Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Center ra mắt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Center ra mắt


Rốt cuộc Liêu Đình Nhạn cũng thấy dễ chịu hơn, cả cơ thể ấm áp, tìm lại được giấc ngủ tuyệt vời của mình.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy có vẻ đầu óc của vị tổ tông này có vấn đềthật, giờ y vẫn cònđangnóitiếng người đấy à? Sao nàng lại phải muốn g·i·ế·t y? Nàng cũng chỉ làmộtcon cá muối vô tội thôi, tu vi thấp thế này, điên hay sao mà muốnđigiết y? Chẳng lẽ y có chứng vọng tưởng người bị hại? Bị giam ở đây khả năng là do tu luyện nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma cũngkhôngchừng.

Liêu Đình Nhạn cứng mặt, lắc đầu phun ra hai chữ: "khôngmuốn." Đây lại là cái câu hỏi kiểu gì thế này?

Nàng vẫnđangnóitiếng người đấy à? Hồi trước y nghenóima tu ở Ma vực thường xuyên phá hỏng đầu kẻ khác. Lúc ấy còn tưởng rằng đó là tin đồn, là do bọn chính đạo thêu dệt nên, mãi tới tận bây giờ y mới thấy. Nghênh ngang chạy đến chỗ y nghỉ ngơi? Chỗ này của y như đầm rồng hang hổ, ngay cả mấy lão già ở Canh Thần Tiên phủ còn chẳng dám đến, phàm là những kẻ bình thường ở Ma vựcthìchả ai muốn đến đây thả lỏng cả.

khôngbiết sao y lại thấy hứng thú, nâng mặt nàng lên nhìnmộtcái.

Hắc xà làmộtcon rắn đenkhôngđược thông minh cho lắm, tuy rằng nó rất sợ Tư Mã Tiêu, cũng biết y làmộtchủ nhân cẩu bức, thế nhưng nếu nó có gặp khó khăn gìthìcũngsẽtìm đến y đầu tiên.

Nóđãsống nhiều năm như vậy rồi, người cho nó ăn, trừ Tư Mã Tiêu rathìcũng chỉ có Liêu Đình Nhạn mà thôi. Sau này nó còn muốnđicọ nước nữa, nên lần này mới mạo hiểm mang ngườiđanghôn mê tới tháp trung tâm

Miệng Liêu Đình Nhạn lại tiếp tụckhôngkiểm soát được: "Ta thấy cũng được thôi, dù sao ta c*̃ngkhôngđánh lại ngài."

Đại hắc xà lại lắc đầu, giống như chỉ biết lắc đầu thôi vậy. Tư Mã Tiêu bực bội, mắng nó: "Cái gì cũngkhôngbiết mà còn dám vác đến trước mặt ta, mi muốn c·h·ế·t à."

Vốn là Tư Mã Tiêu nghĩ mìnhsẽnghe được mưu ma chước quỷ gì đó, kết quả lại nghe được câu trả lời chẳng liên quan tí gì. Y sững sờ, khó được mà lộ ra vẻ mặt bất ngờ,khôngnhịn được hỏi lạimộtlần nữa, kết quả Liêu Đình Nhạn vẫn trả lời y vậy.

Liêu Đình Nhạnkhônghề hay biết mìnhđangbị tổ tôngkhôngthíchnóiđạo lý này chê. Vốn là nàng ngấtđirồi mà vẫn cảm thấy người lạnh căm căm, đặc biệt là lúc đầuthìbụng đau quằn quại, khikhôngđau nữa lại bắt đầu tỏa ra khí lạnh, giống như cómộttảng băng ở trong bụng, lạnh buốt cả người. Nhưng mà bỗng dưng miệng nàng nếm được cái gì đó rất ngọt, ngay sau đó làsựấm áp ùa vào trong cơ thể.

Sau đó y nhận ra, quảthậtkẻ nàyđãkhôngsao, chỉ là nàngkhôngtỉnh dậy mà ngủ thiếpđiluôn, lại còn ngủ... rất ngon nữa, nếu lắng tai còn nghe thấy cả tiếng ngáy khò khè.

Thế là nàng ù ù cạc cạc trở thành đồng nghiệp của đại hắc xà, đồng thời cũng trở thành người đầu tiên thành công đến phục vụ tổ tông trong cả nữ đoàn.

Ha... Ngươi bị bệnh trung nhị à?

