Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Sống tạm được ngày nào thì hay ngày ấy
Nàng đau đến chếtđisống lại, cảm thấy trong bụng mình cứ như có cái máy khoan bê tôngđanghoạt động hết công suất.
Cũng may cũng chỉ đaumộtlát rồi thôi, hết cơn rồithìcũng đỡ hơn nhiều. Liêu Đình Nhạn mồ hôi như tắm ngồi dậy kiểm tra, pháthiệnkhôngphải mình đến tháng.
Liêu Đình Nhạnđangngủthìthấy tay ướt ướt, mơ mơ màng màng đẩy nó ra: "Đại bảo bối, con c·h·ó thúi này, đừng l**m nữa, ra ngoài nào!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày thứ ba lúc Liêu Đình Nhạnkhôngchứng kiến, nàng dẫn hai vị sư muội cùng phe đến tháp trung tâm cầu kiến sư tổ. Nếu như Liêu Đình Nhạn nhìn thấy hành vi của nàng, chắc chắnsẽkhen nàng rất biết dũng cảm đối mặt với cái c·h·ế·t.
Cuối cùng, đại xà ngửi thấymộtmùi hương thoang thoảng, trườn xuống ngậm ống trúc mà Liêu Đình Nhạn làm rơi dưới chân giường lên, thả xuống trước mặt nàng, đuôi còn lắc lắc.
Lúc Liêu Đình Nhạnđilấy nước pháthiệnngườiđãítđirất nhiều. Mấy nàng sinh hoạt ở đây đương nhiên phải cần đến nước, mà trong cả cái cung điện to như thế này, nàng pháthiệnchỉ có duy nhấtmộtchỗ là có, mọi người đều phảiđilấy nước ở đó. Nàng đếmđiđếm lại, nhận ra phải thiếu mất mười mấy người, thầm cảm thấy hơi rợn rợn trong lòng.
Nhưng mà,sựđời là vô thường, dù cá muối cókhôngmuốn xoay ngườiđichăng nữa,thìcũngsẽcó thứ bắt nó phải quay.
Lão tổ tông Tư Mã Tiêu, cho dùkhôngcó ai đến chọc giận y,thìkhi tâm trạngkhôngtốt y cũngsẽtựđikiếm chuyện, chớnóichi rằng trong nữ đoàn này có vài kẻ dã tâm hừng hực tự dâng mạng đến tận cửa.
Đối với chuyện này, Liêu Đình Nhạnkhônghay biết gì. Dù saokhôngthấy đau nữa, nàng cũng để chuyện này ra sau đầu. Mãi đến ba hôm sau, bụng lại cảm thấy đau đớn vô cùng, lần này còn nghiêm trọng hơn đợt trước rất nhiều, nàng chỉ chịu đượcmộtlúc rồi đau quá mà hôn mê.
Trước khi ngấtđi, nàng nghĩ, đ·m đây đúngkhôngphải là đau bụng kinhthật!
"Sao màđãbao năm trôi qua rồi mà bọn chúng vẫn chỉ có cái kịch bản cũ rich này vậy." Tư Mã Tiêunóiđầy mỉa mai, y nhìn vẻ mặt của ba ả, vỗ tay cười sằng sặc.
Khi uống nước rắnkhôngcần dùng lưỡi, nhìn nó vục đầu vào trong nước, Liêu Đình Nhạn tâm lý đổi cho nómộtcái thau to rồi ngồi lại xuống giường nhìn nó sụp soạp uống trúc dịch.
đitu tiên rồi mà vẫn bị bà dì này đến quấy rối sao? Đau bụng kinh thôi cũng đau đến mức này nữa hả?
Nên là, Xà đại ca, chốt lại là ca có muốn ănkhôngđấy?
Đầu óc nó cũng chỉ to đến thế, cả buổi cũng chẳng nghĩ được cách nào khả thi hơn. Cuối cùng đành thè lưỡi ra l**m l**m ngón tay Liêu Đình Nhạn—— hồi xưa mỗi khi nó đóikhôngthể chịu được nữathìsẽnénsựsợ hãi, do dự leo lên tay Tư Mã Tiêu rồi l**m l**m tay y như thế này. Lúc ấy Tư Mã Tiêusẽhờ hững cọ tay vào răng nó, cho nó mấy giọt máu đỡ đói.
