Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33: Đi ngủ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Đi ngủ


Từ đó về sau làmộtlầnkhôngthể vãn hồi, chỉ cần Liêu Đình Nhạn nằm liệt bắt đầu nghỉ ngơi, bên cạnhsẽmọc ra thêm Tư Mã Tiêu. Muốn ngủthìcùng nhau ngủ,khôngchỉ đoạtmộtnửa giường của nàng, còn đoạt địa bàn tư duy của nàng.

Tư Mã Tiêu cười nhưkhôngcười,mộtngón tay ấn trán nàng: “Có phải nàngkhôngbiếtkhông, lúc tri kỷ ta có thể nhìn thấymộtít suy nghĩ của nàng.”

khôngbiết có phải bởi vì gần đây được nghỉ ngơi đầy đủ haykhông, Liêu Đình Nhạn cảm thấy tính tình Tư Mã Tiêu tốt hơn trước, bọn họđiđường được nửa tháng, thế nhưnghắncũng chưa giếtmộtngười nào.

Tư Mã Tiêukhôngcó nửa điểm ngượng ngùng, trừ biểuhiệncủahắnđối với nàng càng thân mật hơnmộtít, cũngkhôngcó dị thường khác, làm cho Liêu Đình Nhạn cảm thấy thực thả lỏng. Nàngkhôngcó cảm giác chânthậtgì, khả năng bởi vì xe tri kỷ này quá cao cấp, mà nhân sinh quan của nàng bị đặt ở thế giới khoa học phàm nhân, quan hệ thân mật nhất được định nghĩa là quan hệ thân thể cấp thấp, cho nên ngược lại đối với quan hệ thân mật cấp cao nhất của nhân sĩ tu tiên cũngkhôngthấy chânthật.

Đây đại khái chính là chênh lệch bẩm sinh.

“Cho nên…… Tổ tông người là mang ta tới đặt nền móng học tập……?” Liêu Đình Nhạn nhìn chằm chằm học phủ chính là đại học bản thế giới huyền huyễn, có vẻkhôngổn lắm. Nàng hoài nghi là mình biểuhiệnra hiếu học, cho nên mới bị đưa tới nơi này, tức khắc cảm thấy phi thường hối hận. Kỳthật, nàng cũngkhôngphải rất muốn học tập, kỹ năng gì đó, biếtthìbiết,khôngbiếtthìthôi, nàngthậtsựkhôngmuốn bắt buộc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu liếc mắt nhìn nàngmộtcái, bỗng nhiênnói: “Tađãxem ở mặt mũi nàng, buông tha những người khác, nhưng Sư thị ta nhất địnhsẽgiết sạch, nàngkhôngcần nghĩ gì khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)

thậtbá, phá đảo.

đihọc tập gần hai mươi năm ở thế giới cũ, nhân sinh cơ hồ tiêu phí thời gian mười bảy mười tám năm,thậtvất vả xuyên qua cómộtkì nghỉ phép, kết quả còn phải học, vậykhôngbằng chếtđithôi.

Liêu Đình Nhạn phản ứng đầu tiên thế nhưng là, còn may tổ tông nàykhôngchuẩn bị g·i·ế·t mọi người Canh Thần Tiên Phủ, nếukhôngnhiều người như vậy, làm sao g·i·ế·t hết được.

Tư Mã Tiêu gõ gõ lồng sắt, bên trong hai con gà con sợ run bần bật, bọn họ rất sợ Tư Mã Tiêu, nhìn thấyhắnliền run rẩy, lúc nhàm chán Tư Mã Tiêusẽchọc chọc gà, nhìn bọn họ run thànhmộtcục.

Có đôi khi, thậm chí nàng có thể cảm giác đượcmộtchút tâm tình củahắnngay lúc đó. Tâm tình củahắnluônkhôngtốt, nàng tỉnh lại rồi hồi tưởng, cảm thấy đại khái mỗi ngàyhắnđềukhôngcao hứng. Đương nhiên, nàng cũng có thể lý giải, bị nhốt ở đó ngồi tù như thế, ai mà vui vẻ được.

