Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Sờ cá

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Sờ cá


Liêu Đình Nhạn: “Những lời này thần thiếp ngheđãchán, thần thiếp đều có thể, đều muốn ăn.”

Tư Mã Tiêu: “Thịt bò có gì ngon.”

Con bò cònnóimộtmiệng tiếng người: “Cầu tiền bốikhôngcần ăn ta!”

Liêu Đình Nhạn: “Chàng cười, cho nên là chàngđanglừa ta có phảikhông.”

Ban đầu nơi này làmộtvị đại năng trong tộc Tư Mã sáng lập, bất quáhiệntại cảnh đời đổi dời,đãthuộc về tộc Sư thị. Quản lý nơi này chính là Sư Thiên Ký đệ đệ cùng cha khác mẹ của chưởng môn Sư Thiên Lũ, Sư Thiên Ký bản tính tham lam lại thích luồn cúi, ỷ vào trưởng huynh là chưởng môn, trong tay ômkhôngít bảo bối, hồ và cá này chính là bảo bối thứ nhất củahắn.

Liêu Đình Nhạn nháy mắt đứng lên, “nóibậy, nhân sĩ tu tiên sao có thể béo!”

Tư Mã Tiêu: “Khi còn bé ta ở Tam Thánh sơn, mỗi ngàysẽcó người đưa rất nhiều thức ăn tới, loại cá này cũng có, ăn quá nhiều có chút chán.”

hắnnóigiống nhưthật, Liêu Đình Nhạn hoảng sợ nhìnhắn, “Cái lung tung rối loạn gì, các ngươi biết chơi như vậy sao? Nếu như vậy còn có thể mang thai, sao chàngkhônglàm tốt bảo hộ?!!”

Liêu Đình Nhạnkhôngchỉkhôngsợ hãi, thậm chí còn muốn mắng người:anhnóilời rắm gì, tôi còn cả gan làm loạn bằnganhsao?

Phá án, Tư Mã Tiêu chịu uống hai ngụm canh, khẳng địnhkhôngphải vì cái tìnhyêugặp quỷ gì đó, mà là canh nàythậtsựquá ngon. Nàng tùy tùy tiện tiện làmmộtlầnđãăn ngon như vậy, nếu để đầu bếp dụng tâm làm, quả thựckhôngthể tưởng tượng.

Liêu Đình Nhạn: “Có thể, có thể, có thể.”

Liêu Đình Nhạn:…… Hóa rakhôngphải ngài có bệnh kén ăn, là kén ăn trong kén ăn.

Liêu Đình Nhạn: “Cứ nướng tại đây?” Lúc bọn họ tiến vào có nhiều thủ vệ như vậy, hiển nhiên nơi nàykhôngđơn giản, nghênh ngang tới sờ cá của người ta cũng thôi, còn nướng cá tại chỗ, vậy cũng quá phản nghịch.

Cái ý niệm nàyđãdao động vào lúc ăn cá. Má ơi sao lại có cá ăn ngon như vậy! Cá nướng bên ngoài xốp giòn, thịt cá mềm mạikhôngcó chút mùi tanh, cònkhôngcó xương,đãgiòn lại thơm, cá hầm canh càng ngon, đến đầu lưỡi cũng bị nuốt vào.

Tư Mã Tiêu: “……”

Lúc Liêu Đình Nhạn xử lý cá, nghĩ thầm là tổ tôngkhôngthích ăn cái gìđãmở tôn khẩu đòi ăn, vậy cá này có thể mỹ dung dưỡng nhan sao?khôngphải! Là tìnhyêua!

Liêu Đình Nhạn cũng muốn học con ‘ bò ’ khụt khịt, nàng nắm tay Tư Mã Tiêu: “Tathậtsựkhôngmuốn ăn, cầu tổ tông ngài, tới, bụng cho chàng sờ, tùy tiện sờ, bò này từ nơi nào tớithìđể nóđivề nơi đó đượckhông?”