"Hồn pháchđãtan cả rồi." Mặt nữ tửđangnóicăng cứng, hai đệ tử của nàng đều c·h·ế·t hết, đây đều là những người nàngđãdày công bồi dưỡng!
Chương 5: Sống tạm được ngày nào thì hay ngày ấy
Đại xà c*̃ng muốn hỏi, đồng chí à, có gì ăn đượckhông?
"Các ngươi tới đây làm gì?" Y hỏi.
Vân Tịch Nguyệt điềm đạm mà ôn thuần cúi đầunói: "Đệ tử đến để phụng dưỡng sư tổ ạ.”
Đại hắc xà: "..."khôngđúng, cảm giác tồn tại cuả nó mạnh như vậy, sao mà chờ cả buổi còn chưa thấy tỉnh dậy,khôngthể nào mà mất cảnh giác đến thế được, chẳng lẽ là hôn mê sao?
Cơ mà, phương thức biểu đạtsựvui vẻ của rắn có phải là vẫy đuôi đâu? Con đại xà mà tổ tông nuôi này, sao lại giống... c·h·ó thế?
Vị sư tỷ ấy nhìn nàng đầy khinh bỉ, quay đầuđimất,khônghề có ý muốnnóithêm với nàngmộtcâu nào nữa.
Đại hắc xà xè xè với Liêu Đình Nhạn cả buổi màkhôngthấy thấy nàng phản ứng gì, đầu rắn khổng lồ dần dần hạ xuống, càng ngày càng gần, răng rắn bén nhọn gần như lóe sáng ngaytrênkhuôn mặt nàng, nàng vẫnkhônghề nhúc nhích.
Ở đây nó chẳng có gì để ăn, dùsẽkhôngchết nhưng nó vẫn luôn thấy rất đói. Xế chiều hôm nay nó ngửi thấy mùi trúc dịch mà Liêu Đình Nhạn uống nên rất thèm, đợi đến đêm mới khẽ meo meo bò đến đây xin ăn.
mộtđêm nào đó, Liêu Đình Nhạn bỗng tỉnh lại.khôngphải bị đại hắc xà đánh thức mà là do đau bụng quá. Nàng rất quen thuộc cái cảm giác này, đau bụng kinh. Khi ở thờihiệnđại khi đến tháng nàng cũng bị đau bụng như thế, nhiều lúc còn đau đến chếtđisống lại,khôngcó Ibuprofen, cơ thể như tàn phế. Nàngkhôngngờ là, giờ xuyên đến tận đây rồi mà vẫn còn bị đau bụng kiểu này, chẳng những vậy mà còn đau hơn hồi trước rất nhiều, ở đây lại cònkhôngcó Ibuprofen, đậu má nó chứ.
Trong đó phái con ông cháu cha của Vân Tịch Nguyệt là bị loại nhanh và nhiều nhất. Vân Tịch Nguyệt thân làm đội trưởng, cần cù chịu khó, thành công là người đầu tiên bị loại.
Lạimộtlần nữa bị đại hắc xà đánh thức, Liêu Đình Nhạn cố hé mắt ra, ừ ừ có lệ vài tiếng rồi quay đầu ngủ tiếp.
Kể từ hôm đấy, mấy ngày sau, đêm nào đại hắc xà cũng đến xin trúc dịch, Liêu Đình Nhạn chuẩn bị cho nómộtcái thau, trước khiđingủthìđổ sẵn mấy ống trúc dịch vào.
Vân Tịch Nguyệt cứng người, cốkhôngbiểuhiệnkhác thường. Tư Mã Tiêu chậm rãi vươn tay về phía trước, ngón tay chỉ vào mi tâm của nàng, rồi hỏi lạimộtlần nữa: "Ngươi tới đây làm gì?"
Tác giả:
Cứ kệ mấy nàng thôi, nàng đây vẫn còn muốn sống thêm vài hôm nữa.