Bọn họ giả mạo hai công tử tiểu thư của Dạ Du Cung, được hộ tốngđithần học phủ của Canh Thành Tiên Phủ,hiệngiờđãđiđượcmộtnửa lộ trình.

Giấc ngủ này,khôngphải thao tác bình thường, bởi vì thần hồnhắncòn chưa khôi phục, cho nênhắnthíchđivào bên trong tư duy của nàng để ngủ.

Liêu Đình Nhạn lôi kéo tay áo Tư Mã Tiêu, “Tổ tông, làm thủ thuật che mắt, chúng ta lặng lẽđivào.”

Tư Mã Tiêu mở to mắt, “Làm sao?”

“đihọc?” Tư Mã Tiêu dùng ánh mắt ‘đầu óc nàng có phải hỏng hẳn haykhông’ mà quan tâm nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu Đình Nhạn nhìn tổ tông bên cạnh bị mình làm cho trở nênyêungủ nướng, nàng kéohắndậy.

Hai tiểu tổ tông chân chính trở thành hai con gà núi lông xù xù, bị Tư Mã Tiêu ném cho Liêu Đình Nhạn chơi. Liêu Đình Nhạnkhôngthích chơi gà con, nhưng hắc xà bị Tư Mã Tiêu biến thànhnhỏnhư ngón cái lại thực thích chơi với hai con gà này, thường xuyên ởtrênbàn chuyển động vây quanh bọn nó, làm hai con gà con đáng thương kêu chích chích cả ngày.

Chương 33: Đi ngủ

Tư Mã Tiêu: “……”

Nàng còn tưởng rằnghắnthay đổi áo choàng, là muốn tiếp tục đại sát đặc g·i·ế·t.

Đối với Tư Mã Tiêu mànói, ngủ trở thànhmộtloại thể nghiệm mới lạ.

Bọn họ được phân tới ban chữ thiên của thần học phủ, ở biệt thự học sinh cao cấp ——mộttòa đại viện tử riêng biệt, có thể ở lại bao gồm hai người bọn họ cùng vớimộtđoàn người hầu và bảo tiêu. Ở chỗ nàyđihọc là những người ở các nơi có liên quan nhất định, đó cơ hồ đều sắp xếp theo tiêu chuẩn như vậy, có vẻ phá lệ thoát tục, chỉ thiếukhôngđưa cha mẹ tới đây.

Học phủ trừ bọn họ, các công tử tiểu thư của những nhà có liên quan, còn có đệ tử tầng dưới chót vì thiên phú hơn người được chọn lựa ra. Bởi vì địa vực của Canh Thần Tiên Phủ quá rộng, người quá đông, mỗi năm tuyển nhận đệ tử ở trong thành là có thể nhận đủ,khôngcần giống môn phái cỡ trung cỡnhỏkhác, còn phải khắp nơi tìm kiếm hạt giống tu tiên tốt.

Tuy rằng hai thiếu niên thiếu nữ kiêu ngạo dã tâm bừng bừng biến thành gà con, nhưng mà so với những đại lão lúc trước bị Tư Mã Tiêu thịt hết, bọn họ còn sống tạmđãlà phi thường may mắn.

Liêu Đình Nhạn ngồi xuống rồi, nhìn các bạn học chung quanh, thả lỏng mà ngápmộtcái, “Tốt, chúng ta bây giờ có thể tiếp tục ngủ.”

Có đại lão mang theo thăng cấp chính là sảng như vậy.

Gặp xong Mộc trưởng lão, hai người lại được quảnsựMộc gia mang vào thần học phủ ghi danh, bọn họ về sau giống các đệ tử gia tộc ngoại phủ khác, ở trong thần học phủ, đến khi thành tích tốt nghiệp ưu dị được thu vào học phủ nội phủ tiến hành giáo d·ụ·c lại, hoặc là họckhôngthành cái gì, về nhà tìm đường ra khác.

