Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Gửi hồn thác sinh
Mấy chị em này đấu nhau xong, kết quả là chia thành ba nhóm tụ họp ở ba nơi khác nhau.mộtnhóm là phái chưởng môn do Mộc Nghê Sanh cầm đầu,mộtnhóm khác là phái cung chủ do Vân Tịch Nguyệt cầm đầu, còn nhóm cuối cùng là trung lập, nhưng người thân phậnkhôngcao tụ lại thànhmộtphái.
Liêu Đình Nhạn bịt miệng lại để đỡ nôn hết đồ ăn nàng vừa ăn xong ra. Ngay khi nàng quay đầuđi, tổ tông áo đen vừa g·i·ế·t người nhìn thoáng qua chỗ nàngmộtcái.
Nam tử đứng tuổi ngồi cạnh thấy thế khuyênhắn: "Ngọc cung chủ, việcđãđến nước này, ông có mắng nữathìcũng thế thôi. Vẫn là nên chuẩn bị sớm để nàngđichuyển thế, chờ mấy năm nữa là đón về được rồi.”
Ma vực muốn làm gì Canh Thần Tiên phủthìcó liên quan gì đến y.nóikhôngchừng chính y còn muốn nhìn cảnh Canh Thần Tiên phủ hủy diệt hơn cả lũ Ma vực đó.
Hắc xà hổn hà hổn hển bò về phía trước, lặng lẽ đến nóc cung điện chỗ Liêu Đình Nhạnđangngủ trưa. Chỗ mà Liêu Đình Nhạnđãchọn có vị trí rất tốt. Thứ nhất, ở đây có cái đài ngắm sao, có thể đặt giường ngủ lên đó được. Thứ hai là chỗ này cũngkhôngcao, cách tháp trung tâm khá xa, dù người khác có đứng ở nóc nhà nào gần đó c*̃ng khó mà pháthiệnra nàng. Cuối cùng đây là nơi có ánh sáng tuyệt vời.
Từng làn khói trắng hội tụ trong tayhắn, bây giờ sắc mặt nam nhân mới khá hơn: "Cũng may, hồn phách chưa tan."
Cũng giống mọi người, Liêu Đình Nhạn cảm thấy khả năng mạng mìnhkhôngcòn dài. Nhưng vốn dĩ nàngkhôngphải người của thế giới này, chếtđikhôngchừngsẽđược trở về. Vậy nên nghiêm túc mànói, nàng cũngkhôngsợ c·h·ế·t lắm, nàng chỉ sợ đau thôi. Cái chếtkhôngđáng sợ,sựđau đớn của tử vong mới là đáng sợ nhất.
"thìra là kẻ to gan nhất."
Nghe các nàng móc xỉa nhau, Liêu Đình Nhạn có cảm giác như mình cầm nhầm kịch bảntrêntay. Ây, chẳng phải chúng tađangtu tiên sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
hắnthôi làn sương trắng trong lòng bàn tay ra, nháy mắt,mộtnữ tử trong suốthiệnra trước mặt mọi người, chính là kẻ xui xẻo vì hái hoa mà bị vặt đầu kia.
Nàng ngồi nhìn mấy đóa hoa dưới lầu, bỗng pháthiệncómộtemgáiđangđitới chỗ mấy bông hoa đó, trông có vẻ là đến ngắm hoa. Chỉ là nàng ấy ngắm xong, có lẽ thích quá nên háimộtđóa lên.
Mộc Nghê Sanh xua tay: "Đâykhôngphải là việc chúng ta nên quan tâm."
Hắc xà: Hức hức.đangyênđanglành, lột vảy nó ra làm chi.
Tam Thánh sơn to thế này, ngoại trừ vị tổ tông động tí là g·i·ế·t người vàmộtcon đại hắc xà ăn thịt ngườikhôngchớp mắt ra,thìhoàn toànkhôngcó sinh vật còn sống nào tồn tại nữa.
khôngai quan tâm tới nàng làm Liêu Đình Nhạn cảm thấy càng nhàn. Nàng ra khỏi tòa tháp đầy mây đen bao phủ ấy, tìm đượcmộtnơi đầy đủ ánh sáng – sân thượng củamộtlầunhỏ. Chỗ này yên tĩnh,khôngai lui tới, ánh nắng vừa đủ, rất hợp để ngủ trưa.
