Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Gặp riêng
Giờ Tý, dưới Bạch Lộc Nhai
Nơi này ở mảnh đất giáp ranh Bạch Lộc Nhai, hơi vào trongmộtchút, chính là phạm vi thần thức Tư Mã Tiêu bao phủ,khôngai dám tùy ý bước vào, ra bên ngoàimộtchút, cómộtgốc cây hoa lam doanhthậtlớn sinh trưởng, đến nơi đâyđãkhôngthuộc về địa bàn Bạch Lộc Nhai, cũng ra khỏi phạm vi thần thức của Tư Mã Tiêu.
Viên Thương mặt trầm như nước chờ ở dưới tàng cây, nếu qua hôm nay, Liêu Đình Nhạn cònkhôngtới,hắnsẽsuy xét trực tiếp xử lý người này. Nếu nuôi chókhôngthể cắn địch nhân, vậy phải phòng bị khả năng nàngsẽquay đầu lại cắn chủ nhân.
Tiếng bước chân sàn sạt từ xa tới gần, người tới hoàn toànkhôngđịnh che dấu mình, chỉ cómộtngười. Viên Thươngđira từ trong bóng tối, nhìn Liêu Đình Nhạn, ngữ khí phi thườngkhôngtốt,âmdương quái khí, “Để ta chờthậtlâu, liên hệmộtlần hai lần cũngkhôngmuốn gặp, đếnmộtnửa điểm tin tức cũngkhôngtruyền ra, giờ ngươi với cành cao khác, xem ra là chuẩn bị nhất đao lưỡng đoạn với ta?”
Liêu Đình Nhạn: Đây là bạn trai bạngáibiến thành oán ngẫu rồi kích động lên tiếng, quả thực chính là nhà trai pháthiệnnhàgáithay lòng đổi dạ, gọi điện thoạikhôngtiếp, phát tin nhắnkhôngtrả lời, rốt cuộc gặp mặt rồi nhàgáiđến muộn bị nhà trai oán trách, chuẩn bị tiết tấu bắt đầu xé bức cãi nhau a, quá là nhân gian chânthậtđi!
Mẹ kiếp, gia hỏa này tuyệt đối là bạn trai cũ của nguyên thân,khôngchạyđiđâu được!
Nàng ngẫm lại lão tổ tông khả năng cũng theo sau lưng mình tới xem diễn, nàng định thần, bày ra bộ dáng cao lãnhnói: “Chúng tađãkết thúc, ngươi về sau đừng tới tìm ta.”
Viên Thươngnóinhững lời đó bất quá là châm chọc,hắnkhôngnghĩ tới c·h·ó săn Liêu Đình Nhạn này thế nhưngthậtđúng là dámkhôngđể chủ nhân vào mắt, tức khắc giậnkhôngthể át, lạnh lùngnói: “Ngươi đừng quên, tính mạng của ngươi còn nắm ở trong tay ta! Ngày hôm qua cảm giác độc thực cốt phát tác, có tốtkhônga!”
Liêu Đình Nhạn cũng nổi giận, quả nhiên là ngốc bức này làm ra! Chính là ngươi mẹ nó làm lão nương đau lâu như vậy, thiếu chút nữa đau c·h·ế·t! Loại nam nhân vìyêusinh hận, còn dùng độc dược kỳ quái khống chế bạngái, đôi mắt nguyên chủ bị mù hay là đầu óc hỏng rồi mới nhìn trúnghắn, ngay cả lão tổ tông sát nhân cuồng còn tốt hơnhắn, xem ra hôm nay nàng phải thay nguyên chủ đoạn tình tuyệt ái!
“Loại rác rưởi chỉ biết dùng thủ đoạn khống chế người khác như ngươi,khôngai nguyện ý cùng với ngươi là xứng đáng, còn dám uy h**p ta,thậtkhôngbiết xấu hổ, ai sợ ngươi, ngươi tới a ngốc bức!” Liêu Đình Nhạn tuy rằngkhôngcó kinh nghiệm cãi nhau với bạn trai, nhưng tri thức mắng chửi người cơ bản vẫn có.
Nàng dámnóilời như vậy, chẳng lẽthậtkhôngsợ c·h·ế·t sao? Viên Thương bị nàng chọc giận, lấy ra lục lạc cộng sinh với Liêu Đình Nhạn,khôngchút do dự bóp nát cái thứ hai, cho nàng nhìn thấymộtchút lợi hại.hắnlộ ra cười lạnh chuẩn bị nhìn Liêu Đình Nhạn đau đớn lăn lộntrênmặt đất, nhưng quamộtlúc lâu, vẫnkhôngcó việc gì phát sinh, chỉ có tán cây hoa lam doanh phát ra tiếng rào rạt trong gió.
