Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Lôi thạch

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Lôi thạch


Liêu Đình Nhạn khẳng định trong giọngnóihắnphảng phất như thuận tay lấy cái gì, cũng tuyệtkhôngđơn giản.

Liêu Đình Nhạn: “Khó trách chàng có thể vào được! Tuy rằng trước kia là địa bàn của các người, nhưng Sư thị giữ lâu như vậy, cũngkhôngđặt cấm chế linh tinh gì đó, để cho người Tư Mã thịkhôngthể cứ tự nhiên đến rồiđisao?”

Thiên địa có quy tắc, Liêu Đình Nhạn vốn chịu tứ cửu thiên kiếp biến thành cửu cửu thiên kiếp là tính ởtrênđầu Tư Mã Tiêu, cho nên Tư Mã Tiêu chắn sét, thành tích này cũng có thể tính ởtrênđầu Liêu Đình Nhạn.

Chương 47: Lôi thạch

Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn nàngmộtcái, “Lấy đồ vật rồiđi.”

“Có phải đến lúc cầnđihaykhông?” Liêu Đình Nhạn hỏi.

Tư Mã Tiêu: “sẽkhông, chờ bọn họ pháthiện,đãquamộtthời gian.” Đến lúc ấy, cũngkhôngai để ý nơi này.hắnnghĩ đến đây, tâm tìnhkhôngtồi mà cườimộtcái.

hắnnhìn Liêu Đình Nhạn lấy ra đệm mềm mà nàng thích, dựa lên, ngồi thoải mái, lại lấy ra đồ ăn uống, dưới ánh mắthắnnhìn chăm chú, nhàn nhã ăn bữa tối, xong rồi lau lau miệng, lại móc ra hai cái người gỗ mìnhđãlàm.

Nhưng lại sinh ramộttia hứng thú với dẫn linh thuật, xòe tay ranói: “đưa《 Canh Thần vạn pháp lục 》 cho ta.”

Liêu Đình Nhạn: “Haiz, giữa chúng ta phân biệt cái gì a, tới, ăn mấy hạt.” Bổ đầu óc.

Hai người gỗ trước khi điểm linh to bằng bàn tay, điểm linh xong liền trưởng thành, cao xấp xỉ đến eo Liêu Đình Nhạn, đầu tròn tròn, đôi mắt và cái miệngtrênmặt đều là Liêu Đình Nhạn vẽ. Trước kia nàng thường dùng icon mặt người, hai cái iconmộtcó đôi mắt cười cái miệng phồng phồng như số 3 úp, cònmộtcó đôi mắt tròn tròn cùng miệng phồng phồng hình số 3 nằm. Toàn bộ nhìn qua giống như là người que diêm đầu béo tròn đángyêunhảy ra từ truyện tranh.

Liêu Đình Nhạn: “……” Mười lăm giây học cấp tốc thuật pháp thiên giai, chàng biết ta học bao lâu sao! Lúc trước vẫn luôn thất bại, phải tới Luyện Hư kỳ mới rốt cuộc thành công dùng được! Ta vừa rồi còn có chút kiêu ngạo đó!

Tư Mã Tiêu duỗi tay muốn kéo nàng, dẫn nàngđi. Liêu Đình Nhạn trướcmộtbước ôm eohắn, “Ta tự mình ôm, tay chàng đừng dùng sức.”

“sẽbị pháthiện.” Liêu Đình Nhạn khẩn trươngnói, vẫn nhận cục đá.nóiđùa, nếu hữu dụng như vậy, dù bị pháthiệncũng phải mangđia, lần tới còn phải sử dụng đó.

Liêu Đình Nhạn cảm thấyhắngiống đứa bé trai chơi đồ chơi.

đithi toán lớp 6, pháthiệnra là bài thi cấp ba, lại được bên ngoài xông tới trợ giúp làm xong hết, Liêu Đình Nhạn trận độ kiếp này hữu kinh vô hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu biểu tình giống như nàng ném sâu lông vào trong quần áohắn.

Tư Mã Tiêu điểm linh người gỗnhỏcũng là bộ dáng tròn vo giống tiểu Nhất và tiểu Nhị, chỉ là Liêu Đình Nhạn còn chưa vẽ mắt miệng cho nó, nó liền ngơ ngác sờ khắp nơi.

