Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Vật ẩn dấu
thậtlà độc đáo, đời này vẫn là lần đầu tiênhắnbiết có người trong tư duysẽxuấthiệntình huống này. Tư duy củahắnlúc ác liệt có địa ngục núi thây biển máu, nhưngmộtđám người thân hình mơ hồ tụ tập g·i·ế·t heo……hắnthậtlà mở rộng tầm mắt.
Liêu Đình Nhạn quay đầu lại nhìn, thấytrênmặt những đệ tử đó đầy ưu việt.
Liêu Đình Nhạn thấyhắnnhư vậy, ngược lại mở miệng trấn anhắnmộtchút, “Ta điều chỉnh mấy ngàythìtốt rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu nhìn theo bông hoa rơi xuống, ánh mắt vốn lười nhác bỗng nhiên ngưng trọng lên.
Tư Mã Tiêu biểu tình khó lường: “G·i·ế·t heo…… Đáng sợ?”
Để Tư Mã Tiêu chờ? Đây làkhôngcó khả năng. Con ngườihắngiỏi chế tạo vấn đề, đồng dạng cũng giỏi giải quyết vấn đề.
Nàng vẫn gật đầu, “Rất vui vẻ.” Nghĩ đếnmộtcâu thơ, lúc ấy chỉ thấy tầm thường.
Trongkhôngkhí mạc danh có loại căng chặt.
hắnsấm rền gió cuốn, lôi kéo Liêu Đình Nhạn vộiđira ngoài. Liêu Đình Nhạnđangngẩn người, nàng cũngkhôngbiết hóa ra thế giới này còn có loại sinh vật Mộng Mô này tồn tại, lập tứckhôngthể phản ứng lại, chờ phản ứng đượcđãbị Tư Mã Tiêu túm ra ngoài mấy dặm.
Tư Mã Tiêu luimộtbước,hắnxoay người trở về.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy mìnhkhôngnên hỏi những lời này.khôngcó nơi Tư Mã Tiêukhôngdámđi, cũngkhôngcó việchắnkhôngdám làm.
Hai người mắt to trừng mắtnhỏnhìn nhau, Tư Mã Tiêu ngồi dậy, “đi, mang nàngđixem Mộng Mô.”
Tư Mã Tiêuđãbiết, g·i·ế·t heokhôngđáng sợ, g·i·ế·t người cũngkhôngđáng sợ, nhưng Liêu Đình Nhạnmộtkhi ănkhôngngon ngủkhôngtốt, vậy thực đáng sợ.
Liêu Đình Nhạn: “Mộng Mô trong truyền thuyết, là cái dạng này?”
Nhóm cung chủ Canh Thần Tiên Phủ cònkhôngdám thông báo chuyện củahắncho thiên hạ, chỉ có thể gắt gao kéo da mặt nhịn xuống, lần nghi thức tế lễ này, ước chừng bọn họsẽnóicho mọi người,hắnvẫn cần bế quan, tiếp tục lừa gạt chuyện này. Nhưng lễ vậthắnchuẩn bị cho bọn họ đềuđãđặt xong rồi, đến lúc đó cũng là thêmmộtphần náo nhiệt.
Liêu Đình Nhạn hỏi cũngkhônghỏi, trực tiếp gật đầu: “Được, ta chờ chàng.”
Liêu Đình Nhạn: Ở nhà và ra cửa có thể giống nhau sao, ở nhà ta cònkhônggội đầukhôngmặc nội y đâu.
Chương 49: Vật ẩn dấu
Liêu Đình Nhạn trợn trắng mắt nhìn đỉnh mànkhôngnóilời nào, cái gì nàng cũngkhôngbiết, đừng hỏi nàng.
Mộng Mô cũngkhôngthấy nhiều, Canh Thần Tiên Phủ chỉ nuôi mấy con ở trongmộtngọn núi riêng của chưởng môn Sư Thiên Lũ. Nghenóimấy con Mộng Mô được nuôi ở địa bàn của Sư Thiên Lũ, Liêu Đình Nhạnkhôngkhỏi hỏi ra: “Chúng ta cứđinhư vậy?”
Liêu Đình Nhạn: “Nhìn nó độc chiếm nàymộtvùng đỉnh núi lớnthìbiết, nó khẳng định là trân quý nhất nơi này.”
