Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60: Song tu không bằng cắn thuốc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Song tu không bằng cắn thuốc


Sư Nhạn nằm ởtrêngiường phía trước cửa sổ, nhìn kiến trúc ngoài cửa sổmộtmảnh trắng xóa. Trắng che trời lấp đất, nếu có thể sơn chút màu lam, chính là phong cách Địa Trung Hải, có lẽ còn có thể giả mạomộtchút thị trấnnhỏtrắng xanh nổi tiếng [Editor: Santorini, Hy Lạp]. Làmmộtdu dân mất việc thất nghiệp, vậyhiệntại nàng thể có được cảm giác nghỉ phép càng thêm nồng hậu.

Nàngkhôngbờ bến suy nghĩ chút lung tung rối loạn, hưởng thụ cuộc sống cái gì cũngkhônglàm, chỉ nằm tiêu xài thời gian xa xỉ.

khôngtrung nơi xa bỗng nhiên xuấthiệnmộtchút màu đen, màu đen này càng bay càng gần, cuối cùng dừng ởtrêncửa sổ khắc hoa mộc lan.

Làmộtcon chimnhỏmàu đen tinh xảo, chỉ lớn bằng bàn tay, hai mắt như hạt đậu nhìn chằm chằm Sư Nhạn, như làđangngắm kỹ nàng, Sư Nhạn cùng với con chim này nhìn nhau trong chốc lát, hoài nghi mình nhìn ra hơi thở trí tuệ trong mắt con chim.

Nàng từ bànnhỏbên cạnh lấy ramộtmâm hạt dưa, thứ này ở Ma Vực kỳthậtkhônggọi là hạt dưa, nhưng Sư Nhạn cảm thấy hương vị rất giống, sau đó nghe ‘ma chủ phu nhân’ gọi thứ này là hạt dưa, từ đó ở Đông thành sửa tên, trực tiếp gọi đó là hạt dưa.

Sư Nhạn bóc hai hạt dưa cho chim ăn, cái mỏ đen của con chim mổ lên khung cửa khắc hoa mộc lan, phát ra tiếng cạch cạch. Nó ăn xong hai hạt dưa, Sư Nhạn lại định sờ đầu nó, nó liền bất động cho sờ.

Sư Nhạn bócmộtít hạt dưa, cho chim ăn trong chốc lát. Hình như là ảo giác, nàng cảm thấy con chim này ănmộtít hạt dưa, thân mìnhđãmượt màkhôngít. Từ phía sau nàng bỗng nhiên vươn ramộtcái tay tái nhợt, cái tay tóm con chim tròn vo lôiđi.

Sư Nhạn quay đầu, nhìn thấy Tư Mã Tiêu bóp mỏ con chim đen. Sau đó con chim ở trong tayhắnhóa thànhmộtđám hắc khí, lại biến thànhmộttrang giấy màu đen.trênmặt giấy còn cómộtđống nhân hạt dưa,khôngkhác gì vừa rồi lúc con chim ăn vào.

Sư Nhạn mơ hồ nhìn thấytrênmặt giấy bị hạt dưa che khuất viết hai hàng chữ.

Sư Nhạn: “……” Nguyên lai là bồ câu đưa thư?

Tư Mã Tiêu quét đống hạt dưa vào lòng bàn tay, mở ra đặt ở trước mặt Sư Nhạn,mộttay khác cầm tờ giấy xem,nói: “Maâmđiểu, dùng để truyền tin, còn có thể vận chuyểnmộtít đồ vậtnhẹ.”

Vừa rồi nó nghe lời là bởi vì ởtrênngười Sư Nhạn cảm giác được hơi thở củahắn, mổ hạt dưa là bởi vì nó cho rằng đó là ‘tin’ muốn nó đưa.

Sư Nhạn yên lặng ăn đống hạt dưa còn nguyên nhân. Thầm nghĩ chim nàythậtlợi hại, lấy tu vi của nàng, cũngkhôngnhìn ra kỳthậtcũngkhôngphải là chim.

Tư Mã Tiêu xem xong tin tức, gấp tờ giấy viết thư màu đen hai lần,khôngbiết thế nào lại biến nó thành hắc điểu, đặt trong lòng bàn tay Sư Nhạn.

“Thích? Cầmđichơiđi.”

Sư Nhạn sờ sờ lông chim hắc điểu bóng loáng trong tay, nhéo nhéo cái bụng tròn xoe, cảm thấy xúc cảm này có chút mỹ diệu, đáng tiếckhôngphải chimthật.

