayato và thanh kiếm của anh, như một lời thách thức với cả thiên nhiên và số phận.
Giữa tiếng sấm và ánh chớp, Hayato chỉ nghe thấy nhịp thở nặng nề của mình, và tiếng thầm thì từ trong sâu thẳm trái tim.
"Chấn động đã giảm đi... Sóng xung kích yếu hơn rồi," Campell thở dốc, vừa cảm nhận vừa quan sát xung quanh, bước chân nặng nề cùng đôi tay kiệt quệ cuối cùng đã chạm được vào vật thể đen tuyền c·hết chóc kia. Giữa cơn bão sấm rền vang, giữa những tia sét và sự hỗn loạn, Campell biết cơ hội đang mỏng manh như một sợi chỉ — nhưng cũng chính lúc này, anh nhận ra mình không phải là người duy nhất đang cố ngăn chặn cuộc diệt vong của nhân loại.
"Lumiere!" Trong khoảnh khắc bão tố đó, Campell nhìn thấy bóng dáng của Mystic Accelerator No.1 ở phía xa, quả cầu năng lượng tỏa sáng rực rỡ như ngọn đuốc giữa bóng tối tử thần. "Cậu ta... cậu ta đang hấp thụ năng lượng từ sóng xung kích?" Campell bàng hoàng nhận ra ý định của Lumiere. "Cậu ta đang làm suy yếu sức công phá của nó..."
Những tia sét xanh đen giáng xuống không còn mạnh mẽ như trước, là nhờ Lumiere. Trong cơn mưa sấm sét, giữa sự diệt vong đang dần đến gần, một luồng sáng của niềm hy vọng, của sự tính toán tinh tế và kiên cường đã xuất hiện từ Lumiere. Và ngay giây phút đó, Campell cảm thấy một cơn xao động lạ thường trong lòng — không phải sự bất mãn hay tự ti, mà là sự kính phục xen lẫn tự trách.
"Mình thật ngu ngốc," Campell cười khẩy, nhưng đó không phải là tiếng cười giễu cợt người đồng đội. Đó là tiếng cười đầy mỉa mai hướng về chính bản thân mình. "Lẽ ra mình nên nghe lời cậu ta từ đầu..." Sự kiêu ngạo đã khiến Campell phớt lờ lời khuyên của Lumiere, và giờ đây, anh hiểu rằng mình đã đánh giá sai người đồng đội. Một chiến binh thực thụ, không chỉ là người có sức mạnh mà còn là người biết tính toán và nhìn xa.
Những đợt sóng xung kích yếu dần nhờ khả năng tinh vi của Lumiere, tạo ra cơ hội vàng cho Campell tiến gần đến siêu v·ũ k·hí của Alsma. Anh cảm nhận được sự đoàn kết lặng lẽ giữa mình và Lumiere, hai con người khác biệt nhưng cùng chung mục tiêu. Đôi chân nặng trĩu của Campell bắt đầu cử động nhanh hơn, trái tim bùng cháy với ý chí không gì lay chuyển nổi.
Campell đứng trước vật thể đen, hơi thở nặng nhọc, với cơ thể bị hủy hoại đến mức tưởng chừng không còn sức đứng vững, Campell vẫn không dừng bước. Trên vai anh là trách nhiệm của hàng vạn sinh mạng, gánh nặng của loài người đè lên đôi vai ấy, và trong khoảnh khắc quyết định này, không có chỗ cho sự do dự hay sợ hãi.
“NẾU NHƯ LUMIERE LÀ Ý CHÍ, TA SẼ LÀ TẤM KHIÊN CỦA NHÂN LOẠI!” Campell gầm thét.
Với ánh mắt cháy rực như lửa, Campell siết chặt Phá Dũng Thần Kích, thanh v·ũ k·hí dường như rung lên trước sức mạnh của chủ nhân. Linh tố Valori trong người anh sôi trào, tụ hội lại thành một sức mạnh khổng lồ, tập trung vào lưỡi rìu đang tỏa ra thứ ánh sáng cam rực rỡ như mặt trời sắp lụi tàn. Campell giơ cao thanh v·ũ k·hí lên trời, tập trung toàn bộ sức lực cuối cùng của mình, rồi đập mạnh xuống vật thể đen.
Cú chém mạnh mẽ đến mức mặt đất dưới chân Campell rung chuyển dữ dội. Lưỡi rìu cắm sâu vào vật thể đen, tạo thành một vết nứt lớn, khiến nó rung lên và bắt đầu xoay tròn nhanh chóng, không thể kiểm soát. Sóng xung kích từ vật thể đó bùng phát liên tục, tỏa ra hàng ngàn luồng năng lượng c·hết chóc. Campell, đứng ngay tại tâm điểm của sự hủy diệt, lãnh trọn toàn bộ sức công phá đó. Mỗi đợt sóng xé toạc cơ thể anh, từng mảnh giáp rách nát, da thịt rệu rã, nhưng Campell vẫn không lùi bước. Với mỗi hơi thở đứt quãng, anh tiến thêm một bước, gầm lên trong cơn đau khốc liệt.
Anh biết, chỉ cần vật thể này không bị vô hiệu hóa, sự sống của hàng vạn đồng đội sẽ bị cuốn phăng. Không có cách nào khác, Campell lấy toàn bộ sức lực cuối cùng ôm chặt lấy vật thể đen, cơ thể anh bị nghiền nát bởi những đợt sóng xung kích, nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng, gào lên như một chiến binh sắp sửa bước vào cõi c·hết.
Và rồi, trong một khoảnh khắc vĩnh hằng, vật thể đen nứt toác, tốc độ xoay của nó gia tăng chóng mặt trước khi p·hát n·ổ. Vụ nổ khủng kh·iếp rung chuyển cả chiến trường, một t·iếng n·ổ dữ dội vang vọng khắp Zone B. Toàn bộ hệ thống năng lượng mà vật thể đen duy trì bị cắt đứt, cơn bão sấm sét dần tan biến, nhường lại sự im lặng tàn nhẫn trên chiến trường.
0