"Nghê Sanh sư tỷ, muội thấy sư tổ hơi, hơi đáng sợ. Muội luôn cảm thấy chỉ cần liếc ngài ấymộtcái thôi cũngsẽbị g**t ch*t. Sư tỷ, cái người bị sư tổ g·i·ế·t, rốt cuộc là ai vậy?"
Trời tối hẳn, Liêu Đình Nhạn vô tình nhìn xuống lầu, pháthiệnnhật nguyệt u đàm hồi sáng mới thấyđãthay đổi hoàn toàn. Ban ngày là hoa trắng lá đen, nhưng đến buổi tối lại biến thành hoa đen lá trắng. Những lá cây màu trắng như phát sáng, làm người nhìn có thể thấyrõđược những đóa hoa đen chen nhau mọc bên dưới
Máu tươi tung tóe bắn lên từ thi thểkhôngđầu, vẩy vào lá cây trắng muốt,hiệntrường vô cùng máu me.
Đám ngườikhôngainóigì nữa, Ngọc Thu Tiêu chỉ muốn cho nàngmộtchưởng làm nàng hồn phi phách tán luôn: "Con! Sao ta lại có thể loại con cháu ngukhôngai bằng thế này! Nhật nguyệt u đàm, đấy là đồ cho con hái đấy hả? Hả?"
Thứ bất tiện duy nhất là đồ ăn, đến bữa nàng rất thèm mấy thức ăn nặng vị như thịt.
Lúc này Liêu Đình Nhạnđãngủ say, Tư Mã Tiêu đứngtrênđầu rắn ghé vào chỗ nàng, nhìn thoáng qua cái bịt mắttrênmặt nàng rồi kéo cái bịt ấy ra.
"Tuy rằng sư tổ khá khó tiếp cận, nhưng dù gìthìngài ấy cũng là sư tổ của chúng ta, là tiền bối của cả Canh Thần Tiên phủ, khả năngsẽkhôngtùy tiện ra tay với mọi người đâu. Người ngài ấy g·i·ế·t chắc chắn là kẻ ngoại lai có dị tâm, vậy nên ta thấy mọi ngườikhôngcần quá sợ hãi."
Thế nhưng qua bao nhiêu năm, cho tới bây giờ, chiêu gửi hồn thác sinh nàyđãtrở thành cách để đám người quyền thế ở Canh Thần Tiên phủ dùng để duy trì đại gia tộc. Các cung chủ, mạch chủsẽkéo dài huyết mạch và các đệ tử thân cận của chính mình, để cho bọn chúng có được sinh mệnh mới. Mặc dù gửi hồn thác sinh chỉ được dùngmộtlần, nhưng cứ thế dần dà nó cũng khiến những kẻ đứngtrênđỉnh Canh Thần Tiên phủ đục ngầu như bãi nước đọng, ngày càng mục nát.
Trongmộtngày nhìn thấyhiệntrường g·i·ế·t người ×2
Nằmmộtlát nàng lại thấy khát nước, Liêu Đình Nhạn phơi nắng đến oải cả người, lười đến mức chẳng thèm tháo bịt mắtđi, cứ để thế lấy đồ uống trong túi càn khôn ra —— trúc dịch do Thanh Cốc Thiên sản xuất, thanh nhiệt giải độc,khônglo bị nóng. Uốngmộthớp, thởmộthơi đầy khoan khoái rồi tiện tay để ống trúc lên bànnhỏđặt bên cạnh.
À, đúng rồi, xuyênkhông.
Thay cái váy dính máuđi, Liêu Đình Nhạn bày giường vàmộtcái bànnhỏra. Lúc nằm lên giường rồi lại thấy mặt trời chói quá, đành phải lấymộtcái bịt mắt đeo vào. Bịt mắt là lấy từ chỗmộtsư huynh của Thanh Cốc Thiên, làm từ lá của loài linh thực nào đó. Hình dáng của lá rất phù hợp, buộcmộtsợi dây vào là có thể lấy làm bịt mắt, mà đeo lên rồi còn thấy rất mát, công năng chống nắng cũng cao.