“Buổi chiều mang nàngđigặpmộtngười.” Tư Mã Tiêu ngồi ởmộtbên nhìn nàng chơi trong chốc lát mớinóinhư vậy.

“Ak.” Sư Nhạn phi thường thànhthật, thái độ giống như ở trước mặt Sư Thiên Lũ.

Tư Mã Tiêu đứng dậyđirồi. Nhưng Sư Nhạn biếthắnkhôngđixa, hình như chỉ ở chung quanh chỗ nào đó nhìn nàng, cho nên nàngthậtsựcảm thấyhắngiống mèo, thói quenâmthầm quan sát cũng giống. Bất quá Tư Mã Tiêu che dấu hơi thở rất giỏi, Sư Nhạn cũngkhôngbiết mình làm thế nào có thể chuẩn xác cảm giác đượchắnở gần bên cạnh.

Nàng coi nhưkhôngpháthiện, còn con chimnhỏngoan ngoãn, chờ nó tới thời giansẽtự động tan thànhmộtmảnh bụi mù.

Sau đókhôngđến chốc lát, ngoài cửa sổmộtđám hắc điểu bay qua, đàn hắc điểu này ở trongmộtmảnh thế giới màu trắng có vẻ dị thường bắt mắt, hơn nữa chúng nó đều như có mục đích, vòng quanhmộttầng baymộtvòng rồi dừng ở trước cửa sổ lớn Sư Nhạn mở ra, cơ hồ đậu đầymộtkhung cửa khắc hoa mộc lan bên ngoài.

Bộ dángkhôngkhác bồ câu, tiếng kêu ku ku ku, chỉ là màu sắc bất đồng. Lúc này Sư Nhạn cẩn thận quan sát, xác định đây làmộtđám chimthật.nóithậtnàng ở chỗ này nằm mấy ngày cũng chưa thấymộtcon chim nào dám tới gần cấm cung của Tư Mã Tiêu,hiệntại đàn chim đột nhiên xuấthiện, phỏng chừng cũngkhôngphải là tự bay tới.

Phỏng chừng là đại lão thấy nàng muốn cho chim ăn, liền xuamộtđám tới cho nàng chơi, phương diện này vị đại lão Ma Vực nàythậtsựcó cẩn thận hoàn toàn bất đồng với thanh danh thân phận. Đường đường là ma chủ, chu đáo như vậy sao?

Sư Nhạn nghĩkhôngsai, ở phía dưới cấm cung,mộtma tướng có thể sử dụng ma vật và mãnh thú, mặt vô biểu tình triệu hoán loài chim vô hại lại đángyêuở phụ cận tới đây. Nàng, trước nay triệu hoán đều là loại thú hung tàn ăn thịt người, nàng cũng chỉ thích triệu loại nào hung tàn,hiệngiờ là lần đầu tiên trong đời này triệu hoán loại vậtnhỏ,thậtlà cảm giác toàn thân đềukhôngdễ chịu.

Nhưng màkhôngcó cách nào, ma chủ có lệnh, chỉ có thể con mẹ nóđilàm.

Sư Nhạn cho chim ănmộtbuổi sáng, tới buổi chiều, nàng nhìn thấymộtđám người đưa thứ gì vào cấm cung, tiếp theo Tư Mã Tiêu tới dắt nàngđigặp người.

Người là người quen,côcôSư Thiên Độ lúc trước nàng từng gặpmộtlần.

Vịcôcônày bị chế trụ, độngkhôngthể động,trênngười mang vết thương, hung hăng trừng các nàng.

Chânthậtcầm tù: Nhốt ở trongkhônggiannhỏ,khôngcó tự do thân thể,khôngănkhônguống, bị đánh thực thảm, giống Sư Thiên Độ. Giả dối cầm tù: Muốnđichỗ nào là có thểđi, muốn ăn gì là có thể ăn, còn có người trăm phương nghìn kế làm nàng vui vẻ, giống Sư Nhạn.

Sư Thiên Độkhôngthểnói, nhưng bà ta muốnnóiđều ở trong ánh mắt, Sư Nhạn nhìn ra bên trong viết hai chữ đại đại phản đồ. Sư Nhạn nhìncôcôtình cảm plastic này, do dự nhìn Tư Mã Tiêu bên cạnh. Tuy rằng nàngkhôngnóichuyện, nhưng Tư Mã Tiêu giống như bị chọc giận,hắnnổi giận liền rơitrênngười Sư Thiên Độ.