“Uống ngon?” Tư Mã Tiêu chống cằm nhìn nàng, trong mắt cómộtchút hài hước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu nghe chuyện này, mặt vô biểu tình, chơi quả cầunhỏcủahắn. Đó là dấu hiệuhắnlại chuẩn bị ra cửa làm chuyện gì.

Hồ này tên là VânkhôngCảnh, trong hồ là linh phi ngư, cá muốn to bằng bàn tay phải mấtmộttrăm năm, đồ ăn của chúng nó ăn là linh khí tinh thuần nhất ngưng tụ thành hạtnhỏ, còn chỉ ăn nước linh khí, cho nên bày ramộtloại màu lam băng xinh đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu hung tàn là thuần thiên nhiên.

Liêu Đình Nhạn chà xát tay: “Ngài xem, chúng ta có thể đóng gói mangđisao?”

Tư Mã Tiêu ấn cái trán, ngồi dậy,đivề phía bờ hồ.

“Takhôngđi.” Nàngnói. Ngữ khí cứng rắn.

Tư Mã Tiêu: “Gần đây nàng ăn quá nhiều,trênbụng thêm thịt.”

Vốn là canh của Tư Mã Tiêu,hắnchỉ uống hai ngụm, dư lại đều bị Liêu Đình Nhạn uống ừng ực xong hết.

Liêu Đình Nhạn nhìn kĩhắn, Tư Mã Tiêu bỗng nhiên duỗi tay kéo cổ nàng, ấn cái ót nàng lại hônmộtcái.

Liêu Đình Nhạn gắng sức chế tạo mình thành Doraemon, nghĩ muốn cái gì đều có thể lấy ra tại chỗ, cho nên nàng vừanóithế nàykhôngtốt lắm đâu, vừa từkhônggian của mình lấy ra cái giá nướng BBQ.

Chương 39: Sờ cá

Liêu Đình Nhạn mềm chân ngồi xuống: “khôngcó khả năng, tri kỷ sao lại mang thai!!!”

Tuy rằng bề ngoài hai người đều bảo trì trầm mặc, nhưngtrênthực tế Liêu Đình Nhạn trong đầuđangdõng dạc hùng hồn lặp lạimộtcâu: “Ai có thể bắt đượcthậtnhiều cá cho ta, chính là nam nhân tốt nhấttrênthế giới, ta siêu thích siêu sùng bái, nam nhân biết bắt cá quá soái, làm cho người ta có cảm giác an toàn,thậtsự, cáthậtkhó bắt, có thể bắt được đều là siêu tuyệt lợi hại.”

Liêu Đình Nhạn: Hành độngthậtđáng xấu hổi!

Tư Mã Tiêu chính là phản nghịch như vậy.

Tư Mã Tiêu nhéo bụng nàng mềm mại, còn rấtkhôngcao hứng, “Gần đây nàng càng thêm cả gan làm loạn.”khôngphải ngữ khí thực hung, dưới tình cảnh như vậy càng như là oán giận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu Đình Nhạn: “Đủ rồi đủ rồi, để lạimộtchút tài nguyên tái sinhđi.”

Căn bảnkhôngcó mồ hôi Tư Mã Tiêu tiếp nhận cái khăn lông lau lau tay, chỉ huy: “khôngcần nướng hết, nấu cho ta bát canh.”

Chúng nó có thể chạy trốn dưới tay nàng, đóthậtlà cá sao? Chúng nóthậtsựkhôngbiết thuật thuấn di gì đó sao?mộtkhắc trước cánhỏcòn nhàn nhã bơi lội ở trước mắt, chớp mắtđãcó thể biến mất vô tung vô ảnh, vừa rồi Tư Mã Tiêu bắt được như thế nào?

Liêu Đình Nhạn hỏi Tư Mã Tiêu: “Con bò này đến tột cùng có thân phận gì?”

Tư Mã Tiêunói: “Thê tử củamộtcon bòyêu.”

