Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Băng đỏ & Máu lạnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Băng đỏ & Máu lạnh


Cái c·hết rình rập trong từng cơn gió lạnh lẽo, len lỏi qua từng ngóc ngách chiến trường, nơi những thân xác rã rời, không còn nguyên vẹn: tay, chân, đầu, thân thể bị xé toạc và ném rải rác khắp nơi, máu chảy nhuộm đỏ mặt đất lạnh lẽo. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Từ Atheria’s Valori đến Căn Nguyên vị diện: Chuẩn Linh Trảm” - Một luồng năng lượng từ lưỡi kiếm bùng nổ, tạo nên một đường chém vô cùng sắc, hướng thẳng tới Gemini Warden, làm mọi thứ trên đường đi của nó dường như đều bị xé toạc thành từng mảnh.

“Hãy trở về với hư không!” Lumiere hét lên.

Lumiere lao thẳng về phía trước, từng bước chân như lướt trên mặt đất với tốc độ phi thường. Lưỡi kiếm Bạch Quang Đao trong tay anh sáng rực rỡ, linh tố xung quanh bắt đầu hội tụ, phủ đầy đòn đánh với sát ý mãnh liệt. Cú chém không chỉ là một đòn t·ấn c·ông đơn thuần, mà là sức mạnh đặc biệt của Lumiere, người đứng đầu Mystic Accelerator, đã luyện thành qua hàng trăm trận chiến.

Giữa cơn ác mộng khủng kh·iếp này, một cô gái quỳ gục giữa đống tàn tro, ôm lấy t·hi t·hể tàn tạ của một người đàn ông mà cô yêu thương. Chân và nửa thân trên của anh ấy đã bị xé nát thành những mảng thịt và xương không thể nhận ra, khiến trái tim cô bị bóp nghẹt bởi nỗi đau khôn nguôi. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng không chỉ người đàn ông ấy, mà cả thế giới quanh cô cũng đã tan vỡ, không thể cứu vãn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 4: Băng đỏ & Máu lạnh

“Tên này… Hắn ta khác với đám còn lại,” Lumiere vừa di chuyển, vừa chăm chút quan sát đối phương, “đây chắc chắn là phân bản, không những mạnh mà còn tinh vi hơn lũ kia!”

Chiến tranh không chỉ hủy diệt mọi thứ, nó biến những vùng đất xanh thẳm thành chảo lửa địa ngục, nơi sự sống dần lụi tàn trong cơn cuồng nộ vô nghĩa. Tuyết trắng của Nam Băng lục địa giờ đây đã nhuốm máu đỏ, tanh hôi, u uất bởi hàng vạn sinh mệnh đã nằm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía trước, Gemini Warden vẫn điềm tĩnh đối mặt với những đợt t·ấn c·ông dồn dập từ Lumiere. Nhưng không phải đối thủ của Lumiere. Chiến binh nhân loại lao lên, tốc độ đẩy lên mức tối đa, lưỡi kiếm Bạch Quang Đao trong tay sáng rực sắc vàng, vẽ những vệt sáng c·hết chóc giữa không gian. Từng nhát chém của anh chính xác đến mức hoàn hảo, như thể mỗi cú ra đòn đều đã được tính toán từ trước.

Ầm! “Từ Atheria’s Valori đến Căn Nguyên vị diện: Chuẩn Lượng Không Chướng” - Một lá chắn sáng chói hiện ra ngay trước khi đòn đánh chạm vào cô, tia điện bị hất văng sang một bên trong sự bùng nổ của năng lượng.

Giữa chiến trường t·ang t·hương ấy, những bóng dáng của các chiến binh loài người đang dần tan biến, như những ngọn lửa nhỏ dần lụi tàn trong cơn bão hung hãn. Trong khi đó, kẻ thù của họ ngày càng đông, như những bóng ma không ngừng nhân lên theo từng nhịp đập của thời gian. Tiếng nổ vang dội của s·ú·n·g đ·ạ·n, những âm thanh lạnh lùng của kim loại va vào nhau, hoà lẫn với tiếng khóc tuyệt vọng và tiếng kêu cứu thất thanh như đâm xuyên qua trái tim của bất kỳ ai nghe thấy.

Anh hít một hơi thật sâu, “Từ Atheria’s Valori đến Căn Nguyên vị diện: Phản Lượng Chiến Thể”. Ngay lập tức, lớp phòng vệ bảo vệ quanh anh tan biến, hòa vào không khí như thể nó chưa từng tồn tại. Thay vào đó tất cả sức mạnh của linh tố trước đây vốn dùng để duy trì lá chắn giờ được chuyển hóa thành năng lượng trong cơ thể, tăng cường sức t·ấn c·ông.

Antartika Point - Căn cứ Alsma - Zone B - 9:30 Sáng (đọc tại Qidian-VP.com)

Lumiere xuất hiện, phá tan màn đêm tĩnh mịch. Lá chắn vừa rồi, do chính kỹ năng của anh, đã cứu lấy mạng sống của cô gái trong gang tấc. Không chần chừ, Lumiere bức tốc, thu hẹp khoảng cách với Gemini Warden, biến trận đấu thành một màn cận chiến căng thẳng giữa hai chiến binh.