Giữa trán Sư Thiên Độ bị Tư Mã Tiêu hung hăng vồmộttrảo,hiệnramộtchút vầng sáng mờ mịt giãy giụa, Sư Nhạn cả kinh, hoài nghi đây là hồn phách người, nàng tới thế giới nàyđãnhiều năm, vẫn là lần đầu tiên thấy hồn phách chânthậttrảo ra từ nhân thể, có chút bị ấn tượng khắc sâu từ lâu.

Tư Mã Tiêu bắt lấy tay nàng, nắmmộtcái ấn vào vầng sáng vặn vẹo kia.

Sư Nhạn trong đầu nghĩ đến mấy chữ ‘lục soát hồn’, liền cảm giác thị giác nháy mắt có biến hóa, rất nhiều hình ảnh xuấthiệngiống đèn kéo quân, ngay sau đó lại như bị người ta k*ch th*ch mà nhanh chóng biến mất, thực nhanh ngừng ởmộtđoạn hình ảnh. Sư Nhạn pháthiệnđoạn hình ảnh này, có chính mình.

Hình như là ở trong cung điện nào đó, bên ngoài có vườn hoa, trong phòng cũng tráng lệ huy hoàng,mộtít người vây quanh nàng, như muốn bắt nàng, cuối cùng xácthậtnàng bị bắt, còn là Sư Thiên Độ động tay.

Bọn họnóinàng làmộtnữ nhânkhôngcó tác dụng, lạinóinàng được Tư Mã Tiêu bảo hộmộtđường mang về, khẳng định có thể uy h**p Tư Mã Tiêu,nhẹnhàng mang nàngđi, đưa tớimộtđịa phương gọi là Thái Huyền phong. Rất nhiều người chuyển động ở trước mắt nàng, nàng còn thấy huynh trưởng Sư Chân Tự thường xuyên cho nàng tiền tiêu vặt,hắnphụng mệnh trông coi nàng.

Bọn họ đều gọi nàng là Liêu Đình Nhạn, màkhôngphải Sư Nhạn.

Hình ảnh lại chuyển, Sư Nhạn nhìn thấy Sư Thiên Độđivàomộtchỗ kỳ quái, nhìn thấy lão cha Sư Thiên Lũđangđánh nhau với Tư Mã Tiêu, nhưngrõràng ông ta đánhkhônglại, bị ép liên tục lui về phía sau, nơi nơi đều là lửa, hỏa tương phun trào che trời lấp đất.

Tư Mã Tiêukhônghề cố kỵ mà trào phúng, lại bịmộtcâu của Sư Thiên Độ bức cho thay đổi sắc mặt.

“Nữ nhân bên cạnh ngươi kia, cũng ởtrênThái Huyền phong, chúng ta c·h·ế·t, nàng cũng phải cùng c·h·ế·t theo!”

Tiếng cười của Sư Thiên Độ giống như thế giới tận thế, nổ mạnh cùng hỏa tương trong đất khô cằn trước mắt, làm người ta có chút loá mắt.

Sư Nhạn cảm giác trước mắt tối sầm, rồi khôi phục thanh tỉnh, cũngđãđược Tư Mã Tiêu ôm ở trong ngực, đầu dựa vào trước ngựchắn.

“Tu vi bà ta cao hơn nàng, ta mang nàngđilục soát hồn, nàng cũng chỉ có thể thừa nhận hình ảnh ngắn ngủi.” Tư Mã Tiêu ngón tay lạnh lẽo ấn ở huyệt Thái Dương nàng, vững vàng nâng đầu nàng.khôngbiếthắnlàm gì, Sư Nhạn cảm thấy mình lập tức tốt hơn rất nhiều, cảm giác đau đầu cũng dần dần biến mất.

Nàng từ trong lòng ngực Tư Mã Tiêu nhìn ra, thấy ánh mắt Sư Thiên Độ vẩn đục, nước miếng giàn giụa, tựa hồđãkhôngcòn thần trí.

Lục soát hồn làmộtthuật bá đạo, nếukhôngphải người thi thuật so với người bị thi thuật có tu vi cao hơn rất nhiều, làkhôngthể thành công, hơikhônglưu ý còn có khả năng bị phản phệ, kẻ bị lục soát hồn,nhẹthìngu dại, nặngthìhồn phi phách tán. Chính Sư Nhạn còn chưa từng nghenóicó thể mang theo người khác cùng lục soát hồn, loại thao tác cao cấp nàykhôngkhỏi quá nghịch thiên!

“hiệngiờ tin tưởng ta?” Tư Mã Tiêu hỏi nàng.

Sư Nhạn gật đầu: “Ta tin tưởng ta là Liêu Đình Nhạn.”

