Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Huynh muội
Lúc huynh muội hai người triển vọng về tương lai, Tư Mã Tiêuđãmang theo Liêu Đình Nhạnđibộmộtvòng ở trong viện bọn họ, về trước mặt hai huynh muội, chỉ vào hai bọn họnóivới Liêu Đình Nhạn: “Dùng thân phận bọn họthìthế nào?”
Các tu sĩ khác động bất động là có bình cảnh, khi đột phá còn có đại lôi kiếp và tiểu lôi kiếp, Liêu Đình Nhạn căn bảnkhôngcó. Nàng tò mò hỏimộtcâu, Tư Mã Tiêu xuymộttiếng, cũngkhôngbiếtđangtrào phúng cái gì,nói: “Bằngkhôngnàng cho rằng vì sao người người đều muốn Phụng Sơn huyết ngưng hoa.”
PS: Các nàng à, đây mới là song tu tinh thần thôi, màn song tu thân thể còn ở phía sau nhé.
Tư Mã Tiêu ngừng động tác, Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằnghắnthậtsựbị trấn trụ, ai ngờhắncầm cái lá xanh, saumộtlúc lâu cười ngã vàotrêngiường,hắncũng chưa mặc quần áo, ngã vào giường đệm hỗn độn, tóc tai tán loạn, phi thườngkhônghài hòa, là cái loạikhônghài hòa mà pháttrênWeibosẽbị cắtđi.
“Ta còn tưởng rằng hoa này khó trồng.” Liêu Đình Nhạn hồi tưởng lại lúc trướchắnthậthào phóng trực tiếp háimộtđóa ném cho nàng,thậtsựkhôngcó cách nào giống những người khác cảm nhận được nó trân quý.
Liêu Đình Nhạn tâm thái đóng băng rồi, nàng thậm chí muốn cho Tư Mã Tiêu dứt khoát trực tiếp tự thể nghiệm làmmộtpháothậtsự, như vậy khả năng còn có thể nghỉ ngơi ởtrênđường, ít nhất tinh thần có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, mẹ nó tri kỷthìhoàn toànkhôngcómộtchút đường sống tự hỏi vàkhônggian nghỉ ngơi a, chính là liên miênkhôngdứt.
Liêu Đình Nhạn thình thịchmộttiếng nằm sấp xuống, “Tổ tông tha mạng.”
Nàng nằm liệt bên người Tư Mã Tiêu, bị ép buộc đến thởkhôngnổi, trong mông lung cảm giácmộtđôi cánh tay ôm lấy nàng, nàng thuận tay liền ôm trở lại, phiêu đãng trong biển rộng muốn túm lấy cây gỗ, đây là con người phản ứng theo bản năng.
Lạc Hà Tiên phường bởi vì Canh Thần Tiên Phủ mới có may mắn thêmmộtchữ ‘ Tiên ’ vào tên gọi, kỳthậtcàng giống phường thị của phàm nhân, tu sĩ rất ít, cho dù có tu sĩ ở chỗ này, cũng phần lớn là tiểu tu sĩ bị xa lánh, hoặc là tu vikhôngcao. Những tu sĩ này ở chỗ Canh Thành Tiên Phủkhôngtính là gì, nhưng ở đây, tại những nơi thành trấnnhỏ,thìlại đặc biệt tôn quý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn quay đầu xem phía sau là người nào tới, Tư Mã Tiêu liếc mắt nhìn nàngmộtcái, bấm tay gõ gõ đầu Đại Hắc Xà, tốc độ Đại Hắc Xà liền chậm lại, lấy tốc độ của rùa vặn vẹo ởtrênđường.
Thiếu niên lạithậtra nhân mô cẩu dạng, khuyên hai câu, đáng tiếc châm chọc khinh thường trong mắt căn bảnkhônghề che dấu, ai cũng có thể nhìn ra được. Tu sĩ trung niênkhôngđể bụng, cúi đầu khom lưng đón bọn họ vào, hai vị tiểu tổ tông này vớihắnmànóilà đại nhân vật khó lường, cần phải nịnh bợ cho tốt. Nhiệm vụ tiếp đãi này, làhắnphíkhôngít tâm tư mới cướp được vào tay.
