Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Lên lớp
Bọn họ ởmộtgóc này, bởi vì Tư Mã Tiêutrêncơ bản thành góc c·h·ế·t, ai cũngkhôngnhìn thấy bọn họđanglàm cái gì. Liêu Đình Nhạn dùng tư thế thoải mái nhất nghe giảng trong chốc lát, cảm thấy mình có chút thu hoạch.
“Nàng là muội muội trong đôi song sinh từ Dạ Du Cung đó à? Lúc trước sao chưa thấy nàng, ca ca nàng đâu?” Thanh niên thò đến gần.
Nếukhôngphải so với Tư Mã Tiêu,hiệntại tu vi này của nàngthậtsựđãkhôngtồi.
Lão sư cònđangcường điệu tầm quan trọng và lực sát thương của thần hồn, tinh thần, thần thức, cùng với tính chất tư mật của tư duy, “…… Thần hồn giao hòa là liên hệ thân mật nhất, Canh Thần Tiên Phủ từ trướcđãcó mấy đôi đạo lữ nổi tiếng trong Tu Tiên giới, bọn họ thường thường làmộtngười c·h·ế·t,mộtngười khác cũngkhôngthể sốngmộtmình, đó là bởi vì thần hồn liên hệ quá mức chặt chẽ, cảm tình khắc sâu đếnkhôngthể phân cách lẫn nhau.”
Tư Mã Tiêu hợp những quả cầu vào với nhau, v**t v* đầu ngón tay nàng, “Nàng rútmộtquảđi.”
“Cho nên mọi người trăm triệukhôngthể khinh thường việc này.”
“Tu sĩ thuộc Mộc phần lớn vô dụng, nhưng bọn họ vô dụng là việc của bọn họ, nàng có thể như vậy…… Có thể làm thân thể người biến thành gỗ, lúc này thêmmộtít hỏa, đốt thành tro rất đơn giản.”
Liêu Đình Nhạn: “……”khôngđược,khôngđược.
Tề…… Ngày hôm qua tiểu hắc xà quấn ramộtquả cầunhỏ, hình như có chữ Tề.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy khả nănghắnmuốn c·h·ế·t, nhịnkhôngđược thương xót mà nhìnhắnmộtcái.
Tiểu hắc xà hưng phấn chui tới chui lui trong đó,mộtlần khoanh lại ba quả cầunhỏđể chơi. Tư Mã Tiêu hất đầu rắn ra, cầm ba quả cầunhỏnhìn xem.
Chương 34: Lên lớp
Liêu Đình Nhạn: Ngươi rốt cuộcđangnóicái gì, cảm giác mình phảng phất mất trí.jpg
Tư Mã Tiêu rất ít hứng thú vớiđihọc, ở chỗ này làm rút thăm tử vong, Liêu Đình Nhạnkhôngngủ còn là bởi vì lão sư giảng bài hấp dẫn. Tu sĩ Nguyênanhgiảng về vấn đề tương đối cơ sở là linh căn ngũ hành và vận chuyển linh lực vân vân, trùng hợp chính là thứ Liêu Đình Nhạnkhôngrõlắm, cho nên nàng ghé vào đó nghe xong, còn cầm cái gối mềm lót ở phía dưới cánh tay, vì nằm bò càng thoải mái.
Bêntrênlão sưđangdùngmộtthuật pháp thuộc thủy nêu ví dụ, Liêu Đình Nhạn học theo, kết quả thất bại. Cơ sởkhôngchắc chắn là dễ dàng lật xe. Nàng lại thử thử, vẫn thất bại, Tư Mã Tiêu bên cạnh nhìnkhôngnổi, túm lấy tay nàng,mộtcỗ linh lựcnhỏtrực tiếp vọt vào linh mạch nàng, mang theo linh khí lạc đường trong cơ thể nàng nhanh chóng vận chuyểnmộtlần.
Đầu kia tu sĩ Nguyênanhnghiêm khắc xụ mặt, lấy lí dokhôngcó quy củ để đuổihắnra ngoài. Liêu Đình Nhạn vẻ mặt đệ tử tốt, biểu tình nghiêm túc, tiếp tục nghe giảng bài, trong lòng nghĩ, ngày hôm qua học băng châm đó với Tư Mã Tiêu còn dùng khá tốt. Vừa rồi nàng thử ngưng ra hơn mười mũ băng châm, đâm mông huynh đệ kia.
hắnhình như đột nhiên cảm nhận được hết lạc thú làm giáo viên, bắt lấy tay Liêu Đình Nhạn, dạy nàng các loại thuật pháp, lộ tuyến lưu chuyển linh mạch trong thân thể, còn ý đồ để nàng học dùng ngũ hành tương sinh làm ra thao tác.
Đột nhiên,hắnngaomộtcái, che mông từ chỗ ngồi nhảy dựng lên.