Ngọc Dung Dung ngượng ngùng: "Con, là con thấy chỗ của sư tổ trồng rất nhiều nhật nguyệt u đàm. Mà con mới chỉ nghe danh chứ chưa thấy bao giờ, nên mới hiếu kì muốn háimộtđóa xem thử..."
mộtkhiđãcoi đây là kì nghỉ khó có được, nàng liền cảm thấy cả cơ thểnhẹnhàng hơn hẳn.
Mấy nàng ngồinóichuyện,khôngmộtai pháthiệnra đại xà lặng lẽ bò lên nóc nhà của đại điện. Lão tổ tông mặc hắc y ngồitrênthân cự xà, nghe toàn bộ cuộcnóichuyện của các nàng.
"đi."
thậtra điều này khá kỳ lạ, cả vùng đất rộng thế này, thực vật duy nhất mà nàng thấy chính loài hoa này, ngoài rathìmộtcọng cỏ dại cũngkhôngcó.
Hắc xà cố bò về phía trước, nỗ lực làmmộtthú cưỡi tự điều khiển, chợt nghe thấy tổ tông ngồitrênlưng hửmmộtcái, nó lập tức biết ý ngừng lại. Tư Mã Tiêu trông thấy Liêu Đình Nhạn nằm ngủ gần đó.
Ngọc Thu Tiêu mắng nàng: "Được việcthìít mà hỏng việcthìnhiều, câm miệng ngay cho ta!"
Vốn là Liêu Đình Nhạn thuộc về nhóm cuối cùng, nhưng bởi mấy người này ai cũng rất nhạy bén, nên chẳng ai muốn chứa nàng. Hôm nay gặp mặt sư tổ, chỉ có hai người nhận được “sựưu ái” của y,mộtngườiđãchết rồi, mà kẻ ấy còn chưarõthân phận. Còn lại Liêu Đình Nhạn chắc cũng thuộc tình huống tương tự. Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận nàng chắc chắn có chỗ nào đó bất thường, nênkhôngai muốn dính đến nàng, miễn việc bị nàng liên lụy.
"Ngọn đèn tắt đầu tiên..."
Sau khi thu lại hồn phách của Ngọc Dung Dung, mười mấy người ở đây lại nhìn vềmộttrăm ngọn đèn ở giữa, giờ chỉ còn 98 ngọn còn sáng, chưa đầymộtngàyđãtắt hai ngọn.
thậtra lúc trước y vốn muốn g·i·ế·t kẻ này. Loại ngụy trang này có thể lừa kẻ khác, nhưng sao lừa được y. Chỉ là bây giờ y bỗng dưngkhôngmuốn g·i·ế·t ả nữa.
Y thu tay lại, nhìn bụng Liêu Đình Nhạn, cười đầy cổ quái, lẩm bẩm: "Ngay cả người của Ma vực cũng vào được đây, ngươinóithử xem lũ ăn hại ở Canh Thần Tiên phu là cố tình để nàng tới chọc tức ta, hay là vô dụng đến mứckhônghề pháthiệnra vậy?"
Tư Mã Tiêu đứng lên, dẫm lên người cự xà, bước đến đầu rắn: "đi."
Cơ thể này của nàng hẳn làmộtngười nghèo, người thân cũngkhôngcó nhiều.Thế nhưng Thanh Cốc Thiên là nơi chuyên trồng linh thực linh quả, lúcđimang theo được rất nhiều đồ ăn, nhìn tình hình này, chắc nửa năm sau nàng cũngkhôngchết đói được.
Mộc Nghê Sanh của phái chưởng môn dẫn mọi người ra chỗ khác, nàng cầmmộtchiếc gương, mày nhíu chặt: "Lúc đến đây phụ thânđãcho ta cái kính Linh Tê này, vốn ta muốn liên lạc với ngài ấy bằng cách nó, bây giờ... Ôi, chẳng còn cách nào liên lạc được với bên ngoài nữa, chúng ta cũngkhôngthể thoát ra khỏi đây, sợ rằng chỉ có thể nghĩ cách ở chỗ sư tổ thôi."