Hẳn là mấy năm gần đây Ma vựcđãsuy tàn đến mứckhôngcó đượcmộtgian tế nào ra hồn nữa, cái loạikhôngcó chí tiến thủ thế này mà cũng dám dùng, còn chẳng tích cực bằng cái đám ở Canh Thần Tiên phủ kia.

Y đútmộtgiọt máu cho Liêu Đình Nhạn. Động tác nhét tay vào mồm nàng hoàn toàn là do thói quen, dù sao bao nhiêu năm rồi, mỗi lần y cho rắn ăn là toàn làm thế, chỉ là chưa kịp phản ứng rằng người khác rắn, răng người vô dụng đến nỗi cònkhôngđâm rách nổi ngón tay của y.

Liêu Đình Nhạnkhônghề muốn, nhưng tổ tôngđãnóilàkhôngđược phép phản đối. Ông ta giờđanglà sếp tổng đè đầu cưỡi cổ nàng, vì mạng sống, xã s·ú·c đành thỏa hiệp. Sếp bắt nàng sửa bản thiết kế mười lần, nàng cókhôngmuốnđichăng nữathìvẫn phải xách môngđisửa, tổ tông bắt nàng tới phục vụ, sao nàng dámkhôngnghe.

Liêu Đình Nhạn suýt nữathìcho y xem cảnh ngỗng kêu tại trận. Nàngkhônghề biết chuyện gìđangxảy ra, chỉ mơ màng nhớ mình đau bụng kinh quá nên ngấtđi,khôngphải, hình như chẳng phải là đau bụng kinh, làm gì có kinh nào sạchsẽthế được. Giờ tại sao nàng lại ở tháp trung tâm của lão tổ tông thế này?

"Mi vác ả tới đây làm gì?"

Tâm cơ thâm sâu như thế, quả là xứng với cái mặtyêudiễm tiện hóa kia.

Tư Mã Tiêu càng thấy hoang mang hơn: "Sao ngươi lạikhôngmuốn g·i·ế·t ta?"

Nàng nhìn thấy cái cửa sổ sát đấtđangmở toang ra đằng sau lưng lão tổ tông, khung cảnh bên ngoài chứng minh cho nàng biết mìnhđangở nơi đây, chỉ là nàngkhônghiểu tại sao mình lại đến đây được, chẳng là nửa đêm mộng du bò lên à.

Tư Mã Tiêukhônghề thấy ngạc nhiên, nâng lênmộtngón tay, chỉ vào mi tâm của nàng, hỏi lại: "Trả lời ta, ngươi đến đây làm gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Bởi vìkhôngoánkhôngcừu, vô duyên vô cớ."

Mặt Tư Mã Tiêu biến sắc, hắc xà nằm bên cạnh rụt đầu lại, nếu như nó có tai, chắc giờ này nóđãquay tít như chong chóng tre rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu chờmộtlát, y định khi người tỉnh lạisẽhỏi vài vấn đề, ấy thế mà đợi cả buổi rồi màkhôngthấy nàng tỉnh lại. Sao lại thế, chẳng lẽ máu y cònkhôngtrị được chút Ma Độc cỏn con này? Nàng hẳn phải tỉnh lại ngay lập tức chứ.

Liêu Đình Nhạn thấy mình sốngkhôngnổi nữa, c·h·ế·t chắc rồi.

Chương 6: Center ra mắt

Dưới ánh mắt đầy khó lường của y, nàng buông đuôi áo của tổ tông ra, phủi phủi, rồi sau đó thành khẩn nhận sai: “Sư tổ thứ tội.”

Liêu Đình Nhạn: "..." Éc??? Hình như đâyđãlần thứ hai vị tổ tông này bảo nàng to gan rồi, nhưng mà y nhìn kiểu ra mà ra thế? Nếu nàng to ganthật,thìlúc nàyđãkhôngthấy buồnđicầu rồi.

Liêu Đình Nhạn tâm cơ thâm sâuyêudiễm tiện hóa cuối cùng cũng tỉnh lại, mở mắt ra thấy vị tổ tông g·i·ế·t người như ngóeđangcúi xuống nhìn mình. Cái cảnh này để lại bóng ma cho nàngkhôngthua gì cái hôm nửa đêm canh ba tỉnh dậy thấy đại hắc xà há mõm nhìn mình dạo trước, vậy nên phản ứng của nàng c*̃ng rất chân thực, ôm ngực hítmộtngụm khí lạnh, cái ngụm khí lạnh kia rất to, tiếng hít khí cũng rất vang dội.

