"Kế hoạch của thư ký Valera nghe rất đồng nhất và hợp lý, tuy nhiên, tôi thấy một điểm c·hết người rất nghiêm trọng trong việc phân bố quân." Giọng Josep vang lên rõ ràng, cắt ngang bầu không khí im lặng của phòng chiến thuật.
Ông đứng dậy, "Thoạt nhìn, chúng ta đều nghĩ kẻ thù đang bị dồn vào góc và chỉ có thể phòng thủ. Nhưng nếu suy xét kỹ, đây mới chính là mấu chốt quan trọng của trận đánh này."
Căn phòng bỗng chốc trở nên nặng nề. Một số sĩ quan trao đổi ánh mắt, dường như đang suy tính điều gì đó. Những tiếng lật giấy và tiếng gõ bút vào mặt bàn vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy căng thẳng. Josep hít sâu, tiếp tục:
"Nếu quân ta phân bố hoạt động tách biệt như kế hoạch hiện tại, kẻ thù có thể dễ dàng đánh úp từng nhóm lẻ của chúng ta. Đừng quên bài học từ trận hải chiến ba tháng trước!" Giọng ông như đanh lại. "Chúng ta đã mất hơn năm hạm đội với ba trăm chiến hạm cùng hàng ngàn sinh mạng. Đó là cái giá đắt cho việc đánh giá thấp khả năng của kẻ thù."
Lời nói của Josep như m·ũi d·ao xuyên qua không gian, để lại một khoảng lặng nặng nề. Một số sĩ quan trẻ cúi đầu, biểu cảm nặng trĩu. Một vài người lớn tuổi thì gật gù, ánh mắt lấp lánh sự đồng tình.
Bỗng, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát vang lên:
"Những lời của Đoàn trưởng Josep rất có lý. Thay vì phân tán lực lượng, chúng ta nên kết hợp t·ấn c·ông để vừa đảm bảo an toàn cho hậu tuyến, vừa phát huy sức mạnh tối đa của tiền tuyến." Đó là Emilia Wardenholf, Mystic Accelerator No.2. Ánh mắt sắc sảo đầy mê hoặc của cô quét qua cả căn phòng, khiến những sĩ quan khác như bị kéo vào dòng suy nghĩ của mình.
Josep gật đầu, tiếp lời:
"Chính xác. Do đó, tôi đã nghĩ ra một chiến thuật vừa bảo toàn hậu tuyến, vừa tối ưu hóa sức mạnh." Ông bước đến trước bản ảnh ảo ba chiều, chỉ vào mô hình căn cứ của kẻ thù và các tuyến đường t·ấn c·ông.
"Như các vị thấy, căn cứ của chúng ta cách pháo đài của Alsma bảy trăm cây số Nếu đem toàn bộ lực lượng t·ấn c·ông, căn cứ sẽ trống trải và dễ b·ị đ·ánh úp. Thay vào đó, tôi đề xuất duy trì hạm đội ở khoảng cách hai trăm cây số tính từ đây. Như vậy, chúng ta vừa hỗ trợ được pháo kích tiền tuyến, vừa có lực lượng sẵn sàng ứng phó tình huống xấu nhất."
Ông dừng lại một chút, để mọi người tiếp thu, rồi tiếp tục:
"Về phần tiền tuyến, sau khi pháo kích làm suy yếu lớp màn chắn của kẻ thù, quân ta sẽ chia thành ba hướng: Tây Nam, Tây và Tây Bắc. Tấn công đồng loạt sẽ khiến kẻ thù không thể tập trung hỏa lực. Đồng thời, khoảng cách này cũng đủ để các cánh quân hỗ trợ lẫn nhau nếu gặp sự phản kháng mạnh."
Josep kết thúc lời trình bày. Một vài giây im lặng trôi qua. Rồi, một tiếng vỗ tay dõng dạc vang lên. Đó là Razor Wardenholf, Đại tướng chỉ huy. Những tiếng vỗ tay khác nhanh chóng nối tiếp, rộn ràng khắp phòng. Josep thoáng sững người trước phản ứng của mọi người.
Razor bước lên, giọng ông trầm, rõ ràng, mang theo sức nặng của một nhà lãnh đạo kỳ cựu:
"Đó là một kế hoạch kiệt xuất. Không chỉ giảm thiểu tổn thất, mà còn nâng cao khả năng chiến thắng. Vậy hãy cho ta biết, có bao nhiêu người đồng tình với kế hoạch này và sẵn sàng thực hiện?"
Những cánh tay đồng loạt giơ lên. Cả căn phòng nhất loạt đồng ý. Không khí tràn ngập sự quyết tâm. Đây không chỉ là một kế hoạch, mà còn là niềm hy vọng cuối cùng để nhân loại chấm dứt cuộc chiến kéo dài.
Razor nhìn khắp căn phòng:
"Rất tốt. Từ giờ, toàn bộ lực lượng sẽ hành động theo kế hoạch này. Các sĩ quan, hãy chuẩn bị lực lượng và thông báo chi tiết cho từng đơn vị."
