Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Bị đánh lén
Sơn thấy chiêu này của mình có tác dụng thì cũng vui mừng, cậu định nhân lúc con trung cấp chưa kịp đứng dậy thì cho nó vài chiêu như vậy nữa kết thúc trận chiến hôm nay, nhưng một sự cố bất ngờ xảy ra. Một tiếng gào lớn vang lên, tiếng gào này chỉ cách Sơn có vài mét khoảng cách, Sơn giật mình xoay người lại thì lập tức trông thấy một bàn chân to lớn mang theo hàng loạt móng vuốt sắc nhọn vả về phía cậu. Tốc độ cú vả này quá nhanh, Sơn chưa kịp làm ra đón đỡ gì nên bị trúng đòn trực tiếp, cậu bị cự lực đánh bay ra ngoài mười mấy mét đập lưng vào một đống đá lớn.
“Bây giờ con có muốn ta giải quyết chúng hay không?” – Lão Thạch lên tiếng hỏi Sơn, trong khi đó vẫn đặt một chút lực uy áp lên người con mèo biến dị, làm cho nó chần chờ không dám vội tiến lên tấn công Sơn.
“Tự nhiên gào ầm lên làm cái gì? Mày muốn kéo cả họ nhà mày đến đây mở tiệc à?” – Sơn khẽ mắng.
“Ôi mẹ nó da đã dày rồi thịt còn béo như vậy, toàn lực một kiếm thế mà chỉ chặt đến một nửa cánh tay.” – Sơn kinh ngạc thốt lên, rồi nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách.
Lưỡi kiếm chém qua cơ thể từng con xác sống, tiếng kiếm chém qua xác thịt liên hồi vang lên nghe thật rợn tai. Chỉ một kiếm này đã có năm con xác sống gần nhất bị phân ra làm hai.
“Thôi được rồi, luyện tay thế là đủ, lần này tao sẽ dùng đến kiếm chiêu thực sự, mày chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nhận ra được nhược điểm của con xác sống này rồi, Sơn lập tức chuyển hướng mũi chân, hơi nhích người sang bên cạnh, sau đó dồn một lượng lớn chân nguyên lên kiếm, cậu tung ra hàng loạt nhát chém tốc độ cao. Những nhát chém này cũng không phải bừa phứa mà là rất có quy luật, lên xuống trái phải có tuần tự, uy lực tuy không bằng một kiếm toàn lực kia nhưng mọi kiếm đều nhắm tinh chuẩn vào những chỗ yếu hại. Con trung cấp bị hành động bất ngờ này của Sơn trực tiếp đẩy ngã sang một bên, trên người xuất hiện chi chít vết thương lớn nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lại còn biết chỉ huy lính đi đánh lén, may mà tao có đề phòng rồi.”
Kỳ thực vết thương vừa rồi không phải là trí mạng, lại đã uống thuốc chữa thương, với thể lực còn lại Sơn hoàn toàn có thể xử đẹp con xác sống biến dị trung cấp mới đứng dậy bên kia. Nhưng con mèo biến dị đang nhìn chằm chằm về phía cậu mới là thứ đáng lo, chẳng những nó sở hữu tốc độ rất nhanh mà còn cực kỳ linh hoạt, đã vậy lại dễ ẩn thân vào xung quanh, phải đến rất gần cậu mới phát hiện ra được. Với tình trạng hiện giờ Sơn chắc chắn không thể là đối thủ của nó được. Sơn cũng không muốn sư phụ thay mình ra tay, ra tay một lần là thời gian duy trì của sư phụ lại rút ngắn một phần, điều này không tốt. Cho nên Sơn quyết định tạm thời rút lui trước, đợi vết thương khỏi hẳn rồi quay lại đá đít bọn này sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khi tiếng gào dài còn chưa kịp dứt thì hàng loạt xác sống biến dị cấp thấp sau lưng Sơn đều đồng loạt lao đến phía cậu. Sơn như có mắt sau gáy vậy, chỉ đợi bọn xác sống vừa vào đúng phạm vi một mét xung quanh mình, cậu xoay phắt người ra đằng sau đồng thời vung mạnh một kiếm toàn lực. Một kiếm này không hề hoa mỹ gì, chỉ đơn thuần là một cú vung cực mạnh, lưỡi kiếm vạch ra một đường vòng cung lớn.