Ánh sáng xanh từ họng pháo của Gemini Warden lóe lên, rạch đôi màn đêm. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những gì còn lại giữa sự sống và c·ái c·hết là một cái chớp mắt mong manh. Họng pháo rung chuyển, những tia điện xoáy tròn bên trong như con mãnh thú đang chờ thoát ra. Không chút do dự, nó khai hỏa - Điện Xung Liệt Kích. Luồng điện xé toạc không gian, bắn thẳng về phía cô gái với tốc độ không thể tưởng tượng. Tiếng gió rít vang lên, và mọi thứ xung quanh bị cuốn vào dòng năng lượng tàn khốc ấy.

Gemini Warden cố bật giáp phòng thủ. Nhưng Lumiere biết rõ, mọi phòng vệ đều có giới hạn. Và rồi… Lưỡi kiếm của anh xuyên thủng lớp giáp kẻ địch như đâm vào không khí, đâm sâu vào lõi năng lượng của đối phương.

Tuy nhiên, có lẽ trong khoảnh khắc bi kịch tột cùng ấy, những chiến binh đó đã vội vàng buông xuôi. Có lẽ loài người vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, có lẽ vẫn còn một tia sáng mong manh nào đó, ẩn sâu trong bóng tối, đang chờ đợi để được thắp lên. Nhưng liệu họ có đủ sức mạnh để tìm thấy nó? Hay tất cả đã quá muộn màng?

Phía sau cô gái, một Gemini Warden đang âm thầm tiến tới. Đôi mắt vô hồn của nó không phản chiếu chút cảm xúc nào, chỉ lấp lánh kim loại lạnh lẽo. Cô gái, hoàn toàn bị cuốn vào vực thẳm của sự tuyệt vọng, không nhận ra c·ái c·hết đang rình rập ngay sau lưng. Kẻ thù của loài người là những cỗ máy g·iết chóc không biết đến lòng thương xót hay đau đớn. Chúng đến, chúng g·iết, và chúng rời đi, không để lại gì ngoài sự tàn phá.

Nhưng rồi, tất cả những âm thanh đó đều bị nuốt chửng bởi một sự im lặng khủng kh·iếp, một sự im lặng như một c·ái c·hết đang chờ đợi, khiến cả không gian trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, lạnh buốt đến tận xương. Cuộc chiến mà loài người từng ngỡ rằng sẽ giành chiến thắng, giờ đây đã biến thành địa ngục không lối thoát, nơi mà sự tuyệt vọng phủ kín từng góc cạnh.

Cả hai lao vào nhau, cơ thể máy móc của Gemini phản xạ nhanh chóng trước những đòn t·ấn c·ông dồn dập như vũ bão của Lumiere. Âm thanh của thanh Bạch Quang Đao thuộc về Lumiere v·a c·hạm với Điện Lượng Đao của Gemini, tiếng kim loại rít mạnh, hòa vào tia lửa điện vang vọng khắp chiến trường.

“Ngài Campell, làm ơn, làm ơn… Xin ngài đừng c·hết! Ngài Campell! Ai đó hãy cứu ngài ấy đi, làm ơn, ai - ai cũng được…” Cô gái với mái tóc trắng, thương tích đầy người, máu đang tuôn trào từ hông của cô ấy bởi một thanh kim loại cắm thẳng vào da thịt đang cố gắng cầu cứu trong vô vọng với những niềm tin vốn không tồn tại. Cô đã từ bỏ việc thoát khỏi địa ngục này, vì hiểu rằng nếu không được ai cứu thì chắc chắn sẽ bỏ mạng, nếu không vì kẻ thù thì cũng do v·ết t·hương quá nặng.

Những bộ giáp bị biến dạng, giờ đây chỉ là vỏ bọc trống rỗng của những chiến binh từng kiêu hãnh vốn đã trở thành đống bầy nhầy của thịt nát và xương vụn. Chiến xa, người máy, và phi cơ, giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ rỉ sét, nằm lăn lóc trên mặt đất lạnh giá như những chứng nhân câm lặng của sự hủy diệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Phải kết thúc nó và cứu cô gái kia trước khi quá muộn..." Lumiere thầm nghĩ, tập trung vào Gemini Warden phía trước.

Những chiến binh còn sống sót, từng người một, dần nhận ra sự thật tàn nhẫn: “Thời đại của loài người đã đến hồi kết thúc, và chúng ta sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.” Lời nhận định đó như một đám mây đen tối bao phủ lên những tâm hồn đã kiệt quệ, dập tắt mọi tia hy vọng còn sót lại.

Gemini cố chống trả, nhưng nó không còn giữ được sự kiểm soát. Mỗi lần v·a c·hạm, Gemini càng thất thế. Trận chiến dần nghiêng về phía Lumiere. Gemini Warden bắt đầu lộ rõ những điểm yếu, từng bước bị dồn vào góc, không còn khả năng kháng cự mạnh mẽ như ban đầu. Thời gian của nó đang cạn dần.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Băng đỏ & Máu lạnh