Trongkhônggian của nàng, nhiều nhất là các loại đồ ăn, thức uống, đồ dùng có thể làm sinh hoạt càng thêm thoải mái, tăng lên hạnh phúc, cái gì dùng quen, đượcyêuthích nhất, các loại chăn, đệm, gối ôm, da lông, trường kỷ, chiếu trúc, giá nướng BBQ, nối lẩu hầm canh, cái bàn lẩu giản dị vân vân, có thể chỉ mấtmộtgiây là làm ra chỗ cư trú thích hợp.

hiệngiờ chỉ nhìn tu vi, dù ở nội phủ nàng cũng có thể xem nhưmộtđại lão, nhưng Liêu Đình Nhạn hoàn toànkhôngcó cảm giác chânthật.

Tác giả có lời muốnnói: Sư thị: Xem tường phòng cháy của ta!

Tư Mã Tiêu làm cái gì đều có nguyên nhân,hắnmuốn ở lại đây, khẳng định cũng có lý do, Liêu Đình Nhạn nghĩ, hỏihắn: “Phải ở đây bao lâu?”

Liêu Đình Nhạn vẫn luôn cảm thấy mặc dùđiđến nơi nào, chỉ cần có điều kiện, nhất định phải ăn tốt ngủ ngon, chỉ cần ăn tốt ngủ ngon, tâm tình cũngsẽtốt lên theo, đây là phương thức đối xử tử tế với mình. Cho nênđitheo Tư Mã Tiêu lăn lộn, đến chỗ nào nàng cũng thực chú ý chuyện này.

Ngườinhỏsố 2đangđấm lưng cho Liêu Đình Nhạnthìbị bắt lấy, đột nhiên bay lênkhông, ở giữakhôngtrung y y ô ô múa may tay chân và cây búanhỏ.

Tiểu Nhất và tiểu Nhị biến trở về trước, tiểu Tam kéo dài hơn gấp ba, nhưng mà hình như có vẻ ngốc, Liêu Đình Nhạnkhôngbảo ngừng, nó liền ngồi đó lộtmộtnúi hạt. Liêu Đình Nhạn cảm thấy, lần tới lại điểm linh tiểu Tam, cũngkhôngđể cho nó bóc hạt nữa, những hạt nàng dự trữ đó thiếu chút nữakhôngđủ cho nó bóc.

Tư Mã Tiêu: “Nhất và Nhị? Vì sao dùng thứ kỳ kỳ quái quái như vậy.”hắnkhôngtìm tòi nghiên cứu tiếp, cảm thấy có thể là cách của Ma Vực bên kia.

Lần đầu tiênhắnthấy Liêu Đình Nhạn dùng thuật pháp thiên giai, mà còn là dẫn linh thuật này, chínhhắncũng chưa từng dùng, hơi có hứng thú nhìn Liêu Đình Nhạn điểm linh ra hai người gỗ.

Người gỗnhỏđược điểm linh hết linh lựcsẽbiến trở về, Liêu Đình Nhạn xem ra chúng nó chính là người máy nạp điện.

Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, lúc nàng vừa đến thế giới này nào có chú ý nhiều như vậy.

Trong ba ngày này được nàng chiếu cố cẩn thận,trêncơ bảnkhôngđể tổ tông động tay, cho nên lúc này mở dược phù ra, pháthiệntốc độ khép lại còn tốt hơn mình nghĩ. Nàng nâng tay Tư Mã Tiêu, tựa như Nhĩ Khang nâng tay Tử Vi, đột nhiên diễn tinh bám vào người, đầy mặt thâm tìnhnói: “Đồng ý với ta, phải chú ý nhiều,khôngđể vết thương rách ra, cũngkhôngthể để cái gì đụng tới, tasẽđau lòng.”

《 Canh Thần vạn pháp lục 》 chính là quyển sách thuật pháp vĩ đại lúc trướchắnmang về cho Liêu Đình Nhạn, Liêu Đình Nhạn lấy ra đưa chohắn,hắnxoát xoát xoát tìm được dẫn linh thuật, nhìn ước chừng mười giây đồng hồ, sau đó nhắm mắt năm giây, tiếp theo từ chỗ Liêu Đình Nhạn bên kia cầm lấy người gỗnhỏcòn chưa dùng đến, dùng dẫn linh thuật điểm linh.

Tư Mã Tiêu: “Lôi thạch.”