Tư Mã Tiêu vung tay áo lên, vớt hết nửa cái hồ cá, tất cả đều bị Liêu Đình Nhạn bảo tồn trong hộp giữ tươi, chỉ cần thèm ăn là có thể lấy ra.

Liêu Đình Nhạn taykhôngtrở về, yên lặng nằm xuống bên Tư Mã Tiêu, bày ra tư thế giống hệt con cá nằm lẻ loitrêngiá nướng BBQ.

Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, trong phòngkhôngcòn bò, Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng tối hôm qua mình nằm mơ, ai biết vừa cúi đầu, nhìn thấy tiểu hắc xà đẩy lồng sắt giam gà núi lại đây, bên trong có thêmmộtcon bò thunhỏ. Con bò bị thunhỏcòn rất thích ứng, đuổi theo hai con gà núi chơi.

Hóa ra là đồ vật trân quý như vậy, cảm giác ăn càng ngon.

Tư Mã Tiêu lắc đầu cười to, nhìn nàngthậtgiống như nhìn vật cưng thiểu năng trí tuệ.

“Ta chỉ muốn ăn bòkhôngbiếtnói.” Liêu Đình Nhạn hờ hững.

Tư Mã Tiêu: “Đó chính là mang thai.”

Hắc xà phải nuôi, trừ hai con gà núi, lại thêm con bò.

Trận sờ cá phong ba này, Liêu Đình Nhạnđangở ngoại phủ Canh Thần Tiên Phủ cũng thực nhanh nghenói, bởi vì nháo rathậtsựồn ào huyên náo. Sư Thiên Ký vì chuyện bảo bối bị trộm, nổi giận đùng đùng, dù thế nào cũngkhôngchịu thiện bãi cam hưu, phái rakhôngít đệ tử môn nhân truy tra tung tích kẻ cắp.

Tư Mã Tiêu đầy mặt biểu tìnhkhôngsao cả,nói: “Nàng chưa nghe đến ‘cảm động mà có thai ’ à?”

Trong lòng bình tâm tĩnh khí mắng to, ngoài miệng nhanh chóng nhận thua xin tha: “Phải phải, lá gan ta siêu lớn, hơn nửa đêmkhôngnên cãi nhau, chúng ta ngủđiđượckhông?”

Con bò này khoác cái đệm hoa lệ,trênsừng nạm châu báu,trêncổ mang bảo hoàn, trang điểm châu quang bảo khí, so với Liêu Đình Nhạn còn ra dáng phu nhân hơn. Hiển nhiênkhôngphải bò bình thường, bò bình thường sao lại khóc lóc xin tha đâu?

‘ Bò ’ sợ tới mức thút tha thút thít, nếukhôngphải thấy nó kia thân hình cường tráng và bốn chân hữu lực,thậtgiốngmộtphụ nữ nhà lành đáng thương.

Tư Mã Tiêu: “Nghenóiloại cá băng lam này ăn vào mỹ dung dưỡng nhan.”

“Uống ngon.” Liêu Đình Nhạn ôm bụng thẳng thắnnói.

So với nàng càng cứng hơn, thẳng nam sư tổ Tư Mã Tiêu tiến lên, từ trong hồ bắt ramộtcon cá, đặt trước mặt nàng: “Sờđi.”

Liêu Đình Nhạn cũngkhôngquảnhắn, dù sao Tư Mã Tiêukhôngăn cái gì, cá đều là tự nàng ăn, tự mình bắt cũngkhôngcó gì. Vốn dĩ nàng cho rằng, lấy tu vi Hóa Thần kỳ bắt mấy con cánhỏthìdễ như trở bàn tay, hoàn toànkhôngthành vấn đề, nhưng xuống nước mười phút, nàng cũngkhôngbắt được cái gì,khôngkhỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Tư Mã Tiêu suy xétmộtlát, “Nàngnóiđúng.”