Liêu Đình Nhạn: Á á a a a cái gì đây! Tôiđangnóicái gì thế này! Chắc chắn là do con Khỉ này bày trò, thế giới huyền huyễn hại tôii! Giờ còn có cả loại buffnóithậtnày tồn tại nữa hả!

Tư Mã Tiêu chẳng thèm để cái trò vặt này của Ma Vực vào mắt, cũng chỉ là ít thủ đoạn khống chế người mà thôi. Nếu y muốn giải quyếtthìcó đầy cách, nhưng y chọn phương pháp đơn giản nhất.

Chỉ là y ngẫm nghĩmộtlúc, lại thấy kẻ này rất là khó lường, chỉ sợ còn thông minh hơn cả đám ngu xuẩn ấy. Ảkhôngchỉkhôngtới trước mặt y tìm c·h·ế·t, mà lại cònâmthầm mua chuộc con rắn ngu này, có lẽ chuyện hôm nay cũng là do ả cố tình sắp xếp mà ra, đúng là đủ lươn lẹo.

Tư Mã Tiêu nhìn cái vẻ mặt mộng bứckhônghề giống giả bộ của Liêu Đình Nhạn, ánh mắt lạnh lẽo. Ykhôngthích những kẻ diễn dở tệ, nhưng diễn tốt như này, y lại càng ghét hơn, chỉ muốn siêu độ ả luôn cho đỡ bức, thế là y phát ra câu hỏi tử vong: "Ngươi là đến đây làm gì?"

Tay Tư Mã Tiêu giơ lên, rồi lại thong thả buông xuống: "Ngươi muốn ta g·i·ế·t, ta lạikhôngthích g·i·ế·t đấy."

Giống nhưmộtđội binh sĩđangxông lên tiêu diệt hếtsựlạnh lẽo trong bụng nàng. Chẳng những thế mà còn đánhmộtmạch đến căn cứ chính, tập trung lại chỗ lạnh nhất ở ổ bụng, ngọn lửa lạnh lẽođangphách lối ở đó lập tức bị khí tức ấm áp này chèn ép,nhỏdầnnhỏdần rồi cuối cùng bất động.

Đại hắc xà bị chủ nhân cẩu bức ném ra bên ngoài, đập cái rầmmộtcái xuống đất, lập tức héo. Gan c·h·ó của nó còn chưa to đến mức lởn vởn cạnh Tư Mã Tiêu thêm nữa, chỉ đành lặng lẽ bò lênmộtcây cột gần đó, để lại Liêu Đình Nhạn bất tỉnh nhânsựnằm dưới mặt đất.

Liêu Đình Nhạn: "..." Phải trả lời thế nào bây giờ, ta là công dân lớn lên trong xã hội pháp trị, thế giới quan chúng ta vốnkhônggiống nhau cảm ơn.

Đại hắc xà lắc đầu, chẳngrõlàkhônghiểu haykhôngbiết.

Dù con s·ú·c sinh nuôi đượcmộtkhoảng thời gian đánh bạo bò đến xè xè mấy tiếng, phản ứng của y cũng chỉ là phiền chán giơ tay quẳng nó ra ngoài.

Nhưng mà Tư Mã Tiêu lại chẳng tốt bụng đến thế, danh hào của y là Từ Tàng đạo quân, là domộtcon lừa trọc đặt cho, nghe rất nực cười, đời này của y chẳng có gì là liên quan đến cái chữ “Từ” này cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu ngồi ở đó, giống ymộtcon rắnđangsăn mồi ——khôngphải là loại rắn giả như đại hắc xà, mà là loài rắn độc đáng sợ. Y dùng giọng điệu nhưmộtgiây sau là cuồng sát nàng khen ngợi: "Gan nhà ngươi cũng to đấy."

Liêu Đình Nhạn: "Đến điều hòa áp lực giữa làm việc và nghỉ ngơi, buông lỏng thể xác tinh thần."nóitóm lại là: nghỉ phép.

Vị tổ tông có vấn đề về thần kinh này tư duy rất ngoắt ngoéo, lúcthìmuốn g·i·ế·t, títhìchẳng muốn g·i·ế·t nữa, màkhôngchỉkhônggiết, y lại còn bảo với Liêu Đình Nhạn: "Ngày mai ngươi qua đây hầu hạ."

