Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Bách Phượng Sơn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Bách Phượng Sơn


hắnngồitrênmộtcái ghế, ngửa đầu, tay đặt lên tay vịn, th* d*cmộttiếngthậtdài, bỗng nhiên lại ho ramộtbúng máu, dường như rất mệt mỏi, đến lau còn lười duỗi tayđilau.hắnnhìn Liêu Đình Nhạn, bỗng nhiên nhàn nhạtnói: “Ta lập tứcsẽchết.”

Tiên sinh thuyết thư liềnnói: “Nghenóivị Từ Tàng Đạo Quân này, chính là Thung Du đạo quân nuôi lớn, lạikhôngthể trở thành người chính trực thiện lương như Thung Du đạo quân, tính tìnhhắna, nghenóilà phi thườngkhôngtốt,khôngtốt tới trình độ nào đây? Năm đómộtvị cao tăng lánh đời từ Thượng Vân tự ở Phật quốc được Thung Du đạo quân mời đến áp chế tâm ma cho Từ Tàng Đạo Quân, hai chữ ‘ Từ Tàng ’ này, chính là vị cao tăng kia đặt ra……”

Nghe xong bát quáimộtngày, Liêu Đình Nhạn thu hồi hạt dưa còn lại cùng với đệm mềm đồ uống, từtrênxà ngang sân khấu kịch bay về chỗ ở.

Tư Mã Tiêu nhất quán làkhôngcó biểu tình gì tốt, thời thời khắc khắchắnđều cảm thấy thống khổ và bực bội. Tâm tình buồn bực là chứng bệnh di truyền từ huyết mạch, thống khổ đến từ lực lượng linh hỏa trong thân thể luôn thiêu đốt thời thời khắc khắc, còn lệ khí đến từ tham d·ụ·c và ác ý người khác truyền tới.

Trong lòng núi,hắncó thể cảm giác được khí tức ban đầu từ trong ra ngoài, từ yếu đến mạnh, cho nên càng là người sống ở bên ngoàithìlực huyết mạch càng yếu. Nơi này giống như làmộttòa nhà giam được quản lý nghiêm khắc.

Liêu Đình Nhạn làmmộtcon rái cá ngồi ởtrênxà ngang khắc hoa của sân khấu trong đại trạch Nghiêm gia, vừa cắn hạt dưa, vừa nghe người phía dưới kể chuyện giảng tích.

hắnbỗng nhiên chuyển giọng, nhìn chằm chằm đôi mắt Liêu Đình Nhạnnói: “Nhưng mà, nếuhiệngiờ ngươi muốn, ta có thể cho ngươi, ngươi muốn sao?”

Chỗ ở này là Nghiêm lão gia an bài, vô cùng hẻo lánh, làmộtviện tinh xảo có phong cách thực thổ hào. Liêu Đình Nhạn từ cửa sổ bay vào, nằm liệttrêngiường có hoa văn tường vân, mới vừa ngồi xong, cửađãbị đẩy ra.

“nóinhư vậy cũngkhôngđúng rồi, bọn họ có thể so sánh với chưởng môn Canh Thần Tiên Phủ chúng ta sao, chính làmộtđệ tử trong tiên phủ cũng so được với chưởng môn trưởng lão những môn phái bên ngoài rồi, bằngkhôngsao chúng ta là đệ nhất tiên phủ đâu.” Phụ nhânnóichuyện đầy mặt kiêu ngạo, bộ dáng có chung vinh dự, phảng phất Canh Thành Tiên Phủ chính là nhà nàng.

“Chỉ đưa đến đây thôi.” Nguyênanhtu sĩ dừng ở chân núi, chờ người đến đón nữanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta, ta chỉ có thể mang ngài đến nơi đây……” Nữ tu nơm nớp lo sợ, dừng bước chân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía dưới tiên sinh thuyết thưnói: “Vị sư tổ này, bối phận tuy cao, tuổi lạikhôngphải rất lớn, còn bế quan nhiều năm như vậy, muốnnóisựtích ghê gớm,thậtsựcũngkhôngcó. Bất quá, có mấy lời đồn đãi ngõ tắt, có thểnóimộtchút với các vị các phu nhân.”