Liêu Đình Nhạn nhìn chữ viết ởtrênđó, “Ngươi muốn xử lý tộc Sư thị và các gia tộc có quan hệ thân mật với bọn họ, nhưng làm sao ngươi biết rốt cuộc bọn họ và những gia tộc đó thân thiết?”
Tư Mã Tiêu: “Linh căn của ta đặc thù, Nàngkhôngthể làm như vậy, nhưng nàng có thể dùng cách khác.”
Liêu Đình Nhạn tin tưởng, nếukhôngphải ăn cánh huyết ngưng hoamộtlần rồi sau đósẽcó hiệu quảkhônglớn, khẳng địnhhắnđãtrực tiếp cho nàng ăn tiếp mười, hai mươi cánh, để nàng thăng thẳng lên cấp cao nhất.
Tư Mã Tiêu bưng cái ly lên, mắt lộ ra ghét bỏ: “Bia, cái thứ gì?”
Vĩnh Lệnh Xuân lớn lên còn rất xinh đẹp, tính tình đại tiểu thư nàykhôngtốt, nhìn qua phá lệ cao ngạo, nhưnghiệntại khoác túi da này chính là Liêu Đình Nhạn, nhìn vô hại, còn có chút mệt mỏi, càng có vẻ phá lệ mềm mại, Tề Nhạc Thiêm thích loại hình tiểucônương mềm như bông, thấy nàngkhôngphản ứng, còn coi như nàng thẹn thùng,khôngkhỏi càng ngày càng dán vào gần, muốn chiếm chút tiện nghi.
Nếukhôngthể,hắnchỉ chán đến c·h·ế·t ngồi ở đó, ngón tay khẽ nhúc nhích,trênlòng bàn tay trồi lên rất nhiều quả cầunhỏ. Liêu Đình Nhạn ngay từ đầu cho rằnghắnvì nhàm chán muốn g·i·ế·t thời gian, kết quả nhìnmộtlát liền pháthiệntrênnhững quả cầu đó đều viết chữ, hình như là dòng họ,hắncũngkhôngphảiđangchơi, mà làđangchọn lựa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng vẫnkhôngngủ được, bởi vì Tư Mã Tiêukhôngcó ý tứ tiếp tục ngủ, dù hai người bọn họ kỳ ba tiến vào tư duy đối phương để ngủđãtrở thành chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước, nhưng chung quy đây làmộtviệc thực tư mật còn nguy hiểm, có đông người xa lạ ở đây, Tư Mã Tiêukhôngcó khả năng an tâmđivào giấc ngủ.
Nàng uổng cómộtthân tu vi, tựa như gác mái trôi lung tung trongkhôngtrung. Tu vi cao thấp quyết định bọn họ có thể sử dụng bao nhiêu linh lực, dùng được thuật pháp có bao nhiêu mạnh, mà ở bên trong, linh căn nhiều ít lại bất đồng, quyết định lực khống chế của bọn họ đối với linh lực ngũ hành, cùng với bọn họ có thể sử dụng ra thuật pháp gì.
Liêu Đình Nhạn nghe đến đóthìmới biết, nguyên lai đây là khóa giáo d·ụ·c sức khỏe sinh lý của dị thế giới.
Tư Mã Tiêu lại dùng biểu tình giống như nhìn đứa ngốc mà nhìn nàng, “Bọn họ cònkhôngphải tự mìnhnóicho ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hôm nay giảng về thần hồn và tư duy.” Phíatrêntu sĩ Nguyênanhnghiêm túc thanh thanh giọngnói.
Cho nên người này dùng thuật pháp đều là tự nghĩ ra. Liêu Đình Nhạn thế nhưng cũngkhôngcảm thấy kinh ngạc, bởi vì toàn bộ thuật pháp người này dùng đại bộ phận đều là loại có lực sát thương cường đại, dùng đến là để g·i·ế·t người, cho nên phỏng chừnghắnchính là lĩnh ngộ ở trong quá trình g·i·ế·t người. Tự nghĩ ra thuật pháp, còn là thuật pháp có lực sát thương cường đại, phi thường khó,khôngphải thiên tài cơ bảnkhôngthể. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn: “…… Ta cảm thấy……”
Các tiền bối Tu Tiên giới để lại vô số thuật pháp, các tu sĩkhôngchỉ phải tu luyện tăng cấp bậc, còn phải học tập các loại thuật pháp, Canh Thần Tiên Phủ có thể trở thành tiên phủ đệ nhất,mộtnguyên nhân trong đó cũng là vì bọn họ có nhiều điển tịch thuật pháp nhất, thuật pháp uy lựcthậtlớn, cũngkhôngphải các đệ tử đều có thể tu tập.
