Tiếng gào thét của đất trời hòa quyện với tiếng rên rỉ của linh hồn đang hấp hối. Những tia sét xanh đen rạch toang bầu trời như những móng vuốt của tử thần, giáng xuống mặt đất, nghiền nát mọi thứ mà chúng chạm phải. Zone B giờ đây không còn là nơi giao tranh, mà là một nhà mồ khổng lồ, từng giây từng phút đều chứng kiến sinh mạng của hàng ngàn con người bị xóa sổ.
Quân lính chạy tán loạn giữa biển lửa và cơn mưa sấm. Gió quất mạnh, lạnh buốt, nhưng những giọt mồ hôi tuyệt vọng vẫn lăn dài trên gương mặt họ. Một số cố gắng nhặt v·ũ k·hí đã bị biến dạng bởi sóng xung kích, cố gắng bắn vào những Gemini Warden đang tiến đến với từng bước chân nặng nề. Nhưng tiếng súng của họ chỉ như tiếng thì thầm trước cơn thịnh nộ của bầu trời.
“Chạy đi! Chạy đi!” Một người lính hét lên, giọng anh lạc đi giữa tiếng gầm của sấm sét. Anh quay lại kéo một đồng đội b·ị t·hương đang nằm dưới đất, nhưng vừa bước được vài bước, một tia sét từ bầu trời bổ xuống. Cả hai bị nuốt chửng trong ánh sáng xanh lóa mắt, để lại một hố sâu với những mảnh áo giáp tan nát.
Một người lính trẻ khác gục xuống trong cơn hoảng loạn. Cậu ném bỏ khẩu súng, ôm lấy đầu và khóc nấc. “Tại sao? Chúng ta đã làm gì sai?” Câu hỏi của cậu vang lên như lời kêu cứu không lời đáp, bị nuốt chửng bởi tiếng rít của cơn bão.
Xa xa, một sĩ quan, khuôn mặt rướm máu, đứng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Đôi mắt anh trống rỗng, như thể linh hồn đã rời khỏi thể xác. Anh không còn hét lệnh, không còn kêu gọi binh lính của mình chiến đấu. Giây phút ấy, sĩ quan nhận ra mình đang chứng kiến tận cùng của sự thất bại, nơi không còn bất kỳ chiến thuật hay hy vọng nào có thể cứu vãn.
Xung quanh anh ta, mặt đất vỡ nát dưới làn sóng xung kích. Những người lính cố bám víu vào bất cứ thứ gì để sống sót – một tảng đá, một bức tường đổ nát – nhưng tất cả đều vô ích. Từng t·iếng n·ổ tung vang lên, từng cơ thể bị thổi bay như lá rụng trong cơn bão. Những chiếc giáp lấp lánh từng là niềm tự hào của họ giờ đây chỉ là những mảnh kim loại cháy sém, không hơn không kém.
Trên bầu trời, quả cầu ánh sáng c·hết chóc xoáy sâu hơn vào thực tại. “Lui lại!” Một giọng hét vang lên giữa sự hỗn loạn. Một nhóm lính cố gắng tổ chức một cuộc phản công, họ tả ra về mọi phía, hướng súng về quân thù. Nhưng ngay khi họ bóp cò, tia sét từ cơn bão đã giáng xuống xóa sổ tất cả trong một v·ụ n·ổ lớn. Bụi tuyết bắn tung tóe, để lại mặt đất trống trơn, không còn dấu hiệu nào của sự sống.
Những người lính còn lại co cụm, run rẩy. Họ không còn nghĩ đến chiến đấu, chỉ còn lại một bản năng duy nhất: sống sót. Nhưng sâu thẳm trong họ, ai cũng biết điều đó là vô nghĩa. Mỗi tia sét, mỗi làn sóng xung kích là một bản án tử.