Thêm kiến thứcthậtnhiều. Liêu Đình Nhạn cầm lòngkhôngđậu vỗ tay,thậtlà cao nhân ở dân gian, vị tiên sinh thuyết thư này biếtthậtkhôngít a, chuyện của tổ tông rất nhiều đệ tử bên trong Canh Thần Tiên Phủ cònkhôngrõlắm,hắnthậtranóiđến đạo lýrõràng.

Liêu Đình Nhạn cũngkhôngbiết rất nhiều chuyện, ở chỗ này nằm nghe hếtmộtngày, cũng coi như là thêm chút kiến thức.

Ở trong mắt Nghiêm lão gia, Bách Phượng sơn chỉ làmộttòa linh sơn nguy nga, linh sơntrênđời này phần lớn đều giống nhau, linh khí nồng đậm, sinh cơ dạt dào, thậm chí còn mang theomộtcổ khí thánh khiết. Nhưng trong mắt Tư Mã Tiêu, tiên sơn này giống như luyện ngục, ngọn lửa đỏ đậm cuốn theo oán hận dày nặng bao phủtrênnúi, tiếng quỷ khóc sắp bay lên tận trời, đâm vào trong đầu làmhắncàng thêm đau đớn khó nhịn.

Đây…… Đây là biển lửa luyện ngục sao? Nghiêm lão gia mềm chân ngã xuống mặt đất, rốt cuộckhôngđứng dậy nổi.

Lấy năng lực của Tư Mã Tiêu,hắncố nhiên có thể phá tan kết giới nơi này, đại náomộthồi, nhưng như vậy rút dây động rừng, còn chậm trễ thời cơ, nhất địnhsẽcómộtít “xà trùng chuột kiến” chạy trốn,nóikhôngchừng có thể cònsẽcó người chạy tới ngăn cản.

Nghiêm phủ phi thường phú quý, nuôi rất nhiều nhạc kĩ và nghệ sĩ g·i·ế·t thời gian, người kể chuyện hôm nay chính là kểsựtích đám đại năng đông đảo rất có danh tiếng trong Canh Thần Tiên Phủ, vừa rồinóiThung Du đạo quân là chưởng môn đời trước, ở Tu Chân giới dang tiếngthậttốt.

Liêu Đình Nhạn: “?” Ngài đây làđangvui đùa cái gì vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mắt Tư Mã Tiêu màu đỏ càng ngày càng đậm, như là máu tươi sền sệt tan chảy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta cũng chưa nghe thấy,khôngbằng để tiên sinh thuyết thưnóimộtchút cho chúng ta.”

Nghe đến Từ Tàng Đạo Quân, Liêu Đình Nhạn lại yên lặng cắn hạt dưa. Thầm nghĩ, nếu các ngươi biết tổ tông này lúc trước ở trong phủ, cònkhôngphảiđãbị hù c·h·ế·t rồi.

“Linh sơn?” Tư Mã Tiêu bỗng nhiên cười lạnhmộttiếng, vồmộttrảo về phía nam tu trung niên, chộphắnvào trong tay, ngọn lửa đỏ đậm nháy mắt nuốt hết người.

Lòng núi Bách Phượng sơn xây vô số cung điện để cư trú, có rất nhiều người sinh sống,trênngười bọn họ cả trai lẫngáiđều có hơi thở cùng loại với ngọn lửatrênngười Nghiêm công tử. Những hơi thở mỏng manh đó hội tụ bên nhau, cómộttia cộng minh với linh hỏa trong thân thể Tư Mã Tiêu.