Phíatrênkhe núi xanh tươi đột nhiên xuấthiệnmộtcây cầu, thông tớimộtngọn núi khác càngnhỏhơn.
Liêu Đình Nhạn rờiđirồi, biểu tình của Tư Mã Tiêu lại lần nữa lạnh xuống.hắnđưa mắt nhìn bốn phía, chỗ này cómộtcái kết giới bị che dấu, cơ hồkhôngthua với kết giới lúc trước vây khốn Tam Thánh sơn. Muốn bày ramộtcái kết giới như vậy thựckhôngđơn giản, cho nên đồ vật che dấu ở chỗ này khẳng định cũngkhôngđơn giản.
Tư Mã Tiêu: “……”
“Nghenóingẫu nhiênhắnsẽtới nhìn xem, nhưng nơi nàykhôngphải địa phương quan trọng, thủ vệ lơ lỏng.”
Cũng đúng, rốt cuộc chỉ là vườn bách thú, dùng để thả lỏng tâm tình, giống như hoa viên, nếukhôngcó mấy con tiên thú đặc thù, phỏng chừng ngày cả thủ vệ cũngkhôngcó.
Tư Mã Tiêu kéo kéo khóe miệng, “Canh Thần Tiên Phủ cứ cách trăm năm làmmộtlần nghi thức tế lễ tiên phủ, đặc biệt long trọng. Các tiên sơn, linh địa lớnnhỏkhác đến xem, sư tổ Canh Thần Tiên Phủ, cũng chính là ta, năm nay xuất quan, trùng hợp gặp nghi thức tế lễ lần này, đương nhiên càng nên làm lớn.”
Liêu Đình Nhạn nhìnmộtlát, hoài nghinói: “Chúng nó có thể ăn mộng?”
Tư Mã Tiêu đêm nay ở trong tư duy nàngkhôngphải nghe thấy tiếng kêu g·i·ế·t heo, chỉ pháthiệnnhững mùi hoađãbiến thành hương ngọt nồng đậm, như là hương vị đồ ngọt, hun đếnhắncảm giác thần hồn mình đều là vị ngọt.
Hai người thấymộtcon chim phượng lông cánh kim hoàng lộng lẫy, đậutrênmộtcái cây đầy hoa màu trắng, Liêu Đình Nhạn cảm thấy hứng thú hỏi: “Đây làkhôngPhượng?”
Tựa như Tư Mã Tiêunói, bọn họnhẹnhàng vào Thái Vi sơn. Thủ vệ dưới chân núikhôngcó mấy, còn đều biếng nhác, thậm chí so ra còn kém nghiêm ngặt hơn ao cá lúc trước bọn họđisờ cá.
“Sư Thiên Lũ thích chút linh thú và tiên thú quý hiếm, riêng sáng lậpmộttòa thứ phong chuyên để chăn nuôi.”
Thực nhanh,hắnmang vềmộtcái gối ngọc.
Đây là địa bàn của Sư Thiên Lũ, lão ta dấu đồ ở đây,hắnđương nhiên phải vào xem.
Tư Mã Tiêukhôngcó chút nào hứng thú với con chim to cao quý ưu nhã này, đôi mắt nhìn khắp nơi, muốn tìm thứ lớn lên giống rái cá, thuận miệngnói: “Hậu duệ phượng tộc bị chếtkhôngcòn mấy, đại khái cũng chỉ thừa lạimộtcon này.”
Sương mù có sâu có thể nuốt ăn linh lực và huyết nhục, đây làmộtloại mà Tu Chân giớikhôngcó, chỉ có ma trùng ở Ma Vực mới có.
Tư Mã Tiêu: “Mộng Mô vớ vẩn cũng có thể gọi là truyền thuyết?”
Nàng tốt xấu gì cũng phải chải chải tóc, khoác thêm cái áo ngoài.
“Dùng cái này, chỉ cần nằm mơ đềusẽlà mộng đẹp.”
Liêu Đình Nhạn: “Vv ——”
Tư Mã Tiêu: “Nàng sợ cái gì, hai vậtnhỏmà thôi, bị pháthiệncũngkhôngviệc gì.”
