Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Lửa và máu
Liêu Đình Nhạn: Vì sao luônkhôngtheo kịp ý nghĩ của đại lão này? Hơn nữa mỗi lần đều cảm thấy có phải mình xem thiếu mười tập cốt truyện, nên mới có thể xuấthiệntình huốngkhôngcó cách nào giao lưu bình thường như thế này.
Tư Mã Tiêu cònđangdùng ánh mắt thúc giục nàng trả lời, nhưng Liêu Đình Nhạn đầu đầy dấu chấm hỏi cũngkhôngrút ra được cái gì.
mộtnam nhânnóinguyện ý đưa mệnh cho mình, loại chuyện này hẳn là thực đáng giá để cảm động. Nếu đặt vào bất kìmộtquyển tiểu thuyết ngôn tình nào, đó hẳn là cảnh tượng nam chính thổ lộ với nữ chính. Nhưng mà, vị đại lão Tư Mã Tiêu này lại có năng lựcnóira giống như muốn đòi mạng người ta.
Liêu Đình Nhạn chưa trải qua ứng đối trường hợp như vậy, quamộtlát tuôn ra: “líu ríu líu ríu líu ríu?”
Tư Mã Tiêu trừng nàng: “nóitiếng người.”
Ta mẹ nóhiệntại là rái cá a, cònkhôngphải là thanhâmnày.
Tư Mã Tiêu: “Ngươi muốn mệnh takhông?” BUFFnóithậtthêm vào!
Liêu Đình Nhạn buột miệng thốt ra: “khôngđược đâu.”
Tư Mã Tiêu nhíu mày nhìn nàng, còn có vài phần ý vị khó chịu: “Đâykhôngphải nhiệm vụ của ngươi sao, tuy ngươikhôngmuốn g·i·ế·t ta, nhưng ta c·h·ế·t ở trong tay ngươi, rốt cuộc vẫn có chỗ lợi đối với ngươi, saomộtchút tâm tiến tới ngươi cũngkhôngcó.”
Liêu Đình Nhạn mộng bức, nàng còn chưa hoàn toàn làmrõgiả thiếttrênngười mình đâu. Bất quánóivề tâm tiến tới nàythìđúng rồi, nàngthậtsựkhôngcó.trênthế giới có người vất vả cần cù phấn đấu, cũng có người càng thích cuộc sốngnhẹnhàng bình phàm, nàng chính là như vậy.
“Là thế này, nhiệm vụ của takhôngquan trọng, ta cũngkhôngmuốn g·i·ế·t người,khôngmuốn mạng của ngươi, ta cảm thấyhiệntại trạng thái tinh thần của ngươi tốt đẹp,khôngphải rất giống người sắp c·h·ế·t, nếukhôngngẫm lại biện pháp tìm người nào khám thử xem, hoặc là ăn chút linh đan gì đó, ta cảm thấy ngươi còn có thể cứu chữa,khôngcần tùy tiện từ bỏ trị liệu như vậy.” Liêu Đình Nhạn còn quá khẩn trương, nhìn máutrênngườihắnnhỏgiọt, rất muốn bảohắnđigặp bác sỹ.
Tư Mã Tiêu: “Ngươithậtkhôngcần?”
Liêu Đình Nhạn: “khôngcần.”
Tư Mã Tiêu: “Tađãcho ngươi cơ hội cuối cùng.”
Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên cảm giác lông sau lưng dựng lên, nhịnkhôngđược duỗi móng gãi gãi, liền nghe Tư Mã Tiêunói: “Nếu như vậy, ngươi cũngsẽbồi ta cùng c·h·ế·t.”
Liêu Đình Nhạn:…… Sao ngài ra được kết luận này?
“Ngàithậtsựkhônguống thuốc sao?” Liêu Đình Nhạn chịukhôngnổi.
Mới vừanóixong, Tư Mã Tiêu ở trước mặt nàng phun ramộtngụm máu to. Liêu Đình Nhạn cả kinh, ý niệm thứ nhất trong lòng thế nhưng là:thậtcon mẹ nó lãng phí a, thứ này siêu trân quý!