Người tới thực nhanh, hai tu sĩmộtnammộtnữ, mặc xiêm y thêu hình ngọn lửa, biểu tình mang theo chút dửng dưng, hiển nhiên rất là khinh thường Nghiêm lão gia. Bọn họ hai người phụ trách ôm hài tửđikiểm tra huyết mạch, nếu lực huyết mạch tương đối nồng đậm,sẽban thưởng cho Nghiêm lão gia cực kỳ phong phú, nếu lực huyết mạch chẳng ra gì, hài tửsẽđểhắnmang về.

Từ bên ngoài vào đến bên trong, nữ tu dẫn đường cấp bậc cũngkhôngphải rất cao, cònkhôngcó cách nàođitới chỗ sâu nhất, nhưng Tư Mã Tiêuđãnhìn đủ rồi.

Nam tu trung niên mang Nghiêm lão gia tới đây thực cung kính với hai người, nghe vậy liền trách cứ Tư Mã Tiêu: “Tiểu nhi vô tri,khôngthể mạo phạm linh sơn!”

Bất luận ở nơi nào, lực lượng bát quái đều cường đại,mộtđám nữ nhân hứng thú bừng bừng thúc giụchắnmaunói.

Đó đều là nữ nhân hậu trạch Nghiêm phủ, hơn trăm người oanh oanh yến yến, đồng thời hài tử cũng rất nhiều,mộtđám lớn hài tử lúc này ở trong hoa viên bên ngoài ồn ào nhốn nháo, quả thực đáng sợ, Liêu Đình Nhạn ngủ đến nhàm chán, lúcđidạo pháthiệnnơi này, liền nằm ởtrênxà ngang cùng nghe giảng sách.

Những người này, đều là huyết mạch tộc Phụng Sơn, chỉ có điều huyết mạch của bọn họ thực yếu.

……

“Tiên nhânthậtsựlợi hại như vậy?nóiđến nhân sĩ tu tiên, trong phủ chúng ta cũng cókhôngít, nhìn cũngkhônglợi hại lắm a.”mộtphụ nhân tuổi trẻkhôngquá tin tưởng.

Nếu tùy ý coi những người này làmộtloại động vật, vậy đây là cái trại chăn nuôi, rốt cuộc nhân loại chăn nuôi s·ú·c sinh cũng là cách làm như vậy.

Bách Phượng sơn càng ngày càng gần, Tư Mã Tiêu cũng càng ngày càngâmtrầm khó coi. Tới dưới chân Bách Phượng sơn, vào trongmộttầng kết giới, hơi thở Bách Phượng sơn lạikhôngthể che lấp, hai mắt Tư Mã Tiêu cơ hồ càng trở nên huyết hồng.

Thậm chí đáy lòng nàng cũngkhôngsinh ra nổi tâm tư phản kháng, chỉ cảm thấy sợ hãi vô biên xâm nhập vào tư duy. Nàng nghe thấy trong đầu cómộtthanhâm,nóicho nàng phải nghe theo mệnh lệnh người này.

Ở chỗ này người quản lý đều mặc quần áo tương tự, xử lý tạp vật bên ngoài chính là rất nhiều tu sĩ tu vi Luyện Khí, Trúc Cơ, tầng quản lý ở giữ, tu vi phần lớn ở Nguyênanhvà Hóa Thần, Tư Mã Tiêu có thể cảm giác được ở sâu bên trong còn có tu sĩ Hợp Thể cùng với Luyện Hư kỳđangtrấn thủ. Mà những người có được huyết mạch Phụng Sơn, bất luận lực huyết mạch đậm hay nhạt, đều là phàm nhân,khôngai có tu vi.

“Từ khi ta sinh ra,đãcó rất nhiều người muốn g·i·ế·t ta, bọn họ muốn mệnh của ta, nhưng takhôngmuốn cho.” Tư Mã Tiêu ngữ khíâmtrầm, “Ai muốn mệnh ta, ta liền lấy mạng kẻ đó”

“Đương nhiên làhắn, huyết mạch cuối cùng của Tư Mã thị, saokhôngnghenóiđếnsựtích củahắn?”