Nàng còn thấymộtmìnhhắnđitrong Nhật Nguyệt U Đàm,mộtgốc Nhật Nguyệt U Đàm chỉ nởmộtđóa hoa, vĩnh viễnkhônghéo tàn, nhưng bẻ đóa hoa xuống cả câysẽkhô héo.hắnđứng ở nơi đó nhìn những đóa hoa, duỗi tay bẻ rất nhiều, bẻ xongthìphiền chán vứttrênmặt đất, mặc kệ cho khô héo.

Tư Mã Tiêu mặt trầm xuống, “G·i·ế·t gia tộc có quan hệ mật thiết với tộc Sư thị.”

Ở đây thời điểm này, Liêu Đình Nhạnkhôngtự chủ được nghĩ đến, lần sau nếu lại tri kỷ nữa, trong đầu ngàn vạnkhôngthể nghĩ loạn cái gì…… Ta vì cái gì phải suy xét lần sau?khôngthể nghĩ, nghĩ chính là thận mệt.

Thân phậnhiệntại của Liêu Đình Nhạn là đại tiểu thư Vĩnh Lệnh Xuân, Tư Mã Tiêu là “ca ca” nàng, VĩnhthìTưu, hai ngườimộtkhôngcó kỹ thuật diễn,mộtkhôngthích diễn, khó tránh khỏikhôngphù hợp với nhân thiết của hai vị tiểu tổ tông trước, Dạ Du Cung phái hai tu sĩ Nguyênanhtới bảo hộ hai bọn họ đương nhiên cũng hoài nghi, nhưng mà bọn họkhôngtìm thấy dị thường, cũng chỉ có thể coi là hài tử tuổi này tính cách cổ quái.

Tuy rằng thần hồn Tư Mã Tiêu chỉ lẳng lặng nằm ở trong tư duy của nàng, vẫn rất có cảm giác tồn tại, làm cho Liêu Đình Nhạnđãhai ngàykhôngngủ ngon, nhưng Liêu Đình Nhạn có năng lực thích ứng rất mạnh,mộtkhi xác định Tư Mã Tiêukhôngcó động tác khác, liền mặc kệhắnở đó, nàng vẫn ngủ của mình.

Ngày đầu tiên tiến vào học phủ học tập, tiếng chuông xa xưa của học phủ vang lên lầnmột, Liêu Đình Nhạn từtrêngiường thẳng tắp ngồi dậy. Vốn dĩ sét đánh bất động, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ,mộtkhi ngủ là rất khó tỉnh, Liêu Đình Nhạn hôm nay phá lệ dậy sớm, hơn nữa rối rắm ngồi ởtrêngiường, ngủkhôngnổi nữa.

Liêu Đình Nhạn: Cáo từ.

Trưởng lão “Ngoại tổ” có vẻ thực trẻ, nhìn qua ước chừng tựa như bậc cha chú bọn họ, nhưng khí thế thực đủ, hiển nhiên là nhân vậtđãquen ở địa vị cao, cho dù có chút hảo cảm với hai tiểu bối,nóichuyện vẫn mang theo vài phần hu tôn hàng quý.

hắntrước kia rất khó lý giải Liêu Đình Nhạn nhiệt tìnhyêuthương giấc ngủ, cho tới bây giờ, thần hồnhắnchạy vào trong thần hồn Liêu Đình Nhạn nghỉ ngơi,đãkhôngcó mùi máu tươi và cảm giác hít thởkhôngthông,đãkhôngcó ngọn lửa làm đất đai khô cằn, chỉ có mùi hoa và gió, thư hoãn đầy người…… Tư Mã Tiêu lần đầu tiên trong cuộc đời có được giấc ngủ ngon lành.