Ngón tay Tư Mã Tiêu vừa động, ngọn lửa trống rỗng bốc cháy lên, thiêu sạchsẽbãi máu vừa nhổ ra. Thấy Liêu Đình Nhạn nhìn chằm chằm,hắnthế nhưng còn cười ra tiếng,nóivới nàng: “Đến khi ta c·h·ế·t, thân thể của ta cũngsẽbị lửa này đốt sạchsẽ, nửa mảnh huyết nhụcsẽkhôngđể lại cho bọnhắn.”
Hoả táng a, vậy ngươi còn rấthiệnđại đó.
Tư Mã Tiêu vẫy tay với nàng, “Lại đây.”
Liêu Đình Nhạn bay tới,thậtcẩn thận đứng thẳng đạp lêntrênđùihắn. Nơi nơi đều là máu, chỗ này rơi xuống đấtkhôngtốt lắm. Tư Mã Tiêu rũ mắt nhìn nàng, biểu tình quái dị, ngữ điệu thong thả: “Ta cho rằng ngươisẽchạy, tađãnóingươi phải c·h·ế·t, sao ngươi cònkhôngchạy.”
Liêu Đình Nhạn cảm thấy thứ nhất mìnhkhôngcó khả năng chạy trốn dưới mí mắt tổ tông. Thứ hai nàng hoài nghihắnđangcố ý đợi nàng chạy, nếu giờ nàng chạy, phỏng chừng trong vòng ba giây đồng hồsẽbịhắnđốt thành than. Tuy rằng cũngkhôngở chung lâu lắm, nhưng hình như nàngđãthực hiểu biếthắnquỷ s·ú·c thế nào.
Tư Mã Tiêu: “Sao ngươi lạikhôngchạyđi.”hắnkhôngphải hỏimộtvấn đề, càng như là cảm thán, tựa hồ nghĩkhôngrõ.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy người này sống thực quá rối rắm, cũngkhôngbiết rốt cuộc là muốn nàng làm như thế nào mới đúng.hắnnóimình sắp c·h·ế·t, giờ còn có đầu óc lăn lộn đồng đội là haykhôngđây, Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấyhắnnênđitìm bác sĩ, hơn nữa nàngthậtsựchịukhôngnổi cả ngườihắnđầy máu như vậy.
“Sư tổ, ngàiđãkhôngtìm đại phu, hay là thay bộ quần áo để xử lýmộtchútđi?” Liêu Đình Nhạn cũngkhôngbiết vì cái gì bây giờ mình còn cómộtloại thong dong mê mang,thậtgiống như nhiệm vụđãtới deadline còn chưa hoàn thành, nhưng vẫnkhôngsợ hãi, thậm chí còn muốn lười nhác.
Tư Mã Tiêu dùng tay vuốt lôngtrênngười nàng, tay đầy máu s* s**ng nàng đầy người màu đỏ, “Dù sao cũng bị đốt thành tro, là dáng vẻ gìthìcó quan trọng đâu.”
Pháthiệnlôngtrênngười mình rối rắm bết vào nhau, Liêu Đình Nhạn: Cái móng heo thối nàythậtsựquá phận.
Tư Mã Tiêu vuốt rái cá, nằm liệttrênghế, giống nhưmộtlão nhânđiđến cuối sinh mệnh,đãchuẩn bị an tường mà chờ c·h·ế·t.hắnvốn nôn nóng nayđãchậm rãi bình ổn xuống, lộ ramộtloại mê mang và buông bỏ hiếm thấy —— tuy rằng động tác vuốt rái cá trong tay cũngkhôngngừng.
“Cứ như vậy chếtđi, biểu tình của những người đó khẳng định rất thú vị, tộc Phụng Sơn triệt triệt để để diệt vong, bộ rễ của Canh Thần Tiên Phủ cũng phải chặt đứt, những thứ hấp thu huyết nhục mà trở nên phồn vinh đó,sẽkhô héo thực mau, tiên phủ đệ nhất sụp đổ suy tàn, chỉ trong vòng trăm năm.” Tư Mã Tiêunóixong lời đó, thực vui sướng mà cười ha hả, giống người bệnh tâm thần điên điên khùng khùng.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đếnmộtcỗ uy áp cường đại, mênh mông cuồn cuộn rơi xuống khoảngkhôngphíatrênmảnh sân.
