Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Tức giận
“Đây, chỗ này cho chàng chơi, chàng muốn vẽ thế nàothìvẽ, đừng làm hỏng tiểu Nhất, tiểu Nhị, tiểu Tam của ta.” Liêu Đình Nhạn chohắnmộtđống ngườinhỏbằng gỗ còn trống. Đó là lúc trước nàngkhôngcó việc gì dùng gỗ làm ra, trongmộtlátđãkhắc được rất nhiều.
Tư Mã Tiêu: “Có ý tứ gì?”
Tổ tông “đỉnh thiên lập địa” thực tế thân cao chỉmộtmét tám tám, phần đỉnh thiên còn lại, tất cả đều là khí tràng tự tin chồng chất lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn nghehắnnóilời đó, liền ước lượng chuỗi ngọc hỏi: “Phá vỡ phòng ngựthìsao đây?”
Hóa ra khi đó nàng thu thập những con rắn là để câu phi diêu, nàng làm thế nào biết trùng trong Lôi Minh sơn cốc có thể câu phi diêu?
Chuyện phát sinh về sau, Liêu Đình Nhạn nhớ tới liền đau đầu ghê tởm. Tư Mã Tiêu lúc ấy cườimộttiếng, cường ngạnh ấn tay nàng,khôngđể ý nàng cự tuyệt, cưỡng bách nàng bóp nát đầu người nọ.
Nàng lý giải Tư Mã Tiêu sinh ra ởmộthoàn cảnhkhônggiết ngườithìsẽbị người g·i·ế·t, cho nên về chuyệnhắnthích g·i·ế·t chóc, nàngkhôngđánh giá, chỉ kiên trì ý tưởng nếu mình chưa bị bức đến tuyệt cảnhsẽkhôngđộng thủ g·i·ế·t người.
Liêu Đình Nhạn ọemộttiếng,mộtchân đáhắnbay ra, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại. Bình thường Tư Mã Tiêu ở bên cạnh, nơi này những người kháckhôngđược phép cũngsẽkhôngtới, cho nên căn bản nàngkhôngphòng bị. Làm sao nàng biết người này trước kia tới đây, đềukhôngcần thủ vệ thông truyền, bởi vìhắnvà Sư Dư Hương xem nhưyêuđương vụng trộm, trong nhàhắncòn có thê tử gia thế xấp xỉ, lại rất là hung hãn.
Thế giới của nàng, người g·i·ế·t người chung quy rất ít, người bình thườngkhôngai dính dáng đến g·i·ế·t người. Dù là đánh giặc, cũng có rất nhiều binh lính bởi vì ởtrênchiến trường g·i·ế·t người mà rơi vào bệnh tâm lý,khôngthể giải quyết được, Liêu Đình Nhạn làm sao lạikhôngbị ảnh hưởng.
Lúc ấy nàng liền nôn ra, ởmộtbên nôn khan nửa ngày.
Liêu Đình Nhạn: “…… Chúng ta vẫn đừng nên thảo luận đến vấn đề tiểu tam, thảo luận nhiều dễ cãi nhau.”
Nhân lúc nửa đêm nàngđangngủ,hắnxóa hết mặt của những ngườinhỏđiểm linh, vẽ lên cái mặt người có thểnóilà kinh tủng kỳ quái, còn dám dõng dạcnói: “Như vậy nhìnkhôngphải càng thêm đẹp tự nhiên.” (đọc tại Qidian-VP.com)
hắnvẫnkhôngcảm thấy mình làm sai chỗ nào, nhưnghắncảm giác được Liêu Đình Nhạn rất khó chịu, sau khihắnbiết nàng, lần đầu tiên ở chỗ nàng cảm nhận được tâm tình trầm trọng này.
Liêu Đình Nhạnhiệnrất khó chịu, trong lòng lại tức giận, liềnkhôngmuốn để ý đến ai. Nếu Tư Mã Tiêu chỉ là sư tổ sát nhân cuồng ma, nàngkhôngdám vì chuyện này tức giận vớihắn, nhưnghiệntạihắnkhôngphải, nàng coihắnlà người thân mật nhất ở thế giới này, cho nên nhịnkhôngđược tức giận vớihắn.