Ngọc Dung Dung: "Ngoại tổ, ngài nhớ chọn cho con người nào đẹp đẹpmộttí, nhất định phải đẹp hơn con bây giờ đấy nhé!"
Đa số mọi người ở đâykhôngai dám phản đối nàng, nhưng số còn lạithìlại khác: "Nghê Sanh sư tỷ, tuy rằng chúng ta phải phụng dưỡng sư tổ, nhưng mà sư tổ trông có vẻ... có vẻkhôngmuốn chúng ta đến phụng dưỡng lắm. Mọi người ở lại nơi này cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi."mộtnữ tu nhìn thanh lãnh như thần tiên lên tiếng.
Đầu của emgáiấy bị bóng người như ma quỷ đằng saunhẹnhàng vặt xuống, động tác y như lúc nàng ấy hái hoa vừa rồi.
Gần đó là Vân Tịch Nguyệt của phái cung chủ và mười mấy người nữa. Nhóm của nàng là ít người nhất, nhưng ai trong đó cũng có thân phận rất cao, đa số đều là hậu bối của trưởng lão hoặc cung chủ nào đó,khôngthìcũng là thiên chi kiều nữ của chủmộtmạch. Các nàng tụ lạimộtchỗ bàn về người bị sư tổ g**t ch*t.
Nàng ngủmộtgiấc xong, tự giác ngộ thành công. Dậy cất đồ đạcđi, chuẩn bị tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi. Chỗ này có rất nhiều lầu, nhưng đa số lại là hành langtrênkhông. Mấy người khác đều chia ra ở trong các lầunhỏ, nàng tìmmộtgian nhàkhôngcách chỗ mọi người khác, để nhỡ đâu có xảy ra chuyện gì còn nghe ngóng được.
Hắc xà chở y về tháp trung tâm, tiếc nuối thè lưỡi. Nó thích cái mùi vừa nãy, nhưng tiếc rằng chủ nhân của nó làmộtcẩu bức*,khônghề có nhân tính, ấy thế màmộthớp cũngkhôngcho nó uống.
Ngọc Thu Tiêu cười gằn: "Con hỏi ta? Làm sao mà ta biết con c·h·ế·t thế nào được?"
Lúc Liêu Đình Nhạn quay lại, ngườiđãbiến mất rồi, chỉ còn đại hắc xà bò đến đó nuốt gọn thi thể.
"khôngcần quan tâm đến ả, việc sư tổ xuất quankhôngchỉ khiến chúng ta kinh sợ, mà còn làm những kẻ ngoại lai khác dè chừng. Nhưng dù bọn chúng có múa may thế nào cũng chỉ tổ phí công mà thôi, sư tổ vốnkhôngcó lòng bảo bọc ta, với những kẻ ngoại lại có dị tâmthìcàngkhôngnể tình. Cứ chờ mà xem,yêuma quỷ quái vẫn còn chưahiệnhình đâu." Lão giả nhắm mắt ngồi chính giữa cười khẩy.
Mấy người khác lần lượt bỏđihết, chỉ còn mình Liêu Đình Nhạn đứng đó. Nàng c*̃ngkhônglo lắng, dứt khoát ngồi xuống bậc thang bên cạnh xoa xoa cái chân của mình.
"Đúng, cầu phú quý trong hiểm nguy. Muội tin rằng trước khi đến đây, ai cũng được dặn dò chuyện ấy rồi, chúng takhônggiống những kẻ khác, chúng ta phải tiếp cận được sư tổ trước mấy ả Mộc Nghê Sanh kia, làm sư tổ thấy vui lòng! Đây là đại kế liên quan đếnsựtồn vong của Canh Thần Tiên phủ!"
Người khácthìcăng thẳngkhôngbiết làm gì, làm sao nàng còn trốn ở đây đắp chănđingủ được? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu thích giựt là giựt, giựt xong lại thấy cái vảy này quá xấu, tiện tay quẳngđiluôn.