Vạch miệng Liêu Đình Nhạn ra, nhétmộtngón tay vào trong miệng rồi sờ vào răng nàng... Y bỗng dừng lại, mặt đầy khó lường rút tay về, kéo hắc xàđangnằm bên cạnh lại rồi dùng cách y hệt vạch miệng rắn ra, quen đường quen lối đụng vào răng rắn để nó cứa vào tay mìnhmộtcái, sau đó mới rút tay ra tùy tiệnnhỏmộtgiọt vào mồm Liêu Đình Nhạn.

Tư Mã Tiêu bỗng kéo Liêu Đình Nhạn dậy, bàn tay lạnh lẽo vuốt bụng nàng, tư thế nhưđangchuẩn bị cứu người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xem ra kẻ nàykhôngphải gan lớn, mà là tâm lớn. Tư Mã Tiêu nhớ đến cái hôm nhìn thấy nàng tắm nắng ngủ trưa, trông dáng vẻ còn thảnh thơi hơn cả y, nét mặt càng thêm phần cổ quái. Ma Vực muốn cài người vào đây là rất khó khăn, cái kẻ trăm phương nghìn kế đưa vào... lại là cái dạng này ư?

Liêu Đình Nhạn căng thẳng, sợ sệt kéo cái chăntrênngười mình lên. Cái chăn... Là đuôi áo của tổ tông.

Trong đầu nàng lớn tiếng phun tào, ngoài miệng lạinóilít nha lít nhít, thầmthìtrả lời vấn đề của Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu nhìn nàng diễn, mặt tựa tiếu phi tiếu, thầm nghĩ: Kỹ xảo cũng khá đấy, trông rất chân thực.

Sát khítrênngười Tư Mã Tiêu tỏa ra: "Ví như bây giờ, vô duyên vô cớ,khôngoánkhôngcừu, ta muốn g·i·ế·t ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Nhưng y vẫn thấy nghi ngờ, thế làđiđến cạnh Liêu Đình Nhạn, nhấc cằm của nàng lên, ghé mắt mình lại gần: "Ngươikhôngmuốn g·i·ế·t ta?" Nếu như là người của Ma Vực, nhiệm vụ duy nhất của nàng chắc cũng chỉ là cái này.

Nét mặt của Tư Mã Tiêu bỗng thay đổi, dường như yđangnhớ lại chuyện gì đókhôngtốt, thần sắc hơi dữ tợn: "trênđời này, muốn g·i·ế·t người,khôngcần oán thù, cũng chẳng cần duyên cớ."

Hắc xàkhôngbiết chủ nhân buồn vui thất thường này của nó lại định làm gì, đành dè dặt nằm gọnmộtbên trông theo.

Vì sao lạikhôngmuốn g·i·ế·t y? Bởi vìkhôngoánkhôngcừu, vô duyên vô cớ.

Tư Mã Tiêu suy nghĩ cẩn thận, gật gù lộ ra vẻ tán thưởng: "khôngtồi."

"Ả làm cái gì, sao mi lại muốn cứu ả?"

Tư Mã Tiêu rất tin vào năng lực của mình, dưới sức mạnh của huyết mạch y,khôngai có thểnóidối trước mặt y. Chí ít là kẻ trước mặt nàykhôngthể được, vậy nên nàng tađangnóithật. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắc xà run lẩy bẩy, sợ y lại nổi điên.

Hắc xàđangvắt vẻotrêncái cột vui vẻ trườn tới.

Liêu Đình Nhạn lưỡng lựmộtlúc, cuối cùng trả lời theo đáp án tiêu chuẩn,nói: "Đệ tử đến để phụng dưỡng sư tổ ạ."

Liêu Đình Nhạnnóixong lập tức cảm thấy bất lực, cái buffnóithậtnày bao giờ mới hết thế, hãy để cho nàng cómộtcơ hội để xin thađiđượckhông? Nếu nghe câu này xong, con rùa này cho nàngmộtchưởng siêu sinh sớmthìkhôngnói, nhưng nếukhôngchếtthìnàng vẫn muốn tranh thủ cơ hội nhặt mạng về.

mộtlúc sau Liêu Đình Nhạn mới mơ màng khôi phụcmộtchút ý thức, chỉ cảm thấy xung quanh lạnh quá, thế là co ro kéo "tấm thảm" bên cạnh lại trùm lên người, sau đó lạikhôngđộng đậy gì nữa.

Tư Mã Tiêu quay lại nhìn nàngmộtlần nữa, cảm thấy ả gian tế của Ma Vực này đúng là gan to bằng trời, ngay cả áo choàng của y mà cũng dám kéo.

"Tới đây." Câu này lànóivới hắc xà.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Center ra mắt