Nhưng không đợi Sơn kịp thở dốc, chỉ nghe ruỳnh một tiếng, cả cơ thể to lớn của con trung cấp lao nhanh về phía cậu, nếu trúng chiêu này Sơn chắc chắn sẽ bị thương rất nặng, lúc ấy muốn chiến đấu tiếp cũng không nổi nữa. Nhưng bị đánh lén chiêu này một lần rồi, làm gì có chuyện Sơn để cho nó xảy ra lần hai. Chỉ thấy Sơn đạp thật mạnh xuống đất, lực mạnh khiến cậu bay lên cao hơn hai mét so với mặt đất, trong tích tắc tránh được cú huých nguy hiểm kia. Sơn tránh được rồi thì vài con cấp thấp xui xẻo đằng sau cậu lại phải chịu thay đòn này rồi. Mấy con cấp thấp bị đụng trúng bắn ra tứ phía, đoán chừng Sơn cũng không cần phải lo việc xử lý chúng về sau rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn cũng biết sư phụ có thủ đoạn thần kỳ này, hôm nay còn được tận mắt trông thấy, dù rất muốn học nhưng bây giờ lại không phải là lúc. Sơn lườm qua con mèo biến dị, rồi lập tức xoay người phóng ra lối vào công trường, biến mất ở trong màn đêm. Con mèo biến dị vẫn còn bị uy áp bao phủ nên cũng không dám đuổi theo. Mấy phút sau, uy áp biến mất hoàn toàn, con mèo lúc này mới gầm gừ nhẹ một tiếng, lắc cơ thể vài vòng, bộ lông của nó hơi biến đổi màu sắc, cuối cùng quỷ dị biến mất ngay tại chỗ. Trong công trường bây giờ chỉ còn lại ngổn ngang các phần cơ thể xác sống, cùng một vài con xác sống còn di chuyển được, chứng tỏ rằng nơi này đã từng xảy ra một cuộc chiến đấu kịch liệt.
“Cũng may là kịp vận chuyển chân nguyên bảo vệ những chỗ yếu hại, ngoài vết cào này ra chắc chỉ là bị lệch vài khúc xương thôi, sư phụ đừng lo lắng.” – Sơn khó nhọc trả lời.
Bây giờ trong lúc chờ cho hai tay ổn định lại, Sơn nhìn chằm chằm vào con trung cấp đồng thời cũng chú ý xác sống khác chung quanh, chỉ cần có động tĩnh là cậu sẽ phản ứng lại ngay. Nhưng kỳ lạ là con trung cấp cũng chỉ đứng đấy nhìn Sơn, còn những con xác sống khác thì như những chú thỏ con rụt rè vậy, muốn tiến đến cho Sơn một vết cắn yêu thương, nhưng lại không dám bén mảng đến gần, chỉ lảng vảng phía vòng ngoài. Dường như là chúng đang sợ con trung cấp vậy, một loại sợ hãi đến từ bản năng.
“Tình trạng cơ thể con thế nào rồi, còn di chuyển nổi không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn hơi choáng váng ngẩng đầu dậy, thì ra bàn chân đã vả cậu là một con mèo biến dị, cơ thể nó to ngang một con hổ, màu lông đen sì gần như hoà vào bóng đêm, nó đang liếm láp vết máu còn vương lại trên móng vuốt. Chắc chắn là do tiếng gào lớn vừa nãy đã thu hút nó đến đây, chỉ đợi con xác sống trung cấp rơi vào hạ phong là nó đã xông lại đánh lén Sơn rồi. Lão Thạch ở bên ngoài quan sát cũng đã tiến gần đến bên cạnh Sơn, chỉ thấy một vết cào lớn kéo dài từ bả vai đến tận bụng cậu, máu bắt đầu rỉ ra, trên khoé miệng cũng lưu lại chút máu, quần áo rách rưới đầy bụi bẩn. Lão liền lên tiếng hỏi thăm:
Sơn vận chuyển chân nguyên kiểm tra toàn thân thể, bên ngoài không có v·ết t·hương, cũng không dính nội thương, chỉ có hai tay của cậu là hơi run rẩy một chút do v·a c·hạm mạnh lúc nãy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hụt rồi con, giờ ăn thử một kiếm của tao đi!”