Canh Thần Tiên phủ, dướimộtngọn núi cách Tam Thánh sơnkhôngxa,mộtkẻđangngồi chờ đợi dưới bóng cây. Thế nhưng chờmộtlúc lâu cũngkhôngthấy động tĩnh gì, gã hừ lạnh: "Nghe thấy triệu hoán mà cònkhôngthèm phản hồi, cònkhôngchịu truyền tin tức gì ra. Tưởng mình trèo lên chỗ của sư tổ Canh Thần Tiên phủ rồithìsẽthoát khỏi lòng bàn tay của ta được ư."
sựthậtđãchứng minh,khôngcó lòng tò mò là rất tốt, cứ thế mà lại sống tạm thêm được vài hôm.
Ba người run lẩy bẩy, nhưđangnhìn thấy cái tương lai đáng sợ trong miệng y. Nhưng mà, cuối cùng các nàng cũng chẳng trông thấy được, bởi vì Tư Mã Tiêu cười xongthìtiện tay siêu thoát cho các nàng luôn.
Như thường lệ, đêm nay đại hắc xà vẫn đến chỗ này xin ăn. Nhưng mà đến tới nơi rồi lại pháthiệnra Liêu Đình Nhạn sõng soài dưới mặt đất, hộc máu, hôn mê bất tỉnh.
Đại xàthìrất vui vẻ, nó càng vuithìmiệng càng há to hơn, thấy thế Liêu Đình Nhạn còn hãi hùng hơn. Răng! Răng của mi! Đừng dí mặt vào đây nữa! Takhôngthở nổi!
Liêu Đình Nhạn nằmtrêngiường suýt chút nữathìrớt nước mắt, nghĩ thầm, Xà đại ca này đêm hôm khuya khoắt đến đây để ăn đêm à? Cakhôngthể ăn ítđimộttí được sao, có tậnmộttrăm người, mỗi ngàymộtngườithìăn được ba tháng, nếu màmộtngày ba ngườithìcũng ăn được tậnmộttháng đấy!
Liêu Đình Nhạn bị dọa tỉnh cả ngủ, theo bản năng bịt kín miệng mình lại, tránh thét ra tiếng. Nhịp tim nàng bắt đầu đập như nổi trống, da đầu dựng đứng hết cả lên, tóm lại là rợn cả người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu nghe Vân Tịch Nguyệtnói,khônghề thấy ngạc nhiên. Thậm chí nét mặt y cònkhôngthay đổi, tay lại chỉ vàomộtkẻ khác: "Còn ngươi, ngươi tới đây làm gì."
Mặt nàng đầy sợ hãi, muốn dừng lại, nhưngkhôngcó cách nào. Thân thể nàng như tự có ý thức, nónóira hết những ý nghĩ chânthậtnhất trong lòng nàng.
Trừ hai người hôm đầu tiên, mấy hôm sau nàngkhôngthấy thêmhiệntrường g·i·ế·t người nào nữa, bởi nàngkhônghề thấy hiếu kì gì về nơi đây, lại cũng chẳng tò mò về sư tổ với mấy người khác, chỉ đơn giản coi đây làmộtkì nghỉ dưỡng mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàngkhôngcam lòngnói: "Sư tổ... Tư Mã Tiêu, y cứ tùy ý như vậy sao!"
Xà đại cakhônghiểu mấy cái phức tạp như này, vẫn làm theo ý mình như trước, rất là lễ phép. Đêm đến trước khi ăn khuya bao giờ cũng phải gọi chủ nhà là nàng dậy để xin phép trướcđã.
Tư Mã Tiêuđitới bên cạnh nàng, lúc yđi, tiếng bước chân cũng tĩnh lặng như con hắc xà kia, áo choàng rộng lớn tản ra phía sau uốn lượn như đuôi răn, ánh mắt của y lạnh lẽo như con rắn độc.
Mặt của nữ tử kia cũng đầy hoảng sợ và kháng cự, thế nhưng nàng cũng giống Vân Tịch Nguyệt,khôngthể kiểm soát bản thân mìnhnóiramộtlí dokhôngkhác gì nàng ta.
Còn người còn lạithìkhôngthể khống chếnói: "Ta tới đây để cướpđicơ hội của Vân Tịch Nguyệt, để cho Mạc gia có thể trở thànhmộtcung độc lập, vượt qua Vân gia."
