Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61: Nàng là như thế này, ta cũng là như vậy
Nàng tìm được đồ vật tốt hơn, như là thứ trước kia thường dùng,mộtcái gương,khôngbiết dùng thế nào, nàng đùa nghịchmộtchút rồi đặt ở bên cạnh, lại tìm ra mấy cái ngườinhỏbằng gỗ, sau lưng ngườinhỏviết con số Ả Rập 1,2,3,trênmặt còn vẽ icon trạng thái.
Khi đó nàng làm sao nghĩ được,mộtngày kia, nàng có thể nhanh chóng khôi phục tu vi đỉnh cấp như vậy, chỉ ănmộtít dược giống đường mà thôi, toàn bộ quá trìnhkhôngcó đau đớn, thậm chí còn muốn lại có thêmmộtít viên đường. Cómộtloại thuốc viên còn gợi lên hồi ức thơ ấu, chính là khi cònnhỏănmộtloại đường hoàn là vắc-xin phòng bệnh màu trắng, hình như gọi là đường hoàn tuỷ sống gì đó?
Oa —— trước kia ta thực kiêu ngạo a. Quả nhiên, câu ca từ kia thế nhưng còn hát ra, bị thiên vị đếnkhôngsợ hãi?
(Tiêu phiênâmlà jiāo, bắt đầu bằng J; Nhạn phiênâmlà Yàn, bắt đầu bằng Y)
Liêu Đình Nhạn cảm thấy,hắnđangchọc mình tức giận rồi lại nhảy ngang ra, cứ thế lặp lại.khôngphải, ngươi nàyyêuthích cái gì a? Thiếu người mắng sao?
Tư Mã Tiêuthậtsâu nhìn chăm chú nàngmộtcái, lệnh cho người đưa tất cả nhóm dược sư chế thuốc viên tới.đangvội vàng luyện đan dược, nhóm dược sư đành phải vẻ mặt đau khổ buông đồ trong tay, trọc đầuđigặp ma chủ.
“Cái này ăn quá ngon, còn nữa sao?” Liêu Đình Nhạn l**m l**m môi hỏi.
Dược sư: “???”hắnrốt cuộc phản ứng lại, ma chủ tìmhắnkhôngphải luyện đan dược, là làm đường hoàn. Đại khái là bởi vì đời này chưa từng tiếp nhận nhiệm vụ đơn giản như vậy,hắnthậtlâu cũng chưa lấy lại tinh thần, tựa hồ có chút hoài nghi nhân sinh.
Nhẫn này,thậtsựkhôngthể tùy tiện đưa tặng, trước kia nàng chuẩn bị thứ này là muốn đưa cho ai,thậtrõràng, nhưng hình như còn chưa kịp đưa,khôngbiết là ngượng ngùng hay là chậm trễ.
mộtvị dược sư ổn ổn tâm thái đứng ranói: “Ma chủ,mộtviên giải thanh hoàn đủ để đánh tan tòa bộ đan độc và ứ khí năm xưa, lão hủ luyện chế giải thanh hoàn này nhiều năm, đánh giá dược hiệu tuyệtkhôngsai! Phu nhân ănmộtviên là đủ rồi!”
hắnrất ít có thời khắc bình tĩnh như vậy, đặc biệt là trong những ngày mấtđiLiêu Đình Nhạn, làmhắnhoảng hốt cảm thấy so với 500 năm ở Tam Thánh sơn còn dài lâu hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái thế giới huyền huyễn này cũngkhôngcó thói quen tình lữ phu thê đeo nhẫn đôi, ở chỗ này nhẫn cũngkhôngbị đặt cho loại ý nghĩa này. Liêu Đình Nhạn phun ra nuốt vàomộtchút, “khôngcó gì, hình như là đồ vật trước kia của ta.”
Nàng lại chậm rãi rút ngăn kéo kia ra, nhìn bên trong,trênvải nhung màu đỏ đặt hai cái nhẫn.mộtngăn bên trong đặt hai cái nhẫn,mộtlớnmộtnhỏ, khắc hoa văn đơn giảntrênvòng nhẫn, bên trong nhẫn lại khắc chữ cái tiếnganh, cái lớn là J, cáinhỏlà Y.