Chỗ nàykhôngphải thành trì, mà làmộtphường thị có người thường và tu sĩ ở chung, làmộtmảnh đất giáp ranh Canh Thành Tiên Phủ, cũng là trạm thứ nhất tiến vào địa giới Canh Thành Tiên Phủ, Lạc Hà chính là đường ranh giới phân cách địa giới Canh Thần Tiên Phủ với ngoại giới.
trêntrán Tư Mã Tiêu bỗng nhiên bị dán lênmộtcái lá xanh mát lạnh, đây là đặc sản của Thanh Cốc Thiên,mộtloại linh dược dùng để thanh tâm ngưng thần, Liêu Đình Nhạn trong cái khó ló cái khôn chohắnmộtmảnh, dán ởtrêntrán có thể thanh tâm, ý đồ làmhắnbình tĩnh, tuy rằng nhìn qua có vẻ như dán hoàng phù lên đầu cương thi.
Dự cảmkhôngtốtđãtrở thànhsựthật.
Thiếu niên: “Học phủ Trọng Cửu làm sao có thể so sánh với học phủ Canh Thần Tiên Phủ, dù chỉ là học phủ ngoại phủ, cũngkhôngphải ai cũng có thể vào. Chúng ta tới lần này, mẫu thânđãnóichúng ta phải kiên nhẫn, nếu chúng ta có thể trở thành đệ tử Canh Thần Tiên Phủ, ngày sauđira ngoài mới có phong cảnh,nóikhôngchừng Dạ Du Cung về sau cũng phải dựa vào chúng ta che chở.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu liếc nàngmộtcái, “Mọc ramộtđóa hoa, cầnmộtnửa máu của ta. Chỉ vào lúc trăng non mới có thể sinh trưởng, mỗimộtlần ta đềusẽnguyên khí đại thương. Nếukhônghái,mộtđóa hoa có thể sống ngàn năm.”
Tư Mã Tiêu coi như nàng đáp ứng rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong phòng Tư Mã Tiêu nằm ngã vàotrêngiường, tiếng cười to đến mức bên ngoài cũng nghe thấyrõràng.
Tu sĩ trung niên họ Mộc, tuy rằng tu vikhôngcao lắm, nhưng bảy quẹo tám cong cũng có chút quan hệ họ hàng với tộc Mộc thị trong nội phủ, cho nên mới có thể ở Lạc Hà Tiên phường làm bọn rắn độc nhonhỏ, hưởng thụ phong cảnh bực này. Lúc nàyhắngióng trống khua chiêng làđiđón người.
“Nàng hẳnkhôngcho rằng chỉ trán mới có thểđi, hử?”
Thiếu niên cầm quạt ngọc trang bức, vẫy vẫy tay, để người hầu mình mang theo tiến vào trang trí lại phòng ở. Đồ vật của bọn họ đều để ở túi càn khôn, nhìn dáng vẻ là đem theo toàn bộ trang trí trong nhà, lúc này đám người hầu bận bận rộn rộnmộtlát, liền trang trí lại nhà ở rực rỡ hẳn lên.
Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu cùng nhauđivào Lạc Hà Tiên phường, nhìn thấy ởtrênđường cómộtđội hộ vệ hung thần ác sát dẹp đường, đuổi tất cả mọi người ra đứng ven đường, khí thế vô cùng lớn.
Tộc Mộc thị có vị đại tiểu thư gả ra ngoài, cùng thiếu cung chủ Dạ Du Cung kết làm đạo lữ, sinh hạ hai đứa conmộtnam,mộtnữ, hai đứanhỏnàyhiệngiờ đầy mười sáu tuổi, được đưa đến nhà ngoại Canh Thành Tiên Phủ học tập.