“Á…… Nàng làm gì!” Mộc công tử tu vikhôngcao bằng nàng, bị nàng đá chomộtcước đau đến kêu ra tiếng, nổi giận đùng đùng ngồi dậy mắng chửi.
Tư Mã Tiêu cầm lấy phi diêu vừa ném xuống, “…… Tađãbiết.”
Tuyhắnbiết Liêu Đình Nhạnkhôngthích g·i·ế·t người, nhưng cũng chỉ cảm thấy là nàngkhôngthích mà thôi, tựa như nàngkhôngthích ănmộtloại kẹo đường dính răng, nhưng cứng rắn bắt nàng ăn, nàng cũng chỉ nhíu nhíu cái mũi, rót mấy ngụm nước, ở trong lòng mắnghắnhai câu.
Nếu trước mặtkhôngphải Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêumộtcâu vô nghĩa cũng lườinói, nhưnghiệntạihắntrầm khuôn mặtmộtlát, vẫnnói: “Ta biết nàngkhôngthích g·i·ế·t người, nàng có thểkhôngthích, nhưng màkhôngthểkhôngmãi, nàng vẫnsẽgiết, sớm hay muộnthìcó gì khác nhau.”
hắnđiqua, ngồi ở đối diện Liêu Đình Nhạn, cầm lấy phi diêuđãnướng xong, cắnmộtmiếng, mặtkhôngbiểu tình ăn hết toàn bộ con phi diêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu nhìn nàng, tiến lên dán vào trán nàng, “Tađãbiết.”
Bất quá, xácthậthắncó bảnsựđể tự tin. Ngộ tính cao đến thái quá, thực lực mạnh đến nghịch thiên, Từ Tàng Đạo Quân,trêntrời dưới đất chỉ cómột, cũng hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân.
hắnđứng ở sau thân cây, nhìn Liêu Đình Nhạn câu phi diêu khó câu, nhìn nàng vẻ mặt hậm hực, ủ rũ cụp đuôi ngồi tại chỗ nhóm lửa, nướng phi diêu.
“Nghenóigần đây nàngkhôngtìm ai, thế nào, những người đó đềukhôngthỏa mãn được thân thể d*m đ*ng này của nàng?” Ngữ khí đắc ý quen thuộc, còn định xoa ngực nàng.
Tư Mã Tiêu ném phi diêu xuống, “Vìmộtchuyệnnhỏnhư vậy, nàng tức giận với ta?”
hắnsinh ra ở ổyêuma, làm sao biếtcônương được nuôi dưỡng trong thời thái bình thịnh thế khó tiếp thu chuyện mình g·i·ế·t người đến mức nào. Lại làm sao lý giải đượckhôngthích g·i·ế·t người vàkhôngthích ăn cái gì, đối với Liêu Đình Nhạn mànói, hoàn toàn khác nhau.
Nàngkhôngcao hứng, Tư Mã Tiêu cũngkhôngcao hứng,hắnchưa bao giờ là người có tính tình tốt gì, thái độ đối với Liêu Đình Nhạnđãlà để ý và khoan dung mà đời nàyhắnchưa bao giờ từng có.
Tư Mã Tiêu ở bên ngoài ba ngày, tiêu hơn nửa tức giận mới trở về.hắnkhôngmuốn phát giận với Liêu Đình Nhạn, nhưng nhả ra, trong lòng vẫn cứ bực bội, giống như về lại trạng thái ban đầu, lúc còn chưa gặp được Liêu Đình Nhạn.
hắnlạinói: “Nàng còn cãi nhau với ta?”
Tư Mã Tiêu luyện chế cho Liêu Đình Nhạn pháp bảo phòng ngự mới, vẫn dùng chuỗi ngọc làm cơ sở, làmộtchuỗi vòng ngọc càng xinh đẹp trong bảo khố của Sư Dư Hương, lúc nàyhắnlấy lôi thạch tâm cũng luyện vào, dù bị sét đánh cũngkhôngsao.
Tư Mã Tiêukhônghiểu vì sao nàng phản ứng lớn như vậy, “Chỉ là g·i·ế·t người mà thôi.”
Liêu Đình Nhạn lau nước mắt, nức nởmộttiếng.