Tuy nhiên, khi bóng tối phủ vây số mệnh của nhân loại cũng chính là lúc những tia sáng dần hiện hữu và cứu rỗi lấy những người đang bị nhấn chìm bởi sự tuyệt vọng. Giữa khung cảnh c·hết chóc ấy, hai bóng người vẫn sừng sững bước tới, đối mặt với hiện thân của sự tận diệt. Campell Amerisa và Sonia Machiavelie, với tấm lá chắn sóng âm mỏng manh, đã trở thành điểm sáng duy nhất giữa bóng tối mịt mù.
Lá chắn phát ra những gợn sóng ánh sáng xanh nhạt, rung động theo từng luồng sóng xung kích từ vật thể đen tuyền trước mặt. Mỗi bước chân của họ đều như chống lại cơn gió bão vô hình, nhưng không gì có thể làm chùn bước hai chiến binh kiên cường.
“SONIA! TĂNG TẦN SỐ LÊN TỐI ĐA!” Campell hét lớn qua cơn bão, giọng anh như tiếng trống trận vang vọng, xé toang không khí nặng nề của nỗi tuyệt vọng. Anh không quay lại nhìn cô, đôi mắt chỉ hướng về phía trước, nơi vật thể đen tuyền xoay tròn, phát ra ánh sáng c·hết chóc.
Sonia mím môi, đôi tay run nhẹ khi điều chỉnh tần số của lá chắn sóng âm. Lớp sóng ánh sáng bao quanh cả hai đột ngột sáng lên rực rỡ, đẩy lùi một luồng sóng xung kích vừa lao tới. Nhưng cô biết rõ, lớp bảo vệ này không thể trụ vững mãi. Mỗi bước tiến là một sự đánh đổi với sinh mạng của cả hai.
“Campell, chúng ta không thể—” Giọng Sonia nghẹn lại. Cô không nói hết câu. Cô không dám.
Campell đột ngột dừng bước, quay lại. Dưới ánh sáng nhạt nhòa của lá chắn, Sonia thấy nụ cười của anh – một nụ cười lạ lùng, pha trộn giữa sự quyết tâm và bình thản. Đó không phải nụ cười của một người đang sống, mà là của một người đã chấp nhận c·ái c·hết.
“Sonia, cô phải tin tôi.” Anh nói, giọng anh không còn là tiếng hét, mà là lời thì thầm, nhẹ như hơi gió. “Tôi sẽ đánh bại bọn Gemini Warden. Hủy diệt vật thể đó, và… cứu lấy tất cả.”
“KHÔNG!” Sonia hét lên, đôi mắt mở to, lòng ngực như bị bóp nghẹt. “Campell, đừng! Tôi không thể để anh—”
“Không sao đâu!” Campell cắt ngang, đôi mắt anh lóe sáng như ánh lửa giữa cơn bão. “Nếu tôi không làm thế, tất cả chúng ta sẽ c·hết. Đừng để những gì chúng ta đã hy sinh trở nên vô nghĩa.”
Trước khi Sonia kịp phản ứng, Campell bước ra khỏi lá chắn.
Thời gian như ngừng lại. Từng cơn gió, từng tiếng sấm, từng tia chớp đều dường như chìm lắng trong khoảnh khắc anh bước ra. Sóng xung kích đập vào cơ thể anh, khiến từng lớp giáp trên người Campell rạn nứt, nhưng anh vẫn không dừng lại.
Sonia chỉ có thể nhìn theo, đôi tay nắm chặt cần điều khiển của thiết bị lá chắn đến mức các khớp tay trắng bệch. “Campell…” Cô thì thầm, giọng cô như bị bóp nghẹt bởi nỗi đau.
“Atheria’s Mystique: Hoàng Kim Địa Đế!” Campell gầm lên, giọng anh như tiếng sấm rền vang khắp chiến trường.
Thanh đại rìu Phá Dũng Thần Kích trong tay anh bừng sáng, những đường vân năng lượng vàng cam chạy dọc lưỡi rìu như dòng dung nham sống động. Từng tia sáng nhỏ tỏa ra từ v·ũ k·hí của anh, rực rỡ như những ngọn hải đăng, dẫn lối cho những chiến binh phía xa vẫn đang chiến đấu trong bóng tối.