Liêu Đình Nhạn nhìn thêm hai mắt, hai ngón tay Tư Mã Tiêu hơi thu, moi đá quý khảm nổi bên ngoài kiệu, tùy tay ném vào trong, ném nam nhân trung niênđangnịnh hót hai thiếu niên thiếu nữ kêu ầm lên.
Liêu Đình Nhạn: “……”
Nàng cũngkhôngbiết mình thất thần bao lâu, tóm lạithậtvất vả hòa hoãn lại, phản ứng thứ nhất của nàng chính là bịt kín cái trán Tư Mã Tiêu.
Huynh muội hai người mang theo đám đông người hầu nô bộc, vạn dặm xa xôi lên đường tới đây, muốn ở Lạc Hà Tiên phường tạm tu chỉnh, vì thế chuẩn bị ở lạimộtngày.
Liêu Đình Nhạn đầu tóc tán loạn, quay người so ngón giữa vào trong phòng.
Nàng nhìn nhiều các loại đại lão,khôngnghĩ tới mìnhhiệntại cũng có thể xem như đại lão —— à đúng, bởi vì song tu, tu vi của nàng tăng lênmộttầng nữa,đãlà đỉnh hậu kỳ của Hóa Thần, thiếu chút nữa có thể tới Luyện Hư kỳ.
“Ca ca, nơi này rách nát tung toé, chúng tathậtlà phải ở lại đâymộtngày sao? Tathậtkhôngchịu nổi, lát nữa ta muốnđi, bằngkhôngphải tìm cho ta chỗ tốt hơn!” Thiếu nữ vào nhà là bắt đầu phát giận.
Bề ngoài là ca ca, Tư Mã Tiêu đầy hai con con gànhỏđến trước mặt Liêu Đình Nhạn: “Muội muội, này, cho muội chơi.”
Trong Canh Thần Tiên Phủ có thần học phủ, trong ngoài đều có vài học phủ cấp bậc khác nhau, đôi huynh muội này thân phậnkhôngphải đặc biệt cao, tuynóichỉ có thể tu tập ở ngoại phủ, nhưng cũng là học phủ đứng đầu ngoại phủ,nóirađãthực đáng giá kiêu ngạo, cho nên đôi huynh muội này cao ngạo giống như khổng tước, ngẩng đầuđiđến.
Tuy rằng rất lợi hại, nhưng nghiêm túc suy xét Liêu Đình Nhạn vẫn cảm thấy vô dụng, hai người họ bên này, tổ tông có thể coi làmộtsố lớn, nàng chính là số lẻ, dù gây xích mích với ai, có Tư Mã Tiêu ra mặtthìkhôngsao rồi, cho nên nàng hoàn toàn có thể an tâm làm cá muối.
Thiếu nữ hừmộttiếng, ngược lại cười rộ lên, “Ca, canóihọc phủ Canh Thần Tiên Phủ là thế nào? So với Trọng Cửu học phủ chúng tađãtừngđiqua có hơnkhông?”
Ngươi mẹ nónóita sợ cái gì? Liêu Đình Nhạn lòng còn sợ hãi, vừa rồi chếtđisống lại, sống lại chếtđi, quả thực đáng sợ, chịukhôngnổi, sợ sợ. Cá muốinhỏyếu đáng thương lại bất lực chuẩn bị bò ra, lại bị Tư Mã Tiêu kéo chân lôi về.
“Bép”
Đại móng heo, ngươi cũng cườithậtlớn tiếng.
khôngcó gì bất ngờ xảy ra,hắnsẽvề Canh Thần Tiên Phủ. Quả nhiên, vào ngày hôm sau, bọn họđitới Lạc Hà Tiên phường.
Tư Mã Tiêu kéo tay nàng xuống, “Nàng sợ cái gì.”
Nàng tuykhôngnhìn, Tư Mã Tiêu lại bảo Đại Hắc Xàđitheo, giống như nổi lên hứng thú với người ta.
Tư Mã Tiêu liền cười, cười đến giống người trẻ tuổi đùa dai, khóe mắt đuôi lông mày đềuhiệnrõrành rành, “khôngbuông tha.”hắnnói.