Liêu Đình Nhạn trong lòng có chút cảm động, nghĩ thầm, đây là cái suất diễn sủng cơ gì, cũng quá hưng sư động chúng rồi.
Sau đó Liêu Đình Nhạn liền có đường hoàn ănkhônghết, những người Ma Vực này tặng đồ đều đại khí,khôngphải dùng sọt đựng chính là dùng cái rương to, mang theo cảm giác dũng mạnh ‘cầmđiăn cho no’.
Nàng mang theo ánh mắt hoài nghi với chính mìnhđivào giấc ngủ, trước khi ngủ Tư Mã Tiêunóicho nàng, chờ nàng ngủ rồi tỉnh, tu viđãhoàn toàn khôi phục.
hắncúi người ghé sát vào nàng, “Bởi vì…… thực nhanh nàngsẽtự mình pháthiện.”
“Sao vẫn có thể ngủ như vậy.” Tư Mã Tiêu thấp giọng lầm bầm lầu bầumộtcâu, lẳng lặng nhìn nàng, tươi cườitrênmặt chậm rãiđãkhôngcòn.
Liêu Đình Nhạn răng rắc cắn đường hoàn trong miệng. Tư Mã Tiêu rất gần nàng, nghe được thanhâmnhai đường kẽo kẹt kẽo kẹt, khóe môi xốc xốc lêntrên.
Tư Mã Tiêu nhìn nàngmộtcái, thay đổi đề tàinói: “Cái thanh đan độc đan hoàn đó, làm nhiềumộtít tới đây.”
Liêu Đình Nhạn mặt vô biểu tình nhai đường hoàn,khôngmuốn lạinóichuyện cùng thẳng nam này. Ngươi trả cho ta ký ức thơ ấu! Trả cho tamộtmảnh nỗi nhớ quê!
Nàng nhìn Tư Mã Tiêu đeo cái nhẫn lớntrêntay, ngón giữa thích hợp nhất,hắnliền đeo lên ngón giữa, sau đó lại tự nhiên đeo cái nhẫnnhỏlên ngón út.
……
Má ơi.
Tư Mã Tiêukhôngchút nào để ý: “Vậy luyện chếmộtít giải độc đankhôngcó tác dụng dược hiệu, nhưng hương vị giống như đan hoàn này.”
Đông thành lạnh và khô ráo làm Liêu Đình Nhạn sinh sống ở Hạc Tiên Thành nhiều năm cảm thấykhôngkhoẻ, cho nên cung điện của nàngkhônggiống bên ngoài, có trận pháp bảo vệ, ấm áp như xuân, Liêu Đình Nhạn còn ngẫu nhiênsẽchủ động thêm hơi ẩm.
Liêu Đình Nhạn che lại mặt mình,khôngnỡ nhìn thẳng mà dùngmộtcon mắt nhìn hình vẽ xấu xítrênbút ký, tựa hồ có thể xuyên qua những bút tích lung tung rối loạn cảm nhận được tâm tình lúc đó.
Liêu Đình Nhạn: “……” A a a!
Tìm ramộtcái hộp trang sức, là cái hộp trang sức có năng lực tồn trữkhônggian, tuy rằng thể tích cất chứakhônglớn, nhưng rút ra mười mấy ngăn kéo, đều để đầy các loại trang sức xinh đẹp.
Liêu Đình Nhạn: “…… A?” Đột nhiênnóiSư Thiên Lũ làm gì?
Nàng giống như thấy quỷ, trừng mắt nhìn tay mình.
Sau đó chính nàng cũng ở Hạc Tiên Thành tìm người xem, tuynóicó thể khôi phục, nhưngyêucầumộtsố tiền thuốc men khủng khiếp, còn phải thỉnhmộtđại năng tu vi so với nguyên bản của nàng cao hơnmộtcảnh giới, đả thông linh mạch bị thương ứ nghẹn cho nàng. Lúc ấy nàng vừa nghe khoản phí đó, tính tính tiền lương, nghĩ lại Sư gia suy tàn đến đây, liền quyết định cả đời làm Hóa Thần kỳ.