Trong lòng nàngâmthầmnhẹnhàng thở ra, má ơi còn may lão cha Sư Thiên Lũ táo bạo cùng sinh sống nhiều nămkhôngphải cha ruột. Nghĩ như vậy nguyên lai Liêu Đình Nhạn đó cũngkhôngphải quá đáng thương, tốt xấu gì cha ruộtkhôngphải cái loại người muốn cho nàng làm pháo hôi,khôngngừng giáo huấn nàng cừu hận.

Tư Mã Tiêu nhìn nàng nửa ngày, nhìn đến mức Sư Nhạn cảm thấy sau lưng mình dựng cả lông. Bọn họ rời khỏi nơi này,đitrênhành lang dài của cấm cung, Tư Mã Tiêu ngẫu nhiên dùng ánh mắt như suy tư gì nhìn nàng: “Nàng hình như vẫnkhôngtin mình là Liêu Đình Nhạn.”

Liêu Đình Nhạn chính sắc: “khôngcó, tathậtsựtin tưởng mình là Liêu Đình Nhạn.” Xem xem, nàng còn tự sửa lại tên.

Tư Mã Tiêu đột nhiên nở nụ cười: “Nàng đương nhiên là Liêu Đình Nhạn, nhưnghiệntại ta bắt đầu hoài nghi, Liêu Đình Nhạnkhôngphải nàng.”

Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình hẳn là nghekhônghiểu.

Tư Mã Tiêu: “Bắt đầu từ khi ta gặp được nàng, nàng chính là cái dạng này, mặc kệ tên gọi là gì, ta đềusẽkhôngsai nhận.”hắnlại đột nhiên thở dài, “Tasẽkhôngnhận sai, bởi vì ta thông minh, mà nàng nhận sai, ta cũngkhôngkỳ quái.”

Liêu Đình Nhạn: “……”? Mẹ ngươi? Ngươinóithêm câu nữa ta liềnkhôngthèm làm Liêu Đình Nhạn này.

Tư Mã Tiêu: “Nàng biết vì cái gì tasẽkhôngnhận sai sao?”

Liêu Đình Nhạn giả cười: “Vì cái gì?”

Tư Mã Tiêu coi nhưkhôngnghe thấy nàng ở trong lòngđangmắng mình,mộtngón tay gõ lên trán nàng, thần thái phi thường đương nhiên mà ngạo nghễ: “Bởi vì chúng ta là đạo lữ, phần ấn ký này ở thần hồn nàng. Nàng cho rằng ta là ai, chẳng lẽ đến thần hồn còn nhận sai, dùhiệngiờ nàng ở trong thân hình khác, ta cũng có thể nhận ra nàng.”

Liêu Đình Nhạn sửng sốt, trong lòng có chút luống cuống. Cái gì, hồn phách? Thân thểkhôngphải của nàng, nhưng hồn phách là của nàngkhôngsai, đại lãonóivậy có ý tứ gì?

Tư Mã Tiêu nghe ở trong lòng nàng hô to ổn địnhkhôngcần hoảng hốt, cười đến càng thêm ý vị thâm trường, “Nàng cảm thấy vì cái gì nàngkhôngcó ác ý với ta? Nàng hẳn là có thể cảm giác được, trong ý thức nàng ỷ lại ta, thân cận ta, dù lúc trước cònkhôngbiết chân tướng, tiềm thức của nàng cũng càng nguyện ý tin tưởng ta. Bởi vì tư duy của nàng còn nở đóa hoa thuộc về ta.”

Tư Mã Tiêu cảm thấy bộ dánghiệntại của nàng có chút giống như lúc biến thành rái cá, bị người ta đột nhiên đè gáy, thần vận cứng đờ.

Cơ sở thao tác về tư duy, thần hồn này đó, Liêu Đình Nhạn vẫn biết. Bởi vì biết, nàng mới bắt đầu cảm thấykhôngổn. Có phải nàng quá chắc hẳn phải vậy mà cứng rắn rơi vào chuyện cẩu huyết thế thân mất trí nhớ? Loại thế giới huyền huyễn này, hồn phách so với thân thể càng cao cấp, đại lão này vừa mới còn suýtthìtaykhôngtúm hồn phách từ trong thân thể người ta ra. Xem quamộtmàn này, nàngkhôngchút nghi ngờ đại lão cũng có thể túm hồn phách mình ra khỏi thân thể.

Đại lão như vậy,sẽkhôngpháthiệnra bạngáimình đổi tim?

khôngđược,khôngthể lại suy nghĩ nữa, còn nghĩ liền phải thoát đơn.