Ngày thường chínhhắnăn cũng luyến tiếc bắt nhiều, chỉ quamộtthời gian bắt hai ba con ăn đỡ thèm, bọnnhỏhắnthươngyêunhất cũng chỉ có vào lúc làm vui lònghắn, mới có thể được ban thưởngmộtcon.

khôngnghĩ tớihắnlại thích mình như vậy, thích đến nguyện ý khắc phục bệnh kén ăn, ăn thứ nàng làm.

Lần nàyhắnra cửa trở về, mang theomộtcon bò.

Bên hồ làmộtbãi cát trắng như tuyết, phíatrêncòn có rất nhiều hoanhỏmàu trắng nở linh tinh, vừa thấy giống như là tuyếttrênđất, hồkhônglớn, mực nước bên bờ đặc biệt thấp, ước chừng chỉ tới cẳng chân. Đáy hồ cũng là cát trắng, hơn nữa hồ nước thanh triệt, thấyrõnhững con cánhỏmàu lam băng nửa trong suốt bơi lội bên trong.

hắnđầy mặt viết ‘ Nàngthậtlà quá lười, thích sờ cá còn phải để người khác bắt đưa đến tận tay mới bằng lòng sờ ’. Liêu Đình Nhạn chohắnthấy ‘ tinh thần toả sáng ’, bắt lấy con cánhỏvẫn cònđangnhúc nhích muốn ném vào vũng nước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu Đình Nhạn phát giận từ trong lòng, giương nanh múa vuốt nhào qua, phải cho cái đồ nhãi con tiểu học khi dễ bạn học nữmộtgiáo huấn. Bịhắnngáng chân vấpmộtcái, lại ôm eo áp đảo lên bàn,khôngthể động đậy.

Nàngđãdùng đến toàn bộ thuật pháp có thể nghĩ đến, nhưng vẫn vô dụng, cũngkhôngthể vận dụng thuật pháp lôi hệ rất lợi hại giật c·h·ế·t cá, nếukhônglàm ra động tĩnh lớn chẳng phảisẽđưa tới rất nhiều thủ vệ.

Sờ cá? Liêu Đình Nhạn bây giờ muốn bốcmộtnắm cát nhét vào cổ áo tổ tông này.

Tư Mã Tiêu đầy mặt đương nhiên: “Cắt đầu lưỡithìsẽkhôngnói.”hắncòn lạnh lùng nhìn con ‘ bò ’đangkhóc oa oa kiamộtcái, tràn đầy tức giận: “khôngđượcnóinữa.”

Liêu Đình Nhạn: “Gì? Chàng muốn ăn?!”

Liêu Đình Nhạn lau lau miệng, tiếp tục tí tách ăn cá khô.

Liêu Đình Nhạn chui đầu vào trong chăn,khôngmuốn đối mặt với ác mộng canh ba nửa đêm này. Lại bị Tư Mã Tiêukhôngthuận theokhôngbuông tha móc ra, “khôngphải nàngnóimuốn ăn thịt bò?”

Tư Mã Tiêu: “……”

hắnghét bỏnói: “mộtmiệng mùi cá.”

Tư Mã Tiêu: “Nếu nàng sờ xong rồi, còn có thể nướng ăn.” Liêu Đình Nhạn có thể ăn còn có thể ngủ, Tư Mã Tiêuđãhiểu biết khắc sâu.

Tư Mã Tiêu: “Phốc.”hắndùng ngón tay thon dài che cái trán và đôi mắt.

Liêu Đình Nhạn: “……”

Nàng ăn xong cá khô mới lý trí phân tích: “Ta kiến nghị chàng tìm chút đồ ăn càng ngon cho ta, vậy lần sau miệngsẽcó vị khác, ta ngẫm xem…… thịt bò thế nào?”

“mộtcon cá quá ít.” Liêu Đình Nhạn ước lượng con cánhỏlinh khí nồng đậm no đủ trong tay mình, cảm thấy còn chưa đủ cho mình cắn hai miếng, khó được lúc nàng muốn chủ động ra tay làm đồ ăn,khôngthểkhôngcó mặt mũi như vậy.

mộtngày nọ, tâm tình sung sướng đến bắt cá, Sư Thiên Ký phát ra rống giận đau lòng đến cực điểm.

