Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Cặp Đôi Phế Vật.
Ngồi ở đối diện nàng, Lê Ngọc Anh lại không bình tĩnh như vậy. Nàng bây giờ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bộ ngực nâng lên hạ xuống, hiển nhiên bị tức giận không nhẹ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần này hắn chỉ về phía trong góc căn phòng nơi hẻo lánh một nam một nữ.
"Ngươi...." Phùng Oanh giận dữ muốn phản bác thế nhưng lại bị ngồi bên cạnh thiếu nữ mặt vuông ngăn lại, thiếu nữ mặt vuông trào phúng nói: "Nơi này vốn là nơi thanh tịnh thưởng trà, hôm nay lại bị một đôi c·h·ó đực c·h·ó cái đến ô uế. Phò mã gia có diệu kế gì đem hai con c·h·ó này đuổi đi không ? "
Trần Minh Quân khẽ mỉm cười nói: " Nơi này c·h·ó cái c·h·ó đực một cặp kỳ thực có một số, không biết ngươi muốn ám chỉ một đôi nào?"
Lê Ngọc Anh siết chặt nắm tay giận quá thành cười: “Tốt! Tốt! Phùng Oanh, Lưu Phượng Vy trong mắt các ngươi thật không có hoàng gia phải không!”
Quả nhiên, Lưu Phượng Vy nhìn đến hai người này thân thể khẽ run rẩy vội vàng nói: "Không phải!"
Không đợi Lưu Phượng Vy trả lời, hắn đem trong tay quạt xếp thu gọn sau đó chỉ vào một đôi nam nữ hỏi: "Là cái này một đôi?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Khách nhân xung quanh đều bị vẻ đẹp của các nàng thu hút ánh mắt. Đặc biệt là một người trong đó, áo trắng như tuyết, xinh đẹp như tiên nữ, không màng danh lợi chính là Lê Ngọc Kiều.
Đi sát phía sau hắn là ông lão mặt mũi nhăn nheo đầu tóc bạc trắng, lúc này chính đang gãi gãi đầu giống như đang tự hỏi rõ ràng dẫn công tử đến Thính Phong Lâu vì sao công tử còn mắng hắn dẫn đến nhầm nơi.
Phùng Oanh nghe xong liền vỗ tay bảo hay, lời này mang một loại ám chỉ chung chung, lại có thể để cho trong lòng mỗi người tự mình hiểu lấy, cao quả thực cao a. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng vậy, ta thấy nếu như nàng sinh ra trong gia cảnh bình thường cũng chỉ có thể đi làm kỹ nữ kiếm cơm, nào có khả năng lọt vào Thập Mỹ Bảng"
"Ha ha, có túi da tốt nhưng không thể tu luyện lại thế nào, phế vật bên trong phế vật mà thôi."
Từ phía Đông cổng thành nối thẳng đến hoàng cung, có một con đường lớn tên "Đông Hoàng Lộ" nơi đây cảnh sắc phồn hoa, được mệnh danh một trong những con phố phồn thịnh bậc nhất kinh thành. Hai bên đường trải dài các loại quán ăn, tửu lâu, kỹ viện, trà lâu.
Nàng tức giận nói: “ Đủ rồi! Ta nói đến chính là phu thê các ngươi, khỏi chỉ loạn! “ (đọc tại Qidian-VP.com)
"Câm mồm!"
Căn phòng lại lần nữa vang lên một trận cười ha ha.
Ngồi ở trong phòng, một nữ tử Phùng Oanh cười lạnh nói: "Ai nha, ta còn tưởng vị đại nhân nào nguyên lai là phò mã phế vật của chúng ta a."
Đại Lê Hoàng Triều thế lực rối rắm phức tạp, phe phái rất nhiều, hoàng thượng cũng không thể một tay che trời, nếu đổi lại là các vị công chúa khác các nàng cũng có chút cố kỵ thế nhưng đối với phế vật tam công chúa cùng phế vật phò mã lại không kiêng nể gì.
Trên phố có một tòa kiến trúc treo bảng hiệu "Thính Phong Lâu" cao chín tầng lầu, thoạt nhìn đã đem lại cho người ta cảm giác thanh nhã thoát tục.
Cả hai người này bất luận là Phùng Oanh hay Lưu Phượng Vy đều không thể trêu chọc vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 13:
Bên cạnh cửa sổ, có hai vị thiếu nữ xinh đẹp như cửu thiên thần nữ hạ phàm, các nàng đang ngồi uống trà, nói chuyện phiếm.
Lưu Phượng Vy nghiến răng nghiến lợi, hai người này nàng cũng không muốn đắc tội.