Campell kích hoạt trạng thái tối thượng của mình. Thân thể anh được bao bọc bởi ánh sáng cam rực rỡ, dữ dội như mặt trời giáng thế. Ánh sáng ấy xoáy tròn, xé toạc màn đêm, cho đến khi bộ giáp trắng tinh khiết của anh hiện ra, tráng lệ như được đúc từ chính ý chí của thần linh. Những vân năng lượng cam vàng chạy dọc giáp, phát ra những luồng ánh sáng mạnh mẽ mỗi khi anh bước đi.
Bên trong lá chắn sóng âm mỏng manh, Sonia cắn chặt môi, trái tim cô đập liên hồi. Cô có thể cảm nhận từng rung chấn bên dưới chân mình khi nhìn thấy Campell triển khai tuyệt diện.
Và rồi, chiếc mũ kim loại dần che kín gương mặt Campell, nhưng đôi mắt anh – hai ngọn đuốc màu cam sáng rực – nói lên tất cả. Ý chí không thể bị khuất phục, khát khao bảo vệ đến hơi thở cuối cùng. Trên lưng anh, tấm áo choàng trắng tung bay giữa cơn bão, biểu tượng của lực lượng kháng chiến nhân loại tỏa sáng rực rỡ.
Những Gemini Warden đã phát hiện ra anh. Từng cặp mắt lạnh lùng của chúng quay về phía Campell, như những ánh đèn pha soi rọi con mồi. Campell không nao núng:
“Tới đây!” Campell hét lớn, lao thẳng về phía bọn chúng. Tia sét giáng xuống xung quanh anh, mặt đất vỡ tung, nhưng Campell vẫn tiến lên, lưỡi rìu trong tay vung lên, chém nát một Gemini Warden đang chắn đường.
“Làm ơn, Campell, ngài phải chiến thắng!” Ở phía sau, Sonia thì thầm, không thể ngăn dòng nước mắt trào ra.
Lũ Gemini Warden như thủy triều không ngừng nghỉ, cuồn cuộn ập tới từ mọi phía, bóng dáng kim loại đen tuyền của chúng lóe lên dưới ánh chớp xanh đen từ cơn bão dữ dội. Campell đứng đó, như ngọn núi lẻ loi chống chọi lại cả đại dương thịnh nộ. Mỗi nhát bổ của lưỡi rìu Phá Dũng Thần Kích xé toạc không khí, nghiền nát từng kẻ thù, nhưng số lượng áp đảo khiến từng cử động của anh trở nên nặng nề hơn.
Từng làn sóng xung kích từ vật thể đen tuyền phía xa dội thẳng vào anh như những cú đấm vô hình, ép chặt cơ thể trong bộ giáp Mystic đang dần nứt toác. Từng mảnh giáp vỡ vụn rơi xuống nền đất, để lộ những v·ết t·hương sâu hoắm đang rỉ máu. Sự mệt mỏi đã hằn rõ lên đôi mắt Campell, nhưng vẫn không có lấy một tia sợ hãi.
“Các ngươi nghĩ ta sẽ gục ngã vì chút này sao?” Campell gầm lên, giọng anh át đi tiếng sấm vang trời.
Trong khoảnh khắc đó, Valori – linh tố của Atheria, từ sâu thẳm cơ thể Campell– bùng nổ trong cơ thể anh. Ánh sáng vàng cam tuôn trào như dòng thác lửa, phủ kín từng mạch máu, từng thớ cơ đang kiệt quệ. Trạng thái đặc biệt của Campell, “Từ Atheria’s Valori đến Đại Địa Vị Diện: Địa Vương Khải,” được kích hoạt.