Tộc Phụng Sơn từ rất sớmđãbắt đầu thi hành sinh sản huyết mạch thuần tịnh, chính là như vậy nhiều năm quađi, khó tránh khỏisẽcó ngườikhôngmuốn nghe theo lời trưởng bối, lưu lại hậu đại với ngườikhôngcùng tộc. Đó là những người lúc trước bị tộc nhân Phụng Sơn gọi là “khôngthuần” cho nên huyết mạchkhôngđược chấp thuận, lưu lạc ở bên ngoài, rất nhiều đời sau bị người có tâm tìm được, tụ tập ở chỗ này, hình thànhmộtchỗ như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dãy núi đổ nát, lôi đình từng trận, lửa bốc thành biển. Nghiêm lão gia quay đầu chạy ra bên ngoài, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.hắnchưa bao giờ gặp cảnh tượng đáng sợ như vậy, rừng rậm vốn xanh tươi trong chớp mắt trở thành đất khô cằn vỡ nát, nham thạch và đất màutrênnúi đều bị ngọn lửa đốt trụi. Thậm chíhắnnghe thấy vô số người gào khóc thảm thiết, dưới chân núi thánh khiết phảng phất trấn áp vô số oan hồn, chúng nó trốn thoát trói buộc của ngọn núi, toàn bộ ùa vào biển lửa.

“Các ngươi trước chờ đợi ở nơi này, quy củ hẳn làđãbiết,khôngthể tùy ýđilại nhìn xung quanh.” Nữ tu cường điệu nhìn Tư Mã Tiêu, phảng phấtkhôngvừa lòng với vẻ mặt củahắn.

Ở đây mấy người còn lại đều bị tình huống đột phát này làm cho kinh sợ, Nghiêm lão gia sợ đến trợn mắt há hốc mồm, ngã ngồitrênmặt đất lăn mấy vòng sangmộtbên, cuộn tròn lại. Hai tu sĩ ôm nữanhnhanh chóng phản ứng, chuẩn bị thông báo thủ vệ nơi đây. Nhưng mà Tư Mã Tiêukhôngcho họ cơ hội, hai người cũngkhôngkịp phát ramộttiếngđãkhôngthể động đậy, cứng đờ tại chỗ.

“Trận chiến ấy, đánh đến trời đất u ám, tiên thần thượng cổ phân tranh bất quá cũng chỉ như thế, lúc ấy bởi vì hai người, cả vùng biến thànhmộtmảnh đất c·h·ế·t ngàn dặm, đồi núi cũng trở thành cánh đồng bình nguyên bát ngát, các ngươinóisao? Làđangsống sờ sờ bị đánh phẳng!”trênđài người kể chuyệnnóiđến rung đùi đắc ý, dưới đàimộtđám nữ quyến Nghiêm gia ngồi nghe như thấy mùi ngon.

Phía dướimộttrận la hét ầm ĩ, bỗng nhiên lại có ngườinói: “Aiz, các ngươi có biếtkhông, nghenóivị tổ tông bên trong Canh Thành Tiên Phủ đó của chúng ta xuất quan.”

Tinh thần của Tư Mã Tiêu cường đại dữ dội,hắnkhống chế nữ tu, tự thân hóa thành nam tu mới vừa rồi kia,nói: “Đưa tađivào.”

Có đôi khi, chínhhắncũngkhôngthế khống chế cảm xúc của mình,hắncũngsẽkhôngkhắc chế.

Cả trai lẫngáiở cùngmộtchỗ, tiếng r*n r* ái muội hết đợt này đến đợt khác, mọi người đại khái đều sinh trưởng từnhỏđến lớn ở chỗ này,khôngchút nào cảm thấy thẹn thùng, nơi chốn là thân thể trắng bóng. Còn cómộtkhônggian yên lặng càng rộng rãi, có rất nhiều nữ nhân sinh sống, các nàng giống nhau là đều mang thai, còn cókhôngít nữ nhân sinh sản cùngmộtchỗ, tiếng khóc hài tử trộn với mùi máu tươi, bị gió đưa đến chỗ Tư Mã Tiêu.