Tiếng cười của Tư Mã Tiêu đột nhiên im bặt.
hắnbiểu tìnhâmtrầm nhìn ra bên ngoài, tuy rằng có nhà ở ngăn cách, nhưng thần thức củahắnđãcó thể nhìn đến xa hơn mười dặm, đám người mênh mông cuồn cuộn ở bên ngoài là chưởng môn Sư Thiên Lũ mang theomộtđám cung chủ, trưởng lão tới đây, trong vòng mấy hơi thởsẽbao vâyhắnlại.
“Tư Mã Tiêu, hôm naykhôngthể giữ ngươi lại!” Người chưa tới, tiếng tới trước.
Chưởng môn Sư Thiên Lũ ngày xưa ôn lương cung kiệm, làm người tính tình tốt cùng với gương mặt tử tế, lúc nàyđãkhôngduy trì được dáng vẻ, ai nấy đều thấy được ông ta cực kì tức giận.
Có thểkhôngtức sao, Sư thị bọn họ cẩn trọng mấy ngàn năm, hao tổn tâm cơ làm Bách Phượng sơn, là vì hoàn toàn nắm Canh Thần Tiên Phủ ở trong tay, xoay người làm chủ nhân,khôngcòn bị Tư Mã thị dùng thế lực bắt ép. Tại đây lúc ngựa giống sắp thành công lại thất bại trong gang tấc, công laosựnghiệp ngàn năm hoàn toànkhôngcòn, đổi thành bất kì kẻ nào cũng chịukhôngnổi.
Hơn nữa tình huống tệ nhất còn chưa phát sinh, kẻ điên Tư Mã Tiêu này lúc trước che mắt ông ta, ám độ trần thương, đánh thẳng vào chỗ yếu hại, huỷ hoại tâm huyết của tộc Sư thị bọn họ,hiệngiờ còn chuẩn bị làm Canh Thành Tiên Phủ cùng chịu c·h·ế·t theo, nếu đểhắnlàm linh hỏa tắt hoàn toàn, đây mới là tệ nhất. Bọn họđãđứng ở đỉnh cao Tu Tiên giới quá lâu, bị đánh rơi khỏi thần đàn so với tử vong còn khó có thể tiếp thu hơn.
Bọn họ cần thiết vào trước thời điểm đó, nắm mệnh Tư Mã Tiêu trong tay! Dù thương vong nhiều cũng đành phải chịu!
Tư Mã Tiêu cười lạnh ở trong phòng, “Muốn mệnh ta, si tâm vọng tưởng. Bằng mấy thứ này, cònkhôngthể hạ được ta.”hắnđứng lên, hoàn toànkhôngcó bộ dáng gần c·h·ế·t, động cũngkhôngthể động vừa rồi kia, ngược lại giống nhưmộtTử Thần chuẩn bịđithu hoạch sinh mệnh.
Tổ tông đột nhiên bốc cháy lên ý chí chiến đấu cầu sinh, chuẩn bị trước khi c·h·ế·t lại mangđimộtđợt.
Vừa rồikhôngphải ngài cònmộtmảnh an tường chuẩn bị chờ c·h·ế·t sao, bây giờ người khác tới muốn mệnh ngươi, lập tức liền tiêm máu gà. Liêu Đình Nhạn cảm giác có vẻ hoang đường, đây là trạng huống kỳ ba gì, cảm tạ quân địch k*ch th*ch h*m m**n cầu sinh của đại lão bên ta?
Nàng lại lần nữa trở thành vật trang sức, bị Tư Mã Tiêu mang theo đứng ởtrênnóc nhà. Vìkhôngphá hỏng hình tượng đại ma vương sư tổ vai ác trang bức này, Liêu Đình Nhạn, bề ngoài tự thân quá mức đángyêuđành tạm nằm trong vạt áohắn. Cảm tạ thân hình rái cánhỏxinh, nếukhôngthậtđúng là trốnkhôngđược.
