Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Minh Nguyệt Sương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Chương 14
"Chi bằng hợp tác với ta, chúng ta chia bảy ba." (đọc tại Qidian-VP.com)
Biểu ca kéo tay ta lại, nhíu mày hỏi: "Không muốn cân nhắc thêm sao?"
Ta còn đang vô cùng kinh ngạc vì hắn biết thân phận của biểu ca, thì đã nghe người kia nhàn nhạt đáp lời:
"Huống chi, bán thạch lưu ly ở quầy hàng, càng về sau càng ít lợi nhuận."
Y phục của hắn là loại gấm thượng hạng ở Trì Châu, chậu hoa trà hắn ôm trong tay cũng có phẩm tướng rất đẹp.
"Aizz~" Lưu Tam Lang chợt lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ oan ức, "Thế tử gia, ta tuy là thương nhân nhưng tuyệt đối không phải gian thương."
"Nhìn thấy cây hoa phượng hoàng kia không? Gần đó nhà ta có một cửa tiệm, ba mặt có suối vờn quanh, cảnh sắc thanh tịnh nhã nhặn."
"Chia bảy ba thì không được, ta muốn chia đôi."
Cửa đóng sập lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai ngày sau, khi đã có sự đảm bảo từ cuộc điều tra của biểu ca, ta đến Tiên Khách Cư tìm Lưu Tam Lang để bàn chuyện hợp tác.
"Không dối gạt Thế tử gia, hai cửa tiệm đó, với địa vị hiện tại của ta trong nhà, ta không thể tự quyết được."
"Ta mời cô nương vào đó!"
24.
Ừm... cũng không phải không được.
Ta cẩn thận quan sát di mẫu, biểu ca, cùng Thẩm ma ma một vòng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô nương,... có một mối làm ăn... không biết cô có muốn làm không?"
Ta kinh ngạc. Đây chẳng phải đúng lúc ta muốn gì thì có thứ đó hay sao?
"Ta biết rồi, có tin tức sẽ sớm báo cho muội."
Ta không nghĩ người ta gọi mình, cho đến khi một người ôm theo một chậu hoa trà cao đến nửa thân người từ phía sau chạy đến, dừng ngay trước mặt ta.
"Nếu ta có thể làm chủ, đừng nói hai cửa tiệm đó, ngay cả cửa hàng trên đường Huyền Cơ ở Khúc Châu, ta cũng dứt khoát để cho Lý cô nương!"
Ta suy nghĩ một chút, chỉ về phía quán trà ven đường: "Qua bên đó nói đi!"
"Ta sẽ tặng thêm hai phương pháp làm thạch lưu ly đông mới lạ, không lấy bạc, coi như làm quà tặng cho công tử."
"Hơn nữa, tự mình đẩy xe bán thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Cho dù ngày càng có nhiều người đến mua, cô cũng không cung ứng nổi! Muốn kiếm tiền, chỉ có thể lấy số lượng bù giá thành."
"Vậy quyết định cửa tiệm này đi!"
"Con đồng ý sao?"
"Con vốn định hợp tác với tửu lâu để bán thạch lưu ly, giờ đệ nhất phú thương Khúc Châu đã tự tìm tới cửa, không có lý do gì để từ chối cả."
"Dù là chia đôi, nhưng ta không lấy tiền mặt mà muốn quyền sử dụng một cửa tiệm ở huyện Vân Thủy trong vòng ba năm."
Trong phòng vẫn không có động tĩnh. Khi ta nghĩ rằng biểu ca vẫn còn giận nên không muốn để ý đến ta thì cửa đột nhiên mở ra.
"Lần này cũng có mắt nhìn rồi, vậy mà cũng biết đến tìm ta hỏi trước."
"Đúng vậy!" Lưu Tam Lang gật đầu thật mạnh, nói: "Thạch lưu ly khó ở chỗ không phải cách làm, mà là ý tưởng."
"Rầm!"
Thành ý đã thể hiện đủ rồi. Thế nhưng sau bữa tối, khi ta báo tin này cho di mẫu, cả bàn đều ngạc nhiên.
Trong lòng ta không ngừng tính toán, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ chần chừ ngây thơ.
Từ xa thế này thì nhìn ra được gì chứ?
"Ngay cả thạch lưu ly nhiều màu, chỉ cần vài ngày là sẽ có người nghĩ ra cách làm."
Ta đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định chọn nơi này.
Người kia lại xua tay, chỉ về phía Túy Tiên Đường phía sau lưng hắn.