Tuy rằnghắnkhôngbiết có gì ngon, nhưng nàng ăn đến vui vẻ,hắncũng cảm thấy tâm tình tốt lên, thấy nàng mấy ngày này uể oải ănkhôngvào, Tư Mã Tiêu cònkhôngthoải mái hơn nàng.
Liêu Đình Nhạn nửa ngàykhôngnghe thấyhắnnóichuyện, quay đầu nhìn lại, pháthiệnhắncó biểu tình rất kỳ quái.
Hơn nữa,hắncòn kiến thức được ác mộng mà Liêu Đình Nhạnnói.hắnnghỉ ngơi trong tư duy nàng, vốn dĩ là trời xanh mây trắng,đãbị thay đổi, Tư Mã Tiêu ở trong đầu nàng thấy cảnh tượngmộtđám người g·i·ế·t heo, con heo bị trói, kêu đến kinh thiên động địa.
Đâykhôngthể trách Liêu Đình Nhạn, trừ chuyện mấy ngày hôm trước, nàng ấn tượng sâu nhất chính là lúc mấy tuổi ở nông thôn nhà bà ngoại nhìn thấy cảnh g·i·ế·t heo, cảnh tượng đó mang đến cho nàng bóng ma thơ ấu có thể so với lúc trước nhìn thấy Tư Mã Tiêu g·i·ế·t người, tiềm thức của nàng kháng cự g·i·ế·t người, cho nên ngọn nguồn ác mộng liền biến thành g·i·ế·t heo.
Tư Mã Tiêunóihai câu, cũngkhôngnóinhiều, xẹt qua những đệ tửnóinóicười cười đầy mặt vui mừng. Đám đệ tử đókhôngnhìn thấy vực sâu dưới tiên phủ nguy nga, vẫn tự hào mà chờ mong, mà thảo luận nghi thức tế lễkhônglâu sau đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúng ta là tiên phủ đệ nhất, môn phái nào dámkhôngcho chúng ta mặt mũi, nghi thức tế lễ trăm năm trước, ta còn nhớrõBộ Vân Tông đưa lễ vật, làmộtconkhôngPhượng,khôngbiết năm naysẽđưa cái gì……” (đọc tại Qidian-VP.com)
Biểu tình khó coi của Tư Mã Tiêu rốt cuộc mềm mạimộtchút,hắnkéo tay Liêu Đình Nhạn, hônmộtchút lên cổ tay nàng, buông nàng ranói: “điđi.”
Tư Mã Tiêuđilên, cây cầu này cũngkhôngđơn giản, mỗi khihắnđiramộtbước, quanh thân chính làmộttrận linh khí kích động, sương mù sôi trào muốn chui vào thân thểhắn, giống như có sinh mệnh.điởkhôngtrung lạithậtgiống nhưđiở đáy nước, muốn nhúc nhích đều thập phần gian nan.
Bây giờ Liêu Đình Nhạn đại khái làđãcách khá xa, Tư Mã Tiêu lần thứ hai có động tác, lần nàyhắnđivề phía trướcmộtbước,khôngcòn lực lượng khống chế, dưới chân phát ra tiếng vỡ răng rắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao cũng là địa bàn của chưởng môn Sư Thiên Lũ, dù bọn họkhôngmuốnđichủ phong Thái Huyền, màđithứ phong Thái Vi, Liêu Đình Nhạn vẫn có chút lo lắng. Tư Mã Tiêuthìkhông,hắngiống như dạo vườn nhà mình, vừađicòn ngẫu nhiên giới thiệu vài câu với nàng.
Tư Mã Tiêu dừng lại liếc nhìn nàngmộtcái, rất là kỳ quái, “Bình thường nàng cònkhôngphải là như vậy.”
Quả nhiên lớn lên tựa như lợn rừngnhỏmọc cái mũi, lôngtrênngười màu đen, ục ục uống nước ở bên đầm.
Liêu Đình Nhạn ôm cái gối ngọc, nhớ tới thơ ấu từng xemmộtbộ phim truyền hình xuyên qua rất hot, trong đó cũng có cái gối ngọc, quên mất tên gì. Vào ban đêm nàng liền thử cái gối này,khôngcộm người như nàng nghĩ, gối còn rất thoải mái, quả nhiên cũng thực hiệu quả.