Liêu Đình Nhạn mở bừng mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt làmộtcái mồm tođangmở ra đầy dữ tợn, đôi mắt đỏ của hắc xà nhìn nàng đầy lạnh lẽo, giống nhưđangnghĩ xem nên bắt đầu nuốt từ đâu cho tiện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng vừa lấy trúc dịch ra, tần suất vẫy đuôi của nó lập tức tăng mạnh, thậm chí còn nghe thấy được cả tiếng gió.
Chất lượng giấc ngủ của Liêu Đình Nhạn vẫn luôn rất tốt, cho dù giờ cóđitới thế giới huyền huyễn, ban ngày còn trông thấy haihiệntrường g·i·ế·t người nhưng điều đó cũngkhônghề ảnh hưởng đến việcđingủ của nàng.
Mặc dù câu này nghekhônglọt tai, nhưngđãlâu nàngkhôngnóichuyện với ai, Liêu Đình Nhạn vẫn trả lời nàng ta: "Ngại quá ạ, muội sống khá khép kín nên cũngkhônggặp phải nguy hiểm gì."
"Tiểu s·ú·c sinh, mang cái thứ gì về đấy."
"Tư Mã gia chỉ còn lạimộtmình ta, ta c·h·ế·t, Canh Thần Tiên phủ cũng xong đời. Cái gì mà cung chủ, mạch chủ, hừ, tất cả các ngươi, toàn bộ cái Canh Thần Tiên phủ nàysẽphải c·h·ế·t cùng ta,rõchưa?"
Đại hắc xà làmộtcon rắnkhôngthông minh lắm, thậm chí nó cònkhôngphảiyêuthú. Chỉ là cómộtnăm khi Tư Mã Tiêu tỉnh lại, bắt được con rắn bình thường rơi nhầm vào Tam Thánh sơnđanghấp hối là nó, thấy chán quá nên mới cho nó uốngmộtgiọt máu của mình để nó chống chọi được khi ở nơi đây.
Mệnh đèn trong Đăng Các bên lập tức bị tắt ba ngọn, rồi trong ánh mặt đầy nặng nề của mọi người ở nơi đây, lại tiếp tục bị tắt mấy ngọn nữa.
Mang cá muối của mi về đây nè.
Bạn cùng phòng cũ của nàng có nuôimộtcon c·h·ó tên là Đại Bảo Bối,có sở thích tăng động về đểm, tuyệt chiêu là nhảy lêntrêngiường làm Thái Sơn áp đỉnh và lốc xoáy rửa mặt. Chỉ là lần này, khi nàng đẩy nó ra, tay nàngkhôngchạm vào đám lông mềm như nhung mà làmộtthứ trơn trượt lạnh lẽo.
Tư Mã Tiêu gặp các nàng.
"Ha, giờ y còn phải kiêng dè cái gì nữa. Nếukhôngphải giờ y còn chưa khôi phục hoàn toàn,khôngthể thoát khỏi Tam Thánh sơn,thìchỉ sợ..." Lão giảkhôngnóihết, nhưng mọi người ngồi đây đều hiểu, tức khắc cả căn phòng tĩnh lặng như tờ.
Nhưng mà nàng hiểu lầm đại hắc xà,thậtra đại hắc xàkhônghề thích ăn thịt người. So với Tư Mã Tiêu – huyết mạch cuối cùng của Phùng Sơn tộc, máu thịt của những người khác ăn vào như nhai gỗ nhai đá, nókhôngthích tí nào. Chỉ là Tư Mã Tiêu ghét việc thi thể nằm bừa bãi nên bắt nó phải dọn dẹp sạchsẽ, nó hết cách, đành phải kiêm chức thùng rác tự động.
"Xè xè —— " (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sao ngươi còn chưa c·h·ế·t?"mộtvị sư tỷ trông hơi quen quen thấy Liêu Đình Nhạn tới lấy nước, ngạc nhiên hỏi.
Liêu Đình Nhạn cònđangđốt cây nến cuối cùng cho mạng sống của mình, chờ cả buổi, kỷ niệm hai mươi mấy nămtrêncuộc đời nàng cũng tưởng niệm xong xuôi cả rồi, mà vẫn chưa thấy đại xà ăn.
Bây giờ, nó lại áp dụng cách này với Liêu Đình Nhạn.