Liêu Đình Nhạn biếthắnkhônghiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn nhìn vết thươngtrênngón tayhắn, đôi mắt nháy nháy, lại rớtmộthạt nước mắt vào trong lòng bàn tayhắn. Sườn mặt nàng dựa vào bàn tay Tư Mã Tiêu, đôi mắt nhìnhắn, “Nếu về sau còn có chuyện gì tanóikhôngmuốn làm, làthậtsựkhôngmuốn làm, chàngkhôngcần cưỡng bách ta.”
hắnvẫn luôn đuổi tới bờ sông, thấy được hình bóng quen thuộc kia.
Liêu Đình Nhạn ngồi ở chỗ đó cầmmộtcần câu,đangcâu phi diêu. Phi diêu làmộtloạiyêuthú trong quãng sông này, bình thường rất khó câu được, Tư Mã Tiêu nhìn thấy bên cạnh nàng bàymộtcái thùng to đựng vài con phi diêu, còn mồi nàng dùng để câu phi diêu là những con rắn lúc trước bắt ở Lôi Minh sơn cốc.
Nàngđirồi? Bởi vì sợ hãi, bởi vì việcnhỏnày mà rời khỏihắn?
Tư Mã Tiêu ănkhôngvào, cả ngườihắnđều khó chịu, vứt bỏ phi diêu trong tay,mộttay ôm lấy cổ Liêu Đình Nhạn, kéo nàng qua, ngón cái dùng sức lau nước mắt nàng, “khôngđược khóc.”
Liêu Đình Nhạn còn ở đó, khuôn mặt rầu rĩ lại đưa chohắnmộtcon. Tư Mã Tiêukhôngmuốn cầm, nhìn biểu tình của nàng, vẫn duỗi tay nhận.
Phi, nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy ba bộ mặt ngườinhỏđiểm linhđãhoàn toàn thay đổi đứng ở mép giường, trong nháy mắt phim sinh hoạt liền biến phim kinh dị được chưa!
Tư Mã Tiêu cũngkhôngthèm nhìn những miếng gỗ đó, chỉ ra: “Tiểu Tam trong miệng nàng là ta điểm ra.”
Cảm giác đầu người vỡ toang ở dưới tay mình, làm Liêu Đình Nhạn khắc sâu ký ức.
Liêu Đình Nhạnkhôngquảnhắn, nàng ngủmộtgiấc, thế nhưng làmmộtác mộng, tỉnh lại rồimộtngày hai bữa cơm bình thường đềukhôngmuốn ăn,thậtsựlàkhôngăn nổi. Ngườinhỏđiểm linh giơ chùy gỗnhỏtời gần, muốn đấm lưng cho nàng, Liêu Đình Nhạn xua xua tay cự tuyệt. Tiểu hắc xà bò tới muốn chơi cùng nàng, Liêu Đình Nhạn cũngkhôngđộng đậy.
Tư Mã Tiêukhôngý thức được vấn đề có bao nhiêu nghiêm trọng,hắnnhìn chằm chằm lưng Liêu Đình Nhạn,khônghiểu được, “Đến tột cùng nàng làm sao vậy, chỉ bởi vì ta bắt nàng động thủ?”
Tư Mã Tiêu: “……”
Liêu Đình Nhạn trầm mặcmộtlát, vẫn thở dài,nói: “Chàngkhôngthể như thế, trước nay takhôngngăn cản hoặc là cưỡng bách chàng làm chuyện gì, cho nên chàng cũngkhôngthể đối xử với ta như vậy.”
Liêu Đình Nhạn: “Vì sao ta lạikhôngcãi nhau với chàng?” Tình lữ mà, nhiều ít đềusẽcãi nhau, bây giờ chưa nháo, thuần túy là chưa gặp việc.
Liêu Đình Nhạn vẫn hoài nghi về thẩm mỹ củahắn, nhưng ngẫm lạihắnlựa chọn nàng, vậy thẩm mỹ khẳng định làkhôngthành vấn đề, cho nênhắnchính là tiện tay.
Liêu Đình Nhạn: “Takhôngmuốn ăn.”