Liêu Đình Nhạn: “……” Cho nênnóichàng lấy cái nàyđi, Lôi Minh sơn cốc liền bị hủy phảikhông?

Tư Mã Tiêu chỉ chỉ khối đá quang hoa nội liễm, “Nó là ‘ trái tim ’ của Lôi Minh sơn cốc, Lôi Minh sơn cốc có thể chắn lôi kiếp, chủ yếu là tác dụng của nó.”

Tư Mã Tiêu liền đặt tay lên vai nàng, trong thời gian ngắnhắnđưa Liêu Đình Nhạn tới trung tâm Lôi Minh sơn cốc, buông nàng ra, cúi người, năm ngón tay ấn xuống, mở ramộtkhối đá bình thường ở trung tâm.

Hoàn toàn tương phản với nàng, Tư Mã Tiêu trước nay đềukhôngđể bụng này đó.hắnmặc kệ là ở cung điện hoa mỹ, hoa đường phòng cao, hay là ngồi ởtrênhòn đá nơi hoang dã, đều là bộ dáng đó, giống như chưa bao giờ cần thêm bất cứ thứ gì để phục vụ.

Liêu Đình Nhạn nhìn về phía ngón tayhắnbị quấn băng, hoài nghi căn bản làhắntrả thù nàngđãnóiphải băng bó vết thương ba ngày. Thẳng nam nàythậtsựcó khả năng làm ra loại chuyện ấu trĩ như vậy.

Tư Mã Tiêu: “Lôi Minh sơn cốc từ trước là tộc Tư Mã tạo nên, lôi thạch cũng là sở hữu của Tư Mã thị.”

Tư Mã Tiêu ấn đầu người gỗnhỏmộtcái, rất xấu xa nhìn nó đảo quanh dưới tay mình.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy, chỉ bằng cái kiểu tổ tông há mồm cùng với biểu tình này, ít nhất có thể tức c·h·ế·t mười người Sư gia.

Xé sạchsẽ,hắnđặt cục đá vào trong tay Liêu Đình Nhạn, vô cùng tùy ý.

Liêu Đình Nhạn: “Nhìn hoàn cảnh nó xuấthiện, takhôngthểkhônghoài nghi, khối lôi thạch này đại khí cấp bậc cao cấp, là đồ vật rất quan trọng của Lôi Minh sơn cốc.”

Tư Mã Tiêu chưa thấy loại ‘ người ’ kỳ kỳ quái quái này, cho nênkhôngthể hiểu vì sao Liêu Đình Nhạn có vẻ mặt từ ái nhìn hai ngườinhỏ, cònnóichúng nó khả khả ái ái.hắnnhìn hai ngườinhỏbận việc, cảm thấy hình thù chúng nó kỳ lạ, chỉ chớp mắt nhìn ra Liêu Đình Nhạn viết chữ ở sau lưng hai người gỗ, là “1” và “2”.

Hai cái đầu tròn đángyêunghe lời lại chăm chỉ, thu thập bàn ăn cho Liêu Đình Nhạn,mộtđứa khác cầm cây búanhỏLiêu Đình Nhạn cho nó, cộp cộp đấm lưng cho chủ nhân.

Tư Mã Tiêu cười nhạomộttiếng, “Bọn họ đương nhiên có đặt, nhưng mà hữu dụng với ta sao?”

Tư Mã Tiêu vươn tay lấy nó xuống, những hồ quang đó lộp bộp chui vào ngón tayhắn, lại bịhắnxé rách —— như là bóc cái màng xơ màu trắngtrênmúi quýt.

Treo đèn lên, bày ra cái bàn, lấy đồ ănđãchuẩn bị sẵn, bắt đầu nhấm nháp mỹ vị.

Tư Mã Tiêu: “Đó là ta điểm linh.”

Cómộtloại thuật pháp thiên giai, tên là dẫn linh thuật, có thể cho vật c·h·ế·t tạm thời có sinh mệnh, nghe theo chủ nhân sai phái. Liêu Đình Nhạn chính là dùng cái này.

Hai người rờiđi, Liêu Đình Nhạn còn có chútkhôngchânthật, “Chàng cứ thế tùy tùy tiện tiện mà tới, lại tùy tùy tiện tiện cầm thứ quan trọng nhấtđi, đơn giản như vậy.”