Notebookkhôngphải nhật ký nàng tưởng tượng, mà làmộtquyển bút ký học tập ghi lại thuật pháp tu tập tâm đắc, chữ viết đương nhiên cũng rất quen thuộc, nàng tự mình viết, chữ giản thể, cái loại chữ c·h·ó bò viết thực tùy tiện này, người bình thường đều nhìnkhônghiểu, nàngkhôngphải nằm bòthìkhôngviết ra được, phỏng chừng cũng chỉ chính nàng có thể nhận ra.
Bất quá, tuy rằng mắng chửi người, nhưng thấy thế nào cũng cảm thấy tràn đầymộtloạiyêuthích, muốnnóicòn xấu hổ. Y ô ô ô sao lại cảm thấy thẹn như vậy?
Liêu Đình Nhạn: “……” Vậy ngài còn rất tự tin đó, chính ta cũngkhôngbiết.
Tư Mã Tiêu lại nga nga nga cười rộ lên, bàn tay mang nhẫn đưa đến trước mắt cho nàng xem: “Thấy sao?”
“Nàngđangxem cái gì?” Tư Mã Tiêu lần thứ hai lặng lẽ xuấthiệnở phía sau, cũng phát ra câu hỏi tử vong với nàng.
Liêu Đình Nhạn dừng động tác nhai đường lại, đôi mắt đuổi theo tayhắn, bằng hữu? Động tác củaanhkhôngkhỏi quá tự nhiên?anhsờ làm gì? Tôi cònkhôngxác định chúng ta là bạn trai bạngáiđâu.
Các loại đồ ăn đồ dùng đều có, bao gồm ăn, mặc, ở,đilại, cơ hồ tất cả đồ vật cần thiết, được phân loại, quả thực chính là kho hàng lớn. Đó đều là trước kia mình để vào? Sao lại giống sóc trữ quả hạt.
Dù sao cũngkhôngphải tự mình vất vả tu tới cấp bậc đó, vẫn phải học được thấy đủ, Hóa Thầnđãlà rất đủ dùng rồi.
mộtngày này buổi sáng,trênkhôngtrung cấm cung cuốn lênmộtmảnh u ám, sau đó hạ tuyết. Đây là bởi vì linh lực hội tụ quấy mâytrênbầu trời, cho nên mới có trận tuyết khó được này.
Liêu Đình Nhạn: “……” Cómộtchút thẹn thùng khónói.
Tư Mã Tiêu v**t v* ngón tay nàng, “Bởi vì nàng là như thế này, ta cũng là như vậy.”
Xem ra trước kia, ta cùng với Tư Mã Tiêu là chân ái a.
Tư Mã Tiêu cũng nếmmộtviên đường hoàn, sâu kín nhìn nàngmộtlúc lâu, “Sớm hay muộn ta cũng phải bắt Sư Thiên Lũ g·i·ế·t cho thống khoái.”
Liêu Đình Nhạn: “……” A a a a a a a a!
Quả thựckhôngthể tưởng tượng.
“Khẩn trương như vậy, hai cái vòngnhỏnày có vấn đề gì?” Tư Mã Tiêukhôngnhanhkhôngchậm hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn bưng kín mặt,khôngquá nhẫn tâm tiếp tục nghe nữa.
Làm Sư Nhạn mấy năm, bởi vì thân thể này bị tổn thương, nàng thựcsựăn chút đan dược rất đắng. Ban đầu lúc ấy, người cha giả Sư Thiên Lũnóivới nàng, tu vi của nàng muốn khôi phục đến đỉnh thực khó khăn, chỉ sợ cả đờikhôngthể trở lại Luyện Hư kỳ. Vì thế, chỉ cho nàngmộtít đan dược chữa thương, làm cho tu vi ổn định ở Hóa Thần kỳ,khôngđến mức rơi xuống nữa.