Thời gian này bọn họ ở tại Phong Hoa Thành của Sư Dư Hương, trong thành có rất nhiều tiểu tình nhân của nàng ta, lâu lâu cómộtdịp tới tự tiến chẩm tịch. Sư Dư Hương và những người này tìm hoan mua vui, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn, dù sao tất cả mọi người đều chơi bời thôi.
Tư Mã Tiêu lôi cánh tay nàng, Liêu Đình Nhạn hất văng tayhắn, mặt cũngkhôngquay sang, uể oảinói: “Đừngnóichuyện với ta,hiệngiờkhôngmuốnnóichuyện với chàng.”
Dùng lờinóinguyên bản của Tư Mã nguyên là: Nếu nàng gặp tu sĩ giống Sư Thiên Lũ, chạykhôngthoát, vậy nằm xuống chohắnđánh, đối phương dùng hết toàn lực cũng phải đánh nửa ngày mới có thể phá vỡ phòng ngự.
Nàng chỉ thuận miệngnói,khôngnghĩ tới cái ‘ lần sau ’ này lại đến nhanh như vậy.
Tư Mã Tiêu vung tay áo, toàn bộ vườn hoa trong hoa uyển cẩm tú đều sụp xuống.hắnnhìn cũngkhôngnhìn, môi mỏng căng thẳng, đầy người hàn khíđitìm theomộthướng.trênchuỗi ngọc, có thuật pháp có thể đểhắntruy tra tìm người.
Tư Mã Tiêu xoay ngườiđira ngoài.
Tư Mã Tiêu: “Vậy nàng và ta cãi nhaumộtlần ta nhìn xem.” Vẻ mặt và động tác củahắn, giống như lúc trước tò mò nàng mắng chửi người, bảo nàng mắngmộtcái nhìn thử xem.
Vận khí củahắnthựcsựkhôngtốt lắm, bởi vì lúc này Tư Mã Tiêuđãtrở lại.
Chương 48: Tức giận
Tư Mã Tiêu liền xùymộttiếng, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy cằmhắnhơi hơi dương lên, ngón tay còn chưa hoàn toàn khép lại chống ởtrêncằm,nói: “Trước đó tađãđến rồi, nàng có thể tiếp tục nằm.”
Tư Mã thị chỉ còn lại mìnhhắn, lúc người còn bị nhốt ở Tam Thánh Sơnđãkhiến cho các chư vị đại lão phải xếp trận địa sẵn sàng đón đánh, ra ngoài rồi làm Canh Thần Tiên Phủ lớn như thế cũng người ngã ngựa đổ còn toàn thân mà lui ra, có thể làm khôi thủ chính đạo chưởng môn Sư Thiên Lũ bó taykhôngcó cách nào, còn có thể vung tay xé thiên lôi.
Nhìn thấy phản ứng của Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu ngồi ở bên cạnh nhíu chặt mi, “hắnmạo phạm nàng, ta mới muốn nàng tự động thủ, chỉ là việcnhỏmà thôi. Ta chưa bao giờ gặp ai g·i·ế·t người mà phản ứng lớn như vậy.”
Nhưng mà,mộtnam tử lợi hại như vậy, ngẫu nhiên sao lại có hành vi ấu trí thế này?
Liêu Đình Nhạn: “Về sau chàngkhôngthể như thế.”
Tư Mã Tiêu lớn thế này còn chưa từng có ainóihắnkhôngthể……không, có kẻ từngnói, chỉ là trước nayhắnkhôngđể ý, ở chỗhắn, chỉ có muốn làm vàkhôngmuốn làm,khôngcó chuyệnkhôngthể làm. Dưới bầu trời này,khôngcó chuyệnhắnkhôngthể làm.
Tư Mã Tiêu: “Ta cũngkhôngmắng nàng, cũngkhônggiận nàng, tađãđáp ứng rồi.”
Liêu Đình Nhạn nước mắt rớt xuống, “Ta bị ác mộng.”
Mùi hương bốn phía, chính nàng lạikhôngăn, hình như là nghĩ đến cái gì lại cảm thấy ghê tởm, nhìn tay mình, lấy nước ra rót hai ngụm.