Hắc xà do dự vẫy vẫy đuôi, đụng đầu vào ống trúc đểtrênbànnhỏcạnh Liêu Đình Nhạn. Tư Mã Tiêu nhìn thấy nó làm thế, cầm ống trúc kia lên.
Tư Mã Tiêu lúc ngồi ngẫm nghĩ, tay vô tình chạm vào đám vảy rắn, rồi sau đó khẽ dùng sức giựt ramộtcái vảy đen.
Ôi má ơi, chân đau muốn c·h·ế·t.đãđến xế chiều, Liêu Đình Nhạn lấy túi càn khôn ra, cái này là đồ sư phụ Động Dương chân nhân đưa cho –khônggian đựng đồ xách tay của người tu tiên trong truyền thuyết. Tất nhiên với phẩm cấp này của nàng, cái túi nàykhôngchứa nhiều đồ vật được.khônggian bên trong cũng chỉ to bằngmộtcăn phòng,đãđược nàng chất đồ chật kín.
Nhóm trung lập có hơn bốn mươi người, tất cả tụ lại ởmộtchỗ ngoài cung điện. Nữ tử ngồi ở giữa nhíu màynói: "Đúng làkhôngthể tu luyện được,khôngchỉ có linh khíkhônghội tụ ở đây được, mà dùng linh thạch cũngkhôngthể tạo ra tụ linh trận. Ta nghĩ dưới Tam Thánh sơn này có trận pháp rất cường đại."
Canh Thần Tiên phủ có lịch sử lâu đời,đãthànhmộtquái vật khổng lồ trong Tiên đạo,khôngthểkhôngtránh khỏi việc có những đệ tử ưu tú bỗng dưng chếtđi, thế cho nên gửi hồn thác sinh cứ thế mà sinh ra. Vốn là để thu thập hồn phách của những đệ tử có cống hiến to lớn cho gia tộc lại, rồi dùng bí pháp để bọn họ thác sinh vào những gia tộc quy thuộc Canh Thần Tiên phủ, chờ đến lúc đứa bé sinh rathìkhơi lại trí nhớ của bọn họ, cuối cùng đón họ trở về Canh Thần Tiên phủ tu luyện lại.
Đây hình như là cháugáicủa cung chủ nào đó, vai vế cũng xấp xỉ Mộc Nghê Sanh, mấy nàng ai cũng có phái đoàn của riêng mình. Ngoài ra còn có vài nữ tu có phe cánh riêng, lúc này ai cũng có suy tính riêng, vô hình chung, nữ đoànđangtụ lạimộtchỗ dần tách ra thành các nhóm lẻ.
"Hửm?"
Nữ đoàn chỉ còn 99 người đứng dưới chân thápmộtlát, nữ tu cầm đầu giờ mới thanh cổ họng,nói: "Trước hết ta cầnđitìm nơi nghỉ tạmđã, chưởng mônđãphân phó chúng ta phụng dưỡng sư tổ, chúng ta nhất định phải ở lại đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khi Liêu Đình Nhạn nằm ở sân thượng củamộtcung điện nào đó ngủ trưa, những người còn lại đều tụ lạimộtchỗ bàn bạc về tình cảnh trước mắt,trênmặt ai cũng đầy sầu lo.
Chương 4: Gửi hồn thác sinh
"Nhưng mà, Nghê Sanh sư thúc, mọi ngườikhôngthể vận linh lực khi ở đây. Ở nơi này chúng takhôngthể tu luyện được, phải làm thế nào bây giờ?"
"thậtra cứ thế này cũng được lắm, phong cảnh đẹp, có ăn có uống,khôngcần phải làm việc, chẳng phải là khikhôngcó được kì nghỉ dài hạn sao." Liêu Đình Nhạn lẩm bẩm, chẹp chẹp miệng rồi lại uốngmộthớp trúc dịch nữa.
Mộc Nghê Sinh chém đinh chặt sắtnói: "khôngthể vận được linh lựcthìthôi!khôngtu luyện đượcthìcũng có sao,hiệngiờ sư tổ mới là quan trọng nhất."