Lại nghe thấy Tư Mã Tiêu chỉ vào nàng tức giận hỏi những dược sư đó: “Nàng ăn những đan dược đó xong, vì sao nhìn càng ngốc hơn!” Hỏi đến phi thường tình chân ýthật, phẫn nộ cũng là chânthậtphẫn nộ…… Bởi vì thế này, mới càng làm cho người ta phẫn nộ.
Buổi tối này Liêu Đình Nhạn ngủ đến đặc biệt sâu, Tư Mã Tiêu ngồi ở bên cạnh nàng, bắt lấy nàng, niết cánh tay, niết chân, xoa bụng, ấn ngực…… Đương nhiên là vì phối hợp dược hiệu đả thông linh mạch bị thương ứ trệ, tóm lại lăn qua lộn lại xoa cho nàngmộtlượt, Liêu Đình Nhạn cũng chưa tỉnh.
Tư Mã Tiêu ngồi ở bên nàng, nângmộtchân, cánh tay đặt bên mặt chống đầu, là tư thế thực tùy tiện, “Nàng biết vì sao takhôngvội giải thích thân phận với nàng sao.” Vừanói,mộtcái tay khác sờ lên bụng nàng, nhéo nhéo.
Liêu Đình Nhạn nuốt nước miếng.
Liêu Đình Nhạn nhìnhắnđeo hai cái nhẫn, mặt vô biểu tình,khôngchỉkhôngcảm thấy thẹn thùng, còn cảm thấy nai con nhảy loạn trong lòng mình hình như vừa ngã xuống vực sâu c·h·ế·t thẳng cẳng.
Lôi tay nàng nhìn trong chốc lát,hắncúi đầu khẽ hôn lên ngón tay mang nhẫn, giương mắt nhìn nàng: “Ta biết, trước kia nàng thích ta,hiệntại cũng vậy, nàngsẽỷ lại ta, tin tưởng ta, vẫn luôn muốn làm bạn cùng ta.”
Liêu Đình Nhạn: “Ừ, thấy rồi.” Nhìn thấy ngươi cái đồ ngốc thẳng nam này đeo hai cái nhẫn, cũng đeo luôn cái nhẫn của ta, cònkhôngvừa tay.
Tư Mã Tiêu: “Mấy năm nay, nàng hẳn cũngkhôngđược ăn thứ gì ngon.”
Nàng yên lặng gấp hạc giấy lại, thuận tay đặt sangmộtbên, tiếp tục tìm kiếm.
Nàng quen thuộc với tu vi Luyện Hư kỳ, liền pháthiệntrong cơ thể mình cómộtkhônggian sáng lập. Lúc trước nàngẩnẩncó cảm giác, nhưng tu vi hạ xuống Hóa Thần kỳ, nàngkhôngmở đượckhônggian Luyện Hư phong bế kia, cũngkhôngquá hiểurõrốt cuộc sao lại thế.hiệntại nàng có thể cảm giácrõràng, cũng có thể mở ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn vừa tỉnh lại, nhìn tuyết lớn bay tán loạn ngoài cửa sổ, ngồi dậy chạy đến bên cửa sổ thăm dò nhìn ra bên ngoài, sau đó nàng mới ý thức được những linh lực hội tụ ởtrêntuyết ngoài cấm cung là bởi vì chính nàng.
Liêu Đình Nhạn: “……” Mẹ ngươi?! Ta tuyên bố ngươiđãmất bạngái. Mặc kệ trước kia có phảiđãtừng haykhông,hiệngiờ đềukhôngphải.
Tư Mã Tiêu liền cười lắc đầu, lấy xuống chiếc nhẫnkhôngthích hợptrênngón út, kéo tay Liêu Đình Nhạn, đeo lên cho nàng.
Đông thành sáng sớm và ban đêm, đều là thời gian lạnh nhất,trênkiến trúc màu trắng ngẫu nhiênsẽngưng đọngmộtít sương, đợi thái dương nhô lên, sương nhanh chóng hòa tan tiêu tán,mộttia hơi nước cuối cùngsẽtan ở trongkhôngkhí.