Hắn một mặt ghét bỏ lấy tay che mũi liếc mấy thiếu nữ vừa mới mở miệng nói chuyện, nói: "Các ngươi muốn ăn cờ ứt bò hay cờ ứt người ta không quản được nhưng làm ơn buổi sáng trước khi ra đường đánh răng đi, mồm các ngươi thật thối."
Một tên thiếu nữ chua ngoa nói: "Vật tụ theo loài, phân tụ theo loại. Lấy tư chất của nàng tự nhiên muốn tìm một kẻ phế vật về làm chồng, để đêm đêm tụ lại thảo luận người nào đánh rắm thối hơn."
Lê Ngọc Anh còn định nói cái gì thế nhưng lại nghe được từ phía cầu thanh truyền đến một giọng nói mang theo vẻ chán ghét: "Chu lão, ta rõ ràng bảo ngươi dẫn ta đến Thính Phong Lâu ngươi lại dẫn ta đến hố phân?"
Thiếu nữ xinh đẹp kia là tiểu thư của Trương gia, tên gọi Trương Tâm Tuệ. Người này danh khí rất lớn, đặc biệt đứng thứ ba trên bảng xếp hạng Đại Lê Thập Mỹ Bảng.
Lê Ngọc Anh nhịn không được quát: “Phùng Oanh, ngươi quá đáng!”
Trần Minh Quân trực tiếp ngó lơ câu nói này, một tay bịt mũi một tay làm thành quạt phe phẩy trước mũi ghét bỏ nói: "Thật mẹ nó thối nha, bịt mũi đều không che được mùi."
Trần Minh Quân từ dưới cầu thang đi lên, thân hình dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Chỉ thấy hắn mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt đẹp như đao gọt, một thân bạch y càng tôn lên vẻ bất phàm, giống như trích tiên hàng thế.
Một người khác nói: "Ta lại cảm thấy bọn họ rất đẹp đôi đây, chồng phế vật mà vợ cũng phế vật. Một cặp đôi phế vật, rất đẹp đôi nha hì hì."
Nơi đây, khách nhân có chút thưa thớt bởi vì tầng này không phải người nào cũng có thể ngồi, có thể ngồi ở đây mỗi một người đều có bối cảnh to lớn, nếu như không phải cường giả cũng là con cháu danh gia, hoàng tộc.
Chương 13: Cặp Đôi Phế Vật.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, luận về nhan sắc vậy mà không chút thua kém Lê Ngọc Anh cùng Lê Ngọc Kiều. Nàng mặc một thân váy dài màu xanh nhạt do tơ lụa tạo thành, cái eo con kiến tinh tế tương tự treo lên một khối màu xanh ngọc bội.
Nghe đến chính mình cũng được 'điểm danh' thiếu nữ giống như mấy bà hàng xóm ưa thích hóng chuyện, nàng mỉm cười như hoa đào nở rộ, một đôi mắt lanh lợi nhìn xem Lưu Phượng Vy.
Một người thiếu nữ ngồi ở vị trí gần cầu thang, giọng điệu tràn đầy mỉa mai nói: "Một đứa phế vật chỉ dựa vào gia cảnh cùng túi da tốt liền có thể lọt vào Đại Lê Hoàng Triều - Thập Mỹ Bảng quả thực là sự sỉ nhục."
Dù sao sau lưng các nàng đều có cha ông giữ chức vị trong triều không nhỏ lại thêm thành viên trong gia tộc liên hôn với các quan viên khác có thể nói đi một bước lại gặp một vị họ hàng làm quan, Hoàng thượng cũng không thể đem các nàng trừng phạt nặng, cùng lắm trở về cấm túc một đoạn thời gian.
Trong lòng thầm mắng Trần Minh Quân không biết xấu hổ, c·h·ó đực c·h·ó cái trong lời nói của nàng ám chỉ ai nàng tin tưởng hắn tự mình biết rõ vậy mà hắn mặt dày không chịu thừa nhận lại còn hướng về phía người khác làm bộ làm tịch.
Trần Minh Quân đương nhiên biết thân phận của hai người này.
Trần Minh Quân mặc kệ nàng tức giận hay không tức giận, sợ hãi hay không sợ hãi, thản nhiên đem đầu quạt chỉ về một phía khác hỏi: "Không lẽ là một đôi này?"
Đại Lê Hoàng Thành là một tòa thành trì nguy nga tráng lệ, bên trong dân cư sinh sống đông đúc, nhà nhà lầu cao cửa rộng, người người ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, người trong thành ai nấy đều tươi cười hớn hở làm việc, kẻ buôn người bán tạo nên một khung cảnh kinh đô phồn hoa, tấp nập.
