Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13


Trong bóng đêm mờ ảo khi bình minh chưa sáng rọi, cửa phòng biểu ca mở ra, hắn thoáng khựng lại rồi cất bước đi về phía ta.

Thôi! Cơn giận trong lòng ta dần dần dịu đi. Hắn là công tử sinh ra trong gia đình giàu sang phú quý, làm sao hiểu được khao khát tiền bạc của hạng tiểu dân như ta?

Thẩm ma ma cũng đau lòng nói:

“Lần này ngủ quá lâu rồi, giờ tỉnh dậy không ngủ nổi nữa.”

Dưới ánh sáng mờ nhạt của bình minh, khuôn mặt biểu ca dần dần trở nên rõ ràng giữa khoảng lặng kéo dài.

“Nhưng ta không ngờ, vì kiếm tiền mà muội lại liều mạng đến mức này!”

“Huống chi, chúng ta đã cùng nhau trải qua bao chuyện, huynh đối với ta, có lẽ phần lớn chỉ là cảm động mà thôi.”

Chương 13: Chương 13

Di mẫu vội vàng trấn an, nhưng chợt nghĩ đến chuyện ta đã ngất xỉu mà vẫn lo lắng hòm tiền, tức giận đến mức sa sầm mặt mắng ta:

“Ta biết biểu ca không phải chim yến, chỉ chờ gió Đông thổi đến là sẽ cất cánh bay vút lên trời. Ta không muốn trở thành gánh nặng của huynh, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho di mẫu và Thẩm ma ma.”

“Còn có biểu ca… Còn có huynh, huynh bảo ta chờ, nhưng ta không muốn cả đời chỉ biết ngửa tay chờ đợi huynh.”

Thấy hai người thực sự lo lắng, ta không dám cãi lại, đành ngoan ngoãn gật đầu. Thấy ta nghe lời, di mẫu và Thẩm ma ma không nói thêm nữa, chờ ta ăn xong cháo, uống thuốc mới yên tâm rời đi.

“Biểu ca…”

“Muội đừng gọi ta là biểu ca!” Hắn dường như giận đến cực hạn, quay phắt đi đá mạnh vào giàn nho, bờ vai run lên vì kìm nén.

Ta đang mải tìm lời, nghe vậy thì sững lại, vô thức đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Phải, là ta thích tiền tài, thích vinh hoa phú quý! Ở kinh thành chẳng phải ta đã sớm nói rõ rồi sao? Nếu huynh có thể đưa ta vào cung thì bây giờ ta đã sống an nhàn sung sướng trong đó, chưa biết chừng ta có thể thổi gió bên tai để huynh sớm ngày quay trở về kinh rồi!”

Ta chợt hơi hối hận vì lời nói vừa rồi quá sắc bén, nhưng… (đọc tại Qidian-VP.com)

Câu nói ấy như châm một ngọn lửa, thiêu rụi tâm trạng bình ổn mà ta vừa mới vỗ về được sau giấc ngủ dài.

“Chỉ vì chút tiền này, muội nhất quyết liều cả mạng mình? Muội cứ như vậy hết lần này đến lần khác chà đạp tấm lòng của ta sao!”

“Muội nhất định phải kiếm tiền bằng được sao?”

Ta bò dậy đi vòng quanh phòng mấy lượt, thấy đầu óc thanh tỉnh, tứ chi khỏe khoắn, trong người lại tràn đầy sức lực. Gà trống nhà Oanh nương sát vách bắt đầu gáy sáng, trời sắp hửng đông.

Ăn xong, Hà thẩm đến thu dọn bát đũa, còn ép ta uống thuốc trước mặt bà. Ta bịt mũi nuốt xuống, sau đó lại ngủ một giấc đến tận đầu giờ Mão, nhưng tỉnh rồi thì không thể ngủ lại nữa.

Bàn tay ta vô thức siết chặt, cơn đau giúp ta lập tức trấn tĩnh.

Trong túi chỉ có vài đồng tiền đồng kêu leng keng, làm gì có tâm tư mà vướng vào chuyện phong nguyệt đây?

“Hừ… Là ta quên mất, muội vốn thích tiền tài, thích vinh hoa phú quý, làm sao có thể cam chịu cuộc sống thế này.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sao lại dậy sớm như vậy? Không ngủ thêm một lát ư?”