Tiếng "rõ!" vang lên như sấm, chấn động cả không gian. Trận chiến đã gần kề, và mọi người biết rằng từng chi tiết nhỏ trong kế hoạch này sẽ quyết định sống còn của họ.
Sau câu nói đó mọi người trong phòng cúi đầu chào vị tổng chỉ huy và bắt đầu trở về bản doanh để chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng. Trước khi bước ra khỏi căn phòng họp chiến lược, Emilia khựng lại ở ngưỡng cửa, quay người và bước về phía Lumiere. Ánh sáng từ đèn trần khẽ phản chiếu lên đôi mắt màu lam của cô, ánh lên vẻ gì đó vừa dịu dàng, vừa khó đoán. Cô nhẹ nhàng vỗ vai cậu, một cử chỉ không quá mạnh mẽ nhưng đầy ấm áp.
"Vẫn khiêm tốn và điềm đạm như mọi khi, nhỉ?" Giọng Emilia trầm thấp, như thể đang chất chứa nhiều hơn
những lời cô vừa nói.
Lumiere quay lại, đôi mắt màu bạc ánh lên nét tinh nghịch. Cậu nhướng mày, đáp lại với nụ cười nửa miệng:
"Xem ai đang nói kìa. Chẳng phải chị cũng thế sao, Mystic Accelerator No.2, người được mệnh danh là Huyễn Quang Kính Emilia Wardenholf? Em còn tưởng hôm nay chị sẽ lập tức quay về bản doanh để chuẩn bị tinh thần như mọi lần trước chứ."
"Này, thôi đi! Em không thể gọi tên chị một cách bình thường được sao?" Emilia nhăn mặt, nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười.
Cả hai bật cười, tiếng cười vang lên khắp căn phòng. Những tiếng vọng ấy dường như xua tan phần nào bầu không khí ngột ngạt của c·hiến t·ranh sắp sửa xảy ra.
Khi tiếng cười lắng xuống, Emilia chợt nhìn Lumiere với ánh mắt đầy cảm xúc. Đôi môi khẽ mấp máy, cô thở ra một câu, như đang nói với chính mình:
"Ghen tị thật..."
Lumiere thoáng ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn chị mình. "Ghen tị chuyện gì cơ?"
Emilia hơi ngước mắt, nét mặt pha chút đăm chiêu. "Việc em không cần dựa vào Atheria’s Mystique. Việc em có một óc lãnh đạo tài tình đến mức mọi người đều phải công nhận. Và cả việc em đã vượt qua tất cả những dị nghị và định kiến từ gia tộc để vươn lên, bất chấp mọi khó khăn... Những điều ấy thật đáng nể."
Lumiere nhún vai, giọng pha chút giễu cợt: "Không phải chị mới là người đáng nể sao? Vừa trở thành Mystic Accelerator chưa đầy mười năm đã đạt được danh hiệu No.2. Trong khi cả No.3 và No.4 phải phấn đấu hơn ba mươi năm mà vẫn chưa làm được."
"Thôi đi, Lumiere." Emilia khẽ lắc đầu, đôi mắt hơi cụp xuống như đang cố nén điều gì đó. "Nhìn lại em mà xem. Gia nhập q·uân đ·ội cùng lúc với chị, vậy mà bây giờ em đã là No.1 rồi. Chẳng phải em chính là người hướng dẫn chị - và cả mọi người nữa - cách khống chế đầu ra của Valori để tối ưu hóa sức mạnh hay sao?"
Lumiere nhíu mày, nét mặt nửa đùa nửa thật: "Chị đang nói gì vậy? Em chẳng nhớ gì cả. Chỉ biết rằng Huyễn Quang Kính Emilia Wardenholf là chiến binh xuất chúng nhất gia tộc thôi."
Emilia bật cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa cảm xúc sâu lắng. "Lại như thế nữa rồi. Thôi ngay đi." Cô thở dài, nhưng trong ánh mắt đã chẳng còn bóng dáng của lo âu, ít nhất là trong khoảnh khắc này.
Một sự im lặng nhẹ nhàng bao trùm, nhưng không hề khó chịu. Chỉ có âm thanh của những bước chân người khác vang vọng trong không gian xa xa.
"Được rồi, chị về đây." Emilia khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Lumiere lần cuối trước khi quay người bước đi.
"Chị đi cẩn thận," Lumiere gọi với theo. Giọng cậu không quá lớn, nhưng lại như gửi gắm nhiều hơn những lời bông đùa thường lệ.
Họ chia tay nhau, mỗi người hướng về bản doanh của mình. Cái bóng của họ dần khuất sau những ánh đèn lạnh lẽo của khu căn cứ, để lại khoảng không gian tĩnh lặng - nhưng trong lòng cả hai, một chút ấm áp lạ thường vẫn còn đó, dù c·hiến t·ranh chưa hề kết thúc.