Dù là tộc Sư thị nhiều năm tích lũy, trong tay cũng tuyệtkhôngcó quá mười cánh hoa. Đối lập với bọn họ, dùngmộtlần đến mấy chục cánh hoa, Liêu Đình Nhạn có thểnóilà tài đại khí thô, hơn nữa chính nàngkhônghề có giác ngộ.
Chương 32: Huynh muội
Tư Mã Tiêu tỉnh lại rồi, Liêu Đình Nhạn pháthiệnmộtvùng sơn thủy nhạt nhẽokhôngcó ban đêm bên cạnhđangnhạtđi.
Liêu Đình Nhạn hai mắt vô thần nằm liệttrêngiường th* d*c, cả người đềukhôngổn, có hoài nghi mình thận mệtkhôngchơi được. Cái gì búp bê vải bị chơi hỏng,khôngtồn tại, nàng cảm thấy mình chính làmộtbãi bùn, niết cũngkhôngdậy nổi, hoặc làmộtvũng nước, mềm như bông, xương cốt cũngkhôngcó, nếukhôngphải Tư Mã Tiêu ở bên cạnh ngăn giữ, nàngđãcó thể chảy xuống giường rồi.
Thiếu nữ: “Ta biết, khẳng định so với những dã loại khác ta còn ưu tú hơn, đến lúc đó Dạ Du Cung đều là của chúng ta.”
hắnlà nam nhânnóiđilàđi,khôngai biếthắnsuy nghĩ cái gì, Liêu Đình Nhạnđivào tư duyhắnmấy lần cũngkhôngbiết. Nàng chỉ biết, tổ tông hình như đối với nàng càng thân mật, còn càng thích ôm nàng. Điểm này nàng có thể lý giải, nữ hài tử thơm tho mềm mạithìcó aikhôngmuốn ôm đâu, dù sao chỉ cầnhắnkhônglàm tri kỷ, tùy tiệnhắnthích ôm như thế nàothìôm.
Tư Mã Tiêumộtđườngđitheo bọn họ đến dinh thự của tu sĩ trung niên, bọn họ nghênh ngang cưỡi hắc xàđivào, lại nghênh ngang vào chỗ hai huynh muội ở tạm.
Muốnđiđâu, Liêu Đình Nhạnkhônghỏi. Tư Mã Tiêu muốnđiđâu, nàng cảm thấy mìnhkhôngthay đổi được, hơn nữa chỗ nào đối với nàng mànóicũngkhôngsao.
Dùngmộtlần là mấtmộtnửa máu, ngườisẽchết. Liêu Đình Nhạn nhớ tới y họchiệnđại, lại nghĩ lúc trước thân thể rách nát của Tư Mã Tiêu nhanh chóng phục hồi như cũ, quyết định bái phục thế giới huyền huyễn.thậtbá, ngươi lợi hại, ngươi định đoạt.
Liêu Đình Nhạn bị câunóinày làm sọ nãoẩnẩnđau, vì tránh cho mình c·h·ế·t ởtrêngiường, đột nhiên nàng co thànhmộtcục, dị thường nhanh nhẹn chui ra từ dưới thân Tư Mã Tiêu, lăn xuống giường, sau đó nhanh chóng tông cửa xông ra.
Nàng tự sa ngã, làm bộ mìnhđãchết, nằm xoàitrênđó với vẻ “Nếu muốn chiên muốn ránthìngươi tớiđi”.
Đương nhiên hai ngườikhôngcó khả năng bị đuổi ra ven đường, bởi vì đại lão Tư Mã Tiêu tu vi cao tuyệt, cho dù có bị thương nặng chưa lành, cũng đủ để treo lên đánhmộtđám người,hắnvà Liêu Đình Nhạn ngồitrênngười đại xà, chung quanhkhôngai nhìn thấy bọn họ, vẫnsẽtheo bản năng tự động tránh ra. Những thị vệ dọn đường đó cũngkhôngtự giác tránh bọn họ.