Nếu như nàng có thể sống tới nửa năm.
Y ngửi thử, sau đó uốngmộtngụm, cuối cùng ghét bỏ phun ra: "Cái gì đây, chẳng ngon gì cả."nóirồi ném ống trúc về lại bànnhỏ.
Liêu Đình Nhạn: "...!" Từ từ! Emgáiơi! Đằng sau em kìa!
Ngọc Thu Tiêu giận khôn nguôi, hung hăng trừng nàngmộtcái: "Chẳng phải tađãdặn con làm gì cũng phải cẩn thận sao! Làm sao mà mới thếđãchết rồi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày nào nàng cũng phảiđingủ trưa, hễ hôm nàokhôngđược ngủ là luôn cảm thấy mụ mị cả đầu óc.
Cự xàkhôngbiết y muốnđiđâu, đành chở yđiqua mấy nóc nhàmộtcách vô định. Rất nhiều năm trước, y vẫn luôn thế này, lúc tỉnh dậysẽngồi lên người nó, để nó chở qua hết những cung điện trống trải ở đây bất kể ngày đêm.
Nàng chọn chỗ xong, làmộtcái lầukhôngto lắm. Chỗ nàykhôngbiết từng xảy ra chuyện gì, chỗ nào cũng trống trơn, tất cả các lầu đềukhôngcó vật dụng đồ đạc, ngay cả bụi cũngkhôngcó nốt. Liêu Đình Nhạn sắp xếp sơ qua, lấy nến sáng vạn năm ra, ăn uống xong xuôi rồi đứng ngắm hoàng hôn, thành công ăn đượcmộtbữa dưới ánh nến lãng mạn.
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng lấymộtbình nước ra rửa tay trước, rồi lại cầm gương ra soi, lau sạch máu dínhtrênmặtđi, vuốt tóc tai lại cho gọn gàng. Sau đóthìsúc miệng, uống nước, cuối cùng lấymộtquả đào ra ăn lót dạ. Nàng mới ở Luyện Khí kỳ, chưa lên nổi Trúc Cơ, đương nhiên làkhôngích cốc, vẫn phải ăn đồ như thường.
"Hầy..."
"Nguy rồi! Bản mệnh chi hỏa của Dung Dung Ngọc gia tađãtắt!" Trong đăng các ở Canh Thần Tiên phủ, mười mấy người ngồi xung quanhmộttrăm ngọn đèn,mộtnam nhân dung mạo tú lệ phất tay áo, quát: "Về!"
Liêu Đình Nhạn: “...”khôngphải chứ, vừa mới tới nơi xong, còn chưa hết nguy hiểm tính mạng đâu, sao mấy ngườiđãmuốn đấu nhau thế này rồi?
Lắc lắc, chất lỏng trong suốt dập dềnh trong ống trúc.
Mặt nữ tử đầy mờ mịt, dường như còn chưa biết chuyện gìđangxảy ra, khi nhìn thấy nam nhân ở trước mắt mới mừng rỡ hô lên: "Ngoại tổ!"
"Ngươinóimấy kẻ này to gan đến chừng nào." Từ Tàng đạo quân Tư Mã Tiêu, giọng điệu đầy trào phúng và sát ý, khiến cho cự xà dưới y còn phải run lên cầm cập.
*cẩu bức (狗逼)đồng nghĩa với SB (傻逼): ngu ngốc
Nàng ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi cầm trúc dịch đặttrênbàn lên uống cho đỡ khô cổ.
Liêu Đình Nhạn ngủmộtmạch đến hoàng hôn, lúc tỉnh dậy còn thấy hơi mông lung, còn tưởng rằngđangngủ ở nhà. Tháo cái bịt mắt hơi lệch xuống, nhìn trời chiều và lầu các cùng dãy núi ở đằng xa, nàng mới tỉnh táo lại.
"Qua đấyđi."
Y làm việc gì tùy ý, tâm tình cũng thất thường, hắc xà ở chung với y lâu như thế nhưng vẫn thường xuyên bị y dọa đến thoát xác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.