Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Ngươi Biết Cha Vợ Hắn Là Ai Không?
Lấy Lưu gia cùng Trương gia quan hệ làm ăn, nàng ban đầu còn muốn đứng ra trợ giúp nào ngờ vị phò mã này quá khó chơi, nàng nói tiếp cũng không cách nào giải vây ngược lại rất có thể bị hiềm nghi coi thường năng lực dạy học của Quốc Tử Giám.
Lưu Phượng Vy cười lạnh nói: " Thế nào, muốn quay giữ lại làm kỉ niệm? Được a, bổn tiểu thư một lần nữa nhắc lại cho ngươi nhớ. Ta nói ngươi chẳng qua chỉ là một tên phế vật, làm phò mã lại như thế nào? Cũng không khác gì một con c·h·ó đực vừa hôi vừa thối! Còn lão bà của ngươi nha, cũng chỉ là một con xinh đẹp c·h·ó cái mà thôi, một con đàn bà phế vật ỷ vào mình là tam công chúa mà muốn được người khác tôn trọng? Ta nhổ vào."
Triệu gia nàng căn bản cũng không để vào mắt, có điều Triệu Dao Dao mặc dù cũng xuất thân Triệu gia nhưng danh khí rất lớn, trong kinh thành có vô số người theo đuổi, bên trong còn có một vị tướng quân trẻ tuổi danh tiếng đang thịnh, được hoàng thượng yêu thích, mệnh danh tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Lê.
Trần Minh Quân có chút ngạc nhiên nhìn về phía nữ tử này, hóa ra trong căn phòng này không phải tất cả đều là người ngu. Ít nhất, cũng có một người nhận ra được ý đồ của hắn.
Lưu Phượng Vy khẽ nhíu mày bất quá nàng cũng không coi trọng loại hành động này của hai người, quay lại thì thế nào, làm như hoàng thượng sẽ đem bọn hắn bắt vào nhà lao không bằng. Chỉ sợ cho dù hoàng thượng có ý nghĩ này, nơi này có không ít con cháu mệnh quan triều đình, gõ một hai người cũng thôi, đem toàn bộ gõ lại muốn mà không được.
Trần Minh Quân lại phân phó nói: "Đem toàn bộ những người có mặt ở đây đều quay lại."
Cảm nhận được ánh mắt hắn dán vào trên thân thể mình, gương mặt xinh đẹp của Trương Tâm Tuệ hơi ửng hồng bất quá nàng vẫn duy trì lấy nụ cười nhìn xem hắn, trong lòng cũng dấy lên sự tò mò. Vị phò mã này trước đây nàng nghe người khác nói rất nhiều, bất học vô thuật, ăn chơi chác táng, trầm mê nữ sắc..v.v......
Trong phòng từng người trong lòng có ý nghĩ khác nhau thế nhưng tổng thể đều không so Lưu Phượng Vy khác biệt bao nhiêu.
Chỉ thấy hắn bỗng nhiên nghiêng mặt quát lớn: "Hỗn xược! Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi dám buông lời khi quân phạm thượng, người tới đem nàng bắt lại đem về đại lao thẩm vấn xem kẻ nào cho nàng lá gán dám bôi nhọ hoàng tộc, sỉ nhục hoàng thượng!"
"Ngươi dám!!!" Đứng ở gần đấy Phùng Oanh vừa giận vừa sợ quát lên: " Ngươi cũng biết ông nội nàng là ai?"
Từ đầu hắn đã cố ý tìm cách để cho đối phương nói thẳng toẹt ra đang ám chỉ người nào, từ đấy kéo lấy cả danh dự hoàng tộc vào cuộc. Mặc kệ thế lực sau lưng nàng lớn thế nào cũng không bằng hoàng tộc của Đại Lê Hoàng Triều.
Ngạc nhiên nhất không ai qua được Lê Ngọc Anh, trong ấn tượng của nàng tam muội xưa nay luôn luôn trầm lặng như nước mùa thu, không màng thế sự, càng không đối với bất kỳ sự vật, sự việc nào bày tỏ thái độ bao gồm cả việc người khác ngay trước mặt nàng sỉ nhục nàng là phế vật, vậy mà hôm nay....
Đợi sau khi quay lại toàn bộ những người có mặt trong phòng, Trần Minh Quân một mặt trêu tức hỏi Lưu Phượng Vy: "Ngươi có dám nhắc lại những lời ngươi vừa nói?"