Từ khi lên tới tầng bên dưới, hắn đã nghe thấy được những lời lẽ thô tục, sỉ nhục của đám người này đối với thê tử của mình. Tuy hắn cùng với Lê Ngọc Kiều tiếp xúc không nhiều, chưa đủ để hiểu về nhau nhưng nàng ấy là thê tử của hắn, cưới hỏi đàng hoàng.
....
Nàng đứng bật dậy, tâm niệm khẽ động, tay phải nắm lên trường đao, ánh mắt băng lãnh quét về phía toàn trường. Siêu Phàm Cảnh uy áp bạo phát đem khách nhân cả căn phòng dọa đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trái ngược với nàng, thiếu niên giống như không quan tâm lắm, hắn liếc nhìn Trần Mình Quân một cái sau đó khẽ nhếch miệng cười nhìn nước trà trong chén đang theo động tác của hắn mà lắc lư.
Trần Minh Quân hơi nhíu mày, hắn biết thế lực nơi này rắc rối phức tạp mà bản thân hắn thân cô thế cô, không thể tùy tiện đắc tội. Thế nhưng sau lưng hắn cũng có chỗ dựa nha, tuy không mặn mà cho lắm nhưng hoàng thượng Đại Lễ vẫn là cha vợ của hắn a.
Thiếu nữ xinh đẹp vạn phần, luận về nhan sắc cũng có thể sánh ngang Lê Ngọc Kiều. Nàng để tóc mái bằng, hai bên tóc mai dài gần tới cằm, sau đầu tóc dài được buộc thành hai cái hình xoắn ốc, đôi mắt to tròn linh động, trên thân mặc một chiếc áo ngắn màu xanh nhạt phác họa ra vòng một không lớn, bên dưới mặc một chiếc váy xếp dài che đậy từ dưới ngực đến quá đầu gối màu lục, một chiếc eo nhỏ nhắn thắt lên một chiếc nơ xinh đẹp.
Hai người này, một người là Triệu Dao Dao có xếp hạng thứ tư trên Đại Lê Thập Mỹ Bảng. Người còn lại gọi Triệu Hạo, xuất thân Triệu gia trong kinh thành.
Ngồi phía đối diện nàng, thiếu niên dung mạo mặc dù có chút anh tuấn nhưng nếu để so sánh với nam tử kia có thể nói một bên giống vịt đồng còn một bên giống thiên nga, trang phục chất liệu so với phổ thông dân chúng tốt hơn một chút nhưng đem so sánh với những người ngồi ở đây lại thể hiện ra sự thua kém, kiểu dáng cũng thường thường không có gì lạ.
Nếu như hắn thờ ơ, không đứng ra phản kích thì thật uổng cho hai chữ ‘nam nhân’.
Trần Minh Quân bước lên một bậc thang cuối cùng, ánh mắt không che giấu sự miệt thị khẽ đảo qua tất cả thiếu nữ trong gian phòng một lượt sau đó 'lẩm bẩm' nói: "A, còn tưởng đến nhầm nơi hóa ra nơi này thật là Thính Phong Lâu, bất quá làm sao chỗ này lại thả một đám c·h·ó mẹ đến sủa loạn."
Những thiếu nữ khác lập tức hưởng ứng, trong số đó có một người nhếch miệng cười khẩy, giọng điệu không che giấu sự giễu cợt của mình nói: "Các ngươi đừng quên a, nàng không phải vừa mới tìm được một tên phế vật không kém về làm phu quân nha."
Lời vừa nói ra, bên trong căn phòng liền vang lên một trận cười lớn.
Lúc này, trên tầng cao nhất của Thính Phong Lâu,
Còn nam tử kia là Trương Võ, trưởng tử của gia chủ Trương gia, tương lai định trước sẽ kế thừa sản nghiệp gia tộc.
Lưu Phượng Vy khẽ cười nói: “Công chúa nói quá lời, ta chỉ nói lại sự thật mà thôi làm sao lại biến thành không đem hoàng gia để vào mắt?
Tổng thể nhìn lại có thể thấy nàng mang một vẻ đẹp hoạt bát, lanh lợi, đáng yêu, giống như một đóa hoa ly.
Thuận theo hướng hắn chỉ, một đôi nam thanh nữ tú đang ngồi uống trà, hai người một bàn. Nam mi thanh mục túc, khí chất bất phàm, trên thân mặc lụa là gấm vóc, hông đeo một viên màu xanh ngọc bội, thắt lưng khảm nạm đá quý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.