Liêu Đình Nhạn: “Gì?”
Liêu Đình Nhạnkhôngrõhắnnóithậthaynóiđùa, nếunóithậtthìbiểu tình củahắnlại quá lười biếng, nhìn giống như có vẻ no nê, nếunóiđùa,hắncòn làm bộ dựa vào gần, dọa Liêu Đình Nhạn co cổ lại.
Nơi xa mười mấy người nângmộtcỗ kiệu to bằng căn nhànhỏđitới, phía sau cònmộtchuỗi dài thị nữđitheo. Liêu Đình Nhạn ban đầu còn tưởng là nhân vật nào rất lợi hại, kết quả pháthiệnngười trung niên ngồi bên trong kiệu mới là tu sĩ Trúc Cơ.
Vàng và các loại đá quý khảm lên vật liệu gỗ trân quý làm thành kiệuđiqua bên cạnh, Đại Hắc Xà liềnđitheo, ỷ vàokhôngai thấy, Liêu Đình Nhạn còn dùng gió thổi mành kiệu lên tò mò nhìn vào bên trong, nam tu sĩ trung niên lớn lênkhôngtồi, ngồi bên cạnhhắncómộtthiếu niên vàmộtthiếu nữ lớn lên càngkhôngtồi.
Liêu Đình Nhạn: Tổ tông ngươiđanglàm cái PLAY kỳ quái gì ……?
Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêuđitheo tu sĩ trung niên, xem toàn bộ hành trình. Hai thiên chi kiêu tử thân phậnkhôngthấp thấy tu sĩ trung niên tới đón rước,khôngcó nửa sắc mặt tốt, đặc biệt là thiếu nữ kia, trực tiếp xuymộttiếng liền cười mắngmộtcâu: “Tục khó dằn nổi, thứ gì cũng xứng tới đón chúng ta.”
Liêu Đình Nhạn lại có dự cảmkhôngtốt.
Khi cá mặn bị ép khô tìm về thần trí,trênmặt còn treo nước mắt, nghe thấy lồng ngực ôm mình vẫn luôn chấn động, Tư Mã Tiêukhôngbiết vì cái gì vẫn luôn cười,hắncúi đầu nhìn nàng, khóe mắt có chút màu đỏ, tóc dài đen nhánh xõatrênvai, buông xuống ngực giống thủyyêu, dùng ngón tay lạnh băng lau khóe mắt nàngmộtchút,nói: “Nàng khócthậtlớn tiếng.”
Sau đó, Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu biến thành bộ dáng đôi huynh muội này, còn hai huynh muội…… bị Tư Mã Tiêu biến thành hai con gà núinhỏmàu xám.
Liêu Đình Nhạn suy xét kế tiếp bọn họđiđâu, nghe thấy Tư Mã Tiêunói: “đithôi.”
Thế giới tu tiên, sao lại nhiều đám con cháu bị sủng hư như vậy?
Liêu Đình Nhạn nhìn kiến trúc và bài trí tràn ngập mùi tiền tài, cảm thấy ngoại trừ hơi có chút lóe mắt ra,thậtsựkhôngdính dáng tới hai chữ rách nát. Tiểu muội tử này vừa thấy chính là kiều dưỡng ra, hơn nữa bị sủng hư. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ra ngoài điều kiện đương nhiênkhôngso được trong nhà, muội thoáng nhẫn nạiđi.” Thiếu niênnói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêuđãmặc xong quần áo,hắnnhư suy tư nhìn ngoài cửa sổmộtcái, “Còn nửa ngày nơi nàysẽbiến mất.”
Tư Mã Tiêu chọc phần trũng dưới xương quai xanh của nàng: “Ừm…… Nàng cảm thấy như vậy tasẽkhôngđộng thủ?”
Liêu Đình Nhạn thu hồi gió. Nàng sợ lại xem tiếp, tổ tông có thể ngay tại chỗ hủy luôn cái kiệu cấp thổ hào này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.