Chương 61: Nàng là như thế này, ta cũng là như vậy (đọc tại Qidian-VP.com)
thậtgiống như ở nhà pháthiệnmộttầng hầm ngầm bí mật, Liêu Đình Nhạn hứng thú bừng bừng bắt đầu tìm kiếm đồ vật bên trong.
Nàng thu liễmmộtchút linh lực vô ý thức phát ra, dựa vào bên cửa sổ nhắm mắt nhìn vào bên trong. Cảm giác hoàn toàn bất đồng với Hóa Thần kỳ, lượng biến sinh ra chất đổi, làm nàng cảm thấyhiệntại mình có thể đánh bại hai mươi nàng trước đây.
Lật vài tờ, nàng nhìn thấy ở bêntrênmình vẽ rùa đen, vẽ đùi gà, khoai chiên, trà sữa, vẽ chút đồ lung tung rối loạn, đây đại biểu cho họckhôngkiên nhẫn, cho nên làm việc riêng. Lại đến mặt sau còn có viết tên mình giống như luyện chữ, Trâu Nhạn cũng có, Liêu Đình Nhạn cũng có, còn có Tư Mã Tiêu, dùng hình vẽ tìnhyêukhôngquá quy tắc vòng lên cái tên Tư Mã Tiêu.
Được được được, chohắnđeomộtmình. Saokhônglàm thêm mấy cái chohắnđeo đủ mười ngón tayđi?
Nàng còn lấy ra hạc giấy từ notebook đó, ôm dự cảm nào đónóikhôngrõ, Liêu Đình Nhạn mở hạc giấy ra nhìn nhìn, bên trong viết mấy chữ “Tư Mã Tiêu đại móng heo xú ngốc bức”.
Người gỗnhỏđặt ởmộtbên, tiếp tục lật, nhảy ramộtquyển đại từ điển thần tiên ma quái thuật pháp bách khoa toàn thư dày như vậy, còn có cái notebook thô ráp tự mình đóng, có cái khóa, cái khóa này là cái trận phápnhỏ, cần đưa vào mật mã. Liêu Đình Nhạn thử sinh nhật của mình, nghe tiếng khóa mở.
A…… Đâykhôngphải icon trạng thái trước kia ta thường dùng sao. Liêu Đình Nhạn cảm thấy càng thêm luống cuống,khôngphải, người trước kia dámyêuđương cùng đại lãothậtlà ta sao? Ta còn có lúc điếu như vậy sao?
Ngón tay tái nhợtkhôngcó huyết sắc kéo lênmộtsợi tóc bên má Liêu Đình Nhạn, chậm rãi cuộnmộtvòng, sợi tóc dài lại từ trong tayhắnrơi xuống.
Xong rồi, là ta, lúc trước dũng sĩyêuđương cùng đại lão Tư Mã Tiêu thế nhưng là ta!thậtlà ta?!
Nàng túm cái tay đặttrênbụng,khôngcho người ta ước lượng thịttrênbụng mình, Tư Mã Tiêu cũngkhôngthèm để ý, thuận tay lại sờ tay nàng, xoa xoa ngón tay nàng.
Ma chủ triệumộtđám người bọn họ luyện chế đan dược cho vị phu nhân thần bí này, mỗi ngườimộtloại, nếu những người còn lại đều làmộtviên thấy hiệu quả, đan dượchắnchế lại cần ăn nhiều như vậy mới hiệu quả, mặt già này củahắnđể vào đâu!
Chỉ có cái ngăn kéonhỏnhất khóa lại, vẫn là mật mã sinh nhật của mình trước kia. Liêu Đình Nhạn lôi ngăn kéo đó ra nhìn, lại nhanh chóng đẩy về, bởi vì quá mức dùng sức mà phát ramộttiếng phanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu amộttiếng, “Nhìn qua, như là đưa cho ta.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.