Tư Mã Tiêu cảm thấy thực bực bội, tay lột xuốngmộtđống lớn vỏ câytrênthân cây.
hắntrầm khuôn mặtđiở hành lang dài trong hoa uyển của Sư Dư Hương, vạt áo và tay áo đong đưa đều mang theo lệ khí.đisắp tới cửa,hắndừngmộtchút, vẫnđivào.
Liêu Đình Nhạn căn bảnkhôngnghe đượchắnđangnóicái gì, đầu óc nàng vẫn là óc người vừa rồi bắn lên tay nàng, theo bản năng cảm thấy ghê tởmkhôngchịu được, lau tay rất nhiều lần.
Tư Mã Tiêu lần này cũngkhôngtức giận như lần trước đối mặt với Nguyệt Sơ Hồi, cho nên cũngkhôngmuốn tra tấn, là thái độ thấy sâu bọ mìnhkhôngthích cho nên tùy tay g**t ch*t, động thủ thực dứt khoát, cũngkhôngcó thời gian để Liêu Đình Nhạn lừa dối quađithìngườiđãchết rồi.
Liêu Đình Nhạn: “…… Bây giờkhôngtìm thấykhôngkhí, lần sau rồinóisau.”
Trong đó cómộttình nhân bí mật,mộtvị công tử Mộc gia ngoại phủ, ở đây cũng có danh phong lưu, mỗi lầnđiqua Phong Hoa Thành đều phải tới pha trộn cùng Sư Dư Hương mấy ngày. Lần nàyhắncũng tới, vừa lúc vào ngày này Liêu Đình Nhạnđangngủ trưa trong hoa uyển của Sư Dư Hương,mộtgiấc ngủ dậy liền pháthiệnbên cạnh có nam nhân xa lạđangngồi, ái muội vuốt mặt nàng, thò sangnóimấy câu hạ lưu.
Nàng nôn khan nửa ngày, lau lau miệng, đứng lên lập tức vào phòng tìmmộtchỗ nằm xuống, Tư Mã Tiêuđitheo nàng vào phòng, nhìn thấy nàng nằm đưa lưng về phía mình, là tư thế cự tuyệthắntới gần.
Chính làkhôngcao hứng, tạm thờikhôngmuốn để ý đếnhắn.
nóiđến dây, thanhâmlại thấp hơn, có chút ảo não, “Nàng đừng khóc.”
Nàng giống như lầm bầm lầu bầu giống, “Lúc trước chàngnóimuốnđiLôi Minh sơn cốc, ta lậtmộtquyển du ký,nóitrùng ở Lôi Minh sơn cốc có thể câu phi diêu. Thịt phi diêu thực mỹ vị, vốn dĩ muốn cùng chàng nếm thử.”
Điểm nàythìLiêu Đình Nhạn tin tưởng, rốt cuộc dụng cụ phòng ngự lần này, Tư Mã Tiêu ước chừng làm nửa tháng, đứt quãng sửa lại rất nhiều lần, có thể khiếnhắntốn nhiều thời gian như vậy để làm ra, đồ vật đó đương nhiên lợi hại.
Tư Mã Tiêu vừa vặn rờiđitrong chốc lát, trùng hợp khiếnhắngặp phải chỗ trống này.
Dùng môi dán dán lên đôi mắt nàng, là tư thế trấn an thựckhôngthuần thục.
Tư Mã Tiêu pháthiệnnàng cũngkhôngmuốn bỏđi, tức giậntrênngười tanđimộtchút,hắnđứng ở dưới tàng cây cách đókhôngxa, nhìn chằm chằm bóng dáng Liêu Đình Nhạn,khôngcó ý định tiến lên.
Liêu Đình Nhạn nhìn hoa văntrênmàn đến xuất thần, kỳthậtnàng biết, nàng có nghĩ tới, có lẽmộtngày nào đó, nàngsẽvì người phía sau này mà g·i·ế·t người, nhưngkhôngthể như bây giờ. Tùy tùy tiện tiện, g·i·ế·t người giống như trò đùa vậy.
Ngườikhôngở đây.hắnthực nhanh rờiđi, cảm thụmộtchút, thế nhưngkhôngcảm giác được hơi thở của nàng ở bất kì chỗ nào chung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.