Cả ngườihắnđều có máu,trêntóc,trênvạt áo, rơi xuống từng chuỗi màu đỏ thẫm, đôi mắt cũng đỏ đến đáng sợ, chỉ có mặt vẫn trắng như vậy.đivào trong khoảnh khắc, mùi máu tươi dày đặc tràn ngập toàn bộ gian nhà.

Tư Mã Tiêu duỗi tay bóp cổ nữ tu, đốt nàng thành tro, thuận tay phất tro bụiđi, liềnđivề chỗ sâu trong lòng núi.

hắnlại nhìn về phía nữ tu, sắc mặt nữ tu ôm hài tửđãtrắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Tu vi nàng takhôngthấp, coi nhưmộttiểu quảnsự, từ trước đến nay như cá gặp nước, hôm nay vẫn là lần đầu tiên cảm giác được loại uy thế đáng sợ này, những thuật pháp linh lực và linh khí của nàng,khôngthể sử dụng như bình thường, bị áp chế triệt triệt để để.

Nàng nhìn kỹ Tư Mã Tiêu, pháthiệntrêncổhắntrắng lạnh có mạch máu hơi hơi phồng lên,trênmu bàn tay cũng vậy.

Nữ tukhôngcó sức phản kháng, ôm hài tử dẫn theohắnđivào bên trong Bách Phượng sơn. Nơi bíẩncủa Bách Phượng sơn có rất nhiều kết giới, tu sĩ bình thường ở tầng kết giới bên ngoài căn bảnkhôngpháthiệnđược càn khôn bên trong, mà vào tầng kết giới thứ nhất tới dưới chân Bách Phượng sơn, cũng chỉ là lớp ngoài cùng, cần phải có người có thân phận được chấp nhận mới có thể tiến vào tầng kết giới thứ hai bên trong.

Chương 27: Bách Phượng Sơn

Dưới chân Bách Phượng sơn, Nghiêm lão giakhôngdám chạy,hắnlúng túng ngồi xổm tại chỗ giống như cái nấm, khẩn trương nhìn Bách Phượng sơn. Tư chất củahắnkhôngtốt, tu vikhôngcao, lại sống trong nhung lụađãquen, lúc này tu sĩ dẫnhắntớiđãbị g·i·ế·t, chínhhắnkhôngcó cách nào trở về, chỉ có thể tuyệt vọng ngồi chờ ở đây.

……

Tư Mã Tiêu trở lại.

hiệngiờ,hắnđitheo nữ tu tiến vào lòng Bách Phượng sơn,khôngai ngăn cản, toàn bộ bí mật nơi này rộng mở trước mặthắn.

Tư Mã Tiêu thiêu xongmộtngười, lại động động tay đốtmộtnam tu khác thành bụi.hắnthiêu chếtmộttu sĩ Nguyênanh, so với phàm nhân háimộtđóa hoa còn dễ dàng hơn, làm nữ tu kia sợkhôngnhẹ.

“…… NgươinóiTừ Tàng Đạo Quân?”

“Ma tu Cuống Chiếu g·i·ế·t sạch ba tòa thành lớn Đông Nam, ăn luôn mấy chục vạn bình dân, đáng thương địa giới Đông Nam, cũngkhôngcó môn phái tiên phủ nào lợi hại, dùu có đệ tử của tiểu môn tiểu phái tiến đến,khôngnhữngkhôngthể cứu người, còn đáp thân vào đó. Năm đó Cuống Chiếu quấy loạn mưa gió, thành Đông Nam bị hại, chọc đến thiên nộ nhân oán, nhưng mấy đại môn phái ở gần đấy cũngkhôngcó cách nào vớihắn, uổng phí rất nhiều tính mạng đệ tử, rốt cuộc có người cầu đến Canh Thần Tiên Phủ, ngay lúc đó chưởng môn Thung Du đạo quân chính trực thiện lương nhất, vì thiên hạ chúng dân, lập tức đồng ý việc này,điĐông Nam tiêu diệt ma tu.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Bách Phượng Sơn