Hai bên đều đỏ mắt, sửa soạn chèm g·i·ế·t chỉ trong hai ba câunói.
Tư Mã Tiêu hoàn toànkhôngquan tâm,trênngườihắnbốc cháy lên ngọn lửa, ngọn lửa này biến thành biển lửa, hoàn toàn chuẩn bị tính toán mọi người cùng c·h·ế·t. Nhưng Sư Thiên Lũ bọn họ lại tiếc mệnh,khôngchịu dễ dàng bồihắncùng c·h·ế·t, bọn họ còn chuẩn bị đánh ngất Tư Mã Tiêu, màkhôngphải hoàn toàn đánh c·h·ế·t, cho nên cứ việc bọn họ đông người, vẫn bó tay bó chân.
Liêu Đình Nhạn trước kia nhìn Tư Mã Tiêu động thủ, nàng biết Tư Mã Tiêu rất lợi hại, là đại lão siêu siêu siêu cấp, nhưng đến trận chiến đấu này, nàng mới hiểu được đến tột cùnghắnnghịch thiên tới trình độ nào.
Đối phương trừ Sư Thiên Lũ, còn có rất nhiều tiền bối tiềm tu, nhân số xấp xỉ khoảng ba trăm người, mỗi người này có tu vi Liêu Đình Nhạn nhìnkhôngthấu, hiển nhiên tu vi những người này so với nàng ở Hóa Thần kỳ con cao hơn ít nhấtmộtđại cảnh giới, có lẽ cònkhôngchỉ như thế.
Đây cơ hồ ra hếtmộtnửa đại lão đỉnh tầng của Canh Thành Tiên Phủđi? Phỏng chừng trừ ở lại trông coi, toàn bộ người có thể tới đềuđãtới, dù sao cũng là đạisựsinh tử tồn vong. Liêu Đình Nhạn líu lưỡi, cảm thấy hôm nay chắc mình phải bỏ mạng ở chỗ này. Nàng tính toán ngày nghỉ phép của mình, cảm thấy mình hẳn là nên thỏa mãn.
Tư Mã Tiêu lại g·i·ế·t hai người, cười mười phần vai ác, Liêu Đình Nhạnkhôngnhìn cũng biết những đại lão tiên phong đạo cốt có biểu tình khó coi đến đâu.
“khôngthể đểhắntới gần!hắnsẽhấp thụ linh lực và tu vi của người khác!” Sư Thiên Lũ la lớn, lệnh cho chúng nhân phân tán ra.
Biển lửa dưới lòng bàn chân Tư Mã Tiêu trải ra càng thêm rộng lớn, vào lúc mọi người muốn lui về phía sau, lại cứng rắn bức bọn họ trở về.
“Vô dụng.” Tư Mã Tiêu ở trong biển lửa giống như cũng trở thành ngọn lửa, cùng biển lửa hòa hợp thànhmộtthể, thậm chí phía sauhắncòn xuấthiệnhư ảnh ngọn lửa kỳ lạ, là bộ dáng ngọn lửa linh sơn trướng lớn.
hắnkhôngchút khách khí g**t ch*t những người công kíchhắnở bốn phía, những người đókhônghoàn toàn muốn g**t ch*thắn, ban đầu còn giữ tay, nhưng chậm rãi bọn họ liền pháthiện, giữ tay cái gì, nếu làkhônglấy ra bản lĩnh áp đáy hòm, vừakhôngcẩn thận làsẽbị g·i·ế·t.
Tuy Sư Thiên Lũ mọi người nhìn qua là liên tiếp bại lui,khôngcó bất kì biện pháp gì với Tư Mã Tiêu, nhưng Liêu Đình Nhạn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấytrêncổ Tư Mã Tiêu nổi lên gân xanh, mười phần đáng sợ, mạch máutrêntayhắncùng với làn dađãnứt nẻ, như đất khô cằn bị đốt, thê thảm lại đáng sợ. Liêu Đình Nhạn ở trong vạt áohắn, còn cảm giác có máu tươi chậm rãi ướt sũng áo trong, cơ hồ sắp làm toàn bộ thân rái cá nhiễm huyết sắc.