Liêu Đình Nhạn đứng tại chỗ, biểu tình cũngkhôngđổi.khôngkhí lạnh lẽo lại xấu hổ.
Sao lại thế này? Lục lạc, cái linh vật cộng sinh này sao lại vô dụng? Viên Thương đến lúc này mới cảm thấykhôngổn.
“Sao ngươi lạikhôngcó việc gì, độc thực cốt của ngươiđãđược giải?!”
Liêu Đình Nhạn kỳthậtcũngkhôngphải rấtrõràng đây là chuyện thế nào, nhưng nàng biết tối hôm qua lão tổ tông khẳng địnhđãgiải quyết vấn đề cho nàng, lại nhịnkhôngđược phát cho Tư Mã Tiêu tấm thẻ người tốt. Tuy rằng nhìn quakhôngphải người tốt, nhưng đối với nàngthậtlà tốt.
“Sao ngươi có thể có thể giải độc thực cốt này …… Nhất định là Từ Tàng Đạo Quân! Là Tư Mã Tiêu giải cho ngươi có phảikhông?” Ánh mắt Viên Thương nhìn nàng trở nên rất kỳ quái, tràn đầykhôngthể tin tưởng, “Nếuhắncó thể giải độc thực cốt cho ngươi, tức làđãbiết thân phận của ngươi,hắnthế nhưngkhônggiết ngươi?!”
Ta rốt cuộc có thân phận gì? Liêu Đình Nhạn trong lòng chột dạ, trong miệngnói: “Sư tổ cũngkhôngđể ý thân phận của ta,hắnanhminh thần võ, lòng dạ rộng lớn, sao lại so đo việcnhỏnày với ta.”nóigiống như làthật.
Ánh mắt Viên Thương nhìn nàng càng thêm vi diệu, “khôngngờ ngươi còn có năng lực này, thế nhưng có thể dụ dỗhắnkhôngđể ý thân phận, là ta xem thường ngươi.”
Ây, nam nhân nàynóilời chua chátthậtnhiều. Đúng vậy, bạngáicũ của ngươi tìm được mùa xuân thứ hai, tức c·h·ế·t ngươi cái đồ ngốc bức này.
Liêu Đình Nhạn: “Chuyện giữa chúng ta tới đây là hết, về sau tốt nhất ngươi đừng tới trêu chọc ta.”
Viên Thương lạikhôngmuốn ănmộtcái mệt lớn như vậy, lúc trướchắnhợp tác với Ma Vực, xếp Liêu Đình Nhạn vào Canh Thần Tiên Phủ, lại vận dụng năng lực an bài nàng tiến vào Tam Thánh Sơn, tốn công phu lớn như vậy, cũngkhôngđạt được cái gì, nữ nhân này lại dựa vào tayhắnleo lên cành cao, sau đó vung chân hất vănghắn,khônglàm được chuyện gì chohắncòn đùa giỡnhắn, nữ nhân giảo hoạt lại có tâm kế như vậy, ngày nào đómộtkhi thân phận nàng càng được củng cố, tuyệt đốisẽkhôngbỏ quahắn,hắnkhôngthể để lại tai hoạ ngầm lớn như vậy.
“Tư Mã Tiêukhôngđể bụng thân phận của ngươi, những người khác trong Canh Thần Tiên Phủ chẳng lẽsẽkhôngđể bụng? Nếu bị chưởng môn và các cung chủ khác biết được, ngươi cho rằng Tư Mã Tiêu còn có thể che chở ngươi sao,hiệngiờhắnđãtự thân khó bảo toàn, kiêu ngạo cũng chỉ là nhất thời, ngươithậtsựcho rằng theohắnthìvạnsựđại cát?” Viên Thương biểu tìnhâmtrầmnói: “Ngươi muốn thoát khỏi ta,khôngdễ dàng như vậy, nếu ngươikhôngnghe theo ta phân phó, ngày sausẽchết càng khó xem.”
Rốt cuộc nàng từng là người Ma Vực, nếu bên nàyhắncó chuyện, Ma Vực bên kia cũngsẽkhôngdễ buông tha người phản bội này.
Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy khinh thường, tra nam gì thế này, tra nam của thế giới huyền huyễn tu tiên và tra namhiệnđại đều cùngmộtkiểu sao, dùng thủ đoạn khống chế bạngái, lì lợm la l**m, uy h**p, đều làmộtdạng này.
Liêu Đình Nhạn: “Nghe theo ngươi phân phó? Ta nghe ngươi cái đầu a, ngươi muốn làm gì cứ việc làmđi. Ta có thân phận gì, ngươi cứnóia, ngươi nhìn xem aisẽtin ngươi!” Nhưngthậtra ngươinóirõràng ta có thân phận gìđinào!