Khi bọn họ rời Lạc Hà Tiên phường, tu sĩ rắn độc vì lấy lòng bọn họ, còn khen bọn họ nuôi gà núi phi thường có linh tính, hơn nữa tặng cho bọn họmộtcái lồng sắtnhỏchế tạo bằng kim loại hiếm, còn khảm đá quý trân châu, vừa vặn có thể để hai con gà con vào.

Đây là cái dạng thao tác gì? Phải so sánh mànói, đại khái chính là nhàhắnhoàn cảnh quá ác liệt,hắnnghỉ ngơikhôngtốt, nhưng nhà Liêu Đình Nhạn khí hậu hợp lòng người, thực thích hợp để ngủ, vì thếhắnliền vào nhà nàng ngủ. Thần hồnhắnđiđến tư duy của nàng, chỉ cầnkhôngcố ý dây dưa thần hồn nàng,thìsẽkhôngcó cảm giác kỳ quái gì.

Sau đómộtđường vẫn duy trì ánh mắt này,đitới cửa lớp học.đãbắt đầu giờ học,mộttu sĩ Nguyênanhđanggiảng thuật ngũ hành, các loại thuật pháp khác nhau, vận chuyển linh lực và ảnh hưởng của linh căn.

mộtlát sau, Liêu Đình Nhạn lôi kéo tổ tông tâm tìnhkhôngtốt lắm, từ dưới mí mắt lão sư vào phòng học, tìm cái góc ngồi xuống.

Bất quá phần nhiều thời gianhắnkhôngđể ý tới hai vậtnhỏđó,hắncàng thích đến ôm Liêu Đình Nhạn, sau đó ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu Đình Nhạn: “Ta đây yên tâm rồi……khôngphải, ngài còn muốn g·i·ế·t ai?”

Đây đều là chút mảnhnhỏký ức trongmộtgóc, trước đây khi Liêu Đình Nhạn vào tư duy của Tư Mã Tiêu, đón được rất nhiều mảnhnhỏthần hồn củahắn, đại khái là bởi vì nguyên nhân này, về sau, ngẫu nhiên lúc nàng nghỉ ngơi,sẽnhìn thấymộtít mảnhnhỏký ức về Tư Mã Tiêu, phù quang lược ảnh nhợt nhạt trôi trong giấc ngủ của nàng.

Trừ di chứng này, tri kỷ với sư tổ đại lão xong, còn có chỗ tốt, chính là tu vi của nàng chậm rãi tăng lên, dù căn bản nàngkhôngtu luyện cũng vẫn cứ tăng lên, cho nên nàng luôn có ảo giác mình giống nhưđangthải dương bổâm,thậtquá ngượng ngùng.

Cho nên tuy rằng nàng chưanói, nhưng kháng cự đối với chuyện g·i·ế·t người này là phi thườngrõràng.hắnnguyện ý thoáng nhân nhượng nàngmộtchút, dù lúc trước căn bảnhắnkhôngnghĩ mìnhsẽnguyện ý nhân nhượng người khác cái gì.

Liêu Đình Nhạnđãtừng hỏi Tư Mã Tiêu, các loại kỹ năng này học như thế nào, kết quả đại lão kinh ngạcnói: Cái này còn phải học sao,khôngphải tự nhiênđãbiết.

Còn Tư Mã Tiêu,hắnsẽkhôngbởi vì có quan hệ thân mật với người khác mà thay đổi bản thân. Nhưnghắnnhư vậy, thần kỳ làm Liêu Đình Nhạn càng có thể tiếp thu, cho nênkhôngđến hai ngày, Liêu Đình Nhạn lại giống như trước đây, có thể tự nhiên mà nằm liệt bênhắn.

Thủ thuật che mắt, lợi hại!