“Cái gối đầu này hữu dụng như vậy, sao chính chàngkhôngcần?” Liêu Đình Nhạn vuốt hoa văn điêu khắctrêngối ngọc, cảm thấy nhìn có vẻ giống như lợn rừng có cái mũi to.
Liêu Đình Nhạnkhôngđể ý đến chuyện bên ngoài, nhưng nghe thấy Tư Mã Tiêunói, lại nhìn biểu tình củahắn, trong lòng nàng cũng đoán được. Phỏng chừng lúc trướchắnnóimuốn làm chuyện gì, chính là có quan hệ với cái nghi thức tế lễ này.
Liêu Đình Nhạn: “……” Chàngnóilời này, takhôngcó cách nàonóitiếp.
hắncó được năng lực đặc thù và lực lượng cường đại, tương tự, cókhôngít pháp bảo, linh dược đều vô dụng vớihắn.
Tư Mã Tiêu vẫnkhôngcảm thấy mình muốn Liêu Đình Nhạn g·i·ế·t người có cái gìkhôngđúng, nhưnghắnlại cũng cảm thấy có chút hối hận…… Đây còn là lần đầu tiênhắncảm nhận được “Hối hận” là cảm giác gì, thập phần mới lạ, làmộtloại dày vò hoàn toàn khác với đau đớntrênthân thể.
Nàng thu lại tóc của mình: “Ta còn chưa chải đầu! Ta còn chưa thay quần áo!”
Liêu Đình Nhạn cảm giác tổ tông giống như là dẫn ngườiđidạo siêu thị, dù nàngkhôngmuốn mua, cũng muốn mang chút đồđi. Thịnh tìnhkhôngthể chối từ, vẫn là câunóikia, tớiđãtới, nàng cũng muốn nuôi dưỡng sủng vật lông xù xù giảm áp lực, đành cam chịu,đitheo Tư Mã Tiêumộtđường vào chỗ sâu trong Thái Vi sơn.
Liêu Đình Nhạn thẳng thắnnói: “khôngđược, ta chỉ cảm thấy chúng nó lớn lênkhôngđángyêucho nênkhôngmuốn nuôi.”thậtlà nhân gian chânthật.
Liêu Đình Nhạn đứng tại chỗkhôngbiếtđãxảy ra cái gì, nghe thấy Tư Mã Tiêunói: “Nàngđivề trướcđi, mấy ngày nữa cũngkhôngcần ra cửa, bất luận cái gì phát sinh cũngkhôngcần bước vào trung tâm nội phủmộtbước, chờ ta trở về.”
Ngọn núi này nhìn qua cũngkhônghiếm lạ, chỉ là linh khí quá mức đầy đủ, phân chia ra các khu vực, mỗimộtkhu vực đều nuôi các loại thú bất đồng. Liêu Đình Nhạn muốn xem Mộng Mô, ở chỗ nàykhôngtính là linh thú thực trân quý, làm tổ ở bênmộtbờ đầm.
Tư Mã Tiêu: “Là Mộng Mô.”
Tư Mã Tiêu a ra tiếng, “Lớn lên đẹp, nơi này có rất nhiều, nàng chọn mấy con mang về.”
Tư Mã Tiêu thấy nàng khôi phục tinh thần, cũng thả lỏng chút, từ trong lỗ mũi hừ ramộttiếng, “Đối với ta vô dụng.”
Liêu Đình Nhạnhiệntại nhìn cái gì đều cảm thấy giống heo, nhìn Tư Mã Tiêu cũng vậy. “Vì sao ởtrêngối ngọc này khắc lợn rừng?”
Tư Mã Tiêu vươn tay ra hiệu bảo nàng đứng tại chỗ,hắnđivề phía khe núi,đirất chậm,đivài chục bướcthìdừng lại. Liêu Đình Nhạn thấyhắnvươn tay về phía trước tìm tòi mơ hồ, đầu ngón tay đột nhiên co rút. Cùng lúc đó, gió chung quanh giống như ngừng lại, tiếng chim hót cũngđãbiến mất.
Liêu Đình Nhạn mở to mắt, trước dán cái mặt nạ cho mình. Tuy rằng nhân sĩ tu tiênsẽkhôngbởi vìmộtđêmkhôngnghỉ ngơi tốt mà lưu lại quầng thâm mắt, nhưng nàng vẫn cảm thấyhiệntại mìnhthậtmỏi mệt, mặt sờ lên cũngkhôngthủy nộn nữa.