“Phập, phập!”
Sơn vừa đáp đất thì lập tức lao nhanh về hướng con trung cấp, sau đó vung kiếm lên bổ một cú thật mạnh lên người nó. Con trung cấp vậy mà lại kịp quay người lại giơ tay lên đỡ đòn của Sơn. Một tiếng va chạm dữ dội vang lên, nhưng kết quả lần này lại khác với lúc nãy, lưỡi kiếm của Sơn không bị cản lại bởi làn da kim loại kia nữa mà đã đi được vào phần thịt rồi.
Lão Thạch gật gật đầu, lão tôn trọng quyết định của người đồ đệ này, tự mình giải quyết điều chưa làm được dù sao vẫn là tốt nhất. Tiếp đó lão giơ tay lên, hất nhẹ bàn tay làm động tác bắt vật, một cảnh tượng không tưởng bắt đầu hiện lên. Từng viên tinh hạch lớn nhỏ vô duyên vô cớ chui ra khỏi đầu từng con xác sống bị hạ gục lúc nãy, bay lượn trên không trung, cuối cùng tụ lại cùng một chỗ trước mặt lão Thạch, sau đó được lão chuyển vào trong ngọc lưu trữ.
Sơn cố gắng dựng người lên, rồi móc ra một viên thuốc lập tức nuốt vào. Đây là thuốc chữa thương có sẵn trong ngọc lưu trữ, Sơn vừa uống vào lập tức cảm thấy cơ thể khá hơn, vết thương ngừng chảy máu, cậu nén đau chỉnh lại luôn mấy khớp xương bị lệch. Lão Thạch thấy đồ đệ không bị vết thương quá nặng thì cũng đỡ lo hơn, nhưng lão lại thấy có gì đó kỳ lạ, làm thế nào mà con mèo biến dị này lại có thể tránh thoát khỏi cảm giác lực cường đại của lão mà tiến đến tấn công Sơn được cơ chứ. Cho dù chỉ là một đạo ý thức, cảm giác lực so với bản thể một phần mười cũng không đến nhưng ở khoảng cách này lại không hề phát hiện ra nó tới gần, chẳng lẽ nó có sức mạnh gì ngăn cách được cả “giác nhãn” của người tu luyện.
Sơn cũng đã nhận ra điều này, cậu cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng không vì vậy mà cậu bỏ đi cảnh giác đối với bọn chúng. Cũng không mất bao nhiêu thời gian, con trung cấp đột nhiên gào to lên, tiếng gào vang dội cả khu công trường này.
“Mải luyện tập pháp thuật, để cho mày lại gần được đến như vậy, nhưng sẽ không có lần sau đâu.”
“Không cần phiền đến người ra tay đâu, con sẽ tạm rút lui trở về trị thương trước, lần sau chính tay con sẽ xử lý bọn chúng.” – Sơn đáp lời.
“Lần này sơ suất quá rồi, vậy mà để cho nó áp sát đến thế.”
Nói vậy nhưng Sơn cũng không thực sự sẽ chờ nó “chuẩn bị” cậu đổi thế kiếm đồng thời phóng thân lại gần con trung cấp. Con trung cấp dường như cũng nhận ra được nhân loại trước mắt này cũng không phải loại đơn giản, nên không chờ cơ hội tập kích nữa mà cũng lao nhanh về phía trước. Tuy cơ thể cứng cáp của nó rất không tầm thường, nhưng nhược điểm của nó lại quá rõ ràng, đó là nó không tấn công linh hoạt được, thế thì sao có thế dễ dàng chạm đến người Sơn được nữa.
Sơn nắm chặt tay vào kiếm, cố giữ cho tay mình bớt run. Con xác sống này khí lực không phải quá lớn, nhưng làn da lại quá cứng, không vận dụng chân nguyên là không có khả năng xuyên qua lớp da đó được. Đã vậy nó lại quá khôn so với số xác sống còn lại trong công trường này, biết nhân lúc Sơn không chú ý đến nó mà làm ra đánh lén, điều này càng làm cậu kiêng dè nó hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.