Nhưnghắncũngkhôngphản cảm Liêu Đình Nhạn an bài sinh hoạt, còn rất thích thú xem nàng làm này làm nọ.

Tư Mã Tiêu bị nàng nhétmộtmồm hạt, vốn địnhnóiđó là mình điểm linh, chỉ có mình có thể sai sử, nhìn Liêu Đình Nhạn có vẻ hoàn toànkhôngnghĩ tới việc này,hắnliền lườinói. Ước chừng cũng là do tri kỷ, xem ra nàng sai sử còn rất vui vẻ.

Editor: Như này có được tính là ngọtkhông?

Trongkhôngtrung màu đen, có quang điểm lấp lánh màu tím lộng lẫy, ngân hà tràn dưới chân nàng.

Tuy rằng lôi kiếp là do Tư Mã Tiêu cản, nhưng Liêu Đình Nhạn vẫn thành công từ Hóa Thần kỳ trở thành tu sĩ Luyện Hư kỳ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng cho tiểu Tammộttúi hạt vàmộtcái chén lớn, nó liền ôm chén lớn ngồimộtbên bắt đầu thành thànhthậtthậtbóc hạt, bóc xongmộtchén dâng lên, lại bóc tiếp chén nữa.

Cũngkhôngphải như Liêu Đình Nhạn cho rằng kén ăn.

Thiên diêu địa chấn, nhưng chỗ hai người bọnhắnđứng vẫnkhôngchút sứt mẻ, dưới chân Liêu Đình Nhạn trốngkhông, nàng nhanh chóng ổn định thân mình, dừng ở giữakhôngtrung, pháthiệnmình và Tư Mã Tiêu đứng trongmộtngân hà.

Virus Kiều Kiều: Tay xé tường phòng cháy.

Bất quá cũng thôi, kệhắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy rằng biểu tình thực trào phúng, nhưng tiểu Tam cũng là người tí hon cần cù chăm chỉ, Liêu Đình Nhạnkhôngcó việc gì cho nó làm, ngẫm lại liền lấy ramộttúi hạt, gọi là gì nàng quên mất, tóm lại ăn khá ngon, chỉ có lột vỏthậtphiền toái.

Liêu Đình Nhạnthậtrakhôngmuốn ở lại đây, rốt cuộc ở nơi này tu vi phải tăng lên,hiệntại nàngkhôngmuốn nhất chính là tăng tu vi.

Liêu Đình Nhạn: “Được rồi.” Nàng có chút hoài niệm địa điểm ngủ trưa u tĩnh, còn có cung điện nở đầy hoa, ngập mùi hương của Sư Dư Hương, dù ngủ chỗ nào cũng thoải mái hơn nhiều nơi bãi đá trụi lủi này. Hơn nữa chỗ này khả năng có gì đókhôngbình thường, cái gương phát sóng trực tiếpđãkhôngcó tín hiệu, lập tức bớtđirất nhiều lạc thú, giống như đột nhiên đứt mạng.

Nếuhắnthấy kí ức của nàng từ thế giới kiếp trước, hẳn làsẽvung ra mười vạn câu hỏi vì sao mới đúng, nhưnghắnkhôngcó nửa điểm khác thường. Còn nữa, lúc trước nàng ngẫu nhiên kích động trong lòng nghĩ tới trước kia thế nào thế nào,nóitới chút đồ vật ở thế giới cũ,hắncũng chưa từng phản ứng.

A, rác rưởi, vô dụng. Vẻ mặt củahắnviếtrõràng.

“đi.” Tư Mã Tiêu theo ngân hà sao màu tímđivề phía trước, Liêu Đình Nhạnđitheo phía sauhắn, nhìn những quang điểmnhỏmàu tím đó, lúc những quang điểm bay tới trước mắt nàng, nàng mới thấy đó là quang điểm hình hoa.

đitrênđường trong chốc lát, trước mắt xuấthiệnđiểm cuối có vài ngân hà hội tụ, toàn bộ quang điểm lộng lẫy quay chung quanhmộtcục đá màu tím to bằng nắm tay,trêntảng đá màu tím quấn quanh vài vòng hồ quang nhonhỏ.