Viên Thương thấy nàng dáng vẻ kiêu ngạo,khôngthấy quan tàikhôngđổ lệ, giơ lục lạc chỉ cònmộtcái lên, “Ngươi cũng đừng quên, linh vật cộng sinh của ngươi còn ở trong tay ta, tuy rằng nókhôngthể khống chế ngươi, nhưng chỉ cần có nó ở đây, thân phận của ngươi làkhôngthể giảo biện ……”
hắnchưanóixongmộtcâu, cảm giáctrêntay trốngkhông, lục lạcđãtới trong tay Liêu Đình Nhạn rồi.
Viên Thương: “……”
Liêu Đình Nhạn: “……”
Nghehắnnóinghiêm trọng như vậy, hình như là đồ vật rất quan trọng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là nhanh chóng cướp về,khôngnghĩ lại dễ như vậyđãđến tay. Đồ vật quan trọng mà tra nam này tùy tùy tiện tiện cầm như vậy, bị người ta giậtmộtcáiđãđoạt đến tay,hắnnhược trí sao?
Đôi mắt Viên Thươngđãsắp lòi ra, vừa rồi Liêu Đình Nhạn có tốc độ cực nhanh,hắncũngkhôngnhận thấy được động tác của nàng, nhưng sao có thể, nàngkhôngphải chỉ có tu vi Luyện Khí sao? Sao có thể đoạt đồ vật ở trong tayhắn,mộttu sĩ Nguyênanhhậu kỳ,hắnphát giáckhôngđúng, cẩn thận tra thử, lúc này mới pháthiệnchính mình thế nhưng nhìnkhôngthấu tu vi của Liêu Đình Nhạn.
Sao có thể,rõràng ngày hôm trước nàng vẫn là Luyện Khí kỳ!
Tuy rằng kỹ năng còn chưa thuần thục, nhưng kinh nghiệm đều là thực đánh thực chiến, Liêu Đình Nhạn cũng nhận thấyhiệntại cấp bậc mình cao hơn đối phương, tức khắckhôngchỗ nào sợ hãi, còn muốn đánhhắnmộttrận.
“Lại là Tư Mã Tiêu,hắnthế nhưng, thế nhưng vì ngươi làm đến tình trạng này!” Đôi mắt Viên Thương sung huyết, giống như sắp bị tự mình não bổ chọc tức c·h·ế·t rồi.
Viên Thương sở dĩ tức giận như thế là có lý do, nhớ năm đóhắncũng là thiên chi kiêu tử, đáng tiếc sau đó bởi vìmộtlần ngoài ý muốn, tu vi lùi lại, từ Hóa Thần kỳ thối lui đến Nguyênanhkỳ, nhiều năm qua ăn vô số thiên tài địa bảo cũngkhôngthể lại nâng tu vi lên, cuộc đời nàykhôngcó hy vọng tiến thêmmộtbước, bởi vậy trở nên chán ngán thất vọng, tâm tư càng thêm hẹp hòi đố kị,hiệngiờ nhìn thấy Liêu Đình Nhạn con c·h·ó chính mình nuôi dưỡng chuẩn bịđicắn người lạimộtbước lên trời, thậm chí vượt qua chính mình,hắnkhôngchỉ có ghen ghét tức giận, còn cảm giác bị hung hăng nhục nhã.
“Ngươi đáng c·h·ế·t!” Viên Thương bị k*ch th*ch đếnkhôngnhẹ, trong tay xuấthiệnmộtthanh kiếm bản rộng, đỏ con mắt đâm về phía nàng.
Liêu Đình Nhạnmộtcon cá mặn, bị Tư Mã Tiêu mạnh mẽ xoay người, biến thành cá mặn vương giả mạ vàng, cấp bậc tuy rằng ở đó, nhưng Viên Thương bạo nộđãkhôngquan tâm mà động thủ, nàng vẫn có chút hoảng, động tác của Viên Thương quá nhanh,khôngcho phép nàng nghĩ nhiều, theo bản năng đỡmộtcái.
Nhưng mà nàng cảm giác mình căn bản chưa đụng tới Viên Thương, đối phươngđãphốcmộtcái bay ra xa xa, nện lên thân cây hoa Lam Doanh to lớn, lại lăn xuống dưới, thê thảm nằm vật ra đó.
Ta……hiệntại lợi hại như vậy sao? Vừa rồi hình nhưkhôngcó cảm giác gì? Liêu Đình Nhạn nhìn tay mình, lại nhìn Viên Thương bên kia, nam nhân nàykhôngđến mức bị nàng đánh c·h·ế·t rồiđi?