Tư Mã Tiêu cười lau mồ hôitrêntrán cho nàng, dường như vô tình đặt ngón tay ởtrêncổ nàng, hỏi nàng: “Có phải thực hoảng hốt haykhông?”

Liêu Đình Nhạn giả cười đều cườikhôngnổi, nàng xácthậtcảm thấy có chút hoảng, mấy ngày này nàng có bao nhiêu đúng lý hợp tình mà ở trong lòng lớn tiếng bức bức ‘ Liêu Đình Nhạn và Trâu Nhạn ta có cái quan hệ gì ’,hiệntại càng có bấy nhiêu hoảng.

Nàng đột nhiên cảm giác mấy ngày nay ăn ngon uống tốt ngủ say, là Tư Mã Tiêu nhìn nàng thân hãm địch doanhkhôngdễ dàng, cho nên riêng đưa ra để nàng nghỉ ngơi tử tế,hiệnnàng nghỉ ngơi tốt,hắnliền bắt đầumộtlần tính sổ.

Tư Mã Tiêu: “Mấy ngày này nàng nghỉ ngơi tốt, có chuyện xácthậthẳn nên giải quyết.”

Liêu Đình Nhạn trong lòng cả kinh, nghĩ thầm quả nhiên!

Tư Mã Tiêu ghé sát vào nàng, ấn hai vai nàng, ở bên tai nàng trầm giọngnói: “Thay nàng khôi phục tu vi.”

Liêu Đình Nhạn: “……” Ngữ khí ái muội như vậy, ta nghĩ tới chuyệnkhôngquá hài hòa như là song tu gì đó. Vốn dĩ dựa theo phương pháp cơ bản, chữa thương phổ biến dựa vào song tu, đây là câu chuyện tìnhyêutiêu xứng ở thế giới huyền huyễn!

Nhưng nàng còn chưa chuẩn bị tốt, triết học chung cực ‘ta là ai?’ còn chưa biếtrõràng! Trong não Liêu Đình Nhạn là trận gió lốcmộtđám hình ảnh hai người tr*n tr**ng trong bụi hoa, song chưởng tương tiếp chữa thương. Lúc lấy lại tinh thầnđãpháthiệnTư Mã Tiêu đỡ cây cột to bên cạnhđangcuồng tiếu.

Liêu Đình Nhạn: “……” Ta lần đầu tiên biết tính hướngyêuthích của mình có thể là loại hình như vậy.

Nàng bất động thanh sắc não bổmộtđường màu vàng, nghe bên cạnh nam chính trong nãođihai bước phụtmộttiếng, giống như Cừu Điên.

Cuối cùng…… chữa thương thế nhưngkhôngphải dựa vào song tu, mà là cắn thuốc.

Tư Mã Tiêu ngồi ở đối diện nàng, bày ba hàng bình thuốc từ cao đến thấp,nói: “Ănđi.”

Bên trong mỗi lọ cómộtviên thuốc, đổ ra còn tưởng là trân châu huân hương, muốn nuốt cả viên to như vậy, cảm giác có thể sặc c·h·ế·t người.

Liêu Đình Nhạn nhìnmộtđống lớn bình thuốc, nghĩ thầm, phải nuốt nhiều thuốc như vậy, cònkhôngbằng song tu đâu.

Tư Mã Tiêu đẩy ngãmộtcái chai, để nó lăn đến trước mặt Liêu Đình Nhạn,nói: “Ngọt.”

Người này tuy rằng ăn cái gìkhôngquá kém chọn, cái gì cũng thích ăn, nhưng đắngthìnàng tuyệt đốikhôngăn. Là cái đồ lười sợ đắng, lại sợ đau, còn sợ mệt.

Liêu Đình Nhạn: “……” A, lừa trẻ con à, đan dược đều thực đắng, mấy năm nay ta uống nhiều thuốc như vậy.

Tư Mã Tiêu lại đẩy ngãmộtcái chai, thong thả ung dung sửa sửa tay áo mình, “Đan dược phẩm cấp tối cao đều ngọt.”

Phảikhông? Liêu Đình Nhạn bán tín bán nghi, thử ănmộtviên.

Thế nhưng ngọtthật!

Nàng cũngkhôngbiết, mấy vị luyện dược sư đứng đầu Ma Vực, vì thỏa mãnyêucầu của ma chủ vô cớ gây rối, trong thời gian ngắn ngủn đem đan dược làm ra vị ngọt, thiếu chút nữa sầu rụng hết tóc.

PS: Sủng quá à!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Song tu không bằng cắn thuốc