"Giỏi, để xem mày có thể chịu cái Thực cốt chi độc này mấy lần nữa!"
Vân Tịch Nguyệtkhôngtự chủ được há miệng, trả lời hoàn toàn khác lúc nãy: "Ta đến đây để trở thành thị thiếp của sư tổ, ta muốn cómộtđứa trẻ mang dòng máu của Tư Mã gia.mộtkhi tộc Phụng Sơn được kéo dàithìcó thể g**t ch*t sư tổ, giải quyết được mối nguy lớn cho Canh Thần Tiên phủ, Vân tộc ta cũngsẽtrở thành chủ nhân của nơi đây..."
Má ơi, hình như nhặt được mạng về rồi. Nàng lau lau mồ hôi, nằm xuống giường.
Đại xà mặc dùkhôngthông minh, nhưng nó cũng biết chuyện nàykhônghề bình thường. Nó dùng đầu ủn ủn ngườiđanghấp hối, thấy nàngkhônghề phản ứng lạithìlưỡng lự lắc lắc đầu rắn, cuối cùng nó đành cõng Liêu Đình Nhạnđanghôn mê lên, bò về phía tháp trung tâm.
Cấu tạo cơ thể của mấy người tu tiên đúng là kì lạ, chỉ đau bụng chứkhôngcần chảy máu cũng được à? Nàng thắc mắc mà tìm mãikhôngthấy đáp án, thậm chí còn bắt đầu nhớ lại xem hồi chiều mình có ăn nhầm phải cái gì rồikhông.
Ban đầu hắc xà chỉ làmộtcon rắn khoanh to bằng ngón tay cái, dài cũng chỉ chừng cánh tay. Về sau có vài lần Tư Mã Tiêu phát điên tự hành hạ mình, hắc xà lại uống được vài giọt máu của y nên cũng dần biến đổi, cơ thể càng ngày càng to hơn, những hoa văn xinh đẹptrênda cũng biến thành màu đen đặc.
Vân Tịch Nguyệt căm hận trừng nàng ta, nếu có thể động đậy, chỉ sợ nàngsẽxông lên g**t ch*t ả tùy tùng mà lúc trước trông có vẻ trung thành này.
Được rồi, mấy nàng ấy ai cũng đều có lòng cầu tiến, tất nhiên làsẽthấy chướng tai gai mắt phần tử lạc đàn như nàng.
Ống trúc này đựng trúc dịch, Liêu Đình Nhạn bỗng thông minh đột xuất, thử lấymộtống trúc dịch khác ra. Đây là loại đồ uống rất bình thường ở Thanh Cốc Thiên, chỉ cầnmộtgốc trúc Thanh Linh là nósẽsản xuất ra trúc dịch liên tục. Bởi vì nàng rất thích uống cái này nên có chuẩn bị rất nhiều trúc Thanh Linh, trúc dịch đương nhiên là bao la.
Tiếc là nókhôngbiếtnóitiếng người, c*̃ng chẳng thông minh đến mức có thể biểu đạt là nó đến đây xin ăn. Thế làmộtngườimộtrắn đành nhìn nhau, mắt đối mắt, hai kẻ tự chìm vào duy nghĩ của mình, song phương đều cảm thấy bất lực mệt mỏi.
Khoảng giờ 3 giờ sáng, thời điểm nàng ngủ say nhất, trong phòng bỗng vang lên tiếng xè xènhỏbé. Đại hắc xà lặng lẽ bò vào, trườn lên đầu giường của nàng.
Tư Mã Tiêu ngồitrêntầng cao nhất ở tháp trung tâm, nhìn đám lửanhỏlập lòe ở những dãy núi phía xa xa, nghe thấy đằng sau có tiếngthìquay đầu lại.
Có thể nuôimộtcon cự xà thành c·h·ó, tổ tôngkhônghổ danh là tổ tông.
Mấy ngày này nàngkhônghề ra ngoài, hôm nào cũng làm tổ ở đây. Ăn đủ ngủ đủ, chiều đếnthìnằm ngắm hoàng hôn, thành công biến đây thànhmộtkì nghỉ phép đúng chuẩn. Nàng cũngkhôngquen biết ai, nên cũngkhôngbiết rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, nữ đoàn trăm ngoàiđãloạiđitận 20 người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.