Cái giá BBQ nàykhôngquá giống đồhiệnđại, lúc trước trongmộtquán ăn nàng nhìn thấy lão bản nương làm thịt nướng, cảm thấy công cụ tự chế này thựckhôngtồi, cho ngườiđimua, còn đặt làm vài bộ, là vì thời khắc muốn ăn cơm dã ngoại thế này.

hắnlà thân phận gì, bảo bối củahắnbị trộm đương nhiên cũng là đạisự, tin tức thực nhanh truyền rộng, khắp nơi đều thảo luận là ai lớn mật như vậy, lại có tu vi như thế, dám làm ra loại chuyện này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao mỗi lầnhắnđều nửa đêm trở về, Liêu Đình Nhạn nhiều lần bịhắnlắc tỉnh, lúc này bị lắc tỉnh, nhìn thấy trong phòng cònmộtcon bò kêu mu mu, nàng quả thựckhôngcòn lời gì đểnói.

Bị người ta trấn áp toàn diện, Liêu Đình Nhạn biểu tình nghiêm túc mà tàn nhẫnnói: “Ta muốn giảm béo, loại bỏ hết tất cả thịt mềmtrênbụng, về sau sờ vàokhôngcòn xúc cảm tốt nữa!”

Sau đóhắnbiến mất nửa ngày, cũng mang bòyêuvề, để phu thê chúng nó đoàn tụ. Hai con bò thunhỏở trongmộtcái lồng sắt khác, trở thành sủng vật của tiểu hắc xà.

Lúc nàykhôngcần Tư Mã Tiêunói, nàng tự động xuống nước mò cá, còn Tư Mã Tiêu,hắnhoàn toànkhôngcó ý tứ hỗ trợ, ngồi ởtrênđệm mềm Liêu Đình Nhạn lấy ra, ngườiđãnằm liệt xuống, giốngmộtgã ăn cơm mềm.

Liêu Đình Nhạn nổi giận, ngươi mẹ nó mang về là bò sao? Quản nó là bòyêuhay là bò tinh, tóm lạikhôngphải bò.

Liêu Đình Nhạn cũng nhanh chóng ngồi lên, chờ đợi ở bên cạnh giá nướng BBQ, lúc Tư Mã Tiêu mang theomộtchuỗi cá dài trở về, Liêu Đình Nhạn còn ra dáng ra hình đưa chohắnmộtcái khăn trắng, ân cầnnói: “Vất vả vất vả, tới lau mồ hôi.”

Tư Mã Tiêu: “Ta bắt cá, takhôngthể ăn?”

Tác giả có lời muốnnói: Liêu Đình Nhạn: Ta Liêu Đình Nhạn dù có c·h·ế·t cũngsẽkhôngyêuđương với đại ma vương này!

Nếu từ trước mỗi ngày ăn thứ ngon như vậy, khó tráchhiệntạitrêncơ bảnkhôngăn cái gì. Đậu má,thậthâm mộ a!

Liêu Đình Nhạn: “??? Chàng đoạt lão bà của người ta, bòyêusẽkhôngtới trả thù sao? Hơn nữakhôngthể hiểu đượcđãbị đoạt lão bà, có chút thảm a.”

Liêu Đình Nhạn đứng ở đó, nửa ngàykhôngcó động tĩnh, Tư Mã Tiêu nhướn mày, kỳ quáinói: “Nàngkhôngđisờ cá?”

Liêu Đình Nhạn nghe các bạn học chung quanh bàn tán, trong tay còn cầm cá khô thơm giòn mới vừa chiênkhôngbao lâu. Nàng tạm dừng lại, phát giác tình thế nghiêm trọng, bất giác miếng cá khô trong miệng càng thêm thơm ngon.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Sờ cá