Căn cứ quân nhân loại, Nam Băng lục địa, 4/7/2893 - 7:00 Sáng
Cơn bão tuyết gào thét không ngừng, những mảng băng vụn bị cuốn tung lên, đập vào mặt kính mờ sương của các chiến xa đứng yên trong bãi tập trung. Gió quất vào mặt, lạnh buốt như dao cứa, làm cả không gian như đông cứng lại. Màu trắng của tuyết hòa quyện với sắc xám tro của bầu trời, tạo nên khung cảnh u ám, nhưng lòng người thì rực lửa.
Các binh sĩ đứng thành hàng dài trên nền tuyết xốp, mỗi bước chân phát ra tiếng lạo xạo khẽ khàng. Tuyết bám đầy trên những mũ giáp và áo choàng trắng ngụy trang, từng luồng hơi thở thoát ra khỏi khẩu trang bảo hộ, tan biến ngay khi gặp không khí lạnh. Một vài người khẽ rùng mình, siết chặt tay cầm lấy thân Bạch Quang Kiếm đang tỏa ánh sáng yếu ớt từ lõi Valori.
Xa xa, một cỗ chiến xa khổng lồ bất ngờ rùng mình, động cơ linh tố thở phì phò khi một kíp lái thử kích hoạt. "Hạ cái van đó xuống! Đừng để tuyết lọt vào nữa!" - tiếng quát của một kỹ sư vang lên, theo sau là giọng phàn nàn của đồng đội anh ta: "Lạnh thế này mà còn muốn làm cho xong trước bảy giờ? Muốn bọn tôi đóng băng luôn à?"
Valera đứng trên bậc thang của trạm chỉ huy, tay siết chặt chiếc áo choàng dày, mắt hướng về phía đội quân. Cơn gió lạnh luồn qua lớp giáp của cô, nhưng ánh mắt chẳng hề dao động. Bên cạnh cô, Đại Tướng Quân Razor Wardenholf, với dáng người cao lớn, giáp trụ dày cộp che gần kín khuôn mặt, đang nhìn xuống bản đồ chiến lược trên màn hình.
“Valera, kiểm tra xong đội cơ giới chưa?” Razor lên tiếng, giọng ông trầm và nghiêm nghị, đủ để át đi tiếng gió rít bên tai.
“Đã hoàn tất, thưa ngài. Nhưng đợt tuyết này làm giảm hiệu suất động cơ khá nhiều. Chúng ta cần chuẩn bị phương án dự phòng.”
Razor gật đầu, ánh mắt sắc lạnh như băng giá xung quanh. Ông đứng thẳng người, bước lên trước hàng ngũ và giơ tay ra hiệu. “Tất cả, chú ý!”
Tiếng hô khẩu lệnh dội vang trong không gian tuyết trắng. Hàng ngũ lập tức chỉnh tề, những ánh mắt tập trung vào người chỉ huy.
“Hỡi những người con của Ather!” Razor lên tiếng, giọng ông vang vọng như tiếng trống trận, “Trước mắt chúng ta là thử thách cuối cùng. Bão tuyết này chỉ là khởi đầu, kẻ thù đang chờ phía trước, và chúng sẽ không khoan nhượng. Nhưng ta tin tưởng vào các ngươi – những chiến binh can trường, những kẻ đã vượt qua mọi gian khó để đứng đây hôm nay.”
Một chiến binh trẻ đứng hàng đầu, khẽ thì thầm với đồng đội bên cạnh: “Lão ta lúc nào cũng có cách làm cả đội hứng khởi, phải không?”
“Im nào.” Người kia lườm. “Nghe đi, ông ấy sắp nhắc đến lý do chúng ta chiến đấu rồi.”
Razor tiếp tục: “Các ngươi chiến đấu không chỉ vì bản thân, mà vì gia đình, vì quê hương, vì một tương lai không còn bóng tối của Alsma. Hãy giữ chặt nỗi sợ – không phải để bị nó đè bẹp, mà để biến nó thành sức mạnh. Nhớ rằng, mọi người ở quê nhà đang trông đợi vào chiến thắng của chúng ta!”
Những tiếng hô vang bắt đầu dâng lên, hòa cùng tiếng gió gào thét.
“Vì Ather! Vì tự do! Xuất phát!” Razor dứt lời, tay giơ cao, toàn quân đồng loạt hô vang “Hura!” như một lời đáp lại, khí thế ngùn ngụt xua tan đi giá rét.
Cả đội nhanh chóng di chuyển về các chiến xa, tiếng bánh xích nghiến lên tuyết dày vang lên khắp nơi. Valera quay sang Razor, giọng cất lên cùng niềm tin mạnh mẽ: “Ngài nghĩ gì về khả năng chiến thắng?”
Razor không nhìn cô, ánh mắt hướng về phía chân trời mờ mịt: “Chiến thắng không đến từ may mắn. Nó đến từ những người không ngại đối mặt với cái lạnh, và cả c·ái c·hết.”
0