“Ta cảm thấyđãvừa lòng, vậy là đủ rồi,thậtsự, đại lão ngài nghỉ ngơi trước, ngài uống bia.” Liêu Đình Nhạn móc ra linh dịch thanh tâm khư lúc trước cất chứa, rót chohắn.
Nàng quay đầu, phụng hiến ánh mắt của mình cho lão sư giảng bài phía trước. Thôiđi, Tư Mã Tiêu người này chính là vấn đề phức tạp nhất,khôngcần suy xéthắn, sinh hoạt cá muối tinh túy mới là nhàn.
Đối mặt vớimộthọc bá như vậy, nghĩ đến mình duy nhất tự nghĩ ra thuật pháp là cái trò thấp kém dùng nước làm màng đắp mặt, Liêu Đình Nhạnkhôngkhỏi sinh ramộtchút kính trọng. Lợi hại, vẫn là tổ tông lợi hại.
A??? Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng khi đóhắnchỉ thuần túy nổi điên,khôngnghĩ tới còn có mục đích nữa?
Suy nghĩ của Liêu Đình Nhạn bị thần hồn, tư duy hai chữ mấu chốt này lôi trở lại, nghe thấy lão sưnóicho cả lớp: “Tư duy củamộtngười là nơi bíẩnnhất, tuyệt đối phải bảo vệ tốt, nếu tư duy bị xâm nhập,khôngchếtthìthương.”
Các học sinh phần lớn khoảng hơn mười, hơn hai mươi tuổi, cũng có người nghịch ngợm gâysự, so với những đồng học từ trước Liêu Đình Nhạn từng gặp quakhôngcó gì khác biệt, hỏi ra lờinóibỡn cợt này, học sinh quả nhiên khiến cho trong phòng họcmộttrận cườinhẹvà bình luận sôi nổi.
Liêu Đình Nhạn: “……”
Những quả cầunhỏTư Mã Tiêu làm ra đó lăn khắp nơitrênbàn, cómộtviên còn bị tiểu hắc xà đẩy vào tầm tay Liêu Đình Nhạn.
Nàng nghĩ đến mình và Tư Mã Tiêu, bất giác thấy mình giống như học sinh lén nếm thử trái cấm.
Cuối cùng ly linh dịch đó là tiểu hắc xà uống sạch, nó thunhỏrồi cảm giác tồn tại thẳng tắp rơi chậm lại,đitheo hai người tới phòng học, cả buổi hai người cũngkhôngchú ý tới nó cũng ở đây, nó cũngkhôngđể bụng chuyện này, bò ra uống xongmộtly linh dịch, lại ởtrênmặt bàn bàn chơi quả cầunhỏ.
Liêu Đình Nhạn có lệ túm tiểu hắc xàđangbò qua, bỏ vào đám cầu, “Để đứanhỏngốc này làm.”
Giáo bá ngồi cùng bàn biểu tìnhkhôngquá mỹ diệu, nhưng vẫn trả lời vấn đề của nàng, “khôngcó.”
Đại lão?? Băng sao lại biến thành kim loại? Kỹ năng của ngươi cũng phải phù hợp phương pháp cơ bảnđi?
Liêu Đình Nhạnkhôngchút nghi ngờ, tên bị lựa chọn chính là mục tiêu kế tiếp của Tư Mã Tiêu.
Tư Mã Tiêu đơn giản thô bạo dẫn đường, làm nàng dùng tốc độ nhanh nhất nắm giữmộtthuật pháp.hiệntại nàng chỉ thí nghiệmđãcó thể ngưng tụ thànhmộttòa thápnhỏ, nếu nàng dùng toàn lực, thậm chí có thể ngưng tụ thànhmộttòa tháp caothậtlớn bằng băng, hoặc là biến thành thứ khác, như vũ khí gì đó.
Tu vi là cấp bậc của nhân vật, học tập thuật pháp chính là kỹ năng của nhân vật, dùng trò chơi để so sánh,thậtrõràng minh bạch.
Lúc trước Liêu Đình Nhạn tự mình suy xét lung tung, lăn lộn ra kỹ năng, đại khái giống như làm đề toán,khôngbiết công thức, đối vớimộtít đề đơn giản còn có thể đếm đếm ngón tay giải quyết, nhưng phức tạp hơnthìnàngkhôngcó cách nào.
Liêu Đình Nhạn: “……” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu sau này dựa vào lưng ghế thấp,mộttay thưởng thức những quả cầunhỏnày,nói: “Linh Nham Sơn đài, khiêu chiến so đấu với trăm người, xem bọn họ hy sinh người nào, là thấy những gia tộc đó liên hợp ra sao, toàn bộ quan hệ, đương nhiên vừa xem là hiểu ngay.”
“Sư tổ, ngươi cũng từng học rất nhiều thuật pháp?” Liêu Đình Nhạn quay đầu hỏi người chơi cầu ngồi cùng bàn.