Nhưng có thểnóihắnquy củ làm những việc phù hợp với thân phận trước mắt,đitới ngoại phủ Mộc gia của Canh Thành Tiên Phủ. Ngoại phủ Mộc gia, cùng với nội phủ Mộc gia quan hệ thân mật, mà nội phủ Mộc gia lại cùng tộc chưởng môn Sư thị có nhiều năm liên hôn, cho nên bên ngoài phủ, Mộc gia này cũng có thế lựckhôngnhỏ. Ngoại tổ Vĩnh Lệnh Xuân và VĩnhthìTưu làmộtvị trưởng lão Mộc gia, vì mẫu thân hai người trong đám con cái còn tính là được sủng, vị trưởng lão đó tự mình tiếp kiến hai người.

Nếu lúc đầu mới xuyên qua,mộtcửa quan trọng nhưđigặp đại gia trưởng này, Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình phỏng chừngkhôngchịu nổi, nhưnghiệntại nàng giống như người chơi mãn cấp chơi lại từ đầu, đến đại lão Tư Mã Tiêu đứng đầu chuỗi thức ăn Canh Thần Tiên Phủ còn ngủ được,thìsợ gì những người khác, dù Mộc gia quy củ có lớn, người lại đông, nàng cũng có thể bình tĩnhđitheo Tư Mã Tiêu xem náo nhiệt.

Tư Mã Tiêu: “Hử?”

Liêu Đình Nhạn biểu tìnhkhôngquá mỹ diệu, con người nàng, từ trước khiđihọc phổ thông, phần lớn thời gian đều tuân thủ quy củ, cho nên nàng xem như làmộthọc sinh tốt,khôngđến muộn,khôngtrốn học. Dù có thay đổi thế giới, vẫn trở thành như vậy, nghe tiếng chuông trường học, vẫn có chứng cưỡng bách muốn lên lớp nghe giảng bài. Nếukhôngthìlương tâm bất an, ngủkhôngan ổn, giáo dụchiệnđại quá độc hại, quả thực giống như là dạy c·h·ó.

Tư Mã Tiêu: “Học cái gì, ta tới g·i·ế·t người.”

Ở trong mắt Mộc trưởng lão, cháu trai và cháugáingoại ngoan ngoãn thỉnh an vấn anhắn, nhưngtrênthực tế Liêu Đình Nhạn từ lúc tiến vào,đãbị Tư Mã Tiêu mang theo ngồi ở ghếtrên, nhìn Mộc trưởng lão biểu diễn vớikhôngkhí trước mặt.

Vì thế Liêu Đình Nhạn bị bắt nuôi hai sủng vật. Cũng maykhôngcần nàng cho ăn, hắc xà ngốc tự mình ăn xongsẽngậm chút đồ ăn linh tinh vụn vặt đút cho hai con gà con, vô cùng thích thú. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu Đình Nhạn thấy Tư Mã Tiêuđitrêntháp cao ở Tam Thánh Sơn, khi đó tựa hồ tuổihắncũngkhônglớn, bởi vìtrênkhuôn mặt còn mang theomộtchút trẻ con,mộtmìnhhắnlượn quanh tháp caomộtvòng lạimộtvòng,đixuốngmộttầng lạimộttầng,điđến đáy, lại từ thang lầu bên kiađilên,khôngbiết mệt mỏi,côđơn chiếc bóng. Chung quanh thực an tĩnh, tiếng gió cũngkhôngcó, có loại bức người hít thởkhôngthông.

Ta nghĩ cái gì? Xem ở mặt mũi ta buông tha những người khác? Ta có mặt mũi lớn như vậy sao?khôngphải, vì cái gì phải xem ở mặt mũi ta, ta có từng khuyên ngươi đừng g·i·ế·t người lung tung? Liêu Đình Nhạn tâmnóivì cái gì Tư Mã Tiêu biểuhiệngiống như nàng thổi gió bên gối vớihắn, tổ tông này có phải suy diễn quá nhiều haykhông.

Liêu Đình Nhạn: Được nha, cho ngươi nuôi.

Liêu Đình Nhạn lôi kéohắnđihọc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Đi ngủ