Chương 14: Ngươi Biết Cha Vợ Hắn Là Ai Không?
Nàng ưu nhã đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi đến đứng ở giữa Trần Minh Quân cùng Lưu Phượng Vy cười khẽ nói: " Phò mã, Lưu tiểu thư tuổi còn nhỏ nói năng không suy nghĩ cũng không phải cố ý phạm thượng mong ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân."
"Tốt! Tốt! Tốt!" Trần Minh Quân vỗ tay miệng thốt ra liên tục ba chữ 'tốt' sau đó đối với Chu lão phân phó: "Lấy ra lưu ảnh ngọc."
Chu lão cũng không phải người ngu, chuyện diễn biến đến giờ phút nếu như hắn còn nhận không ra công tử nhà mình muốn làm gì vậy thì thật uổng công hắn nhiều năm như vậy ở trong cung sinh hoạt. Hắn đem lưu ảnh ngọc điều khiển quay đến xung quanh từng người trong căn phòng biểu lộ thu hết vào bên trong.
Hoàng thượng Đại Lê không phải người có tiếng mà không có miếng a!
Nghe được giọng nói này tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía bàn trà bên cạnh cửa sổ, chỉ thấy Lê Ngọc Kiều không biết từ lúc nào đã đứng lên, nàng bây giờ chính đang nhìn về phía Phùng Oanh một cách đầy mỉa mai cùng khinh miệt.
Hắn lắc đầu nói: "Trương tiểu thư lời ban nãy sai rồi, Lưu tiểu thư nhìn qua tuổi tác cũng đã không còn nhỏ. Theo như những gì ta biết, tại kinh thành chỉ cần trong nhà có một chút kinh tế đều sẽ đưa con cái đến Quốc Tử Giám học tập từ nhỏ. Trương tiểu thư nói nàng không hiểu chuyện, chẳng lẽ đang nghi ngờ năng lực dạy học của Quốc Tử Giám sao?"
Mắt thấy Trương Tâm Tuệ ra mặt, Lưu Phượng Vy sửng sốt, bất quá cũng im lặng không nói giống như không dám phản lời vừa rồi của đối phương.
Đối diện, Lê Ngọc Anh cũng cười cười ngồi xuống đem trường đao thu hồi, ánh mắt nhìn về phía Trần Minh Quân mang theo vẻ thưởng thức.
Ha ha! Lưu Phượng Vy a Lưu Phượng Vy, mọi sự sai lầm đều phải trả giá.
Nhưng hắn cũng không phải người mở miệng nói xấu hoàng gia, nên cho dù hoàng thượng có biết chuyện cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ cả.
Ngồi ở cạnh cửa sổ, Trương Tâm Tuệ khẽ giật mình, lấy trí thông minh của nàng rất nhanh ẩn ẩn đoán được ý đồ của Trần Minh Quân.
Hắn đương nhiên không có sở thích bị ngược đãi, nhưng có chuyện diễn biến thành một mức này đã không còn là danh dự của phu thê hắn nữa mà là liên quan đến danh dự của cả hoàng tộc Đại Lê.
Nàng bước sang một bước không còn ngăn trở ở giữa Trần Minh Quân cùng Lưu Phượng Vy, lễ phép nói: “Phò mã hiểu lầm, Tâm Tuệ không có ý như vậy.”
Lê Ngọc Anh một mặt sương lạnh, ánh mắt biến đến lạnh lùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong những ngày nằm trên giường hắn ngoại trừ rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi liền tìm hiểu một số thông tin về thế giới này, hắn phát hiện một cái thông tin thú vị đó là Lưu Ảnh Ngọc, một loại đặc biệt ngọc thạch có công dụng giống như quay video trên điện thoại.
Những kẻ theo đuổi khác nàng không coi ra gì thế nhưng vị thiếu niên tướng quân kia luận thực lực có thực lực, luận địa vị có địa vị, sau lưng còn có lão cha đại nguyên soái làm chỗ dựa, nàng tự nhiên không muốn trêu chọc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Minh Quân khẽ gật đầu, cô gái này coi như thông minh, hắn nói: "Nếu như trong sảnh tất cả mọi người đều không dám động thủ, Chu lão, ngươi tiến lên đem nàng bắt lại."