Lưu Tam Lang thoáng sững sờ, sau đó đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn ngó một hồi rồi ngoắc tay gọi ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được thôi!" Lưu Tam Lang vỗ bàn, sau đó lại có chút ngượng ngùng cười: "Ba ngày nữa ta sẽ rời khỏi huyện Vân Thủy, nếu cô nương nghĩ kỹ rồi thì hãy đến Tiên Khách Cư tìm ta."
Sắc mặt biểu ca thoắt cái trầm xuống, ta vội chen ngang:
Người dân huyện Vân Thủy và dân Nam Chiếu đều rất chuộng vị cay, mà thạch lưu ly lại thanh mát, trơn mềm, thích hợp nhất để làm dịu bớt vị cay.
Lưu Tam Lang nhún vai, vẻ mặt đầy thẳng thắn:
Trên đường đi, ta đã suy nghĩ rất nhiều cách mở lời. Nhưng đáng tiếc, ông chủ của Túy Tiên Đường mấy ngày nay đã rời đi Khúc Châu, không rõ khi nào mới quay về.
"Biểu ca, huynh có thể giúp ta tra xem thân phận của Lưu Tam Lang một chút xem có phải là thật hay không? Nhân phẩm hắn có đáng tin không?"
Trước cửa cây hoa phượng hoàng cành lá sum suê, suối nước róc rách chảy qua, cảnh sắc thực sự rất thanh nhã. Nhưng vì nằm cách con phố chính hơi xa nên mới được gọi là thanh nhã chứ còn gì nữa!
Chương 14: Chương 14
Sau khi ngoan ngoãn dưỡng bệnh ở nhà ba ngày, cuối cùng ta cũng thuyết phục được di mẫu cho phép ra ngoài đi dạo một chút. Vừa ra khỏi ngõ, ta lập tức thẳng tiến đến Túy Tiên Đường – tửu lâu lớn nhất huyện Vân Thủy.
“Vâng."
Ta kiên quyết muốn đi tận nơi xem xét, còn ghé nha môn tìm biểu ca đi cùng. Đến nơi mới thấy đó là một tiệm sách, phía trước rộng rãi, phía sau chia thành kho chứa hàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Man Man, có phải con đã có kế hoạch khác rồi không?"
25.
“Tới đây, Lý cô nương.”
"Còn nữa, sau này đừng gọi ta là biểu ca."
Chỉ có biểu ca, từ sáng hôm đó đến giờ, khi nhìn thấy ta vẫn luôn hờ hững xa cách. Trước khi đi ngủ, ta đến trước cửa phòng biểu ca, cách một cánh cửa, ấp úng nói ra ý định của mình.
Ta cũng đi đến bên cửa sổ.
Hắn còn đưa ta xuống lầu, đứng tại chỗ nhìn theo ta rời đi.
Bất đắc dĩ, ta đành rời khỏi đó, định đến Đức Xương Lâu xem thử tình hình như thế nào.
Vẫn là di mẫu hiểu ta nhất. Ta đơn giản nói sơ qua suy tính trong lòng, cam đoan hết năm nay sẽ dưỡng bệnh tử tế, sang năm mới bắt đầu kế hoạch mới, di mẫu lúc này mới gật đầu đồng ý.
"Vậy cửa tiệm trên phố trước huyện nha, tiệm tơ lụa Tường Ký và tiệm hương liệu chẳng lẽ đều là của người khác?"
"Chia đôi?" Lưu Tam Lang đặt chén trà xuống, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay dang ra. "Lý cô nương, chia bảy ba đã là ta rất chiếu cố cô rồi."
Xem ra là một người có tiền. Nhưng ta không ngờ rằng vị công tử nhìn có vẻ ngốc nghếch này lại là Tam Lang - con trai út của đệ nhất phú thương ở Khúc Châu.
Đó là một gương mặt vô cùng thanh tú, đôi mắt to tròn lấp lánh, trông có vẻ rất ngây ngô, nhìn qua chắc không quá hai mươi tuổi. Hắn một tay ôm chậu hoa trà, một tay chống eo, vừa th* d*c vừa nói.
"Cô nương! Cô nương... Cô nương chờ một chút!"
"Ta muốn về nhà bàn bạc với người trong nhà trước."
"Chỗ này thật sự là cửa tiệm tốt nhất mà ta có thể nhường lại rồi."
Thẩm ma ma là người đầu tiên ủng hộ: "Cũng tốt cũng tốt, như vậy sau này chỉ cần ngồi đợi thu tiền, đại phu cũng dặn phải để con nghỉ ngơi thật tốt mà!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.