Tư Mã Tiêu mặt mày thực đậm nét, lại bởi vì làn da quá trắng, dung mạo cả người liền có vẻ đặc biệt khắc sâu, nhất là khi nhíu mày trầm ngưng, khí thế có vẻ thực sắc bén. Giống nhưđangtự hỏi cái gì có liên quan đến đạisựsinh tử tồn vong.
Quanh thân Tư Mã Tiêu bao trùmmộtngọn lửa màu đỏ đậm, sương mù màu trắng xạnh đụng vào ngọn lửa liền co rúm lại, thối lui, phát ra tiếng huýt gió tinh tế.
“Làm mộng đẹp vui vẻ sao?” Tư Mã Tiêu hỏi nàng.
“Làm sao……”
Tư Mã Tiêu nhìn mấy chỗ đềukhôngquá vừa lòng, đột nhiên hỏi: “Nơi nàykhôngcó rái cá?khôngbằng nuôi mấy con rái cá.”
Liêu Đình Nhạnđãmấy ngàykhôngăn cái gì, bình thường mỗi ngày nàng đều phải phí thời gian ăn hai bữa, có đôi khi tinh xảo, có đôi khi phong phú, có đôi khi hứng thú tới, nàng còn tự mình làm.hắncòn nhớrõcómộtlần nàng làm món gì gọi lẩu, ăn xong cả phòng đều nồng nặc mùi.
Trong đầuhắnhình như cả ngày tuần hoàn tiếng kêu g·i·ế·t heo.
Hai người tiếp tụcđitheo sơn đạo, tới bênmộtvách núi, vách núi bên này có thác nước vớimộtmảnh dây leo, nở hoa năm cánh giống hóa cúc. Liêu Đình Nhạn tùy tay háimộtđóa, gió núi vừa thổi, thổi hoa trong tay nàng về phíamộtkhe núi sâu trong rừng.
Liêu Đình Nhạn cự tuyệt trongmộtgiây đồng hồ: “không.”
Đệ nhất tiên phủ,thậtsựđãđứng ở đỉnh cao lâu lắm, tất cả mọi người đương nhiên cảm thấy mình so với những người ‘ bên ngoài ’ đó cao quý hơn. Chẳng phân biệt trời đất bốn phương, chỉ phân trong ngoài Canh Thần Tiên Phủ.
Liêu Đình Nhạn che lại mặt nạ của mình: “?”
Liêu Đình Nhạn dư vịmộtchút giấc mộng, trong mộng bạn bè và người thân nàng tưởng niệm đềuđangcười với nàng, mọi người ồn ào nhốn nháo, thúc giục nàng cắt bánh kem.mộtcái bánh kem đặc biệt to, đặc biệt ngon, hết thảy đều rất hài hòa —— trong mộng hiển nhiên có vẻ tô cho đẹp, mẹ nàng mới luyến tiếc mua bánh kem to như vậy cho nàng, ba nàng cũngsẽkhôngcười hòa ái như vậy, emgáicàngsẽkhôngngoan ngoãn gọi nàng là chị, bạn bè trời nam biển bắc càngsẽkhôngtụ hội như vậy.
Liêu Đình Nhạnđãlâukhôngchú ý bên ngoài, lúc này ra cửa nàng pháthiệncàng tới gần trung tâm nội phủthìcàng náo nhiệt. “Gần đây có đạisựgì? Sao lại náo nhiệt như vậy?”
Liêu Đình Nhạn cự tuyệt.
Tư Mã Tiêu ôm nàng đếntrênngười.
Tư Mã Tiêu: “Taykhôngđiđến là được, cái giá nướng BBQ của nàngthìkhôngcần mang, Mộng Mô da dày thịt cứng,khôngthể ăn.”
Liêu Đình Nhạn mơ thấy sinh nhật, ở bên các bạn bè thân thíchđãlâu, ănmộtđống lớn bánh kem bơ. Nàng tỉnh lại liền cảm thán, “đãlâukhôngăn bánh kem bơ.” Cũngđãlâu chưa gặp thân nhân bạn bè.
Tư Mã Tiêu: “Mặc dù là người hay là s·ú·c sinh, lúc chỉ còn lạimộthai con, đương nhiên là trân quý.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.