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy cũng đúng. Triều đại nào cũng có những sóng ngầm riêng, nói không chừng chiếc ghế lão cha vợ đang ngồi, trong hoàng thất cũng có không ít kẻ muốn cướp. Mà những đại quan trong triều kia không có chỗ dựa từ hoàng thất, sao dám ngông cuồng như vậy.
Nàng xưa nay nổi danh học thức uyên bác, tài trí hơn người, am hiểu cầm kỳ thi họa, về ngoài lại vô cùng xinh đẹp. Chính là nữ thần hoàn hảo trong lòng mọi nam nhân.
Trong triều chính trị rối rắm phức tạp, quan hệ bè lũ dày đặc nàng tuy phần lớn thời gian ở binh doanh nhưng vẫn có chỗ nghe đến, hôm nay tận mắt chứng kiến chỉ là một đám con cháu thế gia vậy mà từng cái không coi hoàng gia ra gì. Nàng nội tâm phẫn nộ lại bất lực, nhìn về phía tam muội vừa áy náy lại vừa thương xót.
Trương Tâm Tuệ hô hấp cứng lại, trầm mặc giây lát, nàng quyết định lui một bước bởi vì lấy nàng trí thông minh có thể hiểu rõ lỗi lầm của Lưu Phượng Vy đã không cách nào cứu vãn.
Chu lão tự nhiên vâng lời mà làm theo, đem toàn bộ gian phòng từng người đều quay lại.
Người xung quanh từng cái giật mình nhưng không ai động đậy hiển nhiên không coi lời này ra gì. Lưu Phượng Vy trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ tưởng ngươi thế nào hóa ra ngây thơ thành dạng này, nàng liền đứng đấy một mặt trêu tức nhìn xem Trần Minh Quân giống như thách thức hắn.
Chỉ có Lê Ngọc Kiều khóe miệng khẽ nhếch tạo nên đẹp như vạn hoa nở rộ nụ cười, ánh mắt nhiều hứng thú nhìn xem đứng ở giữa phòng nam nhân.
Chu lão đứng ở một bên cũng bị giật mình, nếu như nói đến ba người nổi danh nhất trong thế hệ trẻ tuổi trong kinh thành hiện nay, khẳng định không thể bỏ qua Trương Tâm Tuệ.
"Hỗn xược! Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi dám buông lời khi quân phạm thượng, người tới đem nàng bắt lại đem về đại lao thẩm vấn xem kẻ nào cho nàng lá gán dám bôi nhọ hoàng tộc, sỉ nhục hoàng thượng!" Trần Minh Quân đem nguyên câu nói ban nãy nói lại một lần nữa sau đó nhỏ giọng nói với Chu Lão: "Đem toàn bộ biểu cảm của những người trong căn phòng này quay lại." (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu gia trong quá khứ tại kinh thành cũng là một cái danh gia đại tộc, đáng tiếc gần nhất mấy chục năm xảy ra liên tiếp chuyện không may, địa vị ngày càng đi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Các nàng đã nhận ra ý đồ của Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân một mặt khinh thường nói: " Ông nội nàng là ai bổn phò mã không cần biết."
Thế nhưng hôm nay chứng kiến, nàng cảm thấy truyền ngôn không phải tất cả là thật. Ít nhất dạng này mưu kế không phải một kẻ bất học vô thuật có thể nghĩ đến, một đám công tử bột suốt ngày ăn chơi hưởng thụ lại càng không được.
Trần Minh Quân thấy không ai động thủ, hơi nhíu mày. Xem ra nước ở Đại Lê còn sâu hơn hắn tưởng, ngay cả lão cha vợ cũng không đủ để khiến những người khác phải sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Minh Quân mỉm cười, thứ mà hắn đang đợi chính là câu nói này!
Danh tiếng của nàng Trần Minh Quân tự nhiên có chỗ nghe nói, bất quá ngày hôm nay hắn không dự định đem những người mở miệng xúc phạm Lê Ngọc Kiều có quả ngọt để ăn.
Lê Ngọc Kiều khóe môi khẽ nhếch một bên, nhìn xem Phùng Oanh chậm rãi nói: " Phùng Oanh, ngươi vì sao không trả lời bổn công chúa? Ngươi biết cha vợ của hắn là ai không?"
"Ngươi...." Phùng Oanh bị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lời còn chưa nói hết đã bị một câu nói mang theo vẻ giễu cợt đánh gãy: "Ngươi biết cha vợ hắn là ai không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.