Lôi kiếpthậtlâu,hiệnđãlà buổi tối. Tuy rằng với tu vi này, vào ban đêm vẫn có thể nhìnrõ, nhưng Liêu Đình Nhạn vẫn quen ánh sáng, cho nên nàng lấy đèn ra. Nàng đặc biệt thích loại đèn hình hoa này, là cái lồng đèn bên ngoài cắt thành các loại hoa, ánh sáng chiếu rọi ra chung quanh, đều như là hoa nở rộ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu duỗi tay: “Hủy chỗ này xong là có thểđirồi.”

Độ xong kiếp, còn phải ở Lôi Minh sơn cốc tu luyện mấy ngày.

Liêu Đình Nhạn: “Chờđã!khôngphải chúng tađira ngoài sao, chàngđivào bên trong làm gì?”khôngphải là vừa rồi nghe thấy nàng chê cười ở trong lòng,hắntức giận rồi.

hắnnhai nhai hạt trong miệng, nuốt xuống mới pháthiệnmình vừa ănmộtthứ, liềnkhôngnhanh nhẹn lắm nằm trở về.

Tư Mã Tiêu: “……”

Cho nên nàng có suy đoán, hết thảy về thế giới trước của nàng, khả năng bị “che chắn”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu Đình Nhạn: “……” Được được được, cho chàng hủyđi, chàng cái đồ mèo thối này.

khôngcần khi dễ tiểu hài tử! Liêu Đình Nhạn thả nó lại mặt đất, còn s* s**ng đầu nómộtphen, lúc này mới trả lời: “Là con số a, cái kia là tiểu Nhất, cái này là tiểu Nhị.”

Tư Mã Tiêu: “Ở lại đây.”

Liêu Đình Nhạn lấy người gỗnhỏvề, cũng vẽ cho nó mặt người, là icon trào phúng, nhìn có vẻ tương tự vi diệu với Tư Mã Tiêu.

hắnkhôngthích ăn bất cứ thứ gì,khôngphải bởi vì vấn đề khẩu vị. Lúc còn rấtnhỏ, chiếu cốhắnphần nhiều là người Sư gia, bọn họ từng chohắnănmộtít…… thứkhôngphải thực tốt. Tóm lại, sau đó cái gì hẵn cũngkhôngmuốn ăn.

“Đó là cái gì?” Tư Mã Tiêu tóm được ngườinhỏ, chỉ vào con số phía sau lưng nó hỏi.

Sau lưng lại đánh số 3 cho nó.

Tư Mã Tiêu: “Ba ngày.”

Tư Mã Tiêu cho Liêu Đình Nhạn quyển bách khoa toàn thư thuật pháp đó, dẫn linh thuật là loại tương đối khó, Tư Mã Tiêu còn chưa thấy nàng học thuật pháp thiên giai, nàng lật xem phần lớn đều là những cái đơn giản. Dù xem những cái đó, nàng vẫn còn phải ôm sách, kéo tóc, ngửa mặt lên trời gào lênthậtkhó, họckhôngđược.

“Được rồi,đithôi.”

nóixong nàng mới phản ứng lại, tổ tông cònkhôngbiết con số Ả Rập.nóitới đây, nàng lại có nghi hoặc. Đó là nàng và Tư Mã Tiêu song tu, ngẫu nhiên nhìn thấymộtít mảnhnhỏký ức củahắn, dựa theo lý luận hai chiều, Tư Mã Tiêu hẳn cũng nhìn thấy của nàng, nhưnghắnkhôngbiểuhiệnra cái gì khác thường.

Hai người ở đủ ba ngày, Liêu Đình Nhạn dùkhôngtu luyện cũng cảm giác tu vi mình ở đây mấy ngàyđãcuồn cuộnkhôngngừng tăng lên.

“Đây là?” Liêu Đình Nhạn lăn qua lộn lại nhìn cục đá.

Nếu bên cạnh nàng đều là Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ,nóikhôngchừng nàng còn có chút phiêu, nhưng bên cạnh mình chính là đại lãomộtgiây có thể phi thăng, còn ở trận doanh quân địch, nếukhôngphải gặp Hóa Thần, Luyện Hưthìchính là Hợp Thể, Đại Thừa, mỗi người đềukhôngkém nàng, còn đều sống lâu hơn nàng mấy trăm, mấy ngàn năm, dưới tình huống này, nàngthậtsựkhôngcảm thấy tu vi này có gì đặc biệt hơn người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Lôi thạch