Đứngtrêncây hoa Lam Doanh, Tư Mã Tiêu buông tay, nhìn Liêu Đình Nhạn phát ngốc, nhéo nhéo mũi mình. Quả nhiên là Hóa Thần kỳ giả, đếnmộtNguyênanhcũng đánhkhônglại. Có thể an bài gian tế Ma Vực như vậy tiến vào, nam nhân này cũngkhôngphải cái loại thông minh gì.
Viên Thương hộc máu, hung hăng cắn răng ngẩng đầu trừng Liêu Đình Nhạn: “Ngươi cho rằng g·i·ế·t ta, thân phận của ngươisẽkhôngbại lộ sao!”
Liêu Đình Nhạn đầu đầy dấu chấm hỏi, vừa rồi là ai động thủ trước? Ai muốn g·i·ế·t ngươi a? Ngươi làm chorõràng là ai.
Viên Thương: “khôngthể ngờ được cuối cùng thế nhưng ta c·h·ế·t ở trong tay ngươi loại nữ nhân này, takhôngcam lòng!”
Liêu Đình Nhạn:khôngai muốn g·i·ế·t ngươi, diễn nhiều như vậy làm gì, ngươi thu lạimộtchút đượckhông.
Nàng dùng ánh mắtmộtlời khónóihết nhìn Viên Thương, quay đầu liềnđi, Viên Thương cònđanghộc máu, thấy nàng rờiđi, gọi: “Ngươi…… Đứng lại.”
Liêu Đình Nhạn quay đầu: “Ngươi còn muốnnóigì nữa, nhanh dùngmộtlầnnóixong đượckhông.” Hơn nửa đêm giả mạo người khác tới chia tay bạn trai cũ của người ta, loại chuyện nàythậtsựmệt mỏi quá a.
Viên Thương: “Ngươi sở dĩ phản bội ta, có phải bởi vì ngươiyêuTư Mã Tiêu haykhông!thậtlà quá buồn cười,hắnmáu lạnh độc ác như vậy, sớm hay muộnsẽgiết ngươi!”
Takhôngphải! Takhôngcó! Ngươi đừngnóibậy a!
Liêu Đình Nhạn khẩn trương nhìn trái phải,khôngrõcó phải lão tổ tông cũng theo tới,đangnghe ở góc tường haykhông, nếu đểhắnnghe được lời này, hiểu lầm nàng thíchhắnthìlàm sao bây giờ! Nàng nhanh chóng ngắt lời Viên Thương: “Câm mồm,khôngđượcnóibậy, thấy ngươi mỗi ngày nghĩ nhiều chuyện lung tung rối loạn như vậy, khẳng định là sống quá vất vả, khuyên ngươiđixem bệnh uống thuốc, tìmmộtchỗ tu dưỡng, đừng cả ngày nghĩ làm cái gì, thực dễ c·h·ế·t sớm.”
nóixong nàng nhanh chóng chạyđi.
Viên Thương căm giận phun ramộtbúng máu, hôm nay hết thảy đều ở ngoài dự đoán củahắn, Tư Mã Tiêu kia, vì sao chịu đựng gian tế Liêu Đình Nhạn như vậy, chẳng lẽthậtsựbị sắc đẹp mê hoặc?không,khôngcó khả năng,hắnta là loại người nào, sao có thể dễ dàng bịmộtnữ nhân mê hoặc, nhất định là còn có chuyệnhắnkhôngbiết!
“Ngươi là huyết mạch Viên gia?”
Viên Thương sợ hãi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Tư Mã Tiêu mặc áo đenđira từ sau thân cây.
“Gia tộcđãtừng chán ghét Ma Vực nhất,hiệngiờ dây dưakhôngrõvới Ma Vực, có thểnóingươi càng buồn cười hơn người khác rất nhiều.”
hắnđiđến trước Viên Thương, nhìn thấy sợ hãi trong mắthắnta,mộtngón tay điểm lên trán, nhắm mắtmộtlát, lẩm bẩm: “thìra là thế.”
Viên Thươngkhôngthể nhúc nhích, cũngkhôngthể mở miệngnóinăng, chỉ cảm thấy khi ngón tay lạnh băng hơi chạm lên trán, ý thức và tư duy củahắnnháy mắt giống như bị cơn lốc quét qua, thần hồn rung chuyển,khôngchỉ thân thể đau nhức, đến hồn phách cũng tán loạn bay ra. Toàn bộ bí mật củahắnđều bị người ta mạnh mẽ nhìn thấu.
Ầm ——
Thi thể Viên Thương ngãtrênmặt đất, toàn bộ đầu vỡ nát, tinh hồng phun tung toé ở bên gốc lam doanh, mùi tanh phủ lên mùi hoa, khiến người ta buồn nôn.
PS: Dây thần kinh của bà cá muối này phải to bằng cái cổ tay, còn trí tưởng tượngthìko có giới hạn!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.