Ban đầu hắn còn nhẹ nhàng khuyên bảo, nhưng càng nói càng nhanh, càng nói càng kích động, cuối cùng trực tiếp buông lời trào phúng:

Ta hoàn toàn không hiểu ý hắn.

Biểu ca quay phắt lại, đôi mày nhíu chặt, nhìn ta bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Rất lâu sau, biểu ca khẽ cười giễu cợt, không nói một lời mà xoay người rời đi.

Có lẽ mấy ngày nay ta thực sự quá mệt mỏi, vừa nằm xuống đã thiếp đi. Đến bữa tối, Thẩm ma ma phải gọi ta dậy ăn trong phòng.

Gió ban sớm nhẹ lướt qua, trong đầu ta vang lên một tiếng “ầm” thật lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Di mẫu, hòm tiền đâu rồi? Mang về chưa ạ?” Ta cuống quýt hỏi, sợ rằng hòm tiền bị kẻ nào đó thừa cơ cướp mất.

“Ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, không cần lo lắng chuyện tiền bạc, chờ thêm một thời gian nữa! Nhưng muội cứ khăng khăng muốn bán lưu ly đông kiếm tiền… Được thôi, muội có việc để làm cũng tốt, ta có thể giúp muội hết khả năng của mình.”

23. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ừm, có tiền thì cớ gì không kiếm?”

Ta không trả lời, nhưng biểu ca không chịu từ bỏ, cứ kiên trì đợi ta mở miệng. Nhưng lúc này, ta không thể cho hắn đáp án mà hắn mong đợi, chần chừ một hồi, cuối cùng chỉ có thể nói:

Thì ra những ngày ta sống xa hoa trong phủ Anh quốc công, ngoài sự chăm sóc của di mẫu, còn có sự quan tâm đặc biệt từ biểu ca.

Di mẫu, Thẩm ma ma và Hà thẩm đều vây quanh giường, nhìn ta bằng ánh mắt lo lắng.

Ta vẫn cúi đầu trốn tránh, không muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà ngước lên, chỉ thấy trong ánh sáng rực rỡ của bình minh, sân nhỏ phủ một màu vàng kim lấp lánh.

“Thế còn tấm lòng của ta thì sao?” Hắn cười mà như khóc, lên tiếng hỏi.

“Ta muốn kiếm thật nhiều tiền, muốn sống những ngày thật tốt, còn muốn bảo vệ di mẫu và Thẩm ma ma hưởng tuổi già yên vui.”

“Khi còn ở phủ Anh quốc công, ta từng để muội thiếu tiền sao? Muội ăn gì, mặc gì, dùng gì, có thứ nào mà không phải do ta dụng tâm chuẩn bị? Bây giờ ta chẳng qua chỉ muốn muội đợi thêm một thời gian, chờ mọi chuyện sáng tỏ, nhưng muội lại không chịu tin ta.”

Hai người lặng lẽ nói mấy câu không quan trọng rồi cùng rơi vào trầm mặc, có chút lúng túng. Ta còn đang cố nghĩ xem nên nói gì, biểu ca bỗng mở miệng trước.

“Ta sẽ không từ bỏ. Bước tiếp theo, ta muốn đưa lưu ly đông vào tửu lâu của huyện Vân Thủy, còn muốn mở cửa hàng của riêng mình… Tiền ta kiếm được, một đồng cũng không để lọt.”

Ta khẽ đẩy cửa bước ra sân, định duỗi duỗi người cho giãn gân cốt sau một đêm dài. Ai ngờ vừa đi đến dưới giàn nho, liền nghe thấy tiếng cửa phòng phía Đông “két” một tiếng.

“Không sao không sao, biểu ca con cất giữ rồi.”

Khi ta tỉnh lại cũng đã nằm ở trong phòng mình rồi.

“Muội…!” Biểu ca nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến cực điểm. “Muội thật sự không thể nói lý! Cái miệng này của muội… Muội cứ thích đâm dao vào lòng ta như vậy, chứng tỏ từ trước đến giờ chẳng bao giờ để ta vào mắt.”

“Nằm xuống! Còn nhớ nhung hòm tiền nữa à? Trẻ tuổi mà chẳng biết quý trọng thân thể! Nếu con có chuyện gì, bảo ta làm sao ăn nói với mẫu thân con đây?”

“Bây giờ sức lực của ta chỉ có thể tập trung vào việc kiếm tiền.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13