Đến bây giờ, Liêu Đình Nhạn mới cómộtchút hiểu biết chânthậtnhư vậy —— tổ tông nàythậtgiống như là nỏ mạnh hết đà, thân thể sắp hỏng mất.
Tư Mã Tiêu phảng phấtkhôngý thức được tình huống của mình có bao nhiêukhôngổn, trong mắthắnđều là huyết sắc đỏ bừng. Trong ánh mắt mọi người sợ hãi hoặc phẫn hận,hắncười to, vung đôi tay, máu dừng ở nơi nào, nơi đó chính làmộtmảnh biển lửa.
Bọn họ tranh đấu ởtrênbầu trời, biển lửa trải ởtrêntrời, kiến trúctrênmặt đất cũng bị nhiệt độ nóng bỏng nướng tan, còn thường thường có những người bị công kích rơi xuống như sao băng, rơi vào thành trì phía dưới. Trong thành mọi người ầm ĩ gào thét chạy trốn, các tu sĩ cấp thấp ở dưới uy h**p cường đạikhôngcó gì khác với phàm nhân bình thường, cũng kêu gào sợ hãi chạy trốn, muốn thoát khỏi tòa thành trìđãtrở thành chiến trường này.
Toàn bộ tu sĩtrênchiến trường đềukhôngđể ý đến những người này, tuy rằng ở trong mắt rất nhiều bá tánh phàm nhân, các tu sĩ cao cao tại thượng đều là thần tiên chính trực thiện lương,sẽbảo hộ bọn họ trong tay ácyêuvà ma vật, nhưng đó chỉ là ảo giác tốt đẹpmộtbên tình nguyện,trênthực tế các tu sĩ cũngkhôngđể ý tính mạng củamộtít người.
Điểm này, Liêu Đình Nhạnthậtra sớmđãcó hiểu biết thực chuẩn xác. Cho nên đại khái nàng là người bình tĩnh nhấttrênchiến trường, nàng còn có tâm tư sửa sang lạikhônggian sáng lập ra trong ý thức của mình, vừa chờ chiến tranh kết thúc.
Trận chiến này càng kéo dài hơn so với Liêu Đình Nhạn tưởng tượng, sắc trời tối lại sáng, sáng lại tối, như cũ vẫn chưa kết thúc, chỉ có lửa lớn hình như vĩnh viễnkhôngtắt, và Tư Mã Tiêu nuốt người giống như ác quỷ.
Liêu Đình Nhạn cuộn tròn ở trong ngựchắn, ngủmộtgiấc nhonhỏ, tỉnh ngủ rồi pháthiệntoàn thân mình đều dính máuhắn. Tủ lạnh mở cửahiệngiờ biến thành lò than,khônglạnh, nóng vô cùng.
Cómộtkhắc, nàng hoài nghi máutrênngười người này có phảiđãcháy hết haykhông.
Nàng nhịnkhôngđược vươn móng vuốt sờ sờ bụng Tư Mã Tiêu. Ngay sau đó nàng cảm thấy mình bịmộtbàn tay ẩm ướt huyết tinh đè lại.
“Ngươiđangsợ hãi?” Tư Mã Tiêu ách giọngnói: “Ngươi có cái gì mà sợ, chân chính phải sợ hãi chính là những cẩu đồ vật đối diện đó.”
Liêu Đình Nhạnkhôngbiết mỗi lầnhắntrang bứcnóilời tàn nhẫn đều phải hộc máu là cái thao tác gì, nàng cảm thấyhắnchống đỡ được đếnhiệngiờđãthựckhôngdễ dàng, hẳn là sắpkhôngđược.
Nàng liềnnhẹnhàng sờ sờ bụng tổ tông,nói: “Nếuthậtsựquá đau,thìthôi bỏđi, dù sao cũng phải c·h·ế·t,khôngcần thiết vì bọn họ mà kéo dài thời gian mình chịu thống khổ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.