“Thổ (đất) với thạch (đá) chỉ là biến chất, nàng có thể ngưng thổ thành thạch, với kẻ tu vi thấp hơn nàngmộtđại giai, nàng có thể dùng thuật pháp này tùy tiện đập, đập cho thịt và xương thành bùn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có học sinh hỏi: “Vậy đạo lữthìnóithế nào?”
Thanh niên càng sát lại gần: “Ta là Tề Nhạc Thiêm, nàng là Vĩnh Lệnh Xuân có phảikhông? Tề gia chúng ta và Mộc gia quan hệ luôn luôn thực tốt, nàng có thể gọi ta là Tề đại ca, ngày saunóikhôngchừng ta còn có thể quan tâm nàng.”
Liêu Đình Nhạnkhôngcó máy gian lận hộ tống bên cạnh, ngáp dài tiến vào phòng học. Bởi vì nàngmộtmình, hôm nay tới họcmộtmôn khác, liền có người chủ động ngồi bên cạnh, làmộtthanh niên nhân mô cẩu dạng. Thanh niên bộ dáng bình thường, nhưng mặcmộtthân pháp y nhìn qua thực quý, quay đầu nhìn nàng,trênmặt biểu tình tràn ngập ngo ngoe rục rịch muốn thông đồng.
“Nàng dùng hệ thủy, mộc và thổ là tốt nhất, công kích, tốc độ và phòng ngự, nàng có thể dùng thuật pháp diễn sinh.” Tư Mã Tiêu vừanói, vừa dùng Liêu Đình Nhạn làm thí nghiệm, linh lực cọ rửa linh mạch nàng.
“Đến loại tiểu thuật pháp này, thử hai lần còn thất bại,thậtlà……” Tư Mã Tiêu chạm vào tháp băng cứng rắnmộtchút, nhiệt độ nóng rực làm nó hòa tan, biến thànhmộtmảnh hơi nước, lại bịhắnlật bàn tay ngưng tụ thànhmộtbăng châm bén nhọn——trong nháy mắt,hắnlại tự nghĩ ra thuật pháp, thay đổi tự nhiên, đơn giản giống như hô hấp vậy.
Nàngthậtkhôngrõ, vị tổ tông này bị nhốt ở Tam Thánh sơn lâu như vậy, cái gì cũngkhôngbiếtrõràng, bị thả rakhôngđến mấy ngàyđãgây chuyện, cũngkhôngthấyhắnlàm điều tra gì, saohắnbiết những quan hệ phức tạp của các gia tộc?
Liêu Đình Nhạn: “Đủ rồi, tổ tông,thậtsựđủ rồi, linh mạch chịukhôngnổi ngài dạy học thực tiễn như vậy, sắp nứt rồi.”
“Cái này, nếu linh lực thuộc thủy chung quanh mà đủ, nàng dùng ra toàn lực có thể làm sập thành trì chung quanh phạm vi trăm dặm.”
Lão sư xụ mặt: “Cho dù là đạo lữ song tu, cũngsẽkhôngdễ dàng tiến vào tư duy đối phương, đây là hành vi rất nguy hiểm, nếu ngươithậtsựmay mắn gặp được đạo lữ đồng đạo có thể đồng tâm hiệp lực đồng sinh cộng tử,thìcó thể thử. Nhưnghiệngiờ các ngươi còn trẻ, cũngkhôngbiết hiểm ác, ngàn vạn chớ có ham vui thích nhất thời, cùng người khác thử loại việc này.”
Chính là nghiệp vụ còn chưa đủ thuần thục, đâmmộtchút những mũi băng châm đó liền tan, làm quần áo huynh đệ kia ướtmộtmảnh ở mông. Thấyhắnbiểu tình khó coi màđira ngoài, phỏng chừng là mông quá lạnh. Liêu Đình Nhạn đột nhiên cảm giác đượcmộtchút kh*** c*m vượt mức của khi dễ người.
Tư Mã Tiêu: “Nàng theo mặt gà mờ kia học cái gì.”hắndùng ngón tay động động, mũi băng châm thế nhưng biến thành kim loại sắc lóe hàn quang.
Tổ tông này chưa bao giờ ăn cũngkhônguống, làmhắnănmộtchút gì, so với muốnhắnkhônggiết người còn khó hơn.
Liêu Đình Nhạn mở bàn tay, phíatrênlập tức trào ra hơi thở hàn băng, theo tâm ý nàng ngưng tụ thànhmộttòa thápnhỏbằng băng, tuy cái tạo hình này rất giống cái tháp của Thác Tháp Thiên Vương, nhưng nàng vẫn có chút hưng phấn.
Tư Mã Tiêu thu hồi tay,khôngquá vừa lòng, “Tu vi Hóa Thần kỳ vẫn quá yếu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.