Sự đau đớn tan biến. Tâm trí anh tràn ngập một sức mạnh nguyên thủy, một ý chí bất diệt hòa quyện với Valori đang cuộn trào. Bộ giáp Mystic giờ đây không còn là giới hạn; Campell đã vượt qua sự ràng buộc của vật chất, trở thành một chiến thần thực thụ.
Lưỡi rìu Phá Dũng Thần Kích tỏa ra ánh sáng rực rỡ, như ngọn lửa địa ngục xoáy tròn, nghiền nát mọi Gemini Warden cản đường. Những cú bổ của anh mạnh đến mức mặt đất rung chuyển, không khí nổ tung trong từng nhát đánh. Từng kẻ thù đổ gục, từng hàng ngũ bị quét sạch. Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, thời gian vẫn là kẻ thù không khoan nhượng.
Phía xa, Sonia hét lên trong vô vọng qua bộ truyền tin. “Campell! Anh không thể cầm cự mãi! Bộ giáp của anh—”
Campell không trả lời. Anh cười nhẹ, nghĩ thầm. “Sonia, tôi không cầm cự. Tôi đang chiến thắng.”
Nhưng thực tế vẫn nghiệt ngã. Bộ giáp của Campell đã rạn nứt đến mức báo động, và mỗi cử động giờ đây đều mang theo những vết đau đớn tận cùng.
“Không còn lựa chọn nào khác,” Campell lẩm bẩm, ánh sáng Valori trong anh dường như bừng lên hơn bao giờ hết. “Nếu đây là lần cuối cùng, ta sẽ khiến nó trở thành huyền thoại.”
Anh đập mạnh cán rìu xuống đất, và trong giây phút đó, linh tố Valori tuôn trào từ cơ thể anh, tạo thành một hình thể vật lý khổng lồ – bóng dáng một chiến thần lừng lẫy đứng sau lưng anh.
“Từ Atheria’s Valori đến Đại Địa Vị Diện: Phá Địa Chấn!” Campell gầm lên, giọng nói của anh dội vang như tiếng sấm xé trời.
Cơ thể linh tố khổng lồ ấy cầm lưỡi rìu Phá Dũng Thần Kích được cường hóa, vung xuống đất với sức mạnh kinh hoàng. Mặt đất Nam Băng lục địa rung chuyển dữ dội, một chuỗi đ·ộng đ·ất kéo theo làn sóng năng lượng lan rộng, quét sạch toàn bộ Gemini Warden trên đường đi. Không gian như bị xé toạc, ánh sáng vàng cam chói lòa thắp sáng cả chiến trường.
Nhưng Campell không dừng lại. Ngay khi làn sóng năng lượng quét qua, anh lao thẳng về phía vật thể đen tuyền đang xoay tròn đầy nguy hiểm. Những đợt sóng xung kích liên tục đánh vào cơ thể anh, mạnh mẽ đến mức từng mảnh giáp vỡ ra thành tro bụi. Từng bước tiến của Campell như đạp thẳng vào cơn bão, mỗi bước là một lời khẳng định rằng ý chí con người không thể bị bẻ gãy.
Đau đớn giờ đây không còn là rào cản, chỉ là một lời nhắc nhở rằng anh vẫn còn sống, vẫn còn chiến đấu.
“Nếu ta không thể vượt qua ngươi, thì ai có thể?” Campell lầm bầm, hơi thở nặng nhọc nhưng đôi chân vẫn bước tới.
Khi bàn tay anh chạm vào vật thể đen tuyền, ánh sáng cuối cùng từ bộ giáp Mystic vụt tắt. Campell nghiến chặt răng, cảm giác như từng thớ cơ trong cơ thể anh bị xé nát bởi sức ép khủng kh·iếp. Nhưng dù là đau đớn hay tử thần, không gì có thể khuất phục được quyết tâm của một chiến binh sẵn sàng hy sinh tất cả.
Và rồi, trong khoảnh khắc đối mặt với hủy diệt, Campell đứng đó – không phải như một chiến binh thất bại, mà như một huyền thoại khắc sâu vào lịch sử nhân loại.
0